Trần Thủy Mặc vốn dĩ còn đang oán thầm Cố Duy cố ý mua một khóa, lại còn nói cái gì "Chẳng phải đi sẽ biết sao." Loại không chịu trách nhiệm này mà nói thật sự rất đáng giận. Đến khi cô thật sự đi đến nhà Cố Duy, liếc mắt một cái nhìn thấy Từ Bội đang đứng trước cửa nở một nụ cười hiền lành với cô, thì hoàn toàn hiểu rõ vì sao Cố Duy lại nói như vậy, hóa ra đúng thật là đi liền biết mà!
"Dì Từ...dì..." Trần Thủy Mặc vẫn còn có chút thận trọng, cúi đầu vặn vặn ngón tay của mình, cực kỳ giống cô dâu nhỏ mới vào cửa.
Trên người Từ Bội vẫn còn mặc một cái tạp dề bằng vải bông, trực tiếp đẩy con trai của mình, đi lên cầm tay của Trần Thủy Mặc, kéo cô vào trong nhà, nhiệt tình nói: "Đến rồi, mau vào mau vào!"
Trần Thủy Mặc cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn nghe lời theo sát Từ Bội vào nhà. Cố Duy giống như bất mãn việc bị mẹ mình coi như không tồn tại, cố ý đóng cửa thật mạnh, đến rung trời.
"Tiểu Trần, nói cho dì biết con thích ăn cái gì hả?" Từ Bội không bất vi sở động (không có hành động), an bài Trần Thủy Mặc ngồi trên ghế sofa, cười tít mắt hỏi.
Được xem trọng như vậy Trần Thủy Mặc thụ sủng nhược kinh (Được sủng ái mà sợ) mở to hai mắt, trả lời lắp ba lắp bắp: "Đều....Đều có thể ạ! Con không kén ăn!"
Từ Bội hài lòng vỗ vỗ tay Trần Thủy Mặc, xoay người đi vào phòng bếp khi đến nơi Trần Thủy Mặc không nhìn thấy hung hăng trừng mắt nhìn Ddlqd!!!!lonbia!!! con trai của mình một cái, Cố Duy mang theo nón cảnh sát ảo não trở lại phòng của mình thay quần áo.
Kỳ thật, cả nhà Cố Duy không ở chỗ này, chẳng qua Từ Bội cực kỳ không thích nhìn anh mặc đồng phục cảnh sát, cảm thấy sát khí quá nặng, ở trước mặt bà càng thêm lôi thôi, liền dọn dẹp một căn phòng trống, để cho anh khi đi đến đây có thể thay ra quần áo ở nhà.
Ngược lại Cố Duy không cho là đúng, bất quá không muốn làm trái ý bà, hơn nữa, thay quần áo thôi mà, cũng không phải chuyện gì phiền toái, như vậy dần dần tạo thành thói quen vừa vào cửa trước hết ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Thay xong quần áo, từ trong phòng đi ra lắc lắc cái đầu húi cua, Cố Duy thấy lưng Trần Thủy Mặc cứng ngắc ngồi một cách nghiêm chỉnh bộ dáng dè dặt cẩn thận, không khỏi "xì" một tiếng vui vẻ. Chầm chầm ngồi xuống một góc còn lại trên sofa cách một khoảng với Trần Thủy Mặc, lười biếng gác chân lên, Cố Duy rảnh rối mở miệng nói: "Em khẩn trương?"
Trần Thủy Mặc quay đầu cứng ngắc nhìn sang Cố Duy, gật đầu thật mạnh.
"Tại sao hả?" Cố Duy khó hiểu.
Tại sao hả? Anh còn dám hỏi tại sao?
Trần Thủy Mặc cảm thấy bản thân mình không chỉ khẩn trương, mà còn rất tức giận! Có một loại cảm giác bị người khác tính kế. Chẳng qua, cô cũng không nói lên được cuối cùng thì bản thân mình vì mối quan hệ giữa Cố Duy và Từ Bội mà tức giận hay là vì không biết mối quan hệ giữa Từ Bội, Cố Duy và Phó Vũ Hiên mà tức giận đây. Cô cẩn thận suy nghĩ, không chỉ không thể hiện ra mặt, ngược lại là suy nghĩ của bản thân làm cho mình rối loạn, thở dài, không nghĩ nữa.
