Trong ngự thư phòng.
“Phụ hoàng, lúc trước ngài đáp ứng ban thưởng Nguyệt Nhi, ngài có nhớ không a?”
“Ân, ngươi muốn ta ban thưởng cái gì?” Bắc Ly Mạc đang phê tấu chương nói.
“Phụ hoàng, Nguyệt Nhi đi thăm mẫu phi.” Đã rất lâu không có đi xem mẫu phi, không biết nàng sống như thế nào rồi.
“Được.” Bắc Ly Mạc nhàn nhạt nói, ngay cả đầu đều không ngẩng, còn tiếp tục phê tấu chương của hắn.
Ah yes, thật tốt quá, rốt cục có thể đi thăm mẫu phi rồi, đã hơn bốn năm không có thăm nàng a, không biết nàng sống có tốt không?
Trong nội cung Ninh Thẩm Cung ————————————————————–
Một vị mặc áo màu trắng có thêu hoa sen hồng nhạt trước ngực, trên eo là thắt lưng đính các loại hoa, tay nhẹ nhàng kéo vạt váy xanh biếc tựa làn khói, tóc mai phất phơ trước trán, giữa búi tóc cài một cây trâm đơn giản, tiểu mỹ nhân ngồi trên ghế đá, hình như đang suy nghĩ điều gì.
“Mẫu phi!” Bắc Ly Nguyệt lớn tiếng kêu gọi. Mẫu phi đứng dậy, xoay người lại thấy được ta, cảm thấy hết sức kinh ngạc.
“Nguyệt Nhi, ngươi là đến thăm mẫu phi sao?” Mẫu phi có chút không dám tin mà nói.
“Đúng vậy, mẫu phi, Nguyệt Nhi tới thăm người rồi, Nguyệt Nhi rất nhớ người a.” Nói xong, Bắc Ly Nguyệt liền bổ nhào vào trong ngực mẫu phi.
“Mẫu phi cũng rất nhớ ngươi, Nguyệt Nhi trưởng thành rồi, nhưng vẫn thích làm nũng như hồi còn bé a.” Mẫu phi sủng nịch mà vuốt ve tóc Bắc Ly Nguyệt.
“Nào có, mẫu phi, Nguyệt Nhi đã trưởng thành, sẽ không làm nũng nữa.” Làm nũng? Ta có sao? Giống như có lại giống như không có a.
“Ha ha, Nguyệt Nhi như thế nào có thời gian đến thăm mẫu phi?” Mẫu phi hỏi.
“A, đó là bởi vì phụ hoàng thấy ta giỏi văn nên ban thưởng cho ta, ta liền đổi thành muốn đến thăm mẫu phi, phụ hoàng cũng đã đáp ứng.”
“Vậy sao? Nguyệt Nhi thực nghe lời.”
“Nguyệt Nhi, mẫu phi đánh đàn cho ngươi nghe a.” Nói xong liền ngồi xuống chuẩn bị đánh đàn. Bàn tay như bạch ngọc gảy nhẹ dây đàn, hai tay trên đàn cổ đảo qua, thanh âm phát ra thật êm tai, có tiết tấu, tựa như âm thanh của tự nhiên, qua hồi lâu, đàn xong cái thủ khúc này, mẫu phi chậm rãi đứng lên.
“Mẫu phi, người đàn nghe thật hay a, Nguyệt Nhi cũng muốn đàn một thủ khúc cho mẫu phi nghe.” Không nên hỏi ta tại sao biết đánh đàn, bởi vì kiếp trước mẹ rất thích con gái lại sinh ra một thằng con trai là ta, liền ép buộc ta học những thứ ta không muốn học.
“Nguyệt Nhi cũng biết đàn?” Mẫu phi cảm thấy rất nghi vấn.
“Ân, có học một chút.” Nói xong, liền ngồi xuống đánh đàn, hát vang lên:
Ngôi sao trên đầu ngón tay.
Chiếu sáng long lanh gương mặt của ngươi.
Trong gió thổi tới hương hoa hồng.
Như muốn đem hết thảy chon vùi.
Đôi cánh ngươi đang mang là của ai?
Ai đã dạy cho ngươi bay lượn?
Một mình đi lại trên đường phố xa lạ.
Ta chợt ngẩng đầu nhìn lên.
Thấy các ngươi sát cánh bay lượn.
Ta nghĩ ta đã sớm quên đi.
Thiên Đường ở phương nào.
Nguyện vọng hẹn ước dưới sao băng.
Ngày càng trở nên lưỡng lự.
Tâm tư của ta ngươi vĩnh viễn còn lâu mới có thể hiểu hết.
Đó là nước mắt dưới đáy lòng của ta.
Có lẽ ngươi chính là không muốn để ý tới.
Kết quả còn không phải là tan nát cõi lòng sao?
Tình cảm của ta ngươi vĩnh viễn còn lâu mới có thể hiểu hết.
Trong mắt, tất cả đều là vẻ đẹp của nàng.
Dù sao cũng không phải là như thế này.
Ta yêu ngươi nhưng ngươi lại yêu ai khác.
Niềm tin duy nhất của ta.
Ngay tại trước mắt lại như tựa phương xa.
Cuối cùng chỉ còn một nỗi bi thương.
Lại nhìn ánh mặt trời không thể chạm tới.
Ta nghĩ ta đã sớm quên đi.
Thiên Đường ở phương nào.
Nguyện vọng hẹn ước dưới sao băng.
Ngày càng trở nên lưỡng lự.
Tâm tư của ta ngươi vĩnh viễn còn lâu mới có thể hiểu hết.
Đó là nước mắt dưới đáy lòng của ta.
Có lẽ ngươi chính là không muốn để ý tới.
Kết quả còn không phải là tan nát cõi lòng sao?
Tình cảm của ta ngươi vĩnh viễn còn lâu mới có thể hiểu hết.
Trong mắt, tất cả đều là vẻ đẹp của nàng.
Dù sao cũng không phải là như thế này.
Ta yêu ngươi nhưng ngươi lại yêu ai khác.
(Đề vấn giả thải nạp – teddy爱bear.
[Link.])
Một khúc đã hoàn tất.
“Nguyệt Nhi thật sự là đa tài đa nghệ, đàn rất tốt, hát cũng tốt, mẫu phi mặc cảm rồi.”
“Không hề a, ta cái đó so ra đâu bằng mẫu phi.” Ha ha, thật sự là không có ý tứ. ( Tác giả: ta xem ra là đắc ý đến điên rồi a.)
“Mẫu phi thật sự là vì ngươi cảm thấy vui mừng a.” Mẫu phi cười đến thập phần vui vẻ.
“Mẫu phi về sau có thời gian cứ nói cho Nguyệt nhi, rồi Nguyệt nhi sẽ trở lại thăm người, sẽ không để cho người nhàm chán đâu.” Ta đã nói rằng sẽ bảo vệ người, nhất định sẽ làm được.
“Ân, Nguyệt Nhi của mẫu phi thực tốt, thực nghe lời.” Mẫu phi ôm ta, vuốt ve tóc của ta.
“Sắc trời không còn sớm, Nguyệt Nhi trở về sớm chút đi.” Mẫu phi thoạt nhìn bộ dáng rất là không nỡ của ta, nhưng vẫn là nói ra.
“Ân, mẫu phi, có rảnh ta sẽ về thăm người nhiều một, cái kia ta đi trước a.”
“Nguyệt Nhi, trên đường cẩn thận một chút.” Xa xa truyền đến tiếng mẫu phi, Bắc Ly Nguyệt quay đầu lại mỉm cười liền quay người rời đi.
Cùng mẫu phinói lời từ biệt, thật sự là lưu luyến không rời, mẫu phi thoạt nhìn thật yếu đuối, bốn năm nay cũng tốt lên một chút, nhưng vẫn nhìn rất gầy yếu, may mắn mẫu phi không tranh quyền thế, bằng không thì hậu cung phi tần không biết lại đối phó nàng như thế nào, ta nhất định phải bảo vệ nàng thực tốt, đây là ước định ta đã quyết, tuyệt đối sẽ tuân thủ.