Phùng Mai nghĩ giấy tờ ruộng và nhà của Thẩm Quý còn ở trong tay mình, nếu Thẩm Quý tuyệt tình như thế thì vì mình, y sẽ bán ruộng đất trong tay, cũng có thể ăn nói với Lý Phú. Nhưng đúng là chuyện đến nước này, y không còn bất cứ đường lui nào nữa.

Vậy nên Phùng Mai nói với Thẩm Quý: “Đại Quý, con đừng như vậy được không. A ma lại nghĩ biện pháp cho con, con đừng ép cha con như vậy, con muốn ép cả nhà ta không sống nổi sao. Con cũng biết tình huống trong nhà mà, đâu ra ba mươi lượng bạc chứ. Nếu có thể góp đủ thì chúng ta đã lấy ra từ lâu rồi.”

Thẩm Quý đương nhiên là biết tình trạng trong nhà nhưng hắn vẫn muốn lấy tiền của nhà, hơn nữa Phương Trí Viễn không phải nói a ma ruột của nó để lại cho Lý Phú không ít bạc sao, trong nhà chỉ tiêu ít tiền chữa bệnh cho Trường Thọ, còn lại cũng không dùng làm gì. Như vậy xem ra, nhất định là Lý Phú giấu tiền riêng, thấy Thẩm Quý hắn không phải con ruột nên không lấy ra mà thôi.

Nghĩ như thế, tâm Thẩm Quý vừa mềm một chút lại cứng rắn lại, hắn biết giờ mà không kiên quyết thì sẽ mất mạng của chính mình. Còn chuyện a ma hắn khó xử với Lý Phú, giờ phải chịu oan ức cũng không sao. Hắn làm con, nhớ chuyện này trong lòng, cùng lắm thì về sau chính mình càng thêm hiếu thuận. Dù sao a ma vẫn thường nói cần nhờ mình phụng dưỡng, một chút oan ức đó cũng không phải là không thể chịu thay mình.

Nghĩ thế, Thẩm Quý đúng lý hợp tình nói với Lý Phú và Phùng Mai: “A ma, cha, con mặc kệ, con phải có bạc, không thì đừng trách con. Hai người có bạc mà trơ mắt nhìn con chịu chết, nếu hai người đã không chú ý đến mạng sống của đứa con này thì đương nhiên con phải tự lo, chẳng lẽ con phải đi ra chiến trường, uổng mạng thật sao.”

Lý Phú tức đến run rẩy, mắng Phùng Mai: “Nhìn đi, đây chính là đứa con ngoan của ngươi. Giỏi lắm, Phùng Mai, ngươi và Thẩm Quý hợp nhau lừa bạc của ta. Tiện nhân, ta nói cho ngươi biết, một đồng cũng không có, cùng lắm thì chúng ta đi gặp quan, từ từ mà nói chuyện giấy nợ. Cùng lắm thì bị phạt, ta mất ba mươi lượng còn bị đi tù, xem ai cho tiện nhân ngươi ăn uống.”

Lời Lý Phú nói là thật, Phùng Mai cũng không ngốc, ở Lý gia coi như còn có thể sống, nếu không có Lý Phú, không nhắc tới đứa con út bệnh tật, giờ y đã là hoa tàn ít bướm, không còn thanh danh, chẳng lẽ phải về nhà mẹ đẻ nhìn sắc mặt của ca ca, ca ma mà sống Hơn nữa, nhìn hành động hôm nay của Thẩm Quý, hắn không phải đứa con mà người làm a ma như y có thể nhờ phụng dưỡng, vậy nên chỉ có thể dựa vào Lý Phú.

Phùng Mai nói với Thẩm Quý: “Đại Quý, con thật muốn chúng ta trả con ba mươi lượng bạc, không hối hận Nếu con ép Lý gia như thế thì con cũng đâu được lợi gì. Con đừng vội, ta nghĩ biện pháp khác cho con, con đưa giấy nợ cho chúng ta trước đã. A ma hứa với con, nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho con.”

Thẩm Quý không nghe, chết sống đòi bạc, không thì hắn sẽ chuyện bé xé ra to. Mặc kệ giấy nợ này vì sao mà viết nhưng nó đúng là tồn tại, Lý Phú nhất định phải trả, không trả cũng phải trả.

Cuối cùng, không còn biện pháp nào khác, Phùng Mai nói nhỏ với Lý Phú là sẽ bán ruộng và nhà trong tay đi, cộng thêm sáu lượng bạc vốn riêng, thành hai mươi mốt lượng đưa cho Lý Phú. Lý Phú thấy Phùng Mai có nhiều bạc như vậy, trong lòng chán ghét, nghĩ: quả nhiên Phùng Mai không thật sự muốn sống cùng ta, có nhiều bạc như vậy nhưng Trường Thọ bệnh thế cũng không lấy ra. Lúc này, trong lòng Lý Phú vừa phẫn nộ vừa khó chịu.

Lúc Lý Phú thành thân với Phùng Mai, trong người cũng có chút bạc, nhưng lúc ấy Phùng Mai có bầu, tiêu tiền như nước. Hắn vì lấy lòng Phùng Mai mà cũng tiêu mất một ít, đến lúc sinh Trường Thọ, trong nhà không ngừng mua thuốc, tiền trong tay hắn chỉ ra không vào, cũng không còn bao nhiêu.

Phùng Mai đưa cho hắn hai mươi mốt lượng, nhưng chín lượng còn thiếu hắn gom thế nào cũng không đủ, muốn vay người trong thôn nhưng nghĩ đến chuyện người ta đều không thích hắn liền không cần phải đi hỏi nữa. Không có biện pháp, cuối cùng Lý Phú phải bán đi một mẫu ruộng mới góp đủ tiền.

Thẩm Quý thấy Lý Phú và a ma mình quả nhiên gom được ba mươi lượng mà chỉ phải bán một mẫu ruộng, vừa vui vẻ vì không phải đi lính, vừa càng thêm oán Phùng Mai và Lý Phú, nói bọn họ không thật sự thương mình, có tiền cũng không bỏ ra. Vốn đang áy náy nhưng giờ thì yên tâm thoải mái, hắn còn đang mơ sau này tự mình trồng ruộng của mình, ở nhà của mình, cả đời không qua lại với bọn Lý Phú, hoàn toàn không biết a ma hắn đã bán phần gia sản kia của hắn.

Phương Tằng và Trần Mặc đến Trần gia ở, vốn mời bọn Phương Trí Viễn cùng đến. Nhưng hai người Phương Trí Viễn nghĩ mình còn dẫn cả Lưu a ma, không tiện nên cũng không đồng ý. Đúng lúc cửa hàng Lưu a ma mua liền có tác dụng. Vì mới mua nên cửa hàng này còn chưa cho ai thuê, bọn Phương Trí Viễn đến ở cũng rất rộng rãi.

Lưu a ma dẫn Lưu Trang bận rộn trong bận rộn ngoài thu dọn phòng ở phía sau cửa hàng, buổi chiều liền làm cơm trong nhà mới. Phương Trí Viễn thì đi xem hoàn cảnh xung quanh, cửa hàng này không có vị trí tốt như cửa hàng cậu cháu hắn mua nhưng đủ lớn, hơn nữa lại ở khu đông dân, chung quanh không thiếu quán bánh bao, tiệm mì linh tinh.

Phương Trí Viễn một đường đi tới, thấy đồ có vẻ ngon liền ăn một ít, lại mang về cho ông cháu Lưu Trang một phần, rất nhanh trên tay đã đầy đồ, đến lúc về nhà liền bị Lưu a ma lải nhải vì tiêu tiền linh tinh. Cửa hàng xung quanh làm đồ cũng ngon, Lưu a ma đổi cơm chiều thành cháo hoa và điểm tâm, ăn chung với đồ Phương Trí Viễn mang về, thành một bữa cơm ngon lành.

Buổi tối, lúc đi ngủ, Phương Trí Viễn lăn qua lộn lại không ngủ được, Lưu Trang nằm bên cạnh hắn, nghĩ nghĩ liền hỏi: “A Viễn, huynh sao vậy Muộn thế này còn chưa ngủ được, có phải có tâm sự gì không”

Phương Trí Viễn vốn không muốn nói, nhưng nhìn ánh mắt thân thiết của Lưu Trang, trong lòng hắn ấm áp, nghĩ giữa hai phu phu hẳn là phải thẳng thắn, sao phải che che lấp lấp gì, nếu không nhất thời không thấy gì nhưng sau này không chừng sẽ có ngăn cách. Vì thế, Phương Trí Viễn nói ra tâm tư của mình: “A Trang, ta chỉ là cảm thấy khó chịu. Lý Phú chỉ vì là cha ruột của ta mà có thể hết lần này đến lần khác ép buộc ta. Ta dù có oan ức đến đâu cũng phải nhịn phần nào. Nếu không, không chỉ cữu cữu ta bị nghi ngờ về nhân phẩm mà con của chúng ta sau này cũng phải chịu thiệt thòi. Ví như lần này, tuy rằng chúng ta không hề sai nhưng vẫn phải tránh mặt bọn chúng.”

Lưu Trang nghe Phương Trí Viễn rầu rĩ nói, đau lòng, nói với Phương Trí Viễn: “A Viễn, huynh đừng khó chịu, thiện ác tất có báo, chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được, người ngoài cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

Nhìn Phương Trí Viễn, Lưu Trang nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Thực ra, A Viễn à, người trong thôn cũng không phải coi trọng hiếu đạo như huynh nghĩ đâu. Nếu không a ma đệ sao có thể nuôi đệ mà không bị người ngoài bắt nạt được. Thực ra mọi người đều hiểu, nhưng ngại với đại nghĩa, miệng nói không phải nhưng trong lòng có lẽ sẽ tán thành với huynh. Chẳng qua, mấy người già kia, thể nào cũng có nỗi lầm, huynh là con chim đầu đàn, tất nhiên họ phải mắng huynh mới có thể trấn áp được tâm tư của con cháu.”

Phương Trí Viễn nghe, nói với Lưu Trang: “Ta cũng biết thế, nhưng vẫn thấy bất bình. Nhất là chuyện lần này, ta đã hỏi rồi, Thẩm Quý bị Thẩm gia đẩy đi làm lính, Lý Phú và Phùng Mai liền muốn ta ra bạc cho hắn. Năm đó ta bị Thẩm Quý đẩy xuống sông mất nửa cái mạng, thế mà giờ bọn họ lại đúng lý hợp tình như vậy. Ta thấy liền ghê tởm, nghĩ liền không thoải mái.”

Lưu Trang nhìn bộ dáng Phương Trí Viễn, biết Phương Trí Viễn nói như thế nhưng trong lòng đã có chủ ý, cười cười với hắn hỏi: “Vậy huynh có biện pháp gì Nếu có thể xả giận thì đệ sẽ không nói gì huynh.”

Phương Trí Viễn vội vàng nói quyết định của mình: “A Trang, vài ngày nữa chúng ta lén trở về, ta biết Lý gia thôn có một con đường nhỏ, chúng ta đi vòng qua núi, trùm bao lên người Thẩm Quý, đánh hắn một trận, chỉ cần không cần đánh chết hay tàn phế, để hắn phải nằm trên giường vài ngày, xả nỗi giận trong lòng. Đệ thấy sao”

Lưu Trang thấy Phương Trí Viễn hưng trí bừng bừng, băn khoăn nói: “Tốt thì tốt, nhưng Thẩm Quý vừa mới đắc tội chúng ta, người ngoài vừa thấy sẽ biết là do chúng ta hạ độc thủ. Đến lúc đó không thể để bọn họ lại dây dưa chúng ta được, tuy không sợ nhưng mà phiền toái.”

Phương Trí Viễn nở nụ cười, nói với Lưu Trang: “Chuyện này ta đã nghĩ rồi, đệ nghĩ xem, mấy ngày nữa chúng ta lén trở về, đi đường nhỏ qua núi, tìm chỗ không có ai, đánh hắn một trận là được. Đừng quên mọi người đều nghĩ chúng ta đang ở trấn trên, chúng ta không thể có mặt ở đó được, Thẩm Quý có nói gì thì cũng không có ai tin.”

Lưu Trang muốn nói, dựa vào của cải của Phương gia, người ngoài sẽ cho rằng hai người thuê người xử lý Thẩm Quý, nhưng thấy bộ dáng hưng phấn của Phương Trí Viễn, Lưu Trang liền không nói gì nữa. Cậu nghĩ: trước kia Thẩm Quý từng bắt nạt A Viễn, lần này chúng ta chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, chỉ cần A Viễn vui vẻ thì dù Thẩm Quý biết cũng đâu có sao, chẳng lẽ chúng ta còn phải sợ hắn.

Hai người nói công việc mai phải làm một lúc rồi ngủ.

Buổi sáng mấy hôm sau, Phương Trí Viễn dẫn Lưu Trang, nịnh hót Lưu a ma một lúc lâu, được cho phép về muộn. Hắn vui vẻ phấn chấn chạy ra xe la, về Thẩm gia thôn trước, bảo Lưu Trang coi xe, một mình hắn đi đường nhỏ vòng qua núi đến Lý gia thôn.

Hiện tại, Phương Trí Viễn đã có thể lên núi săn thú một mình, Lưu Trang đồng ý ở lại trông xe, cậu biết, nếu không để Phương Trí Viễn tự tay dạy dỗ thẩm Quý thì Phương Trí Viễn sẽ không thể thoải mái.

