Trên thực tế ở bên trong hắc ám chi lữ có bao nhiêu cánh cửa ngụy trang như vậy, thiết kế cánh cửa xoay tròn hệt như vách núi, thì chỉ có nhân viên mới biết chúng nó ở đâu.
Hắc ám chi lữ được khoét vào bên trong một sơn động nhân tạo, nó được kết hợp hiệu quả giữa mê cung và nhà ma, đoàn người Tiêu Linh vừa mới tiến vào đã phát ra tiếng khen ngợi: “Thực là tối a ”
•••
Đưa tay ra không thấy năm ngón, chỉ có thể khập khiễng đi về phía trước, dưới chân còn thỉnh thoảng bò qua vật gì đó, cô gái nào mà không cẩn thận tha nó đi thì không may lắm, thỉnh thoảng lại oa hét lên một tiếng, kỳ thực kia chẳng qua là những sợi dây nhân tạo tự động cảm ứng khí mà thôi.
Một đoạn đường đầu tiên không có trắc trở gì, chỉ là hơi có chút gồ ghề, thỉnh thoảng có một tia sáng trắng xuyên qua khe hở giữa hai phiến đá chui vào trong, mô phỏng theo ánh sáng tự nhiên khiến cho người ta có cảm giác đang thám hiểm dã ngoại vậy.
Tiêu Linh cảm thấy người thiết kế căn nhà ma này rất thông minh, cậu ta hiểu được làm thế nào để nắm bắt được “điểm kinh sợ” của một người.
•••
Kỳ thực càng đến gần sự sinh tồn thì càng khiến con người ta sợ hãi.
•••
Nếu không thì phim kinh dị Nhật Bản làm thế nào có thể dọa người đây, buồng vệ sinh, trần nhà, cống thoát nước, đều là nơi hằng ngày phải lui tới, tuy rằng biết rõ đó chẳng qua là giả vờ, nhưng sau khi xem xong thì cảm giác mang lại cực kỳ mãnh liệt.
Có một đoạn thời gian Tiêu Linh không dám tùy tiện thông ống thoát nước, ai biết bên trong có thể khẩy ra nửa đầu ngón tay hay không chứ? (anh mà cũng sợ á)
•••
Lại tỷ như sơn động này, bài trí âm nền chính là tiếng nước giản dị, róc rách, lách tách, không nhanh không chậm, nhưng càng đi vào sâu bên trong tiếng nước càng ngày càng rõ ràng, phối hợp trong lòng núi đặc biệt có hơi nước, thật giống như càng ngày càng đi gần tới một thứ gì đó kinh khủng.
•••
Tiêu Linh đột nhiên cảm thấy đây thực là một nơi tốt để tìm kiếm linh cảm, đúng lúc đang không có ý tưởng gì.
•••
“Ôi chao má ơi!!” Nữ sĩ gào khóc thét chói tai, “Tớ tớ… tớ giẫm phải cái gì rồi ấy, nó giòn giòn…”
Đoàn người đều bị dọa sợ khiếp, Tiêu Linh ngồi xổm xuống nhặt lên cái thứ đồ chơi kia, “Là nhựa thôi… Mẩu vụn nhỏ mà, có cần cả kinh bất chợt thế sao.”
“À, xin lỗi…” Nữ sĩ khá là xấu hổ.
“Tiêu to gan, cậu cho là ai cũng đều cứng cỏi trơ mặt như cậu chắc?” Trường Kiếm Trong Tay bênh vực thay nữ sĩ, “Không sao rồi, không sao rồi, đi theo phía sau tớ này, tớ mở đường cho!”
Trường Kiếm Trong Tay tên thật là Văn Tự, là người viết văn theo trường phái võ hiệp, hình tượng nhân vật phần lớn là to cao phóng khoáng, nhưng bản thân tác giả lại là thấp bé gầy yếu, mấy người thấy anh một bộ dáng “Tôi sẽ đi đằng trước ai theo tôi thì đi theo mau” thì liền như ý anh.
•••
“Sớm biết thế thì mang lén di động theo người rồi…” Một lát sau, một nữ sinh nói.
“Đúng thế!” Đoàn người cùng nhau gật đầu, TMD tối quá.
Chẳng qua là tối thì tối thôi, nhưng hình như không có thứ gì kinh khủng xuất hiện cả, ngoại trừ đường càng đi càng hẹp, chỗ quẹo càng ngày càng nhiều, ngoài ra tử lộ liên tiếp xuất hiện ra thì mọi người tựa hồ đã thích ứng với loại tối tăm này, chỉ đáng thương cho Trường Kiếm Trong Tay Văn Tự của chúng ta, đi ở đằng trước liên tiếp đụng tường, đụng nhiều rồi cũng thông minh ra, duỗi tay ra trước làm gậy sờ.
Tiêu Linh cũng không nhắc nhở hắn như vậy thì sẽ dễ mò được cái gì đó.
