“Ha ha, chỉ đùa một chút thôi mà, hai vị hoàng tử không cần để ý.” Tông Du khoát tay áo.

Bắc Ly Nguyệt cảm giác rất im lặng, “Như vậy, cái khoản tiền giúp nạn thiên tai, Tông Du Tướng quân đến lúc nên hoàn trả rồi phải không?”

Tông Du dùng vẻ mặt không có khả năng để trả lời, “Bát hoàng tử, khoản tiền giúp nạn thiên tai này đã đến trên tay của ta rồi, khoảng tiền này chính là của ta.” Tông Du nhấp một ngụm trà tiếp tục nói, “Hai vị hoàng tử vẫn là đừng uổng phí tâm cơ nữa.”

“Ngươi…” Bắc Ly Nguyệt có xúc động muốn bóp chết hắn. ( Nha nha, tỉnh táo một chút.)

“Hai vị hoàng tử sao lại không uống trà nha, trà này là cực phẩm a.” Tông Du cầm lấy chén trà tới gần mũi ngửi ngửi, lộ ra một bộ dáng say mê.

Bắc Ly Nguyệt cũng có chút khát nước, liền cầm lấy chén trà uống một ngụm, Bắc Ly Tê yên lặng uống một ngụm, bộ dáng cực kỳ giống Bắc Ly Mạc.

“Tông Du Tướng quân nên biết lần này chúng ta là tới là để đòi lại tiền giúp nạn thiên tai, nếu Tông Du Tướng quân hoàn trả, nói không chừng hành vi phạm tội còn có thể giảm bớt, chỉ dựa vào ngươi nuốt riêng nhiều tài vật như vậy có thể kết ngươi tội chết, huống chi ngài còn tự ý xây tòa cung điện này, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn hoàn trả a.” Bắc Ly Tê ở một bên trầm mặc cũng mở miệng nói chuyện, hắn không muốn ở chỗ này ngây người quá lâu, sớm ly khai chỗ thị phi này mới là tốt.

Tông Du trong thời gian một cái nháy mắt, không biết sử dụng chiêu gì, mấy người đột nhiên té trên mặt đất lập tức tử vong. “Xem ra, ta phải dùng vũ lực để giải quyết chuyện này rồi, bằng không thì hai vị hoàng tử không thể nào thông não.” Nói xong, một kiếm đâm tới hướng Bắc Ly Tê cùng Bắc Ly Nguyệt.

Thần Dạ, Thần Khê cố hết sức mà ngăn cản, “A, hai đứa con nít chưa mọc lông mà cũng dám đến cản đường của ta, muốn chết.”

Tông Du cực kỳ nhanh mà đâm Thần Dạ, Thần Khê một đao, đem bọn họ đâm ngã lên trên mặt đất, lập tức muốn giết nhưng Yến Ngọc Hàn lại cản trở đường đi của hắn, “Xem ra Tông Du Tướng quân võ công bất phàm a, khiến cho vãn bối bội phục, nhưng nếu muốn động đến một sợi lông nào của hai vị hoàng tử đây, vậy cũng phải hỏi ta trước.” Yến Ngọc Hàn cũng lấy ra kiếm của mình, sau đó Bắc Ly Tê cũng gia nhập trậng chiến.

“Thần Dạ, Thần Khê, không sao chứ? Trước đi vào trong đó nghỉ ngơi một chút đi.” Lợi dụng thời cơ này, Bắc Ly Nguyệt tranh thủ thời gian chạy tới nâng dậy Thần Dạ, Thần Khê, “Nguyệt, thật sự là hổ thẹn, rõ ràng là chúng ta bảo hộ ngươi, kết quả lại là...”

Bắc Ly Nguyệt từ trên người kéo xuống hai miếng vải, thay bọn hắn băng bó, “Các ngươi đã cứu ta, ta cũng phải cứu các ngươi, đây không phải là không thiếu nợ lẫn nhau sao, đem ta làm bằng hữu của các ngươi thì tốt rồi.”

Thần Dạ, Thần Khê mỉm cười liền nằm yên để cho Bắc Ly Nguyệt băng bó.

“Nguyệt, coi chừng.” Hắc y nhân bên người Tông Du đột nhiên hướng Bắc Ly Nguyệt phát động công kích, Thần Dạ, Thần Khê bị thương không cách nào bảo hộ hắn, hắn cũng không có năng lực bảo vệ mình, Ám vệ lại đang cùng địch nhân đánh nhau, Bắc Ly Nguyệt tâm nghĩ chẳng lẽ chính mình cũng chỉ có thể chờ chết thôi sao?

“Tiểu Nguyệt Nhi, Dạ ca ca của ngươi tới cứu ngươi rồi nha.” Dạ Vệ Khiêm sau khi nhận được tin tức vội vàng lại tới đây, đến đúng thời cơ rồi a.

Dạ Vệ Khiêm ngày đi đêm đi, cuối cùng cũng đến rồi, “Nguyệt Nhi, ta rất nhớ ngươi.” Đột nhiên có người từ phía sau lưng ôm lấy Bắc Ly Nguyệt, nguyên lai Bắc Ly Mạc cũng tới.

Bắc Ly Nguyệt vừa nhìn thấy là Bắc Ly Mạc, xoay người sang chỗ khác ôm lấy hắn, “Phụ hoàng, ta cũng nhớ ngươi.”

Yến Ngọc Hàn đang trong lúc đánh nhau thấy được một màn này, nghĩ thầm xem ra quan hệ của Hoàng Thượng cùng Bát hoàng tử hình như có chút không tầm thường.

“Khục khục, Hoàng Thượng ngài muốn ôn chuyện có thể, nhưng là thỉnh ngươi nhìn xem nơi này.” Dạ Vệ Khiêm không khỏi nhắc nhở.

Bắc Ly Mạc hung hăng mà trừng mắt liếc hắn một cái, “Tông Du, ngươi thật to gan, dám nuốt riêng tiền giúp nạn thiên tai, xem ra ngươi trước kia cũng nuốt riêng không ít đồ đạc nha.”

Tông Du vừa thấy hoàng thượng tới, tranh thủ thời gian thu tay lại, “Ha ha, Hoàng Thượng từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a, xem ra hôm nay chúng ta phải liều mạng rồi, ngươi chết hoặc ta sống.”

Bắc Ly Mạc ôm Bắc Ly Nguyệt ngồi vào một bên xem trò vui, dù sao hắn sẽ không ra tay trực tiếp. ( Lớn như vậy còn cần người ôm a. Bắc Ly Nguyệt, Bắc Ly Mạc: Như thế nào ngươi có ý kiến? Tiểu Tuyết: Ô ô, các ngươi đều khi dễ ta, nước mắt chảy ~~~~~~~~~~)

“Nguyệt Nhi, về sau ngươi đừng hòng rời đi ta.” Bắc Ly Mạc rất bất mãn, phi thường bất mãn, sớm biết có hôm nay, làm gì lúc trước còn đồng ý.

Bắc Ly Nguyệt vừa nghĩ tới về sau cmình chỉ có thể ngốc trong Hoàng Cung đã không còn tự do liền không khỏi bi thương, “Ô ô, Phụ hoàng ngài.. Ngài không thể như vậy, ta sai rồi.” Sử dụng khổ nhục kế.

Bắc Ly Mạc ngược lại là rất thích cái bộ dáng này của hắn, “Ai kêu ngươi lúc trước muốn tới đây?”

“Ngươi nha, không phải ngươi đáp ứng sao?” Bắc Ly Mạc bề ngoài giống như bị lừa. ( Ta sẽ không viết hình ảnh đánh nhau, thỉnh mọi người tự do tưởng tượng.)

Bắc Ly Mạc sủng nịch mà véo mũi Bắc Ly Nguyệt một cái, sau đó đem hắn chặt chẽ ôm vào trong ngực.

“Lại nói, Phụ hoàng, chúng ta có phải quá không công bình hay không, nhiều người như vậy đối phó một người.” Bắc Ly Nguyệt không khỏi vì Tông Du cảm thấy đồng tình.

Bắc Ly Mạc chỉ là cười cười, “A, Nguyệt Nhi, không cần đáng thương cho hắn hay đồng tình cho hắn, cái loại người này nên bị như vậy, không phải sao?”

Bắc Ly Nguyệt lẳng lặng ở yên một bên xem cuộc vui, Phụ hoàng cũng không phải dễ trêu đâu, bằng không thì ta sẽ chết đấy, ta có loại dự cảm, lúc trở về ta nhất định sẽ chết rất thảm, rất thảm.

Tết nguyên đán vui vẻ!! Chúc các vị một năm mới đầy vận may a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play