“A! Kẻ xấu ấy bắt mẹ vào!” Đằng Lam bên cửa sổ lầu hai thấy mọi việc xảy ra bên dưới, lập tức nhảy xuống từ chiếc ghế nhỏ, xoay người chạy, Phi Lệ kéo cánh tay nhỏ của nó.
“Mẹ nói rồi là không được xuống dưới.”
“Thế nhưng hắn khi dễ mẹ nha!”
“Mẹ nói không được đi xuống dưới.” Phi Lệ rất có uy nghiêm kiên trì nói.
“Em không xuống dưới, em chỉ đứng ở cửa gần cầu thang xem được chưa?”
Phi Lệ á khẩu không trả lời được, Đằng Lam đắc ý chạy nhảy đến đầu cầu thang, Phi Lệ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đuổi theo, một đôi tỷ đệ bé con lén lút trốn bên tay vịn rình coi.
Trong căn phòng ăn nhỏ, Hắc Chước cùng Tử Nhã mặt đối mặt ngồi hai bên bàn ăn, Hồng Phát nhát gan giả vờ thu dọn bộ đồ ăn che giấu đi bộ dạng lúng túng của mình.
Hắc Chước một mặt cùng Tử Nhã giằng co, một mặt dùng nhãn thần tràn ngập thù địch tà tà liếc mắt nhìn Hồng Phát, Hồng Phát sợ không dám ngẩng đầu, giống như trốn tránh cầm bát đĩa chui vào phòng bếp.
Đại sảnh nhỏ chỉ còn lại hai người, Hắc Chước thu hồi mâu quang sắc bén, thâm tình nhìn chăm chú vào Tử Nhã, hắn kiềm chế lại sự phân nộ khi nãy, thả lỏng giọng điệu ôn nhu:
“Tử Nhã, ta biết bản thân em đã chịu thua thiệt rất nhiều… Ta thỉnh cầu em cho ta một cơ hội nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu…”
“Đại vương nói quá lời, ta chưa từng có oán hận gì ngài.” Tử Nhã nhàn nhạt cắt lời, “Chuyện trước đây, ta chỉ cho là ông trời thử thách ta, ta hiện tại rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.”
Hắc Chước nghe Tử Nhã nói vậy, biết rõ tình hình bất lợi, hắn ra sức nỗ lực nói:
“Lúc em rơi xuống sông, ta vẫn luôn tin tưởng rằng em sẽ không vì thế mà rời bỏ ta, ta rất muốn ngay tức khắc đi tìm em! Nhưng lúc ấy ta lại phải giải quyết rất nhiều việc khắc phục hậu quả của cuộc đảo chính, không thể phân thân, ta đã phái binh sĩ ngày đêm mò vớt, chỉ hận nước sông tăng đột ngột tìm không được tung tích của em. Rốt cục một năm trước ta đã xử lý ổn thỏa tất cả chính sự, ta bắt đầu dọc theo sông Đông mở rộng đi xuống cửa nhánh, tìm kiếm khắp nơi trong một năm, vẫn trông mong cuối cùng có một ngày cùng mẫu tử đoàn tụ! Em mang theo cục cưng theo ta trở về có được hay không?”
“Cảm tạ ý tốt của đại vương, mẫu tử chúng ta sống ở đây đã được hạnh phúc mỹ mãn, không muốn dời nhà.” Cuối cùng Tử Nhã tỏ ra khách sáo lãnh đạm, giống như Hắc Chước chỉ là một người bằng hữu bình thường của bản thân.
Hắc Chước không kềm được nóng vội.
“Em vẫn còn không muốn tha thứ ta, ta biết bản thân ta trước đây quá xấu xa, xin lỗi mẫu tử em, bốn năm ta đều sống trong hối hận cùng hổ thẹn, mỗi đêm ta đều nhớ thương em và con, nằm mơ đều muốn gặp mẫu tử em. Ta đã biết sai rồi, em không thể cho ta một cơ hội chuộc tội sao?”
“Đại vương không có tội, hết thảy tất cả đều là tự ta chuốc lấy, ta thực sự chưa từng oán hận gì đại vương.” Tử Nhã kiên trì nói.
“Vậy em vì sao không muốn theo ta trở về?”
“Nhà của ta ở đây, con của ta ở đây, trượng phu của ta ở đây, ta còn muốn quay về nơi nào?”
” Trượng phu của em là ta! Nhà của em tại vương thành!” Hắc Chước giận dữ đập bàn.
“Đại vương sai rồi, Tử Nhã đã không còn liên quan đến đại vương, Tử Nhã có quyền lựa chọn gia đình mình.”
“Em dám nói với ta không còn liên quan?” Hắc Chước tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, “Con của em là cốt nhục của ta thân sinh! Em là mẫu thân hài tử của ta! Lẽ nào em muốn nói cái tên tóc xám bất lực kia là cha bọn nhỏ?”
Hắc Chước chỉ vào Hồng Phát trong nhà bếp, tiếp tục rít gào với Tử Nhã:
“Mở to mắt mà nói dối cũng có một hạn độ thôi! Cha bọn nhỏ là ai chính em hiểu rõ nhất!”
Tử Nhã nhìn thẳng vào khuôn mặt nổi quạu lên của hắn, tỏ ra bình thản, ngữ khí kiên định nói cho hắn: “Đại vương ngài lầm rồi, con là ta sinh, là ta nuôi, là một tay ta một mình ta nuôi dưỡng nâng đỡ cho đến lớn, ta nói ai là phụ thân bọn chúng, thì chính là người đó.”
“Em…” Máu tông lên thẳng não bộ Hắc Chước, loại chấn động tâm phế bị phẫn nộ làm tê liệt là hắn chưa bao giờ trải qua. Cho dù là trong mắt hắn không hề có tên đệ đệ kia, dù là Vệ Đình điêu ngoa ương ngạnh, cũng không có dùng ngữ khí bất kính khiêu khích nói với hắn như thế!
Không ai dám ở trước mặt hắn bày ra cái loại thái độ quyền thế bề trên áp đảo cả hắn, thế nhưng, đối phương là Tử Nhã, là ân nhân cứu mạng của hắn, là mẫu thân con của hắn, là người hắn cả đời này mắc nợ nhất.
Hắn hít sâu mấy hơi, thật vất vả mới đè xuống được ngọn lửa phẫn nộ đang hung hăng kích động trong lồng ngực, hắn cắn răng nói:
“Tử Nhã, ta không muốn khắc khẩu với em, ta rất vất vả mới tìm được en và con, kêu buông tay quyết không có khả năng! Hiện tại ta hoàn toàn có thể đem mẫu tử em cưỡng chế mang đi, em nên đối mặt mà hiểu rõ bản thân là thân phận gì. Hiện giờ ta sở dĩ phải mất nhiều thời gian khai thông em như vậy, cũng bởi vì ta tôn trọng em! Ta mong muốn em cam tâm tình nguyện theo ta trở về, thế nhưng nếu như em không chịu hợp tác, thì đừng trách ta bá đạo…”
Tử Nhã cảnh giác nhìn hắn, cười lạnh nói:
“Đại vương chẳng lẽ phải bức ta lại một lần nữa nhảy sông?”
Ngực Hắc Chước bỗng chốc bật đau nhức, thanh âm cũng trở nên lạnh:
“Em uy hiếp ta?”
“Không phải đại vương đang uy hiếp ta sao?” Tử Nhã mỉm cười đáp lại.
Đối mặt với một Tử Nhã lãnh tĩnh tranh luận theo sát mình, Hắc Chước bỗng nhiên nghĩ người này hết sức xa lạ. Sự dịu dàng nhu thuận, người vợ Tử Nhã ít nói đi đâu rồi? Người trước mắt hắn thật là Tử Nhã sao? Chỉ là, vì sao hắn cảm thấy trên người Tử Nhã trái lại còn chứa một loại người ta gọi là biến đổi quang mang không nhìn ra được?
Hắc Chước nắm chặt nắm tay, kiên định nói:
“Ta sẽ không cho mẫu tử em rời xa ta nữa, em đừng mơ tưởng lại có thể trốn tránh vị trí bên cạnh ta!”
Tử Nhã tự biết không thể cùng hắn chính diện giao chiến, hắn ôn nhu nói:
“Đại vương, trong cung của ngài mỹ nhân như mây, huống hồ còn có Vệ Đình công tử, Tử Nhã chỉ là một người không đáng để ý, cái ngài muốn chỉ là bọn nhỏ sao? Thế nhưng hai đứa con này là sinh mệnh của ta, ta cũng không thể buông tay, không có biện pháp khác, không thể làm gì hơn là thỉnh đại vương cưới mỹ thiếu nữ xinh đẹp khác, xin ngài có thể cùng thiên đình thương lượng, thỉnh cầu bọn họ ban tặng dục thần chi quả… Đại vương anh minh, tự có biện pháp giải quyết, Tử Nhã cũng không muốn tự cho là thông minh mà chỉ là đề ra ý kiến với ngài.”
Tử Nhã không hề khiêu khích, Hắc Chước lại càng lãnh tĩnh, nhất vãng tình thâm mà nói:
“Trong cung ta không còn mỹ nhân, hậu cung ta chỉ còn có em cùng bọn nhỏ, điều ta muốn chỉ là đoàn tụ cùng mẫu tử em, em còn không rõ sao?”
“Ta không rõ…” Tử Nhã mờ mịt lắc đầu.
“Em cho rằng, trong lúc mất đi em và con, ta còn có lòng chu toàn cho các nam sủng kia sao? Hậu cung hôm nay chẳng qua là một tòa thành trống rỗng.”
“Còn Vệ Đình công tử…”
“Hắn cũng đi.” Hắc Chước thầm mang thương đau mà nói: “Trải qua sự ức hiếp khiến hắn đã bị đả kích rất lớn, hắn đối với nơi ấy không còn cảm giác an toàn, lúc đem hắn cứu về, hắn dường như mất hết tâm trí điên cuồng cả ngày khóc nháo, ăn không vô ngủ cũng không yên, chỉ một cơn gió thổi cỏ lay đều có thể khiến hắn khóc lớn, ta không đành lòng nhìn hắn ngày đêm càng thêm tiều tụy, vì vậy đem hắn đưa về nơi thuộc về hắn…”
Tử Nhã hình dung ra tình cảnh bản thân Vệ Đình bị tàn phá, cũng một hồi thương cảm.
“Nếu đại vương luyến tiếc, sao không dành nhiều thời gian trấn an hắn? Dù sao ngài quan tâm hắn như thế…”
“Người ta quan tâm nhất, có lẽ căn bản không phải hắn.”
“Đại vương hà tất lừa mình dối người?” Tử Nhã lắc đầu, không muốn đem bản thân ngang bằng cùng Vệ Đình, “Ngài đều đã nguyện ý dùng tam cẩn thạch bang trợ Vệ Đình công tử nối tiếp sinh mệnh, có thể thấy ngài có bao nhiêu yêu thương hắn, Vệ Đình công tử chỉ là chịu một thời gian kích động, nhưng để khôi phục lại. Chỉ cần người quan tâm hắn thật nhiều, hắn nhất định có thể phục hồi như xưa…”
“Ta phải làm như thế nào cũng không cần em dạy ta!” Hắc Chước không vui cắt lời, vừa nghe đến Tử Nhã muốn đẩy hắn đến bên Vệ Đình, hắn liền vô cớ phát hỏa.
“Xin lỗi, Tử Nhã mạo phạm đại vương rồi.” Tử Nhã hạ thấp người nhận lỗi, Hắc Chước nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng bốc lên, nói:
“Ta đối với Vệ Đình là cảm giác gì, bản thân ta rõ ràng nhất, bởi vì hắn không giống người thường(người thường ở đây chỉ hồ ly), cho nên ta cũng dùng cách thức đặc biệt đối đãi hắn… Ta cũng một dạo cho rằng bản thân có thể cùng hắn tư thủ cả đời, thế nhưng ta hiện tại phát hiện người ta cần không phải là hắn! Còn người ảnh hưởng đến tâm trí ta, chính là em, Tử Nhã…”
“Đại vương, có lẽ đến một lúc nào đó, ngài sẽ phát hiện, kỳ thực ta cũng không phải là người ấy.”
“Em…”
“Tử Nhã đánh bạo, cái tác động đến tâm trí ngài chỉ là việc Tử Nhã sinh hạ hài nhi, người chia nửa sinh mệnh với đại vương cũng không phải là Tử Nhã, có lẽ là kỳ nhân khác.”
“Làm càn! Lẽ nào em so với tâm tư của ta còn rõ ràng hơn chính ta?” Tử Nhã trước đây có thể khiến Hắc Chước an tâm, Tử Nhã hôm nay cũng có thể làm hắn dễ dàng tức giận.
“Tâm tư sau này của đại vương ta không biết, nhưng tâm tư hiện tại đại vương, ta rất rõ ràng.”
“Tốt, em nói thử xem!” Hắc Chước hờn giận.
“Đại vương đố với ta chỉ là chấp nhất xuất phát từ chinh phục, tựa như ngài đối vị kia…” Hồi ức Tử Nhã nhớ về tên niên thiếu đạo sĩ đó, “Với vị Hoắc Chân đạo trưởng đó…”
Ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) Hắc Chước đông cứng lại, hắn cơ hồ như đã quên “Hoắc Chân” là ai, mà Tử Nhã nhắc tới hắn là dụng ý gì? Tử Nhã tiếp tục nói:
“Hoắc Chân đạo trưởng cùng Vệ Đình công tử, đều là người đại vương ngài không chinh phục được, cho nên ngài đối bọn họ quan tâm đặc biệt, ngoan ngoãn như Tử Nhã đối với đại vương mà nói, không đáng một đồng.”
Nói lên điều này, Tử Nhã cũng nhịn không được tự giễu mình mà nở nụ cười.
“Bởi vì Tử Nhã cả gan làm loạn, một mình thoát khỏi đại vương, mới có thể may mắn khiến đại vương nóng ruột nóng gan, hơn nữa Tử Nhã có mang cốt nhục ngài, ngài mới có thể…”
“Câm miệng!” Hắc Chước thẹn quá hóa giận cản Tử Nhã nói hết, chỉ vì Tử Nhã nói quả thực trúng tâm tư hắn, xúc phạm hắn: “Ta mặc kệ em lý giải vì cái gì ta không cần biết! Nói chung ngày hôm nay em nhất định phải dẫn con theo ta trở về!”
“Tử Nhã không còn là vợ người, đại vương lẽ nào phải rơi vào tội danh cướp giật thê nhi con dân?”
“Em càng lúc càng lớn mật!” Hắc Chước rống to hơn, “Ta cho em biết em là thê tử của ai!”
Hắn bỗng nhiên tiến đến, bắt lấy chiếc cằm nhọn của Tử Nhã, ép buộc Tử Nhã hé miệng tiếp nhận nụ hôn môi thô bạo của bản thân. Tử Nhã nhất thời sơ suất liền bị hôn, lập tức vung nắm tay phản kháng, bị hắn mạnh mẽ bắt được.
Hồng Phát trốn trong nhà bếp thấy thế, bổ nhào ra hô to, bị Hắc Chước mở kết giới hung ác bắn ngược trở lại, phá hư chiếc ghế.
“Mẹ –!” Giọng trẻ con bén nhọn từ trên lầu truyền đến, Đằng Lam biến thành hình dạng cáo trắng căm hận lao xuống, rốt cuộc đột phá được kết giới đánh về phía Hắc Chước, há mồm cắn cánh tay hắn.
“Á…” Đau đớn khiến Hắc Chước rời khỏi đôi môi Tử Nhã, nhưng vẫn còn cố chấp mạnh mẽ siết chặt thắt lưng Tử Nhã, Đằng Lam sống chết cắn Hắc Chước, phát ra thanh âm phẫn nộ gầm gừ.
“Lam nhi!” Tử Nhã kinh hô, tình cảnh con cắn người cha là do Tử Nhã còn chưa kịp chuyện trò với nó.
“Cục cưng, ta là cha con đó!” Hắc Chước một tay cầm cố Tử Nhã, tay kia muốn kéo Đằng Lam ra, lúc này truyền đến một tiếng kêu ngao khác, Phi Lệ cũng biến thành hồ ly, bổ nhào tới cắn cổ Hắc Chước.
Hắc Chước đau nhức kêu lên một tiếng, phải buông Tử Nhã ra. Hai tiểu bạch hồ sống chết cắn người cha thân sinh không tha, Hắc Chước không thể thương tổn bọn họ, đành chịu đựng đau nhức cạy mở miệng chúng ra, nhưng hai tiểu tử kia lại càng cắn càng chặt.
“Lam nhi! Lệ nhi! Mau buông ra!” Tử Nhã không thể trông bọn họ thân tử tương tàn(cha con giết nhau), thất thanh hô.
Phi Lệ là người đầu tiên nghe lời buông miệng ra, nhảy quay về bên cạnh mẫu thân, Đằng Lam cũng buông theo. Cánh tay Hắc Chước cùng cổ máu đổ như trút, thế nhưng đau đớn ở ngực so với thân thể còn mãnh liệt hơn vạn bội, hắn đau lòng sải trước một bước về phía bọn họ:
“Cục cưng…”
Hai ấu thú(con thú non) che trước mặt Tử Nhã, tức giận quay về phía hắn điên cuồng gào lên, cảnh cáo hắn không được tiến đến, Tử Nhã bảo hộ con cái, rưng rưng hô:
“Xin rời khỏi nhà của chúng ta!”
Bị thê nhi chán ghét như vậy, Hắc Chước đau lòng gần như muốn ngất lịm đi, hắn chặn ngực gần như xé rách, lui về phía sau một bước.
“Xin đi! Xin Người đừng trở lại quấy rối chúng ta nữa!” Tử Nhã chỉ vào cửa lớn hô to.
Trong mắt Hắc Chước, cảnh tượng Tử Nhã cùng hai tiểu bạch hồ bỗng nhiên mờ nhạt đi, hắn chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, hắn thực sự khó chịu muốn té ngất …
Cuối cùng Hắc Chước dựa vào một chút kiên cường tôn nghiêm của một vị đế vương, ép buộc bản thân xoay người, từng bước một rời đi. Hồ vương kiêu ngạo chiến bại, đẩy cánh cửa gỗ nhỏ ra, giống như một lão nhân suy yếu, thân thể khom xuống, bước từng bước nặng nề, bước đi.
Tử Nhã nhìn bóng lưng hắn trơ trọi, bỗng chốc khóc rống lên, Đằng Lam cùng Phi Lệ liền biến trở lại hình người.
“Mẹ? Mẹ đừng khóc…” Đằng Lam thấy Tử Nhã khóc, gấp đến độ lượn vòng xung quanh Tử Nhã, Phi Lệ cũng nức nở ôm lấy Tử Nhã. Tử Nhã cố sức ôm hai bảo bối của mình, chỉ không ngừng được nước mắt lan tràn.
Hồng Phát bị lãng quên một bên, đã bị hoảng loạn không biết phải làm sao mà chỉ nhìn bọn họ.
Người trong phòng khóc thành một cụm, người ngoài phòng lại càng đau thương. Hắc Chước lướt qua Mễ Trù canh giữ chờ đợi bên ngoài, mất hồn vía đi lên phía trước. Mễ Trù khẩn trương hô to gọi nhỏ ở phía sau:
“Đại vương… Đại vương, ngài chảy máu!”
Hắc Chước vô thức lau vết máu trên cổ, nhìn nhìn lại vết thương trên cánh tay, xé rách ống tay áo dưới, trên cánh tay là dấu vết hai hàng dấu răng, đó là dấu răng con của bản thân lưu lại… Máu đỏ tươi theo dấu răng chảy ra… Viền mắt hắn liền nóng lên, bước chân rời đi nhanh hơn.
“Đại vương? Đại vương người đi đâu? Có muốn hạ quan chuẩn bị ngựa cho ngài? Vết thương của ngài phải xử lý một chút a…”
Hắc Chước ngoảnh mặt làm ngơ, đi càng nhanh hơn, tiếng gió thổi, tiếng khóc, tiếng gọi ầm ĩ, đều bị vứt về phía sau người.
***
“A…” Đằng Lam cố gắng đem cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, Tử Nhã để sát mắt vào nhìn.
“Khối răng này có chút thưa đó…” Tử Nhã lo lắng nhẹ nhàng chạm vào một viên răng cửa nhỏ của nó, đau lòng hỏi con: “Đau không?”
“Đau.” Đằng Lam thành thật gật đầu. Tử Nhã thở dài than nhẹ một hơi, nghĩ thầm nhất định là do ban ngày lúc đó nó cố sức cắn cánh tay Hắc Chước mà tạo thành, thịt người nọ vừa cứng lại vừa chắc, hèn nào Đằng Lam cắn đến nỗi hàm răng đều thưa đi. Tử Nhã lấy ra thuốc mỡ địa phương chế tạo cho con bôi lên, nhịn không được nghĩ, lúc Hắc Chước bị cắn không biết thương thế trở nên thế nào, hơn nữa là chính những đứa con mình thân sinh ra cắn, nhất định khiến hắn càng thêm khó chịu …
“Đắng quá…” Đằng Lam bị sặc thuốc mỡ mạnh lè lưỡi.
“Lam nhi nhịn một chút, ngày mai mới có thể súc miệng, nếu không răng sẽ rụng xuống đó.” Tử Nhã căn dặn, Đằng Lam cau mày, giương cái miệng nhỏ nhắn gật đầu, Tử Nhã mỉm cười, quay đầu hỏi Phi Lệ: “Lệ nhi? Có đau nhức ở đâu không?”
“Không có.” Bà cụ non Phi Lệ trái lại chuyển sang quan tâm mẫu thân, cánh tay nhỏ bé đặt lên cánh tay Tử Nhã hỏi: “Mẹ đau không?”
Tử Nhã cảm thấy mỹ mãn ôm hai bảo bối, chỉ có bọn họ bên cạnh, cực khổ gì bản thân đều có thể chống đỡ qua được. Hồng Phát không nói một câu nào nhìn bọn họ, lặng lẽ thở dài một tiếng, đi thẳng ra cửa.
“Hồng Phát, đi đâu?” Tử Nhã vấn.
“Ta… Ta đi xem chuồng bò.” Hồng Phát trả lời lấy lệ cho qua, xoay người rời đi.
Tử Nhã dường như có chút đăm chiêu nhìn về hướng hắn rời đi, đứng dậy lôi kéo các đứa con lên lầu hai.
“Được rồi, cần phải tắm rửa rồi ngủ giấc.”
“Vâng…” Hai bé ngoan nghe lời nắm tay mẫu thân.
Hồng Phát ở phía sau chuồng bò tản bộ, tâm sự tràn đầy mà đi ra khỏi chuồng bò, một bóng đen ẩn núp trên cây luôn luôn theo dõi hắn, thấy hắn bỏ đi, bóng đen kia cũng đi theo. Hồng Phát đã khó chịu rồi lại còn sầu muộn cúi đầu dạo chơi trong thôn, vài người hàng xóm thấy hắn, đều rỉ tai thì thầm rộ lên. Hồng Phát biết bọn họ nhất định là đang bàn bạc về cả nhà bọn họ cùng hồ vương đã có chuyện gì, hắn muốn tức giận, nhưng lại không thể nào phát tiết, đành phải bước nhanh tránh xa tầm nhìn bọn họ.
Hắn đang ủ rũ đi lung tung, vài đạo thanh âm từ trong hẻm nhỏ truyền đến:
“Hồng Phát… Hồng Phát!”
Hồng Phát ngẩng đầu, là A Tài thúc cùng vài tên thôn dân hắn quen biết.
“Hồng Phát, mau tới!” A Tài thúc hướng hắn vẫy tay, Hồng Phát đi qua, bọn A Tài thúc vây bắt lấy hắn thấp giọng hỏi:
“Tử Nhã thật là thê tử Hồ Vương sao?”
Hồng Phát khó xử gật đầu, A Tài thúc hô nhỏ:
“Quả nhiên là như vậy! Thảo nào hai oa nhi cùng Hồ Vương giống nhau như cùng một khuân mẫu đúc ra!”
“Điều này không phải rất kỳ quái sao?” Người khác chen vô, “Chúng ta vốn có cho rằng con của Tử Nhã là Tử Nhã lấy thê tử sinh ra, nhưng hiện giờ lại nhảy ra một Hồ Vương… Có nghĩa Hồ Vương mới là cha lũ nhỏ?”
“Vẫn còn hoài nghi sao?” A Tài thúc bác bỏ, “Lũ nhỏ gọi Tử Nhã mẹ, nhưng lại lớn lên giống Hồ Vương, thể hiện rõ hai người bọn họ cùng sinh ra đó.”
“Hai nam có thể sinh con sao?” Người kia chất vấn.
“Vậy ta mới nói, không biết chính xác bọn họ dùng bí phương nào để sinh hạ con…”
Hồng Phát không muốn nghe bọn họ tranh luận nữa, nhịn không được nói:
“Nếu như các vị không có chuyện khác, vậy ta đi trước…”
“Ai ai, đừng đi.” A Tài thúc kéo hắn trở về, “Nói như vậy Tử Nhã kỳ thật là đào thê của hồ vương rồi (đào thê: vợ bỏ trốn)? Chú dự định như thế nào?”
“Ta sẽ làm như thế nào?”
A Tài thúc thay hắn thương tiếc mà nói: “Ai… Chú thật vất vả mới có thể cưới một thê tử xinh đẹp như vậy, còn giúp thê tử nuôi dưỡng con lớn, kết quả là lại phải củng thủ tương tống…” (ý a tài như: phải cung kính tiễn đưa! Như là dâng lễ vật á!!! ~”~)
“Thế nhưng Tử Nhã không muốn đi với Vương mà…” Hồng Phát nói thầm.
“Chú dùng đầu óc ngẫm lại đi! Tử Nhã thế nào lại thật sự nguyện ý cùng con trai ở đây với chú cả đời? Tử Nhã ngay từ lúc ban đầu đã mang theo hai đứa con bơ vơ không chỗ dựa, lúc ấy mới phải ủy thân cùng chú.” A Tài thúc mắng: “Hôm nay chính chồng tới, chú còn nhìn xem đó là ai chưa? Đối phương là hồ vương tôn quý! Chú có thể tranh chấp cùng Vương sao?”
“Ta…”
“Ta xem Tử Nhã cũng là cùng Hồ Vương ẩu khí mà thôi, sớm muộn gì bản thân sẽ phải mang theo con cùng Vương đi. Chú nên nghĩ biện pháp, xem đến lúc đó có thể với vát được cái gì có ích hay không, chớ đến phút cuối lại bất mãn thay nhà người ta nuôi dưỡng con, dẫn đến một hai đều không có.”
Tên còn lại phụ họa A Tài thúc nói:
“Không sai, nói đến thế nào chú cũng là ân nhân của Tử Nhã và bọn trẻ, Hồ Vương hẳn là sẽ không làm khó dễ chú.”
Lúc này lại có người đề ra:
“Điều này cũng khó nói nha, Hồng Phát hiện tại cùng Tử Nhã là phu thê danh chính ngôn thuận, điều này không phải tỏ rõ là đoạt vợ của Hồ Vương sao? Chú làm hại Vương đội trên đỉnh đầu cái mũ xanh lớn như vậy(như cắm sừng á! Mũ xanh = trò hề), Vương không giết chú sẽ bị cười trộm, còn nói có lợi cái gì?”
Hồng Phát nhát gan nghe xong lập tức sắc mặt trắng bệch.
“Không thể nào…”
“Chú có lẽ vẫn nên cân nhắc trước đi.”
“Đây…” Hồng Phát vào thế khó xử gãi gãi cái ót, bọn họ tiếp tục ngươi một câu ta một câu nói, Hồng Phát càng nghe càng mê man. Người trốn trên nóc nhà nghe trộm đã thu thập đủ thông tin, hắn nhẹ nhàng nhảy bước nhỏ, rời khỏi nóc nhà, tiêu thất trên bầu trời đêm.
Hồng Phát bị bọn A Tài thúc nói xong tâm phiền ý loạn, hắn về đến nhà, nhìn Tử Nhã cùng bọn trẻ dung mạo khi ngủ an lành, càng thấy mâu thuẫn.
Hắn biết bản thân tuyệt đối không thể tranh chấp với Hồ Vương, thế nhưng hắn cũng rất yêu Tử Nhã cùng bọn nhỏ a… Nhưng cùng lúc hắn lại rất sợ chết, nếu như Hồ Vương thực sự muốn giết hắn, thì hắn nên làm gì bây giờ?
Hồng Phát trốn vào trong ổ chăn, trọn cả đêm mất ngủ vì vấn đề phiền não này.
Mấy ngày kế tiếp đều rất yên bình, Hắc Chước dường như đã buông tha bọn họ. Hai bé con ngây thơ không biết đến muộn phiền, vẫn như những ngày trước vô ưu vô lự, Tử Nhã cùng Hồng Phát bề ngoài chung sống hòa hợp, nhưng hai người đều có nhiều tâm sự.
Tử Nhã biết tính tình Hắc Chước, Vương nhất quyết không có thể nhượng bộ như thế, điều Tử Nhã sợ nhất chính là đối phương không nói một tiếng mà cướp bọn nhỏ của bản thân đi — với năng lực của Hắc Chước mà nói, đây là chuyện dễ dàng. Để phòng bị Vương thình lình đột kích, mấy ngày nay Tử Nhã đều cấm các con ra ngoài, Phi Lệ dịu dàng ít nói thì nghe lời ở trong nhà thư họa chữ đồ, chỉ có Đằng Lam hiếu động oa oa kêu la hô phải đi ra ngoài chơi, Tử Nhã mỗi ngày đều bận bịu chiếu cố hai bảo bối hiếu động này, bận bịu đến nỗi không có thời gian nặn tượng đất con.
Hồng Phát thì vẫn lo lắng Hồ Vương sẽ trả thù đối với bản thân mình, mỗi ngày qua đều chờ đợi trong lo lắng.
Gió êm bể lặng qua năm ngày, sáng sớm hôm nay, Hồng Phát như trước đi ra ngoài cắt lương thảo, hắn còn chưa bắt đầu làm việc, đã bị hai gã quan binh vô căn cứ xuất hiện bắt lại. Hồng Phát chưa kịp kêu cứu, đã bị nhét cục vải bố vô, hai tay bị trói trụ, con mắt cũng bị bịt kín. Hai gã cao to khiêng hắn, rồi nhanh chóng trờ khỏi hiện trường.
Hồng Phát cảm giác bản thân bị mang lên xe ngựa xóc nảy, thời gian đi ước chừng một chén trà nhỏ, hắn bị khiêng xuống. Lại đi một đoạn đường, tựa hồ là tiến vào trong phòng.
Hai gã quan binh đem hắn hắn thả xuống, Hồng Phát quỳ trên mặt đất, vải bố trong miệng được tháo ra, con mắt ngay tức thì thấy lại ánh sáng. Hắn híp mắt vì không thích ứng tia sáng, thấy được vị đế vương tuấn mỹ ngồi trên vương tọa — Hắc Chước!
Hồng Phát há hốc mồm kinh ngạc đối diện với hắn, Hắc Chước lạnh lùng ngầm lệnh:
“Mở trói.”
“Tuân lệnh.” Đại hán một bên giải khai sợi dây trên tay Hồng Phát, bắt lấy thối lui ra ngoài. Hồng Phát bị ánh mắt Hắc Chước âm ngoan nhìn liền lạnh run, hắn biết bản thân sợ là phải lui ra tận đến cửa lớn, nhanh chóng dập đầu năm lần làm đại lễ, cầu xin tha thứ:
“Tiểu nhân biết tội, thỉnh đại vương tha mạng…”
Hắc Chước xem thường nhìn chằm chằm Hồng Phát, Tử Nhã vì sao mãi không chịu buông mà nguyện ý khuất thân với cái tên đàn ông nhu nhược tướng mạo bề ngoài xấu xí này. Thanh âm Hắc Chước lạnh lẽo hỏi:
“Ta muốn ngươi nói thật cho ta, từ khi nào ngươi cùng Tử Nhã đặt mối quan hệ? Vì sao Tử Nhã muốn gả cho ngươi?”
“Là…” Hồng Phát vội vàng đáp: “Ba năm trước đây, Tử Nhã mang theo hai hài tử đến làng chúng ta hành khất(ăn xin)…”
“Hành khất?” Hắn còn chưa nói xong câu nói đầu tiên đã bị thanh âm kinh ngạc của Hắc Chước cắt đứt.
“Đúng, lúc đó khí trời rất lạnh, Tử Nhã ăn mặc rất rách nát, toàn thân bẩn thỉu như vậy mà, hai đứa con đói phải oa oa khóc lớn…”
Tâm Hắc Chước bắt đầu xoắn lại đau nhức, hắn trầm giọng nói: “Ngươi tiếp tục nói, kể lại không sót một điểm.”
“Ta thấy thương xót cho bọn họ, vừa vặn nhà của ta con bò sữa lớn có rất nhiều sữa, bèn để Tử Nhã mang theo con đến nhà của ta, cho con uống sữa bò nóng. Tử Nhã vì để con có sữa bò uống, thì chủ động nói muốn ở lại nhà ta giúp làm thêm, thay ta thu xếp việc nhà, liên quan đến việc nhà nông… Ta đáp ứng…”
“Vì sao các ngươi lại kết hôn?” Hắc Chước lưu tâm hỏi.
“Kỳ thực… Cũng là do các vị đồng thôn khác thúc đẩy…” Hồng Phát tự ti nói: “Ta biết ta là một người thô kệch… Không xứng nổi với Tử Nhã, Tử Nhã ở nhà của ta làm việc đã hơn một năm, con dần trưởng thành, ta nghĩ bọn họ có thể muốn đi… Vì vậy có điểm khổ sở, ta cùng một vài hàng xóm quen biết nói đến vấn đề này, bọn họ cổ vũ ta đi cầu hôn Tử Nhã… Ta… Ta không có can đảm liều chết đi nói, một vài đại nương còn giúp ta đi hỏi Tử Nhã, Tử Nhã nói chỉ cần ta đối bọn nhỏ tốt, thì không quan trọng… vì thế… Chúng ta cứ như vậy cho đến khi kết hôn…”
Hồng Phát đem quá trình tất cả khai báo rõ ràng, len lén ngẩng đầu nhìn phản ứng Hắc Chước, đối phương tựa hồ đang cân nhắc, trong mắt để lộ sự đau xót âm trầm. Một lúc lâu sau, Hắc Chước mở miệng:
“Ta rất cảm tạ ngươi đã chiếu cố thê nhi ta, tự ta sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ là, bắt đầu từ nay, ngươi cùng bọn họ không còn liên quan gì hết…”
Hồng Phát thở mạnh cũng không dám thở gấp, chờ Hắc Chước nói xong. Hắc Chước vỗ tay ba ba, một nữ yêu hồ hôi phát(tóc xám) mỹ mạo từ lều vải phía sau Vương đi tới, trên tay nàng kia còn đang cầm bạc trắng lóa cùng một đống châu bảo chói mắt, nàng thẳng tiến đi tới trước mặt Hồng Phát, Hồng Phát bỗng chốc nhìn ngây người.
Thanh âm Hắc Chước vang lên:
“Chỉ cần ngươi buông tha Tử Nhã cùng bọn nhỏ, mỹ nhân này sẽ mang theo châu báu với ngươi về nhà, ngươi sẽ trở thành đại phú ông trong làng người người ước ao, ngươi còn có thể sẽ có được hài tử ngươi ‘ thân sinh ’…”
Hắc Chước cố ý nhấn mạnh hai chữ “Thân sinh”, mục đích chính là nhắc nhở Hồng Phát, Tử Nhã cùng hai đứa trẻ kia không thật sự là thuộc về hắn.
Quả nhiên, nhãn thần Hồng Phát dao động dữ dội, hắn nhìn trộm mỹ nữ kiều diễm kia cùng châu báu trên tay nàng ta, lại cúi đầu khổ não. Lúc này, Hắc Chước bổ thêm một câu:
“Nếu như ngươi vẫn còn hồ đồ ngu xuẩn không biết khéo léo, ta sẽ cho ngươi chôn cất vĩnh viễn tại đây, Tử Nhã cùng bọn nhỏ cũng sẽ trở về bên ta. Muốn chọn cái nào? Ngươi nói đi?”
Thực ra Hắc Chước cũng không muốn giết Hồng Phát, làm như vậy nói không chừng sẽ chỉ làm Tử Nhã hận hắn cả đời, trên phương diện nói bất quá chỉ là hù dọa Hồng Phát. Chẳng qua hắn nhìn đúng nhược điểm của Hồng Phát, trên đe dọa dưới dụ dỗ, phần thắng dành cho bản thân liền lớn hơn.
Đối với Hồng Phát mà nói, quả thực là như vậy, chuyện cho tới giờ, hắn không còn đường sống mà vùng vẫy. Hồng Phát hít sâu một hơi, nói lắp:
“Ta… Ta từ bỏ Tử Nhã và con…”
Trong mắt Hắc Chước lóe ra quang mang đạt được, mỉm cười nói:
“Tốt, lựa chọn của ngươi tuyệt đối chính xác.”
***
Một thanh cọt kẹt, Hồng Phát đẩy ra cánh cửa gỗ cũ nát, hắn xấu hổ đứng ở ngoài cửa, không dám bước vào. Ba mẫu tử đang ngồi cạnh bàn tròn ngẩng đầu lên, Đằng Lam ném cây bút than trên tay, vui sướng bổ nhào ôm lấy chân hắn.
“Cha!” Đằng Lam ngẩng đầu lên, không keo kiệt mà tặng cho hắn một nụ cười ngọt ngào.
Hồng Phát gạt ra miễn cưỡng mỉm cười, khom người sờ sờ đầu nó.
“Buổi tối hôm nay thế nào sao về hơi muộn?” Tử Nhã thu dọn giấy bản các bản họa của bọn nhỏ, đứng dậy nói: “Ta đi làm cơm…”
“Không cần…” Hồng Phát hô không hết câu, muốn nói gì lại thôi lùi bước trở lại, Tử Nhã phát giác hắn bất thường, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Có phải là không có chuyện gì?”
“Ta… Ta chính là… Ta muốn nói…” Hồng Phát thực sự không có can đảm nói dối, nói quanh co hơn nửa câu lại không nói hết, lại nói lại.
Tử Nhã hoang mang nhìn hắn, Đằng Lam đột nhiên chỉ vào phía sau Hồng Phát hỏi:
“Cha, cô ấy là ai?”
Hồng Phát lại càng hoảng sợ, cuống quít xoay người, Tử Nhã cùng Phi Lệ ló đầu nhìn lại, chỉ thấy một người cầm gói đồ lớn, người con gái hôi phát y phục hoa mỹ chậm rãi đi tới.
“Hồng Phát ca, đây là nhà anh sao?” Nữ nhân nũng nịu hỏi, sắc mặt Hồng Phát lộ vẻ ngượng nghịu điểm đầu, không dám đối mặt với ánh mắt chất vấn của Tử Nhã. Tử Nhã còn chưa nhìn ra âm mưu bên trong, hắn bình tĩnh hỏi:
“Hồng Phát, anh không giới thiệu một chút sao?”
“Vị này chính là… Ta … Ta …” Ngay cả khi trước đó Hồng Phát đã nhớ tốt lý do cũng nói không được, nàng kia dứt khoát tự giới thiệu:
“Mọi người khỏe cả chứ, em là biểu muội của Hồng Phát.”
“Biểu muội?” Tử Nhã bán tín bán nghi nhìn hai người, Hồng Phát rõ ràng rất không được tự nhiên.
Nàng kia thao thao bất tuyệt:
“Không sai, phụ mẫu em sớm cùng Hồng Phát ca định ra hôn ước của chúng em, nhưng mà bởi vì em còn chưa đủ tuổi, vì vậy từ đó đến giờ chưa thực hiện, Hồng Phát ca lại có thể quên việc này, thời gian trước em có một đồng hương nói cho em biết Hồng Phát ca đã cưới vợ, cha mẹ em rất hoảng hốt, nhanh chóng tìm gọi Hồng Phát ca giải thích.”
Tử Nhã bất động thanh sắc nghe xong, thần sắc lãnh tĩnh nhìn đến, Tử Nhã không tin tưởng lí do thoái thác của đối phương một chút nào, nhàn nhạt cười, hỏi:
“Vậy cô giải thích xem lúc trước, dự định như thế nào đi?”
Nữ nhân kia không nghĩ tới Tử Nhã lại quả quyết như thế, nàng cười khan vài tiếng, đẩy đẩy vai Hồng Phát, giục nói: “Hồng Phát ca, anh cũng nói cái gì đi…”
Tử Nhã không hề chú ý xem nữ nhân kia giải thích thế nào, yên lặng nhìn Hồng Phát, phản ứng đối phương mới là bản thân quan tâm nhất. Hồng Phát do nhãn thần bọn họ tập trung nhìn nên khiếp đảm run lên, ngay cả hai bé con cũng mở to mắt lông lốc nhìn Hồng Phát.
“Tử Nhã… Ta…” Hắn một chút cũng không có dũng khí, rốt cục mở miệng: “Ta nghĩ… Ta nhất định phải kết hôn với nàng …”
Khuân mặt tú lệ của Tử Nhã rõ ràng bị che phủ bởi một tầng băng tuyết đề phòng, thế nhưng Tử Nhã nở nụ cười, cười mỉa mai mà băng lãnh.
“Ta hiểu được.”
Hắn hướng Đằng Lam vẫy tay, Đằng Lam lập tức chạy về bên Tử Nhã, Tử Nhã đối với các con phân phó nói:
“Các con trở về gian phòng, lấy y phục của mình ra, đợi lát nữa mẹ sẽ tới thu xếp.”
“Vì sao?” Đằng Lam có cái gì không hiểu nhất định phải hỏi, Tử Nhã thân mật vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nói:
“Lam nhi ngoan, đợi lúc sau mẹ nói với con, trước tiên đi đi được không?”
Lúc nói với hai bé con, Tử Nhã không nhìn hai người ở ngoài cửa đang đứng đờ ra, đi thẳng vào phòng bếp, dùng ống trúc nhỏ chứa một ít nước sôi để nguội, còn mang theo một ít lương khô.
“Tử Nhã… Em đây là…” Hồng Phát lo lắng theo sát phía sau Tử Nhã.
Tử Nhã không để ý tới hắn, sau đó liền lên lầu hai. Hồng Phát cùng người con gái kia đứng ở chỗ cũ hai mặt nhìn nhau, không lâu sau, Tử Nhã dẫn hai bé con xuống, mỗi người trên tay đều cầm bao quần áo, còn mặc vào áo ấm để lúc đi ra ngoài và đồ dùng hàng ngày, hiển nhiên chính là muốn rời đi.
Tuy rằng đây là kết quả mà Hồng Phát muốn, thế nhưng tới lúc này bản thân cũng không khỏi cảm thấy áy náy, bất an lôi kéo Tử Nhã.
“Tử Nhã, em hãy nghe ta nói, kỳ thực ta cũng là vạn bất đắc dĩ…”
Tử Nhã tiếp tục không để ý tới hắn, Tử Nhã cúi đầu nói với con: “Lệ nhi, Lam nhi, chào tạm biệt Hồng Phát thúc thúc đi.”
Trước khi Tử Nhã gả cho Hồng Phát, Phi Lệ cùng Đằng Lam vẫn thường gọi Hồng Phát là “Thúc thúc “, lúc bọn họ kết hôn, khoảng thời gian hai đứa bé lớn lên thành thói quen gọi Hồng Phát là “Cha “, hôm nay lại biến trở về ban đầu, bọn nhỏ tự nhiên không lý giải nổi. Đằng Lam thích chơi đùa đặt câu hỏi tự nhiên hỏi thẳng:
“Mẹ, vì sao phải gọi Hồng Phát thúc thúc?, mẹ nói sau này phải gọi cha nha.”
Hồng Phát khó xử nhìn bọn họ, Tử Nhã ôn nhu giải thích:
“Bởi vì Hồng Phát thúc thúc không thể lại làm cha các con, Hồng Phát thúc thúc phải cùng chị này kết hôn, bọn họ phải sinh rất nhiều bé con, các bé con này mới có thể gọi Hồng Phát thúc thúc là cha.”
“Nhưng hai người không phải kết hôn rồi sao?”
Tử Nhã không muốn cùng con tâm hồn bé bỏng tạo thành ảnh hưởng xấu, cố gắng điểm tô cho đẹp chuyện này.
“Đúng vậy, thế nhưng Hồng Phát thúc thúc thích cùng chị này ở cùng một chỗ hơn, bọn họ phải kết hôn, chúng ta nhiều người như vậy ở cùng một chỗ sẽ rất chật hẹp, cho nên mẹ mang theo Lam nhi cùng tỷ tỷ đi ra bên ngoài, tìm nơi khác ở.”
Đằng Lam tựa hồ tiếp thu được kiến giải của Tử Nhã rồi, nhưng mà khuân mặt nho nhỏ của nó vẫn toát ra thất vọng cùng đau thương, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi Hồng Phát:
“Hồng Phát thúc thúc, chú không thích mẹ sao?”
Đằng Lam ngây thơ hỏi khiến lương tâm Hồng Phát bị đâm trích càng đau đớn không ngớt, ngay cả nữ nhân kia phụng mệnh gả cho Hồng Phát cũng bối rối.
“Lam nhi… Ta là…” thần sắc Hồng Phát nhanh chóng thành khóc lóc, hắn thật hận không thể vi phạm hứa hẹn cùng Hắc Chước, thế nhưng…
Tử Nhã mang theo tiếng cười mỉa mai truyền đến, thoải mái mà nói:
“Lam nhi không cần khổ sở, chỉ cần có Lam nhi cùng Lệ nhi thích mẹ là được.”
Phi Lệ ít nói lập tức ôm chân mẫu thân biểu lộ:
“Con thích mẹ nhất!”
Đằng Lam không cam lòng rớt lại phía sau ôm lấy một chân khác của Tử Nhã la hét: “Con cũng thích mẹ! Thích nhất nhất!”
Tử Nhã có hai bảo bối này đã là thỏa mãn, cảm động ngồi xổm xuống ôm bọn họ, đứng lên.
“Được rồi, chúng ta không thể làm phiền Hồng Phát thúc thúc nữa, cùng thúc thúc chào tạm biệt đi.”
Tỷ đệ nhỏ kéo lấy mẫu thân, cùng Hồng Phát vẫy tay:
“Thúc thúc tạm biệt.”
Vành mắt Hồng Phát nóng lên, khổ sở che miệng cùng bọn họ vẫy tay. Tử Nhã lôi kéo các con, tiêu sái lướt qua bọn họ.
“Tử Nhã –”
Lần cuối Hồng Phát gào to khiến Tử Nhã quay đầu, Tử Nhã hơi cúi đầu hướng Hồng Phát, trong nụ cười của Tử Nhã bày ra không có một tia oán hận, chỉ có thông cảm cùng hoài niệm.
“Cảm tạ anh chiếu cố ta cho tới nay, tạm biệt.”
Hồng Phát nghẹn lại không nói gì, hắn không còn chút sức lực nào mà dựa vào cạnh cửa, nước mắt tràn mi. Tử Nhã cùng các con âu yếm nắm tay, thoải mái khẽ cười nhỏ, hướng về phía mặt trời chiều buông xuống mà đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT