Lâm Hoa gõ cửa phòng Lam Tiếu Chính một cái, không ai trả lời. Điều này làm cho dũng khí mới vừa nhắc đến lại giảm xuống.
Lam Tiếu Chính đi đâu? Chẳng lẽ lại đi ra ngoài với Trương Mạc sao? Hay là đi đến đại sảnh ăn cơm với trưởng phòng Vương?
Lâm Hoa gõ cửa phòng trưởng phòng Vương ở bên cạnh.
Cửa mở, trưởng phòng Vương cũng một bộ dạng đúng lúc muốn đi ra ngoài.
“Lâm Hoa, đi ăn cơm?” Trưởng phòng Vương vừa nói vừa đi ra, thuận tiện đóng luôn cửa phòng của mình.
“Trưởng phòng Vương chuẩn bị đi ăn cơm?”
“Ừ, đúng vậy! Tổng giám đốc có ở trong phòng không?”
“Anh ta không có ở trỏng!”
“Không ở trong phòng? Vậy chúng ta tự đi ăn thôi!” Trưởng phòng vừa nói vừa đi đến đại sảnh ở tầng một, nhóm người Lâm Hoa thì đang ở tầng chín.
“Vậy anh đi ăn đi, tôi không muốn ăn.”
“Cậu không ăn cơm?”
Lâm Hoa lắc đầu, đi từ từ trở về gian phòng của mình.
Lòng mình tràn đầy nhiệt huyết muốn rủ Lam Tiếu Chính lần nữa, lại không nghĩ rằng phí công vô ích. Dũng khí của mình lúc trước lại ít đến đáng thương, lúc này không biết còn có thể lấy lại dũng khí trở về hay không.
Không phải đã nói phải kiên trì sao?
Tự cổ vũ bản thân như thế, bầu nhiệt huyết lại trở về!
Lâm Hoa lấy điện thoại ra, không hề nghĩ ngợi, liền gọi điện thoại cho Lam Tiếu Chính.
Đây là cuộc gọi nội địa trong nước! Haizzz, có hơi buồn cười. Vì để tiết kiệm tiền cước phí điện thoại đắt tiền đến dọa chết người, Lâm Hoa là sử dụng điện thoại trong khách sạn, có số điện thoại của Lam Tiếu Chính đang ở trong nước.
Điện thoại vang lên bảy tám hồi chuông, ngay lúc Lâm Hoa nghĩ Lam Tiếu Chính sẽ không bắt máy, đầu dây bên kia có một giọng nói cất lên.
“Alo?” Giọng nói lạnh lùng của Lam Tiếu Chính truyền đến.
“Tổng giám đốc, tôi là Lâm Hoa!” Lâm Hoa cầm ống nói, tay hơi ẩm ướt chút mồ hôi, là tại thời tiết Đài Bắc quá nóng.
“Ừm”
“Tổng giám đốc, anh đang ở đâu vậy? Gọi anh ăn cơm chiều cũng không thấy anh ở đây!”
“Tôi ở bên ngoài làm một ít chuyện, cậu có chuyện gì không?”
“Tổng giám đốc, anh buổi tối có rảnh không?” Lúc này không chỉ lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi, cả bàn tay đều hơi run rẩy.
“Sao thế?” Lam Tiếu Chính lên cao giọng nói.
“Tổng giám đốc, chuyện là...” Lâm Hoa trở nên ấp a ấp úng.
“Nói!”
“Tôi buổi tối muốn đi dạo chợ đêm, anh có thể cùng đi không?” Lâm Hoa có chút hồi hộp đợi Lam Tiếu Chính trả lời, ở trong trí nhớ Lâm Hoa, chỉ cần mình nói ra yêu cầu nhỏ, hắn đều có thể đáp ứng.
“Đừng dẫn Trương Mạc theo!” Lâm Hoa đang trong lúc chờ đợi liền nhớ tới một chuyện quan trọng, chuyện này nhất định phải nói ra. Mạc Mạc đã trở thành quân địch giả tưởng của Hoa Hoa, poor him =)))
“Sao đột nhiên muốn đi dạo chợ đêm?” Trong giọng nói Lam Tiếu Chính pha lẫn chút tiếu ý.
“Tới nơi này tất nhiên phải đi dạo chợ đêm. Còn nữa, có thể đừng dẫn bạn bè khác của anh không, anh đi dạo với tôi được không?” Câu nói phía sau, Lâm Hoa gần như là lẩm bẩm, sóng điện thoại cách xa nên hơi yếu, Lam Tiếu Chính hầu như không nghe được Lâm Hoa rốt cuộc đang nói gì.
“Cậu nói cái gì?” Lam Tiếu Chính thật đúng là không nghe thấy Lâm Hoa nói mấy câu phía sau.
“Tôi...” Lâm Hoa cũng không nói ra được, chuyện này bảo cậu làm thế nào mở miệng nói lại lần nữa?
Lam Tiếu Chính thở dài “Vậy cậu có thể phải chờ một chút, tôi bây giờ còn một ít việc, một giờ sau, tôi đi đến khách sạn đón cậu!”
“Thực sự?” Lâm Hoa ngạc nhiên hỏi.
Khẽ cười một tiếng “Hay cậu lại không muốn đi?”
“Không phải mà” Lâm Hoa cắn môi một cái, vẫn hỏi ra “Chỉ một mình anh à?”
“Cậu muốn gọi bao nhiêu người?”
“Không có!” Lâm Hoa trả lời rất lớn tiếng “Một mình anh là được rồi!”
“Vậy cậu chờ một chút nữa, tôi sẽ nhanh chóng đi qua đón cậu!”
“Vâng”
Lâm Hoa và điện thoại trên tay có chút lâng lâng, Lam Tiếu Chính lại đáp ứng mình. Mong muốn chợ đêm tối nay đừng giống như ban ngày, dẫn theo một người, ngay cả hứng thú mua đồ Lâm Hoa cũng không có.
Tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo, Lâm Hoa ở trong phòng có chút phấn khởi chờ Lam Tiếu Chính đến đón mình.
◇◆◇
“Hôm nay con không ngủ ở nhà!” Lam Tiếu Chính ở trên bàn cơm, nói với ba của mình, anh trai và chị dâu. Đứa cháu bé bỏng của hắn đang ở trong vòng tay chị dâu, vui vẻ chơi với cái chăn nhỏ quấn mình.
“Tại sao?” Lam ba để đũa xuống “Thật vất vả con mới trở về được hai tuần lễ, cho dù con nói làm việc ở khách sạn, nhưng hôm nay không phải là không đi làm à? Sao còn phải ở khách sạn? Còn nữa, con không phải có nhà riêng ở bên ngoài ấy ư? Sao không về đó ở?”
“Hôm nay con còn có việc, nhất định phải trở lại” Lam Tiếu Chính nói xong cũng buông đũa xuống, nhưng lại là một bộ dạng không ăn nữa.
“Tiếu Chính, em khó khăn lắm mới trở về một chuyến, sao không ở bên cạnh ba? Em có chuyện gì mà quan trọng hả?” Lam Dữ Chính cũng buông đũa xuống.
“Cũng không có gì, nhưng em nhất định phải trở lại đó một chuyến!” Ánh mắt Lam Tiếu Chính có chút lãnh đạm nhìn Lam ba. Trong mắt biểu đạt ý tứ chính là con nhất định phải đi, chẳng qua nói với ba một tiếng thế thôi.
“Nếu như không phải là chuyện gì đáng lo ngại, thì cũng không cần phải đi về. Tiếu Chính, ngày mai Nhã Nhi muốn đến nhà, em cũng đã lâu không gặp em ấy nhỉ? Gặp con bé một lát, trau dồi tình cảm”
“Anh, anh là muốn em và Nhã Nhi kết nối quan hệ yêu đương lâu dài ư? Em vẫn còn đang ở Đại Lục chưa có dự định muốn về nơi này đâu” Lam Tiếu Chính trực tiếp cắt đứt lời giới thiệu của Lam Dữ Chính. Cô Nhã Nhi này là con gái của một người bạn thân thiết với Lam ba, từ lúc Lam Tiếu Chính hai mươi lăm tuổi, người nhà cứ không ngừng tác hợp hai người bọn họ.
“Tiếu Chính!” Lam ba lên tiếng “Con cũng đã lớn rồi, ý của ba là muốn con kết hôn. Đình Chính cũng đã mất nhiều năm như vậy, con cũng nên kết hôn rồi. Hơn nữa con cũng không thể cứ sống ở Đại Lục, trước sau gì cũng phải quay về tiếp quản tổng công ty!”
“Con nói rồi, bây giờ con vẫn chưa muốn kết hôn!” Lam Tiếu Chính cũng có hơi mất kiên nhẫn xoa xoa thái dương.
“Chuyện kia con vẫn không bỏ xuống được sao? Lẽ nào vì chuyện Đình Chính, con vẫn muốn kéo dài? Con muốn Đình Chính cũng không yên lòng vì con à? Đình Chính đã mất, con vẫn phải làm cho ba lao tâm khổ trí?” Trong giọng nói của Lam ba xen lẫn tức giận.
“Đừng nói đến chuyện Đình Chính nữa!” Lam Tiếu Chính vỗ lên bàn một cái “Cho dù có những chuyện này hay không, con hiện tại cũng không muốn kết hôn. Con đi trước, đã có hẹn với người khác!”
Lam Tiếu Chính nói xong, xoay người rời khỏi bàn ăn.
“Tiếu Chính!” Lam ba gọi Lam Tiếu Chính, sự tức giận trong giọng nói càng nhiều hơn nhưng cũng đành chịu.
Lam Tiếu Chính xua tay, đi thẳng tới huyền quan, mở rộng cửa, đóng cửa, đi ra ngoài.
Khi Lâm Hoa nhận được điện thoại Lam Tiếu Chính, đúng lúc đang đùa nghịch lon trà mới mua hôm nay. Lúc ở trong phòng nghe điện thoại, Lâm Hoa vẫn chưa phản ứng được.
“Xuống đây!” Giọng nói của Lam Tiếu Chính từ trong loa truyền ra ngoài, một giây sau Lâm Hoa liền cúp điện thoại, bỏ lon trà xuống, mở cửa phòng, chạy nhanh như làn khói xuống dưới.
Chờ đến khi Lâm Hoa xuống tới cửa khách sạn, thì thấy Lam Tiếu Chính lái xe chờ ở cách cửa khách sạn không xa.
“Tổng giám đốc.” Lâm Hoa chạy tới, mở ra cửa ghế sau rồi ngồi lên “Tổng giám đốc, sao anh lái xe?”
“Đây vốn chính là xe của tôi” Lam Tiếu Chính cười cười, đảo quanh tay lái.
“À, tôi quên mất, tổng giám đốc là người địa phương mà” Lâm Hoa có chút ngốc nghếch mỉm cười “Tổng giám đốc sao không về nhà ở?”
Thông qua tấm gương chiếu hậu, Lam Tiếu Chính ngước mắt nhìn thoáng qua Lâm Hoa.
“Không phải muốn đi chợ đêm à? Còn muốn đi không?”
“Đi, đi chứ!”
Vấn đề này đã bị Lam Tiếu Chính phớt lờ, Lâm Hoa mặc kệ Lam Tiếu Chính có trả lời hay không, hiện tại chỉ có hai người bọn họ ở trong xe, Lâm Hoa cũng không để ý đến những chuyện khác. Không có Trương Mạc, cũng không có những bạn bè khác của Lam Tiếu Chính.
Lâm Hoa có chút lâng lâng cho rằng chuyện này là một lần hẹn hò.
Buổi tối, chợ đêm ở đường Hoa Tây quận Vạn Hoa, rất náo nhiệt. Bây giờ là tám giờ, là thời gian đông người nhất.
Lam Tiếu Chính dừng xe xong, Lâm Hoa liền không nhịn được mở cửa xe nhảy xuống. Buổi tối ở Đài Bắc, hiện tại trên con đường này, không có một chút khí lạnh, khác biệt rõ ràng với Thành Đô, dường như còn có hơi nóng đang tỏa ra trước mặt.
“Ở đây buổi tối thật đúng là náo nhiệt!” Lâm Hoa nhịn không được cảm thán.
“Nơi này là chợ đêm!” Lam Tiếu Chính từ trong xe xuống tới, khóa kỹ cửa xe, đi vòng qua bên cạnh Lâm Hoa.
Lâm Hoa nghiêng mặt sang một bên nhìn hắn, có chút không rõ nguyên do.
“Cho nên náo nhiệt hơn so với ban ngày” Bỏ thêm một câu nói, Lam Tiếu Chính xem như là giải thích cho Lâm Hoa.
Lâm Hoa liếc mắt.
“Chúng ta đi ăn cái gì đi! Tôi còn chưa ăn cơm chiều nữa!” Lâm Hoa nói xong liền lôi kéo Lam Tiếu Chính, lúc tay chạm đến góc áo của hắn rồi lại rụt trở về. Hơi mỉm cười ngượng ngùng, nhưng mà, Lam Tiếu Chính dường như cũng không chú ý tới hành động mờ ám của Lâm Hoa.
“Đi thôi!” Lam Tiếu Chính vừa nói vừa dẫn đường ở phía trước, Lâm Hoa đuổi theo sát bước chân Lam Tiếu Chính.
Chợ đêm đường Hoa Tây rất náo nhiệt, rất đông người, khắp nơi đều bay đến mùi thơm của các món ăn vặt, Lâm Hoa có chút phấn khởi nhìn trái ngó phải. Lam Tiếu Chính vẫn đi theo sau Lâm Hoa, thấy cậu nhìn cái này, lại muốn ăn cái kia.
Đối với người ở độ tuổi này như Lam Tiếu Chính mà nói, hắn là không thích đi dạo chợ đêm như thế này, càng không thích đi dạo phố, giống như rất nhiều quý ông thành đạt, luôn là một bộ dạng nghiêm túc cao thâm lại khó lường.
Quý ông thành đạt? Có hơi quá...
Ăn một bát mì Danzi, lại ăn mấy chén phá lấu cộng thêm một chén đá bào, rồi ăn một đĩa tôm nấu rượu, sau đó còn muốn ăn súp mì sợi.
“Cậu còn có thể ăn nữa à?” Thấy Lâm Hoa dừng lại trước cửa quán mì điểm tâm, Lam Tiếu Chính nhịn không được hỏi. Hắn là ăn xong cơm tối trở lại, cũng không phải muốn ăn mấy món ăn vặt này lắm, gần như đều là Lâm Hoa ăn.
Sờ sờ cái bụng, Lâm Hoa nhíu nhíu mày, tối hôm nay thực sự ăn quá nhiều. Vì Lam Tiếu Chính luôn đi theo sau Lâm Hoa, cho nên cậu ăn rất vui vẻ, hơn nữa hắn còn giúp cậu trả tiền. Điều này làm cho Lâm Hoa cảm thấy mình giống như cô bạn gái bé bỏng của Lam Tiếu Chính.
Tuy rằng trên đường đi Lam Tiếu Chính cũng không nói gì, đều là Lâm Hoa nói một đống chuyện trên trời dưới đất và tán gẫu chuyện mấy món ăn ngon.
Lâm Hoa bỏ qua súp mì sợi, dù sao mình cũng còn ở đây được mấy ngày, đến lúc đó lại nhờ Lam Tiếu Chính dẫn mình đi dạo không phải tốt hơn sao? Đây là một cơ hội tốt lại đến, Lâm Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy đáng giá, lại tiếp tục đi.
Hai người đi lòng vòng ở khu chợ, Lâm Hoa vừa ăn, vừa đi dạo cũng liền sắp gần mười một giờ. Ngoại trừ những hàng ăn vặt ven đường, cũng có thật nhiều cửa hàng tạp hóa nhu yếu phẩm và cửa hàng Boutique, Lâm Hoa cũng lần lượt dạo một vòng từng cửa hàng.
Boutique là một từ có bắt nguồn từ tiếng Pháp chỉ cửa hàng nhỏ, bán các đồ có phong cách riêng và dễ sử dụng/mặc trong đời sống, thường là các cửa hàng quần áo hoặc trang sức. Nhiều cửa hiệu ưa dùng từ boutique hơn shop
Lam Tiếu Chính thực sự không hiểu được, Lâm Hoa làm thế nào có nhiều sức lực để đi dạo mấy cửa hàng này?
Hai người càng đi càng xa, tiếng người nhỏ dần, ánh trăng lặng lẽ dần dần xuất hiện ở góc đường. Đèn đường màu vàng sẫm, làm cho cả bóng đêm đều có chút mông lung.
End chap 17
◇ Chú thích
1. Mì Danzi: hay còn gọi là mì gánh rong/ mì đường phố, là món ăn nổi tiếng ở Đài Nam (Đài Loan)
Món mì gánh rong (gồm có thịt heo, trứng, tôm)… là món ăn nổi tiếng được sáng tạo vào năm 1895 bởi Hong Yu Tou. Tên của món ăn cũng chính là cách để ông kỷ niệm đôi quang gánh đã cùng ông vất vả khắp nơi.
2. Đá Bào: món này nổi tiếng với sự kết hợp giữa sữa đặc, siro hoặc nước đường (nước mật) cùng với các loại trái cây, sương sáo, đậu xanh, đậu đỏ, khoai môn, trân châu… được rãi đều trên mặt của lớp đá bào mát lạnh bên dưới.
3. Tôm nấu rượu
4. Súp mì sợi: Loại mì gạo sợi nhỏ (bên mình gọi là miến, bún gạo, bún tàu) được chan với nước dùng chay, măng và một số nguyên liệu khác
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT