Chu Hoàn không phải thiếu niên, giấc mộng kiểu này cũng không phải cậu chưa từng mơ qua, nhưng bởi vì kinh nghiệm thực sự quá ít ỏi, bởi vậy mặc dù ở trong mộng, tình hình cũng chỉ là mơ mơ hồ hồ lờ mờ không rõ, có lúc ngay cả hành động cụ thể cũng không có nữa, chỉ là cơ thể cực kì kích động, tỉnh lại cũng không nhớ được đầy đủ.

Nhưng giờ phút này, thực sự quá kinh khủng.

Người con trai nói thích cậu kia mặt cứ dán sát vào, dường như đang vui đùa mà vỗ về thân thể cậu, tay cậu… Không giống cảm xúc trước kia, cảm xúc ấy tựa như rất nóng, rất có lực, lại khá mềm mại, sức mạnh kiểu như ôn hòa ấy… có chút giống gì nhỉ? Chỗ được vuốt ve có hơi ngưa ngứa, nếu nhất định phải miêu tả thì nó giống như được làn nước nóng gột rửa, những cái vuốt ve cực có tính châm chích… Tiêu Linh cười như không cười nhìn cậu, trông hết sức kỳ dị, tựa như mỗi lần kể chuyện ma vậy, khóe mắt híp lại thật là dài, lóng lánh tia sáng âm u sâu thăm thẳm.

Chu Hoàn trong mộng, không thể chạy trốn đi đâu, bị trói chặt trong gông cùm xiềng xích vô hình, giống như mỗi lần bị ép nghe những câu chuyện ma kinh khủng vậy, vừa sợ, vừa hiếu kỳ, nhưng mơ hồ cảm thấy yên lòng.

Cảm giác của cơ thể lại mạnh hơn hẳn những lần trước kia, không biết bị sờ vào chỗ nào, cảm giác sung sướng ấy cơ hồ cứ lâng lâng hoài.

Cùng lúc đó, tiếng chuông chói tai đột ngột truyền vào tai, làm cậu sợ đến mức giật mình kêu thành tiếng “A!” sợ hãi, cảnh trong mơ thoắt cái biến mất, thân dưới lại ướt một mảng.

“Sao vậy, sao vậy?” Tiêu Linh đẩy cửa vào, cho rằng cậu gặp ác mộng, trên mặt đều là vẻ quan tâm.

Người một gây trước còn xuất hiện trong giấc mộng mơ hồ thình lình nhảy ra trước mắt, Chu Hoàn đỏ mặt lên chui vào trong chăn, cơ thể còn đang chìm trong dư vị sung sướng, giờ ngay cả thẹn còn không kịp, làm sao dám nhìn anh?

Cậu rụt đầu trong chăn nghe anh ấn đồng hồ báo thức

“Ngốc chết đi được, còn đặt 6 giờ chuông reng nữa chứ.”

Tiếng chuông sắc bén ngừng lại, nhưng một chữ “đặt” ấy lại làm Chu Hoàn hết sức xấu hổ.

“Cậu không nóng à?” Tiêu Linh lại vạch chăn của cậu ra, “Mặt sao đỏ vậy? Nóng rần lên rồi?”

Kiên quyết đưa cái mặt vùi trong chăn ra ngoài, Tiêu Linh quan sát một phen, “Mặt đỏ thật đấy.” không đếm xỉa đến cái mặt càng ngày càng đỏ tợn ấy, anh cười hỏi: “Muốn vào WC à? Bị nghẹn hả?”

“Đáng ghét.”

Chu Hoàn căng thẳng cong người, chất dịch lành lạnh trượt khỏi khe chân.

Tiêu Minh nhăn mặt nhăn mũi ngửi ngửi, “Mùi gì ấy nhỉ? Rồi trêu cậu một câu: “Không phải đái dầm đấy chứ?”

Chu Hoàn hoảng hốt nhìn anh, trong mắt là xấu hổ và túng quẫn cực rõ ràng, Tiêu Linh cũng ý thức được mình vừa nói gì, “a” một tiếng, buông tay cầm vai đối phương ra, thầm thì cái gì mà như là: tích lâu rồi không đi đi là không tốt vân vân và vân vân.

Chu Hoàn khom lưng xuống giường, kéo chăn và ga giường thành một đống ôm vào bụng rồi chạy về phía WC, vòng eo gầy trắng lóe qua trước mắt Tiêu Linh.

Mùi dịch thể nồng nặc của đàn ông không lệch đi đằng nào được, hơn nữa dựa vào mùi thì lượng dịch thể không ít đâu.

Hôm qua anh vừa mới tỏ tình, đêm cùng ngày đã mộng rồi… Nghĩ tới đó, Tiêu Linh nhịn không được mỉm cười.

Người kia đã rửa mặt xong trên da còn để lại một điểm đỏ phơn phớt, Tiêu Linh giả vờ không phát hiện, dựa vào sa lon ngủ bù, Chu Hoàn cắn cắn môi, đi qua chọc vào anh: “Ra giường tôi đã đổi rồi đó, vào phòng ngủ mà ngủ đi.”

Tiêu Linh mở mắt ra: “Hôm nay mấy giờ cậu đi làm?”

“Mười giờ,” lại nói tiếp: “Nhưng tôi phải tới sớm một chút, hôm nay là ngày đầu tiên. Ngày đầu tiên thử nghiệm chủ đề mới.

Tiêu Linh gật đầu: “Bây giờ là 7h rồi, tôi ngủ thêm mấy tiếng nữa, lát nữa sẽ đưa cậu đi.”

Chu Hoàn hơi sợ run lên, mím miệng không bình luận gì, xoay người đi sang chỗ khác dọn dẹp báo chí trên bàn trà, qua một lát mới nói: “Không cần đâu.”

“Không phải cậu đã quên chuyện ngày hôm qua tôi tỏ tình với cậu chứ?” Tiêu Linh cười hỏi.

Chu Hoàn không nói chuyện, tiếp tục công việc đang làm, nhưng cần cổ hơi cúi lộ ra một điểm màu phấn nhàn nhạt.

“Hôm qua tôi còn hôn cậu, cậu cũng không từ chối.” Tiêu Linh nhắc nhở, cần cổ thâm thấp càng ngày càng thấp hơn.

Im lặng chừng 5 phút đồng hồ, khi trên bàn trà đã sạch trơn đến mức không còn gì để dọn dẹp nữa thì Tiêu Linh thấp giọng lẩm bẩm: “Đà điểu.”

Chu Hoàn xoay cổ liếc anh một cái, nhưng không phản bác, chỉ là cái lườm ấy đã không còn mạnh như xưa.

Tiêu Linh nghênh đón tia sáng từ cái lườm đó rồi ngồi xuống sô pha: “Được rồi, lát nữa tôi đưa cậu đi, tôi ngủ thêm một lát,” tiếp đó đi về phía chiếc giường trong phòng ngủ nhưng không quên nhắc nhở cậu: “Nhớ kỹ, bây giờ anh đang theo đuổi em đó!”

… … … … …

Chu Hoàn đương nhiên không muốn Tiêu Linh đưa đi, cậu cũng không phải đứa đần.

Hai người đàn ông, gì mà anh thích em em thích anh chứ, nói chuyện vớ vẩn!

—-

Chu Hoàn mất gần một tiếng đi tàu điện ngầm, đến khu trò chơi thì cũng đã gần 10h, ông mặt trời treo lơ lửng giữa tầng không, trong khu thì rộn ràng nhốn nháo.

Mùa hè, du khách phần lớn là học sinh sinh viên. Học sinh tiểu học được cha mẹ dẫn theo, tiếng nói tiếng cười ríu rít, mặt mày hớn hở chỉ trỏ la hét muốn chơi cái này mua nghịch cái kia, trẻ con lớn hơn chút thì đi cùng với bạn, trêu chọc nhau vô tư dưới ánh mặt trời, khuôn mặt bị phơi nắng thành màu mạch nhạt, đương nhiên cũng không thiếu những đôi tình nhân trẻ tuổi, người nam trên người chảy mồ hôi nhưng vẫn giúp người nữ cầm ô che nắng.

Thực ra mùa hè hằng năm, phong cảnh đều là như vậy, nhìn lâu rồi nên Chu Hoàn thậm chí đã nghĩ, đám du khách này chẳng khác gì đám của năm trước, rồi năm trước nữa.

Ngay cả chính cậu cũng như vậy, năm nay, năm ngoái, năm kia cũng chẳng có gì khác nhau.

Mỗi lần thay quần áo màu đen đã chuẩn bị trước đi vào trong hang động, cậu đều cảm thấy như đang đi vào một chiếc tủ lạnh thật lớn.

Gì cơ? Giống như có chút kinh khủng á. Chu Hoàn lắc lắc đầu

Ở lành răn giữa mỗi khu đều có những chiếc bảng điện tử cao vút, cứ cách mười lăm giây lại đổi mới một lần lưu lượng khách của các khu vực, cụ thể đến từng mục một, mục nào có người, mục nào không có người.

Là nhân viên công tác, đương nhiên hi vọng mỗi hạng mục đều đầy người kín chỗ. Chu Hoàn cũng không ngoại lệ.

Bảng điện tử đổi mới một lần, cậu thấy tên trên bảng của Hắc ám chi lữ hiện ra: nóng nảy.

Cậu khẽ cười, về liên tưởng kỳ dị của tủ lạnh thật lớn tự sụp đổ – tủ lạnh nóng nảy, làm dịu tình hình sầu lo.

Ở lối vào đã có một dãy dài người xếp hàng.

Người xếp hàng không ai lộ vẻ tự cao hay không kiên nhẫn, trái lại ai ai cũng nóng lòng muốn thử nhìn về phía chiếc TV treo ở trên cao – đây cũng là chủ ý của Chu Hoàn.

Nội dung chiếu phim là bản quay lại đã được tỉ mỉ chọn lựa của năm ngoái, phần mặt dĩ nhiên là đã được làm mờ, hình ảnh được chỉnh sửa một lần nữa rồi ghép lại, người khác cảnh khác phản ứng khác sắp xếp lại tạo ra hiệu quả hoàn toàn khác. Các du khách xem mà muốn thử ngay cảnh ấy.

Chu Hoàn bước nhanh vào phòng nghỉ dành cho nhân viên, nhìn từ máy theo dõi, Tiểu Lệ và Tiểu Ngũ đã làm tiên phong rồi.

Không ngờ đoàn người lại ào ào kéo tới như vậy, Chu Hoàn nhanh chóng đổi trang phục, đeo mặt nạ bảo hộ, cầm máy truyền tin đi vào từ cửa sau.

Tiêu Linh thì trưa mới tới, anh tới mang theo căm giận bất bình.

Chu Hoàn thế mà không gọi anh dậy mà lại đi trước, hại anh ngủ một giấc đến tận 11h.

Tiêu Linh đi từ cửa ra của Hắc ám chi lữ lách đến cửa trước, một đường đi mở mang thêm biết bao nhiêu gương mặt tái nhợt với mồ hôi lạnh, xem ra phản ứng không tồi.

Tầm trưa, du khách đều đi ăn cả, đám Chu Hoàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, luân phiên thay nhau ngồi thở dốc trên ghế trong phòng nghỉ.

Tiểu Ngũ tỏ vẻ tôn thờ giơ ngón tay cái lên với Chu Hoàn: “Đầu nhi, anh tuyệt quá!”

“Sáng sớm tôi và Tiểu Lệ đã vào thử trước, sướng thôi rồi luôn!”

Chu Hoàn mệt mỏi cười: “May mà có mấy người làm hiệu quả âm thanh cho phần nền.” Mấy ngày không tiếp khách, giờ mới có nửa ngày mà đã quá sức, may là hoàn cảnh cũng khích lệ bọn họ, chứ không phí cả công sức đi.

Trong mắt Tiểu Lệ hiện hình trái tim đỏ: “Đầu nhi chẳng hổ là đầu nhi, thời gian ngắn như vậy, mà có cả chất lẫn lượng!”

“Hừ, nếu không phải có bạn bè giúp đỡ, lúc này ắt chẳng chịu nổi.” Nói đến đây, Chu Hoàn không quên liếc bọn họ một cái: “Ai biết mấy người lại như thế, cho mấy người nghỉ hai ngày thì nghỉ hai ngày thật luôn, vô lương tâm.”

Tiểu Ngũ lè lưỡi, đang muốn nói mấy câu gây cười thì lão La giật cửa đi từ trong động ra, đồng ý với Chu Hoàn: “Còn phải nói, thằng nhóc thối!” Tháo chiếc khăn trùm đầu màu đen xuống, lau mồ hôi trên mặt: “Nếu không có người bạn kia của Tiểu Hoàn thì thời gian đâu mà đủ!” Nói rồi cầm bình trà trút ào ào.

“Người bạn nào?” Tiểu Lệ chớp mắt mấy cái, “À! Chính là người đã ôm đầu nhi ra ngoài…”

“Xong việc trong động rồi?” Chu Hoàn mắt nhìn màn hình, ngắt lời.

“A, xong rồi!” Lão La lau miệng, “Lượt cuối là hai học sinh trung học, cô gái khóc đi mất rồi. Hửm? Người bạn kia của cậu đâu? Sao hôm nay chưa tới?” Nói rồi liếc mắt tìm khắp nơi.

Đối mặt với vẻ thất vọng vì không tìm được người của lão La, Chu Hoàn trợn mắt trắng – tên kia chẳng qua mới tới có mấy lần, sao đã khiến người ta thương nhớ như vậy? Ngoài miệng lại chỉ nói bâng quơ: “Tôi không biết.” Dáng vẻ như kiểu tôi với anh ta chẳng quen thân lắm.

“Chậc chậc chậc, qua cầu rút ván…” Tiểu Lệ bĩu môi.

“Chính là, dù sao cũng phải mời người ta tới chứ, coi sôi nổi thế này, trước nay chưa từng có… Dù sao cũng là kết tinh làm việc mà ha!”

Kết tinh cái đầu cô ấy! Không biết nói thì đừng có nói.

“Người ta cũng có việc bận, sao có thể suốt ngày lông bông được.” Chu Hoàn ngước mặt lên: “Sắp hết thời gian nghỉ trưa rồi, mấy người không ăn cơm hả?”

Tiêu Linh vừa vào cửa đã bắt kịp màn này.

“Muốn ăn cơm hả? Tôi tới đúng lúc ghê.”

Lão La thấy anh thì cực kỳ thân thiết: “Ui trời tới rồi nha! Tôi đã nói mà, ngày đầu tiên thử chủ đề mới, dù sao cũng phải tới xem…

Chu Hoàn cau mày, mất tự nhiên, nói: “Anh nhàn lắm hả.”

Tiêu Linh choàng vai cậu, nói tiếp: “Hai ta quan hệ thế nào đây, dù không nhàn cũng phải đến xem chứ.”

Hết chap 30

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play