Phương Trí Viễn dựa vào trí nhớ trở về Lý gia thôn, nhà Lý Phú ở phía rìa thôn. Đến Lý gia thôn, Phương Trí Viễn lại suy nghĩ xem thế nào mới có thể dụ Thẩm Quý đến. Ban ngày ban mặt, muốn đánh trộm một người trưởng thành cũng cần người đó phối hợp nữa.

Mà Lý Phú và Phùng Mai sau khi nộp bạc cho Thẩm Quý liền xé nát tờ giấy nợ kia, sau đó Lý Phú liền muốn đuổi Thẩm Quý ra ngoài, không cho hắn ở lại Lý gia nữa. Lúc đầu Thẩm Quý cũng không sợ, hắn đã chuẩn bị không ở lại Lý gia nữa, nhưng lúc hắn đòi Phùng Mai ruộng đất và địa khế, Phùng Mai lại nói với hắn là đã bán hết để góp đủ ba mươi lượng bạc nộp cho hắn. Việc này khiến Thẩm Quý kinh ngạc, hắn không ngờ bản thân lại trắng tay. Thẩm Quý mặc kệ, bắt Phùng Mai trả ruộng đất và địa khế cho hắn.

Kể ra, ruộng và căn nhà này Phùng Mai không có quyền bán, nhưng y tốt xấu gì cũng là a ma ruột của Thẩm Quý, bạc bán được lại dùng để nộp tiền đi lính cho Thẩm Quý, Thẩm Quý có làm to cũng không được, hắn có thể kiện Lý Phú nhưng bởi vì hai người vốn không cùng huyết thống nhưng nếu Phùng Mai muốn kiện Phùng Mai, xin lỗi, quan huyện chỉ sợ sẽ đánh cho Thẩm Quý một trận nên thân trước. Vậy nên Thẩm Quý có gây sự thế nào thì cũng không làm gì được Phùng Mai. Thẩm Quý không có chỗ để đi, tất nhiên là không chịu rời khỏi Lý gia, lý do cũng có sẵn: Lý gia dùng ruộng và nhà của hắn, hắn ở lại Lý gia là thiên kinh địa nghĩa.

Lý Phú còn đang đau lòng muốn chết vì phải bán một mẫu ruộng cho thằng Thẩm Quý vô ơn, sao có thể để Thẩm Quý ở lại, hơn nữa Thẩm Quý không có gia sản, nếu để hắn ở lại thì sẽ không giống trước kia mà phải giúp hắn thành gia lập nghiệp.

Lý Phú vốn lãnh bạc, hắn là chủ Lý gia, trực tiếp nói thẳng, bảo Thẩm Quý cút đi! Phùng Mai cũng không dám lên tiếng, từ sau khi bán đất, Lý Phú đối với Phùng Mai đều là lạnh nhạt, nếu không phải có Trường Thọ, Phùng Mai đã bị Lý Phú đuổi về nhà mẹ đẻ.

Hơn nữa Phùng Mai không thể so với trước đây, y ở với Lý Phú tốt xấu gì có ăn có ở, nhà mẹ đẻ y thì đại ca đã đi lính, hai huynh đệ còn lại cũng không thân với y, hơn nữa tiền riêng trong tay y đã không còn, nếu bị đuổi về nhà… Phùng Mai nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thẩm Quý không nói được Lý Phú liền muốn về Phùng gia tìm người giúp, dù sao mấy cữu cữu của hắn đối với hắn cũng coi như tốt, chuyện này a ma không giúp được hắn, hắn đành phải về Phùng gia, vì Thẩm Quý phát hiện Lý Phú hơi sợ mấy cữu cữu của hắn.

Thẩm Quý giận đùng đùng đi về Phùng gia, đi đường nhỏ cho nhanh. Còn chưa đi được mấy bước, đầu và thân trên của hắn đã bị trùm bao tải. Hắn thấy không tốt, đang muốn kêu cứu liền bị đánh một cái, hắn liền xây xẩm cả người.

Phương Trí Viễn vốn đang vò đầu bứt tóc nghĩ làm sao có thể dụ Thẩm Quý đi ra, không ngờ thấy Thẩm Quý đi từ Lý gia ra, hắn nhanh chóng theo dõi từ xa, chọn thời cơ trùm bao tải, đập mấy gậy, xác định Thẩm Quý đã ngất, nhìn người đã ngã trên mặt đất, Phương Trí Viễn nở nụ cười.

**

Zổ: hết tết rồi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ không phải lo rửa bát thu dọn nữa rồi các đồng chí ơi ~~~~~~

Đợt này có lẽ tôi sẽ chăm Thú nhân hơn, hai bên chênh nhiều chương quá

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play