Sau khi đánh xong năm mươi cái, Chu Tâm mặt sưng phù không ít.

“Ha ha, nhớ kỹ đây chĩ là trừng phạt nho nhỏ dành cho ngươi thôi, lần sau nếu như còn dám nói như vậy, coi chừng ta không có khách khí với ngươi như vậy đâu nha.”

Một bên dân chúng trông thấy gương mặt sưng phù của Chu Tâm cũng không khỏi cười ra tiếng.

“Vâng, Đại hoàng tử, Bát hoàng tử, thỉnh.” Hừ, không phải chỉ là hai vị hoàng tử nthôi, đắc ý cái gì, hiện tại các ngươi cách Hoàng cung rất xa, ta muốn cho các ngươi chết ở chỗ này.

Ngồi trên cỗ kiệu, chỉ chốc lát sau là đến phủ nha.

“Chu Tâm, nơi đây bố trí rất tốt, dân chúng chịu khổ nhưng ngươi lại ở chỗ này hưởng phúc a.” Hoàn cảnh nơi này thật đúng là tốt quá mức rồi.

“Không có.. Không có, nào dám như vậy, thần cũng là vì dân chúng suy nghĩ ăn không vô cũng ngủ không được, cả người đều gầy không ít a.” Thôi đi, nhìn dáng người hết sức “gầy” của ngươi kìa? Có quỷ mới tin.

“A, là như thế này a, nghe nói triều đình có phát ba ngàn vạn lượng bạch ngân, chẳng lẽ Chu Tri huyện không có dùng để cứu trợ sao?” Bắc Ly Tê cũng không nóng nảy, chậm rãi thẩm vấn Chu Tâm, không sợ hắn ta không lộ ra chân ngựa.

“Có.. Có a, chỉ là không đủ dùng a, người xem, đã ba tháng trời không rơi xuống hạt mưa nào, nhưng hôm nay Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử, hai vị quý vừa đến trời liền có mưa, nạn dân nhiều như thế, người chết cũng rất nhiều, cái này.. Cái này không đủ dùng a.” Chu Tâm khó tránh khỏi có chút chột dạ, dù sao Bắc Ly Tê cùng Bắc Ly Nguyệt đã đến đây, mình nên cẩn thận một chút, nếu như bị bọn hắn tra được chút gì đó thì mình thì xong rồi, huống chi hiện tại chỉ sợ đã bị bọn hắn biết rõ khoản tiền ấy là mình lấy.

“A, vậy sao, như vậy coi như là không đủ đi, nhưng bổn hoàng tử lại thấy, tình hình chẳng những không có cải thiện trái lại tăng thêm, cái này giải thích thế nào.” Xem ra cái tên Chu Tâm này không để cho hắn chút ra oai phủ đầu thì hắn không biết được đắc ội người trong hoàng thất thì sẽ có kết cục gì.

“Cái này, như vậy đi, trời cũng sắp đen rồi, nếu không Đại hoàng tử cùng Bát hoàng tử đi trước dùng bữa đi?” Chu Tâm hiển nhiên là nói sang chuyện khác.

“Ân, như vậy cũng tốt.” Dù sao Thần Dạ cùng Thần Khê cũng sẽ điều tra.

——————————– phân cách tuyến ——————————————

Nguyệt hắc phong cao chi dạ (*đêm về khuya), hai bóng người tại trên nóc phủ nha phi đi phi lại.

“Thần Dạ, bên kia tựa hồ có động tĩnh.” Nghe được thanh âm của mấy người đang đi lại, Thần Khê lập tức cảnh giác.

“Ân, ta cũng đã nghe được, chúng ta qua đi xem a.”

Nguyên lai là Chu Tâm cùng mấy hạ nhân của hắn, bọn họ đi đến một gian phòng, đó là kho lúa, mở cửa xem xét bên trong có mấy rương hòm, xem ra cái kia chính là khoản tiền cứu trợ kia rồi, Chu Tâm phân phó người mở ra, quả nhiên bên trong tất cả đều là bạch ngân, nhưng là Chu Tâm chỉ là xem vài lần liền đóng lại, đã khóa cửa kho lúa, đi ngủ.

“Chu Tâm đem tiền cứu trợ bỏ vào kho lúa a, thật sự là một nơi tốt.” Thần Dạ, Thần Khê đem chuyện bọn họ chứng kiến sự từng cái nói ra.

“Tốt, Thần Dạ, Thần Khê, vất vả cho các ngươi rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Dù sao Thần Dạ, Thần Khê cũng là lần thứ nhất vì mình làm việc mà.

“Vâng, kia, chủ tử cũng sớm nghỉ ngơi.”

“Đại hoàng huynh, ngày mai muốn đi thăm dò một chút không?”

“Đó là đương nhiên, khoản tiền này nên thu lại càng sớm càng tốt.” Sau đó, Bắc Ly Nguyệt trở về gian phòng của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play