•••
─── biết rõ là dùng tiền tìm người hù dọa bản thân, nhưng vẫn là rất khẩn trương.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, nếu như cố gắng hình dung mà nói thì, chính là tự làm tự chịu.
Tiêu Linh tùy ý nhẹ nhàng đi sau cùng đội ngũ, con mắt đảo lên xuống, hộp nhạc, giấu ở kia… Còn tảng đá, là rỗng không, cameras… Cameras ở đâu nhỉ? Còn có thứ để thổi khí lạnh ra nữa, rốt cục bố trí thế nào nhỉ? Sao còn có tiếng người rên rỉ?
Bạn coi, tác giả viết tiểu thuyết kinh khủng huyền nghi và các tác giả viết ngôn tình võ hiệp rõ ràng không giống nhau, ở trong hoàn cảnh này, người khác chỉ nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân hoặc là mỹ nữ yêu anh hùng thôi, chỉ có Tiêu Linh của chúng ta, vào cái lúc thể nghiệm cuộc sống này, tiện thể dùng tay suy đoán xem người đàn ông mặc quần áo đen lạnh băng vừa rồi đi từ đâu ra mà thôi.
•••
“Bộ xương khô, bộ xương khô, nghe thấy xin trả lời.”
“Bộ xương khô có, đã vào chỗ.” Tiểu Lệ đứng dán vào vách núi tốt rồi, từ trong máy vô tuyến ở tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của Chu Hoàn: “Mục tiêu đã tiến vào khu đầu tiên, hãy thực hiện theo kế hoạch B, OVER.”
Xác định Tiểu Lệ đã nhận được tin tức xong, không đợi trả lời thì đã ngắt.
Sạch sẽ lưu loát trước sau như một.
Chỉ là lúc này đây, trong thanh âm trầm ổn thêm một chút vội không thể đợi.
•••
Công việc của bọn họ chính là như thế đấy, bao gồm cả Chu Hoàn, tổng cộng có bốn “quỷ”, mỗi quỷ đều được phân công rõ ràng.
Tiểu Ngũ là người mới tới, nhiệm vụ tương đối giản đơn, bình thường phụ trách giả làm “thi thể”, nằm ở trong một đống người giả, chờ du khách nơm nớp lo sợ đi qua thì len lén túm lấy cổ chân của một người trong số đó, không cần kỹ thuật gì cả.
Lão La là loại hình gào to, giọng to, bản lĩnh nhanh nhẹn, thông thường mai phục ở tuyến đầu, chính là cái lúc mà du khách mới vừa vào thì bất thình lình đi ra ─── loại này tính nguy hiểm cao, dễ dàng bị đánh nhất.
Tiểu Lệ thì xấu số hơn, cô gái này gan lớn, loại xuất ngũ quân nhân này chính là không bình thường, cô thích giấu mình ở trong lối đi nhỏ hẹp, cái loại lối đi mà chỉ đủ cho một người đi thôi ấy, cô sẽ thường thường thổi một luồng khí lạnh vào cổ người ta ─── loại này hệ số an toàn cao, phía sau là một cánh cửa, thổi xong là có thể cấp tốc rút lui khỏi hiện trường.
Công việc của Chu Hoàn phức tạp nhất, cậu là tổ trưởng, phụ trách tổng điều hành chỉ huy, căn cứ tình trạng hiện trường, tùy thời tăng giảm độ khó của trò chơi cũng là do cậu định đoạt.
•••
Lúc này đây cậu quyết định thực hiện kế hoạch B.
Kế hoạch B có tính thú vị càng cao, trong mắt cậu hiện lên một tia xảo quyệt, nghĩ đến người đàn ông ở trước cửa Hắc ám chi lữ mà ngáp năm cái liên tục, trong lòng cậu đột nhiên xông lên một tia kích động không ức chế được.
Cậu chỉnh sửa lại khăn trùm đầu, đi bao tay vào bốc một lượng bột phốt pho vừa đủ, áp lên tường, để lại một chuỗi vân tay tản ra ánh sáng yếu ớt như đom đóm.
Đợi lát nữa ai bị Lão La dọa sẽ chạy về hướng này, như vậy ánh sáng trên tường này chính là đèn chỉ đường vô hình.
Thực ra cậu muốn nhìn vẻ mặt khinh thường của cái tên kia sẽ phát ra tiếng thét chói tai như thế nào.
•••
Lão La với tư cách già nhất dán trên vách tường, bóng người lờ mờ đi tới khiến anh kích động.
Hắn tự động thiết kế vài POSE, từ đâu bật ra một tốc độ có lực nhất, rồi lại biến mất nhanh nhẹn nhất, nghĩ đến một lát mới có thể nghe thấy tiếng thét phát ra, hăn hưng phấn đến mức chỉ muốn đi tiểu!
Thế nhưng anh đã quên rằng, cuộc đời của anh cho tới giờ chưa từng thuận lợi bao giờ, thời khắc mấu chốt lão sẽ giẫm phải một hai đống phân quạ đen, tươi sống biến mộng đẹp của anh trộn với đống phân thối. (=]])
Tỷ như lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học lại phát hiện kỳ thực là gửi nhầm địa chỉ, hay như nhìn trúng cô nàng nào đó thì khiến bạn thân chạy vội, hay lại như bây giờ… Giọng nói lạnh băng của Chu Hoàn truyền ra từ tai nghe: “Bóng, bóng à, hôm nay không thực hiện kế hoạch A, sửa thành kế hoạch B.”
Bàng quang trướng căng của Lão La bỗng trống rỗng.
Kế hoạch B là gì?
Không thể nhảy ra hù dọa người, mà là ngược lại dán ở phần cuối tảng đá của con đường nhỏ quẹo vào, chờ dấu tay dài của đối phương sờ đến da dẻ(khăn trùm đầu) quét hồ của anh thì mới là bầu không khí cao điểm nhất, tuy rằng đều có thể dọa người ta, thậm chí hiệu quả của kế hoạch B còn tốt hơn kế hoạch A, nhưng do chủ động biến thành bị động, khí thế kém cũng không phải chỉ là một điểm hay nửa điểm.
Chẳng qua Lão La rất biết lấy đại cục làm trọng, mắng thì cũng vẫn là mắng, nhưng vẫn dựa theo phân phó của phân quạ đen ai về chỗ nấy.
Một hai phút trôi qua, chợt nghe thấy cách đó không xa “eo” một tiếng, sau đó bước chân lộn xộn rất nhanh chạy về phía này, xem ra là Tiểu Lệ đã ra tay, Lão La nín hơi tĩnh khí dựa lưng vào vách núi, chỉ nghe một người tuổi còn trẻ chạy đến vị trí gần đó khoảng 10 bước thì đứng lại.
“Mọi người yên lặng chút nào, yên lặng chút nào, đều đi theo phía sau tớ này đừng chạy loạn…”
Ai ôi, vẫn là bị hù dọa có tổ chức.
•••
Thanh âm non nớt ấy vừa yên lặng một lát lâu, mình lại vẫn đang há mồm thở dốc, Lão La vui vẻ.
Nhóc con đi đầu từ từ, chậm rãi vươn cánh tay dò dẫm bước từng bước, dưới mũ trùm đầu, đôi mắt cậu ta bị một đôi kính mắt che lại, lão La thấy rất rõ ràng, cậu thanh niên kia có vẻ gầy yếu, ***g ngực cũng vì căng thẳng mà phập phồng, có vẻ cũng rất hồi hộp, nhưng vì hai cô gái ở sau lưng, cậu vẫn cố buộc bản thân thong thả mà kiên định đi lên phía trước
Bên tay trái của cậu ta chính là chỗ rẽ, nhưng cậu ta nhìn không thấy, cậu ta chỉ có thể bước từng bước một lần mò về phía tảng đá giả trên người Lão La.
Đầu ngón tay dài nhỏ mắt thấy sẽ chạm phải thân thể mình, đầu mày nhóc ấy run run nhăn nhó, đầu ngón tay cũng có chút không yên, Lão La rất rõ ràng cậu ta sắp sờ phải cái gì ─── nếu như sờ phải ngực, đó là thứ có khuynh hướng cảm xúc cứng rắn thô ráp như vách đá, như vậy cậu ta sẽ tận lực xoa nắn nếu như sờ phải mặt, vậy hơi bi kịch rồi, lớp da của khăn trùm đầu dinh dính ươn ướt ngay cả chính anh cũng không muốn chạm… Dù thế nào đi nữa, nhóc con gầy yếu vừa kiên định vừa làm ra vẻ này hôm nay chết chắc rồi.
•••
───
Lời tác giả:
Có người nói không thấy chữ cò thìa trong Chu cò thìa, tất cả mọi người có nhìn thấy không? Nếu như chỉ là hiện tượng cá biệt tôi cũng không có biện pháp, dù sao lấy một cái tên cũng không dễ, không muốn sửa nga…
Nếu không nhìn được, F5 một lần xem sao?
Trước đó đã từng chỉnh sửa rồi, thêm vào một chút nội dung, nhưng tình tiết không thay đổi.
.:Hết chap 4:.
ω đó đó, không phải tại tớ nhá, đến cả các bạn Trung cũng bảo không thấy từ cò thìa trong tên anh Chu nhá
ω trong chương này, các bạn sẽ thấy 2 cách xưng hô với cái anh Trường Kiếm Trong Tay đó, ở trên là anh vì anh í cùng lứa với anh Tiêu, ở dưới là cậu hay cậu ta là vì Lão La chính là Lão a, Lão í lớn rồi ha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT