Sau một tiếng tập trung tinh thần nhìn vào màn hình, Chu Hoàn day day con mắt, quay đầu lại, giọng điệu chất vấn: “Rốt cục anh để tôi đọc cái gì vậy?”
“Thì em cứ coi đi.” Tiêu Linh ngồi trên sô pha cách đó không xa, “Em không biết là cái gì mà còn coi được nửa rồi còn gì?”
Chu Hoàn lại nhìn lời văn trên trang mạng, lầm bầm nói: “Cứ tưởng là chỉ đọc tiểu thuyết kinh dị chứ, không ngờ còn thấy thứ này nữa.”
Tiêu Linh đứng lên, đến gần cậu, hai tay đáp xuống vai cậu, thoáng cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Còn không phải là vì… gì kia mới nhìn.”
Gì kia là gì cơ, Chu Hoàn hơi chần chờ dần hiểu ra.
Những điều này, đúng là từ khi Tiêu Linh và cậu hiểu lòng nhau, hai người ở chung thì có chút không được tự nhiên, nhưng người thấy không tự nhiên cũng chỉ có mình Chu Hoàn mà thôi.
Khi thì Tiêu Linh gắp thức ăn cho cậu, lúc thì cùng đi siêu thị mua đồ, trong không gian giữa hai người, trên người đối phương luôn tản ra luồng khí “Muốn gần hơn nữa”, làm Chu Hoàn rất xấu hổ. Nhưng nghĩ lại thì thay đổi rất nhỏ, chẳng qua là lúc ăn sẽ giúp cậu lấy bát so đũa, gắp thức ăn, gỡ xương cá ra ngoài mua sắm thi thoảng sẽ thăm dò rồi dắt tay cậu, tuy rằng chỉ là mấy ngón tay đụng vào nhau, nhưng trong lòng thì cứ như giật bắn lên chỉ có vào ban đêm, hai người ngủ cùng nhau, đường nhìn nóng bỏng càng như mũi nhũn đâm vào lưng – có lúc hôn môi sẽ giảm bớt đi loại cảm giác dị dạng như bị phỏng này, nhưng có lúc tựa như rót rượu brandy vào lửa vậy… hoàn toàn trái ngược.
Khi hôn mà không tránh đã là tiến bộ lớn nhất của Chu Hoàn rồi, nhưng Tiêu Linh luôn có thể mang đến khiêu chiến mới mẻ. Có mấy lần hôn nhau, khu vực hôn đã dời khỏi môi, kéo xuống cổ, hầu kết, những địa phương mờ ám ấy, động tác của Tiêu Linh cũng trở nên cấp thiết, còn Chu Hoàn chỉ yếu ớt chống đỡ níu chặt cổ áo, kết quả tự nhiên là bị từ chối.
Chu Hoàn thấy không ổn, cực kỳ không ổn, cái cảm giác khô nóng hỗn loạn do nụ hôn mang đến… cực kỳ quái.
“Hai ta hiện tại là quan hệ gì?”
Người đứng ở đằng sau chẳng biết từ khi nào mà gần như thế, hơi thở nong nóng thổi hết vào thái dương cậu.
Chu Hoàn rụt cổ lại, nhưng vệt đỏ vẫn kéo dài từ tai đến cổ, ngay cả những lớp lông măng bên tai cũng thoang thoáng nhàn nhạt màu.
“Bạn bè thôi.” Chu Hoàn đáp như vậy.
“Bạn bè?” Tiêu Linh nhướn mày không vui, giây tiếp theo bất ngờ hôn tới, “chụt” một tiếng, “Cũng là bạn bè như Tiểu Ngũ Lão La, nếu bọn họ hôn em như vậy? Cũng được ư?”
Lão La Tiểu Ngũ? Chỉ nghĩ đã thấy da đầu tê rần rồi, Chu Hoàn bất an lau nơi bị Tiêu Linh để lại nước miếng.
Tiêu Linh cười: “Vậy đúng rồi, bởi vì hai ta là người yêu!”
Người yêu… sao?
Chu Hoàn lại liếc về phía tác phẩm Tiêu Linh nhiệt liệt đề cử cậu đọc.
Câu chuyện viết về tình yêu của hai con người, bối cảnh cổ đại, lối hành văn khá tốt, hai nhân vật chính lớn lên từ nhỏ bên nhau, dùng cách nói hiện tại thì nên gọi là “phát tiểu nhi”(1), nhưng đôi bạn thân này không biết sao lại manh mún ra tình yêu, hết lần này tới lần khác ai cũng nói không nên lời, cứ đơn thuần ám chỉ, rồi lại qua nhiều năm quanh co, đến tuổi thành gia, ai cũng không định cưới vợ, nhưng cha mẹ hai bên sốt ruột, đều dặn con mình phải khuyên nhủ đối phương, không ngờ, khuyên qua khuyên lại, hai người ngược lại lỡ lời, bày tỏ cõi lòng, sau đó…
(1) nghĩa rộng hơn thanh mai trúc mã, ‘phát tiểu nhi’ chỉ toàn bộ những đứa bạn chơi với nhau khi bé, có thể là đám bạn chơi trong xóm, bạn bè chơi trên trường, … khi còn nhỏ.
Sau đó tác phẩm còn chưa đổi mới, Chu Hoàn nhìn mà sốt ruột, kéo chuột xuống, thấy không ít comment của độc giả.
“Công thụ là cái ý gì?”
“Hả?”
Chu Hoàn dùng chuột chỉ vào comment của độc giả, “Sao ai cũng thảo luận chuyện này?” Nói rồi chỉ vào một com khá dài đọc lên thành tiếng: “LS8 muốn nghịch CP! Tư Đồ rõ ràng chính là đồ bị ăn, kiểu ngạo kiều thụ moe nhất này… thật muốn thấy hắn bị đè…” Nửa câu sau đều là các loại ký hiệu XXOO, Chu Hoàn cũng không biết nên đọc sao nữa, quay đầu hỏi Tiêu Linh: “Đều là tiếng Trung sao mà tôi đọc không hiểu vậy nhỉ? Ngạo kiều thụ là cái gì? Hiểu không?”
“Cái này à…” Tiêu Linh chống cằm nhìn Chu Hoàn, “Anh cũng không hiểu lắm… Nhưng mà chúng ta có thể cùng nhau thảo luận.”
… … … … … …
Trong siêu thị.
Chu Hoàn từ tốn đẩy xe hàng, cũng không phải bởi vì cần tỉ mỉ chọn hàng hoá, thực tế thì cậu tới mua đồ ăn nhưng bây giờ lại bất giác đến khu đồ dùng hàng ngày.
Hai bên tường treo kín không một kẽ hỡ các loại đồ dùng vệ sinh cá nhân đóng gói đủ kiểu đủ loại, giống y như lòng cậu đang lấp đầy tâm sự, muộn phiền, khó có thể nói thành lời, lại không thể quên đi được.
Chết tiệt… Cậu ngẩng đầu nhìn một cái, Tiêu Linh đi cách hơn 5 bước, tên hại cậu tâm tình phiền muộn đang đứng ở trước giá sắp hàng, thái độ thoải mái chọn lựa hàng hoá trên giá.
Chu Hoàn cũng không vì thế dừng bước chân lại.
Nửa tiếng sau, cậu rốt cuộc rõ cái gì là ‘công thụ’, cũng hiểu Tiêu Linh muốn làm chuyện này với cậu, nhưng điều quan trọng là, chuyện này phải có người ở dưới như bên nữ, cũng chính là bên bị áp.
Chu Hoàn vẫn đang không hiểu chuyện tình ái giữa hai người đàn ông thì làm thế nào, nhưng về mặt trực giác cũng rõ, người ở bên dưới kia, tất nhiên là bên “thế yếu” – nhìn những cái tên đủ loại đủ kiểu là biết XX thụ, XX công.
Thụ là thừa nhận, chịu đựng, ‘thụ’ của tiếp nhận, mà ‘công’ nghe khí phách biết bao, tượng trưng cho cướp đoạt, nhận được, công thành đoạt đất… các loại ý tứ hàm xúc của thế mạnh.
Mà Tiêu Linh trong lúc tự giải thích cho cậu còn đưa mắt thể hiện ý rõ ràng – anh muốn làm bên cướp đoạt kia.
Chu Hoàn biết mình vẫn rất bị động, nếu không có người như Tiêu Linh thúc đẩy, cậu có thể cả đời cũng không nghĩ ra mình lại sinh ra hành vi ỷ lại kỳ thực là ‘không muốn xa rời’ đối với một người như vậy, còn thái độ thấy anh bên người khác thì thấy khó chịu gọi là ‘Ghen’.
Cho dù cậu tiếp nhận tri thức về chuyện giữa con trai với con trai cũng có thể có tình yêu, nhưng cũng đâu có nghĩa cậu cam lòng bị đè – bị một người cùng giới – đè.
Thực tế thì, vào nửa tiếng trước, lúc Tiêu Linh giảng giải quan hệ công thụ cho cậu, đã từng cố dùng hành động thay cho ngôn ngữ. Nhưng mà bị câu thành công ngăn lại.
Khi cậu dùng một chân gạt bỏ ý đồ áp đảo cậu, tiện đà đặt ngược người ở trên giường, cậu bỗng nhiên nghĩ tới – có một lần trong bóng tối, có người từng nói bóng nói gió hỏi thăm rằng: “Chẳng hạn, nếu xảy ra tranh chấp gì gì đó… có thể dư dả ghìm giữ một người trưởng thành chứ? – Thì ra là vậy, một tên háo sắc mưu tính sâu xa. Chu Hoàn nheo khoé mắt.
Tiêu Linh đứng ở khu ‘áo mưa’ rực rỡ muôn màu, tâm tình rất phức tạp.
Nhớ tới lần đầu tiên anh mua thứ này, y hệt như kẻ trộm, chẳng dám chọn kiểu dáng nhãn hiệu chi hết, cứ nhắm hai mắt tuỳ tiện lấy một hộp đi mất, kết quả đến lúc sử dụng thì bất hạnh thay – mua phải hàng của Nhật, nhỏ quá mức.
Còn bây giờ – anh len lén quan sát tên đang đẩy xe mua đồ cách đó không xa.
Ừm… Phải mua loại siêu mỏng, 凸 thì khỏi cần, nhưng độ trơn nhất định phải đủ.
Chỉ suy xét đến điều đó, anh thấy thân thể mình đã trở nên nong nóng.
Tuy rằng anh đã dự liệu người này sẽ không đơn giản đi vào khuôn khổ – nhìn về mặt cơ thể nhanh nhẹn ấy, không cẩn thận chuyện giường chiếu trở thành chuyện chiến đấu, nhưng công việc chuẩn bị nhất định phải làm đủ.
Chu Hoàn đúng lúc đi tới, nhìn thấy anh đang chăm chú học hỏi loại sản phẩm vốn là… loại sản phẩm này, không nói một lời đã muốn rảo bước qua, lại bị Tiêu Linh kéo cánh tay quay lại.
“Nhìn xem đó là cái gì?” Tiêu Linh tay vòng qua cổ cậu, ngón tay chỉ về phía những chiếc hộp, chiếc bình nho nhỏ đủ màu đủ sắc ở xung quanh hỏi.
Tuy rằng buổi tối siêu thị không nhiều người lắm, hành vi thân mật của bọn họ ở trong con mắt của quần chúng chính là đùa giỡn đơn thuần giữa những người bạn thân, nhưng Chu Hoàn chột dạ, cố xoay cổ qua, hơi liếc mắt về phía anh chỉ, khinh thường đáp: “Những cái bên trong, không phải là… dùng để làm cái kia sao!”
Tiêu Linh cười: “Ngốc đi, giữa nam nữ căn bản không dùng tới cái này,” dán sát vào khuôn mặt đang dần trở nên đo đỏ: “Một là dùng để chuẩn bị cho chuyện giữa trai và trai…” Còn chưa nghe anh nói hết, Chu Hoàn đã quẳng cánh tay anh ra. Cậu biết Tiêu Linh đã từng có bạn gái, nhưng đến lúc nghe anh dùng thái độ suồng sã nói tới chuyện này lại thấy khó chịu.
Ài… Đây là ghen sao? Tình cảm thế này thật là mệt, dấm của ai cũng ăn.
Thấy bóng dáng Chu Hoàn vội vã đi xa, Tiêu Linh cười phì một tiếng, lại chọn một hộp siêu mỏng cùng một lọ thuốc bôi trơn dạng nước.
Biển dấm a, chảy cuồn cuộn đi!
… … … … …
Mười giờ tối, Chu Hoàn tắm rửa xong mở cửa đi ra, nghênh đón cậu chính là một mảnh tối đen.
“Khu nhà em sao kỳ vậy, lại cắt điện rồi!” Tiêu Linh đang oán giận cấp bách nửa thật nửa giả – tựa như đã đứng chờ rất lâu ngoài cửa nhà tắm.
“Vậy sao,” Chu Hoàn thở ra một hơi: “May là vừa mới tắm xong rồi… A!” Còn chưa thở hết đã bị đôi môi mềm mại che phủ, đến ngay hơi thở của đối phương cũng phủ lên theo.
Chu Hoàn hoàn toàn không chuẩn bị gì – bình thường Tiêu linh vẫn từ từ chầm chậm rồi mới ra ám chỉ gì gì đó, lúc này lại đột nhiên tập kích, huống chi xung quanh còn tối đen…
Tiêu Linh dường như dốc hết sức lực đổ vào một nụ hôn này, Chu Hoàn phải nắm chặt khung cửa nhà tắm mới không bị đè đến mức ngã ngược lại nhà tắm.
Đây là một nụ hôn ướt át, bởi vì xảy ra trong bóng đêm nên có vẻ rõ nét và rực cháy hơn.
Người Chu Hoàn mang theo cảm giác ươn ướt khi vừa tắm xong, mùi hương thơm mát của loại sữa tắm hoa quả như phát ra qua từng lô chân lông.
Tiêu Linh cơ hồ lần nào cũng có thể ngửi thấy, vị cơ thể trơn láng hơi ngòn ngọt ấy.
Anh cũng đang dùng loại sữa tắm ấy, nhưng hiệu quả không giống thế, giống như việc có người uống sữa sẽ bị nôn, có người lại tăng chiều cao bổ thân thể vậy – mùi vị ấy chỉ dễ ngửi khi ngự trên người Chu Hoàn.
Đặc biệt là vào mùa hạ, mỗi lần Chu Hoàn đi qua bên giống như nước hoa quả tươi ướp lạnh vậy, luôn làm Tiêu Linh lần sau ngứa ngáy khó nhịn hơn lần trước.
Án binh bất động trước khi xuất trận là bởi vì không xác định được tâm ý đối phương, còn cả, tác phẩm ‘giả bộ bình tĩnh’ chết tiệt kia nữa.
Bây giờ cản trở đã dọn dẹp hết cả, anh còn chần chờ chi nữa?
Bí quá hoá liều luôn là tiêu chuẩn thực hiện của anh – gan lớn mới no bụng, nhát gan chỉ có đói chết thôi. Thế giới này chính là vậy đó. Nhưng áp dụng với Chu Hoàn, anh lại kiên trì lâu tới vậy, chỉ vì một câu “Em đồng ý.”
Giọt nước lướt qua da, hội tụ ở giữa môi lưỡi quấn quanh, mang theo mùi vị không thể nói là mặn hay ngọt, giống như những giọt nước rơi tạch tạch, làm dục vọng bùng cháy.
Bất kể là bắt nạt hay lừa gạt đều được, đối mặt với Chu Hoàn, anh luôn là bên mạnh hơn.
Tách ngón tay Chu Hoàn níu trên khung cửa, ôm cả người cậu vào lòng, vòng qua thắt lưng.
“Chúng ta thử đi… được chứ?”
Hết chap 36
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT