“Thiệt là mất mặt quá đi mà!” Lâm Hoa búng búng bó hoa trong tay, may là bó hoa vẫn luôn cầm trên tay, đây cũng là một thu hoạch lớn.
“Em định kết hôn rồi hả?” Lam Tiếu Chính nhìn thoáng qua bó hoa trong tay Lâm Hoa, cả bó là buộc theo kiểu hình cầu, tất cả đều là hoa bách hợp.
“Anh gả cho em, em liền kết hôn” Lâm Hoa thấy Lam Tiếu Chính đang nhìn bó hoa trên tay mình, giơ giơ lên ở trước mặt hắn, có hương hoa bách hợp thơm ngát.
“Em gả cho tôi thì đúng hơn!” Lam Tiếu Chính khẽ nở nụ cười.
“Vậy anh muốn cưới em sao?”
Toàn bộ trong xe một mảnh yên lặng, Lam Tiếu Chính không trả lời ngay câu hỏi của Lâm Hoa.
“Muốn đi về nhà của tôi không?” Sau một lúc im lặng rất lâu, Lam Tiếu Chính khởi động xe, hỏi.
“Được” Lâm Hoa gật đầu, trong giọng nói không che giấu được sự mất mát.
Trên đường đi, hai người cũng im lặng, giữa sự yên lặng tỏa ra một mùi hương hoa. Lâm Hoa tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt giả vờ ngủ say, là sợ mở mắt sẽ có nước mắt chảy ra.
Sau lễ cưới, Lâm Hoa cắm bó hoa trong bình pha lê, đặt trên tủ ti vi của Lam Tiếu Chính.
Lâm Hoa còn đem tiền lì xì mình cướp được khoe mẽ với Lam Tiếu Chính một lúc, bên trong mỗi cái đều có mười hai đồng, Lâm Hoa tổng cộng cướp được năm cái, vậy là sáu mươi đồng! Hai ngày sinh hoạt phí. Nhưng mà Lâm Hoa vừa nghĩ đến số tiền lì xì mừng cưới, chút tiền này giống như mưa bụi.
Đi tham gia lễ cưới xong, Lâm Hoa lại bắt đầu buồn rầu tiệc rượu đầy tháng của cháu mình, tiền lương tháng này còn chưa có phát!
Ngày chủ nhật, gần đến trưa Lâm Hoa mới yếu ớt trở mình tỉnh giấc. Ra sức chớp chớp mắt nhìn, Lâm Hoa mới nhìn rõ mình đang ở nơi nào.
Đối với Lâm Hoa mà nói, chỉ cần cuối tuần tỉnh lại vào giữa trưa, đây là kỳ tích.
Ra khỏi phòng, Lâm Hoa đi tìm nơi có bóng dáng của Lam Tiếu Chính. Phòng ngủ, thư phòng, phòng bếp, ngay cả buồng vệ sinh đều tìm một vòng, vẫn không tìm được Lam Tiếu Chính.
“Anh ở đâu thế?” Lâm Hoa gọi điện thoại cho Lam Tiếu Chính, người này sáng sớm sao đã đi ra ngoài. Nhưng mà, bây giờ đã là mười một giờ trưa.
“Em dậy rồi? Công ty có chút việc, tôi đang ở công ty!”
“Vậy anh có trở về ăn cơm trưa không?” Lâm Hoa ngước nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã trễ như vậy.
“Không về, tôi ăn ở công ty, em tự mình ăn đi!”
“Vậy không cần em mang cơm cho anh hở?”
“Ừ” Liền cúp điện thoại.
Lâm Hoa bĩu môi, nếu như anh kêu em đưa, em chắc chắn sẽ đưa.
Duỗi người một cái, Lâm Hoa đến phòng bếp tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy một chút gì đó để ăn có thể lấp đầy cái bụng.
Ngậm bịch sữa, Lâm Hoa an vị ở phòng khách xem ti vi.
Vì trong phòng trọ không có ti vi, chỉ có máy vi tính, cho nên Lâm Hoa đã thật lâu không xem được truyền hình.
Cuối tuần chính là cứ lăn lộn với quá khứ như thế.
Ngay lúc Lâm Hoa lại buồn ngủ, một trận chuông cửa thành công làm cho nước bọt của Lâm Hoa sắp chảy ra tới miệng lại rút trở về.
“Tiếu Chính!” Lâm Hoa có chút ngạc nhiên chạy tới mở rộng cửa. Giờ này còn trưa đến giữa trưa, Lam Tiếu Chính đã trở về rồi.
Trong nháy mắt mở cửa, mặt của Trương Mạc và Lâm Hoa đồng thời ở trong tình trạng dại ra.
Đôi mắt nhỏ của cả hai mở to nhìn chằm chằm nhau, ai cũng không có nhúc nhích.
“Lâm Hoa?” Qua một hồi lâu, Trương Mạc mới mở miệng.
“Trương... Trương Mạc... Anh mau vào!” Lâm Hoa gãi đầu một cái, nhanh chóng lách người, để cho Trương Mạc đi vào trong.
Thật sự Lâm Hoa chưa từng nghĩ tới sẽ có người khác đến nhà Lam Tiếu Chính, cũng chưa bao giờ chuẩn bị tốt khi có người khác đến.
Trương Mạc ngồi trên ghế sofa, Lâm Hoa rót cho y ly nước. Có hơi thấp thỏm đặt ly nước trong suốt lên trên khay trà bằng thủy tinh, Lâm Hoa thuận thế ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh.
Lại yên lặng một hồi, hai người cũng không biết nên mở miệng thế nào.
“Lam Tiếu Chính đâu?” Trương Mạc bưng lên ly nước Lâm Hoa rót cho y, cũng là ly thủy tinh trong suốt, mặt nước trong veo ở bên trong cứ xao động.
“Công ty có chút việc, ảnh đi đến công ty!” Lâm Hoa cũng bưng lên ly nước trước mặt mình. Cứ cầm như thế, nhưng không uống.
Lại một trận yên lặng quỷ dị.
“Sao cậu ở nhà của Tiếu Chính thế?”
“Chuyện đó.. Tôi...” Lâm Hoa có chút ngập ngừng nói không nên lời.
“Cậu và Tiếu Chính rốt cuộc là quan hệ gì?” Trương Mạc đặt cái ly ở trên bàn trà, tiếng thủy tinh va chạm vào nhau cứ lanh lảnh bên màng nhĩ.
“Ưm... Anh nghĩ thế nào?”
“Tiếu Chính từ nhỏ đã ở Đài Loan, sau đó thì ra nước ngoài du học, số lần đến Đại Lục căn bản cũng không quá ba lần, đừng có nói với tôi các người là quan hệ bạn bè thân thiết, bạn cũ vân… vân”
“Các người mới là bạn thân” Lâm Hoa nhỏ giọng phản bác.
“Cái gì?”
“Hổng có gì!” Nhanh chóng lớn tiếng trả lời.
“Cậu tới đây lúc nào?”
“Gì?” Lâm Hoa có chút nghe không hiểu.
“Tôi hỏi cậu là đến nhà Tiếu Chính khi nào?”
“Hôm qua. Sau lễ cưới!”
“Vậy chính là ở cả đêm?”
“Không chỉ một đêm đâu” Lâm Hoa nói câu này với thanh âm lí nhí như muỗi, căn bản là để cho người ta nghe không hiểu cậu rốt cuộc đang nói gì.
“Gì?”
“Hổng có gì!” Nhanh chóng lớn tiếng trả lời.
Trương Mạc muốn trợn trắng, nói chuyện với Lâm Hoa sao mà khó khăn thế này, bên trong đối thoại còn có nghi ngờ chồng chất.
“Cậu đang sống ở nhà Tiếu Chính?”
Lâm Hoa gật đầu.
Trương Mạc cẩn thận nhìn Lâm Hoa, đột nhiên liền mạnh dạn có một suy đoán, cái suy đoán này khiến cho y có hơi hoang mang.
“Cậu và Tiếu Chính là ở chung một chỗ à?”
Lâm Hoa ngước nhìn Trương Mạc “Đó là ý gì?”
“Tôi biết cậu nghe hiểu được, có phải các người đang ở cùng một chỗ đúng không?”
Cắn cắn môi, Lâm Hoa gật đầu.
“Làm sao cậu ta chịu đón nhận cậu?” Trương Mạc hơi lớn tiếng hét lên.
Lâm Hoa lại càng hoảng sợ, chuyện này là thế nào?
“Sao không thể chứ?” Lâm Hoa có chút sợ hãi phản bác.
“Từ lúc tôi quen biết Tiếu Chính đến bây giờ, tôi không nhìn ra điểm nào của cậu ấy là người đồng tính luyến ái” Trương Mạc cười khẩy thành tiếng.
Lâm Hoa muốn nói gì đó, nhịn một chút, cuối cùng không nói ra.
“Nếu như cậu ấy có thể tiếp nhận cậu, vậy thì lúc trước vì cái quái gì không đón nhận Đình Chính. Mặc dù là anh em ruột, nhưng mà, loại chuyện này chẳng lẽ còn phải tính đến phương diện anh em ư?”
“Ý anh là gì? Đình Chính là ai?” Lâm Hoa không chỉ nghe được cái tên Đình Chính này một lần, cậu trước sau cũng không biết người đó rốt cuộc là ai, Lam Tiếu Chính và cậu Đình Chính này rốt cuộc là quan hệ gì.
“Lam Đình Chính, cậu chưa nghe nói qua cũng là chuyện bình thường, em ấy cũng đã chết tám năm rồi” Trương Mạc nhìn dáng vẻ của Lâm Hoa, liền nhịn không được nhớ đến dáng vẻ của Đình Chính. Hai con người khác biệt, nhưng bởi vì cùng một người, lại có mối tương quan với nhau. (ý của Mạc ca là Hoa Hoa và Đình Chính tuy xa lạ nhưng vì Lam ca mà có mối liên hệ với nhau)
Lam Đình Chính, Lam Tiếu Chính? Anh em ruột? Không chấp nhận cậu ta? Đầu Lâm Hoa hơi quay mồng mồng không dừng lại, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Lâm Hoa yên lặng, Lam Tiếu Chính thích cậu không? Hẳn là thích? Thế nhưng có đôi khi vì sao lại phân vân?
“Thấy cậu như vậy, giống y như Đình Chính năm đó” Trương Mạc hơi cười cười tự giễu.
“Tất cả mọi người cảm giác được Đình Chính thích Tiếu Chính, thế nhưng Tiếu Chính lại chưa từng đáp lại Đình Chính”
“Đình Chính, rốt cuộc là ai?” Lâm Hoa lại hỏi vấn đề này, Trương Mạc lúc nào cũng nói chuyện mơ hồ lấp lửng.
Lam Đình Chính, Lâm Hoa chưa từng gặp qua người, cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy cậu ta.
Trương Mạc kể lại rất nhiều, Lâm Hoa nghe hết sức chăm chú.
Lam Tiếu Chính lớn hơn Lam Đình Chính sáu tuổi, bọn họ còn có người anh trai là Lam Dữ Chính, Lam Tiếu Chính rất thương yêu đứa em này.
Lam Đình Chính từ tiểu học đến cấp hai, luôn luôn là Lam Tiếu Chính chăm sóc đứa em này. Nghe theo Trương Mạc kể lại, Lâm Hoa cũng biết Lam Đính Chính và cậu hao hao giống nhau, một cái mặt búp bê, và tính tình nhút nhát như nhau. Trương Mạc còn tặng thêm một câu, Lam Đình Chính xinh đẹp hơn Lâm Hoa. Lâm Hoa cảm thấy bị đả kích.
Vì Lam Tiếu Chính luôn luôn chăm sóc đứa em này, cho nên Lam Đình Chính rất đeo bám Lam Tiếu Chính, hầu như là Lam Tiếu Chính đi nơi nào, Lam Đình Chính cũng theo tới chỗ đó. Khi ấy, Trương Mạc còn hay cười nhạo Lam Đình Chính là cái đuôi nhỏ của Lam Tiếu Chính.
Lúc vào năm cuối tiểu học, Lam Tiếu Chính cũng đang chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba. Vì trường học cách nhà rất xa, Lam Tiếu Chính đều đưa đón Lam Đình Chính tan học.
Thế nhưng có một ngày Lam Tiếu Chính đi trễ, không có đón được Lam Đình Chính.
Đợi đến khi người của Lam gia tìm được Lam Đình Chính, đã là ba ngày sau, thằng bé đang ở trong một nhà xe cũ nát.
Làm Đình Chính vì đợi mãi không thấy được anh trai tới đón cậu, chỉ có thể một mình đi trở về nhà, giữa đường đã bị người ta bắt cóc.
Là cái bọn buôn người chuyên bán trẻ con đến các khu vực hẻo lánh, bọn họ vốn bắt mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn một chút, thế nhưng vẻ ngoài của Lam Đình Chính còn nhỏ hơn tuổi thật của thằng bé vài tuổi.
Vốn là đứa trẻ không lớn.
Vì Lam Đình Chính phản kháng kịch liệt hơn mấy đứa trẻ khác, cho nên trong số đám trẻ ở trong nhà xe lúc đó, thằng bé bị thương nặng nhất.
Trên cơ bản mặt bị đánh sưng không nhìn ra nguyên dạng, khắp người cũng đều là vết tích bị đánh.
Khi đó, Lam Tiếu Chính chạy ào vào nhà xe, thì thấy một mình Lam Đình Chính nằm sấp trong góc tường, không nhúc nhích chút nào, bên cạnh thật nhiều đứa trẻ bẩn thỉu đều sợ hãi lẫn tránh hắn thật xa.
Lúc đi đến gần, đại thể toàn bộ não của Lam Tiếu Chính đều đã chết, không biết tình trạng của Lam Đình Chính như thế nào, càng không biết cậu rốt cuộc sống hay chết.
Lúc sờ tới thân thể ấm áp của Lam Đình Chính, bộ não của Lam Tiếu Chính mới sống trở lại.
Như là có năng lực cảm giác được anh trai tới, một khắc kia trông thấy Lam Tiếu Chính, Lam Đình Chính liền nằm ở trong lòng Lam Tiếu Chính khóc nức nở, giống như là muốn đem ba ngày tủi thân đều trút ra hết.
Vì chuyện ngoài ý muốn lần này, Lam Tiếu Chính đối với Lam Đình Chính lại càng quan tâm hơn. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Đình Chính, Lam Tiếu Chính nhất định sẽ tự thân làm không cần ai nhúng tay vào, giống như là phải chăm sóc đứa em này thật cẩn thận.
Cũng chính là vì sự cố lần đó, Lam Đình Chính thì càng dính vào Lam Tiếu Chính hơn nữa. Lam Tiếu Chính cũng sẵn sàng dẫn thằng em này theo bên cạnh.
Thậm chí là lúc đi hẹn họ với bạn gái.
Thế nhưng Lam Đình Chính lại không thích bạn gái của anh trai.
End chap 29
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT