Nguyệt Nhi, ngươi một ngày bất tỉnh, Phụ hoàng chờ ngươi một ngày; ngươi cả đời bất tỉnh, Phụ hoàng chờ ngươi cả đời.

Ba ngày qua đi ————–

“Dạ, vì sao Nguyệt Nhi lại chậm chạp không tỉnh như vậy?” Nhìn Bắc Ly Nguyệt ba ngày bất tỉnh, Bắc Ly Mạc ba ngày này tiều tụy không ít.

“Chủ tử, ngài hay là đi nghỉ ngơi đi, ta đã nói rồi tiểu chủ tử có thể tỉnh lại hay không phải dựa vào chính hắn rồi.” Chủ tử, ngươi mệt mỏi ta cũng mệt mỏi a, không chỉ phải chịu đưng tính tình của ngươi, còn bị người kia quấy rối, ta.. Ta chịu nổi sao? ( Tác giả: Thật tội nghiệp a, hài tử. Dạ: Ô ô, đều là ngươi làm hại ta.)

“Tiểu Dạ, ngươi bây giờ cũng nên lập tức đi với ta ăn ít đồ rồi hảo hảo ngủ một giấc, gần đây ngươi cũng gầy không ít, đừng lo lắng, Tiểu Nguyệt Nhi rồi sẽ tỉnh.” Tiểu Nguyệt Nhi cầu ngươi nhanh tỉnh lại a, Phụ hoàng đều như người tàn tật rồi kìa…, còn có Tiểu Dại phải chịu đưng tính khí chủ tử của hắn nữa, hắn.. Hắn chịu nổi sao? ( Tác giả: Còn không phải ngươi làm hại, còn dám nói. Dạ Vệ khiêm: Chán ghét, có sao?)

Hai cái người làm người ta đau đầu ( Không, trên thực tế chỉ có một) đi rồi, trong phòng cũng thanh tĩnh không ít, Bắc Ly Mạc ba ngày không ngủ ngon, cơm cũng không ăn được bao nhiêu, cả người gầy gò rất nhiều, chỉ vì chờ hình bóng hắn tâm tâm niệm niệm tỉnh lại, Nguyệt Nhi, ngươi muốn để cho Phụ hoàng còn phải đợi bao lâu nữa? Bắc Ly Mạc tâm ẩn ẩn đau, lần thứ nhất nếm được mùi vị đau lòng, hắn rốt cục cũng có thể hiểu rõ, đau lòng là thống khổ đến nhường nào.

“Nước... Ta.. Muốn.. Nước.” Người trên giường rốt cục phát ra thanh âm, Bắc Ly Mạc tranh thủ thời gian đi lấy nước uy hắn: “Nguyệt Nhi uống chậm một chút, không đủ thì nói…, Phụ hoàng sẽ lấy tiếp.” Bắc Ly Mạc yêu thảm Bắc Ly Nguyệt rồi.

A…, ngực đau quá, a, đúng rồi, ta bị người một kiếm đâm trúng liền ngất đi, Phụ hoàng, đúng, Phụ hoàng ở đây.

“Phụ hoàng, người có sao không?” Bắc Ly Nguyệt ở trên người Bắc Ly Mạc nhìn tới nhìn lui đấy.

“Nguyệt Nhi, ta không sao, ngực còn đau phải không? Ngươi lại để cho Phụ hoàng lo lắng gần chết.” Bắc Ly Mạc nhìn thấy bóng hình mình tâm tâm niệm niệm rốt cục tỉnh, kích động mà ôm lấy hắn đã quên mất trên người hắn còn có thương thế.

“Đau, đau, Phụ hoàng.” Bắc Ly Nguyệt miệng vết thương bị đè, đau đớn không thôi.

“Thực xin lỗi, Nguyệt Nhi, không có sao chứ, đều do Phụ hoàng không nghĩ qua, đã quên mất thương thế của ngươi, không có sao chứ?”

“Ân, không có việc gì, ngược lại là Phụ hoàng, người thật gầy quá, chẳng lẽ không ăn tốt?” Bắc Ly Nguyệt trông thấy Bắc Ly Mạc so với trước kia gầy không ít, đau lòng hỏi.

“Đương nhiên rồi, phụ thân ngươi là Hoàng Đế lại vì ngươi thế nhưng ba ngày ba đêm không có ăn xong cơm, ngủ không ngon giấc, cũng may ngươi rốt cục cũng tỉnh a, Tiểu Nguyệt Nhi.” Nguyên lai hai người cũng không có ly khai chỉ là ở ngoài cửa phòng, nghe thấy âm thanh của Bắc Ly Nguyệt tranh thủ thời gian đẩy cửa tiến đến.

“Phụ hoàng bây giờ lập tức đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi liền đi ngủ, như thế nào một chút cũng không chiếu cố chính mình?” Thiệt là, như vậy đáng giá sao? Vì ta quan tâm như vậy, hắn là không muốn sống chăng?

“Hảo hảo, Nguyệt Nhi chúng ta đây cùng ăn, người tới, truyền lệnh.” Bắc Ly Mạc nhìn Bắc Ly Nguyệt đã tỉnh lại liền an tâm, bụng cũng tự nhiên mà đói.

“Tiểu Nguyệt Nhi, có thể tăng thêm ta cùng Tiểu Dạ Nhi không?” Dạ Vệ khiêm dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn Bắc Ly Nguyệt, Bắc Ly Nguyệt chính là muốn mở miệng đáp ứng, lại bị Bắc Ly Mạc ngăn trở: “Hai người các ngươi đi ra ngoài ăn.” Bắc Ly Nguyệt vừa tỉnh lại đương nhiên là muốn cùng hắn ở trong thế giới hai người rồi. ( Bắc Ly Mạc: Tác giả, vẫn là ngươi hiểu ta. Tác giả: Đó là đương nhiên được rồi.)

“Hoàng Thượng, ngươi thật ác độc, được rồi đó, ta đại nhân đại lượng bỏ qua cho hai người các ngươi a, Tiểu Dạ, đi, chúng ta đi trải nghiệm thế giới hai người đi.” Nói xong Dạ Vệ khiêm liền mang theo Dạ đi ra ngoài rồi, chủ tử, cứu ta.... Dạ dùng ánh mắt cầu xin nhìn Bắc Ly Mạc, Bắc Ly Mạc cũng dùng ánh mắt đáp lại hắn: Dạ, tự giải quyết cho tốt a, trẫm không giúp được ngươi.....

Thấy hai người đi rồi, Bắc Ly Mạc rốt cục yên lòng, lúc này đồ ăn cũng được dâng lên.

“Nguyệt Nhi ăn nhiều một chút, ba ngày này ngươi gầy không ít.” Bắc Ly Mạc tâm đau nhìn Bắc Ly Nguyệt, một bên gắp rau cho hắn ăn.

“Phụ hoàng, ngươi nên ăn nhiều một chút a, còn nói ta đây này.” Bắc Ly Nguyệt cười cười, thật lâu không có vui vẻ như thế này rồi, ba ngày này thế nhưng mà sống một ngày bằng một năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play