"Đừng lo lắng, mẹ anh rất tốt." Cố Duy lấy ra một trái táo từ trong mâm đựng trái cây đặt trên bàn trà đưa cho Trần Thủy Mặc, Trần Thủy Mặc lắc đầu ý bảo mình không cần, Cố Duy cũng không khách khí cắn một miếng lớn, "Hơn nữa, khi đó em cùng Vũ Hiên không phải cũng là do mẹ anh giới thiệu sao?
Trần Thủy Mặc hơi thả lỏng một chút, hơi hơi dựa vào trên ghế sofa, "Anh nói anh cùng thủ trưởng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ..."
Cố Duy căn hai ba cái tiêu diệt xong một quả táo, rút một Ddlqd!!!!lonbia!!! tờ khăn giấy, một bên lau tay, vừa nói: "Đúng vậy! Trước đây nhà của bọn anh cũng ở Bắc Kinh! Thân thể cha anh không tốt lắm, đầu tiên rút lui về sau thì mang mẹ anh đến đây. A..., đúng rồi, mẹ anh là người Nam Kinh."
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Trần Thủy Mặc lần đầu tiên nghe người khác nói nhà Phó Vũ Hiên thì ra ở thủ đô. Cô hơi ngây người, đợi sau khi Cố Duy gọi hai tiếng "Em dâu", mới nở nụ cười nhợt nhạt.
"Ai...vậy cái đó.... Em dâu, em...."
Cố Duy còn muốn nói cái gì đó, không ngờ chuông cửa đột nhiên vang lên, Trần Thủy Mặc cùng Cố Duy đều bị kinh ngạc một trận, nếu không phải Từ Bội ở trong phòng bếp kêu to gọi Cố Duy nhanh chóng mở cửa, hai người bọn họ sợ là còn đưa mắt nhìn nhau sững sờ đó!
Cố Duy lảo đảo chạy đến mở cửa, Trần Thủy Mặc lại khôi phục trạng thái toàn thân cứng ngắc như cũ.
"Ah, cha!" Tiếng nói vui vẻ của Cố Duy truyền đến, "Cha, các người như thế nào lại gặp nhau!"
"Vừa gặp nhau dưới lầu."
"Em với cha cái này gọi là ăn ý!"
Hai giọng nói một thấp một cao trước sau vang lên, sau cùng là giọng nói mềm mại ngọt ngào ngây thơ của trẻ con: "Ba ba ôm." Có nhiều người đến như vậy sao? Trần Thủy Mặc âm thầm suy nghĩ, bữa cơm này dường như không hề đơn giản mà! Sau khi suy nghĩ như vậy, cô phát hiện bản thân lại càng khẩn trương hơn rồi.
Cố Trọng Liêm chống cây batoong từ từ đi vào, Trần Thủy Mặc "soạt" khẩn trương đứng bật lên từ ghế sofa, ngược lại còn làm cho Cố Trọng Liêm hoảng sợ.
"Chào bác!"
Trần Thủy Mặc khom lưng cúi đầu một góc 90 độ, khiến cho Cố Trọng Liêm có chút dở khóc dở cười.
Mặc dù sức khỏe Cố Trọng Khiêm không tốt lắm, nhưng tính tình của ông lại phóng khoáng vô cùng tốt, cho nên nhìn qua tinh thần ông không tệ.
"Cháu chính là Tiểu Trần?"
Vừa dứt lời, Trần Thủy Mặc khẩn trương gật đầu.
"Ha ha, đừng gò bó như vậy, ngồi!"
Không biết có phải bản thân mình ảo giác hay không, Trần Thủy Mặc cảm thấy cái giơ tay nhấc chân của cha Cố vô tình tạo nên một sự uy nghiêm khí chất của một người lãnh đạo, làm cho một nhân vật nhỏ không sợ trời không sợ đất từ trước đến nay như cô cũng tự giác phục tùng, nhanh chóng nghe lời mà ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đi theo cha Cố vào cửa còn có một cô gái xinh đẹp tuổi không lớn lắm Trần Thủy Mặc nhìn đối phương mỉm cười, đối phương cũng híp mắt mỉm cười với cô. Trong lòng Cố Duy đang ôm một đứa bé gái, anh giống như là đang trêu chọc cô bé kia chuyện gì đó, cười đến vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Lúc này Trần Thủy Mặc mới kịp phản ứng được quan hệ của ba người bọn họ. Cố Duy này, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ đúng là may mắn mà!
"Đều đã về rồi à! Nhanh chóng rửa tay đi, chúng ta vào ăn cơm thôi!" Mẹ Cố Từ Bội bưng hai dĩa đồ ăn từ trong nhà bếp đi ra, cười khanh khách nói.
"Mẹ, con tới giúp người!" Dương Thần Tuyết vội vàng đi vào nhà bếp.
Một bàn đồ ăn không thể không nói là không phong phú, Từ Bội liên tục gắp thức ăn cho Trần Thủy Mặc, làm cho Trần Thủy Mặc đã sớm no căng bụng rồi, nhưng vẫn không thể không nhắm mắt mỉm cười mà tiêu diệt hết tất cả đồ ăn có trong chén.
Trần Thủy Mặc đột nhiên bi thương phát hiện bản thân mình luôn tự xưng là kẻ tham ăn, lại phát hiện gần đây vì áp lực trên bàn ăn mà luôn ăn không vô.
Ăn cơm xong lại ngồi một chút, Trần Thủy Mặc muốn nói từ biệt rồi. Vừa mới chuyển nhà, vốn dĩ có một đống đồ đạc đang chờ cô dọn dẹp, Từ Bội cũng không giữ cô lại nữa.
"Con trai, các con cũng trở về đi! Tiện đường đưa Tiểu Trần về luôn!"
Trần Thủy Mặc vừa muốn nói không cần, Cố Duy lại mở miệng đồng ý trước.
Vẫn chiếc xe cảnh sát trắng xanh kia, Trần Thủy Mặc ngồi ở ghế sau có chút tự giễu nghĩ, hôm nay coi như cô ngồi xe cảnh sát đã ghiền rồi!
Không bao lâu, Trần Thủy Mặc liền phát hiện Dương Thần Tuyết liên tục nhìn cô. Ngẫu nhiên ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt của Dương Thần Tuyết, đối phương cũng không né tránh, hướng về cô mỉm cười, khiến cho Trần Thủy Mặc không hiểu gì cả.
"Cái đó... Chúng ta có gặp mặt nhau rồi sao?" Cuối cùng Trần Thủy Mặc nhịn không được, khi lại một lần nữa cùng Dương Thần Tuyết bốn mắt nhìn nhau, mở miệng hỏi.
Nụ cười của Dương Thần Tuyết ngày càng sâu, liếc mắt nhìn Cố Duy đang lái xe một cái, cô chậm rãi gật đầu.
Trần Thủy Mặc bắt đầu liều mạng nhớ lại cuối Ddlqd!!!!lonbia!!! cùng là mình đã gặp mặt Dương Thần Tuyết ở đâu? Không may là, cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Dương Thần Tuyết bị Trần Thủy Mặc chọc cười, che miệng cười, không nhanh không chậm nói ra hai chữ: "Hôn lễ..."
Thu nhỏ phạm vi thì dễ nói rồi!
Mấy năm nay Trần Thủy Mặc chỉ tham gia có hai cái hôn lễ, hai hôn lễ này đều là của bạn cùng phòng. Bên Diệp Tử là năm tháng mười hai, tại Vũ Hán, cô dâu chú rể là bạn thời đại học, người tham gia phần lớn cũng là bạn quen trong trường đại học, lần đó chắc chắn không phải. Ngoài ra còn một lần nữa là tháng giêng năm nay ở Bắc Kinh, An Ngôn Tĩnh cùng Hoắc Tần....
Bắc Kinh? Trần Thủy Mặc dường như đột nhiên hiểu ra.
"Ngôn Tĩnh?"
Trần Thủy Mặc thử nói ra một cái tên, Dương Thần Tuyết mỉm cười gật đầu.
"Em lại không nhớ rõ sao?" Dương Thần Tuyết cười hì hì nói, "Lúc đó Ngôn Tĩnh còn đi theo hỏi chị không ý kiến thức điều cần lưu ý khi mang thai! Chị nhớ lúc đó em cũng đi theo bên cạnh Ngôn Tĩnh!"
Trần Thủy Mặc đối với việc này hoàn toàn không có ấn tượng, kỳ thật chuyện này cũng không thể trách cô được, trong hôn lễ không biết bao nhiêu là người, hơn nữa, sau khi uống vài ly cùng Hoắc Tần, cô liền say, đâu còn nhớ rõ những chuyện này đâu chứ!
Khoan đã...
Hôn lễ đó Dương Thần Tuyết cùng Cố Duy cũng ở đó, nói cách khác Phó Vũ Hiên cũng có thể ở đó?
Trần Thủy Mặc giống như phát hiện ra một bí mật, tim đập rất nhanh.
Chỉ là, cô cũng không phải ngay lúc này mà trực tiếp hỏi Dương Thần Tuyết cùng Cố Duy về chuyện Phó Vũ Hiên. Giả vờ như không có gì theo chân một nhà ba người bọn học nói tạm biệt, sau khi Trần Thủy Mặc về đến nhà chuyện đầu tiên, chính là gọi điện cho An Ngôn Tĩnh.
"Ngôn Tĩnh..." Trần Thủy Mặc phát hiện giọng nói của mình có chút nhanh.
"Uhm, Thủy Mặc.... Làm sao lại gọi điện thoại cho mình rồi hả?"
Trần Thủy Mặc hít sâu vài hơi, cẩn thận hỏi: "Ngôn Tĩnh, có phải anh rể có một người bạn tên là Phó Vũ Hiên hay không?"
Mặc dù cảm thấy kì quặc, An Ngôn Tĩnh vẫn nói sự thật cho Trần Thủy Mặc biết: "Đúng vậy!"
"Vậy hôn lễ hôm đó của cậu anh ấy cũng ở đó sao?"
"Ở đó!"
Trần Thủy Mặc cảm thấy trong lòng buồn bực, nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì nữa. Đầu dây bên kia bắt đầu ồn ào, Trần Thủy Mặc chưa kịp hỏi An Ngôn Tĩnh làm sao vậy, điện thoại được chuyển đến tay một người khác.
"Đã hết giờ rồi!"
Cho dù cách đầu dây điện thoại, giọng nói lạnh nhạt của Hoắc Tần vẫn đủ làm cho Trần Thủy Mặc nhịn không được rùng mình một cái. An Ngôn Ddlqd!!!!lonbia!!! Tĩnh mang thai được tám tháng, Hoắc Tần nghiêm khắc khống chế công việc và nghỉ ngơi của cô, gọi điện thoại cũng không quá năm phút.
"Anh rể..." Trần Thủy Mặc có chút lấy lòng mà năn nỉ, "Anh rể, anh trả điện thoại lại cho Ngôn Tĩnh đi, thêm năm phút nữa.... không không không hai phút hai phút cũng được!"
"Không được!"
Hoắc Tần nói xong, không chút nể mặt nhanh chóng cúp máy.
Trần Thủy Mặc híp mắt, giơ điện thoại lên muốn ném nó đi, nhưng nghĩ lại không xuống tay, hơn mấy ngàn đó, không thể bỏ được.
Dường như tất cả mọi người đều biết, chỉ có cô là bị lừa gạt thôi.
Đột nhiên Trần Thủy Mặc lại có cảm giác bị người khác tính kế, loại cảm giác này làm cho lòng cô rất khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT