Ba năm sau.

“Nhị Nữu, em nên về nhà nằm đi, còn hai tháng nữa là sinh rồi, xảy ra chuyện gì, lão đại còn không tới tìm anh khóc tới chết!” Hàn Vũ xách theo một đống đồ, bất đắc dĩ đi theo sau Quý Ly ưỡn bụng còn chạy loạn.

“Ai ya, anh Ngũ, bởi vì sắp sinh, cho nên em mới phải vội vàng đi dạo phố, nếu không chờ tới lúc em ở cữ, còn không nghẹn chết em!” Quý Ly một tay đỡ eo một tay nhẹ nhàng nhún nhún vai với Hàn Vũ.

Hàn Vũ bày mặt khổ não nhỏ giọng than thở, “Vậy em đi mà tìm chồng dạo phố với em, tìm anh làm gì?”

“Cái gì?” Quý Ly chống bụng bầu đột ngột xoay người.

Khiến Hàn Vũ vẫn theo sau cô sợ tới mức nhảy ra sau hai bước, “Cẩn thận cẩn thận, cháu anh còn trong bụng em đó, em kiềm chế chút đi!”

Quý Ly cúi đầu nhìn cái bụng như quả bóng của mình, sau đó nói, “Rồi rồi, không đi dạo nữa, chúng ta qua quán cafe bên kia ngồi đi, em kêu Húc Dương tới đón em.”

Hàn Vũ lập tức nhẹ nhàng thở ra, một tay đỡ Quý Ly, một tay xách theo chiến lợi phẩm của Quý Ly.

“Đều đã sắp làm mẹ rồi, còn muốn đi là đi thế này, sao hôm nay lại muốn tìm anh đi dạo phố, không phải lại cãi nhau với lão đại chứ?” Sau khi ngồi xuống, gọi cho Quý Ly một ly nước ép trái cây tươi, mình thì gọi một ly Mocha, Hàn Vũ mới bắt đầu hỏi ra nghi ngờ chôn trong lòng từ sáng tới giờ.

“Nhiều năm vậy rồi, anh Ngũ cũng không phải không biết, Húc Dương gần như xem em thành nhãn cầu của anh ấy vậy, nhất là khi trong bụng em có bé con, ảnh đều ước gì mỗi ngày đều giắt em lên lưng quần ảnh ấy, nếu không phải chỗ anh ấy phục vụ không cho ảnh tùy tiện ra ra vào vào, ảnh đã theo sau lưng em 24/7 từ sớm rồi!” Quý Ly phì cười một tiếng, lại nói, “Còn cãi nhau, có thể cãi nổi à?”

“Ờ, ờ, là mắt em tốt, chọn được chồng tốt!” Hàn Vũ tức giận tiếp lời.

Quý Ly cười sang sảng, được Hàn Vũ khen lập tức đáp, “Đương nhiên rồi! Từ nhỏ em đã coi trọng anh ấy, một đường theo đuổi lâu vậy rồi, nếu không phải đàn ông tốt, em có thể lún sâu nhiều năm vậy à?”

Hàn Vũ nghe Quý Ly tự tin nói toạc ra, không khỏi cười cười.

Quý Ly thấy, nhấp ngụm nước trái cây, lau lau miệng, “Em biết anh Ngũ cười cái gì, còn không phải nói thầm trong lòng chồng anh còn tốt hơn chồng em sao!”

Cô bĩu môi, nói tiếp, “Mỗi người mỗi mắt, Húc Dương nhà em tuy không phải rất tốt, nhưng với em mà nói thì nhất định là người tốt nhất, trên đời này nào có được người mười phân vẹn mười chứ, cho dù có, cũng không tới phiên em đâu, cho nên, chỉ cần phần lớn anh ấy không tệ, em đã cảm thấy chồng em tốt rồi!”

Hàn Vũ nghe cô nói mà bật cười, nhưng không thể không đồng ý, “Ừm, mỗi người có một sở thích riêng mà.”

(萝卜白菜,各有所爱 = củ cải rau trắng, tùy người thích cái nào)

Thứ tốt nhất không nhất định là thứ bạn coi trọng, thứ bạn coi trọng nhất định là thứ tốt nhất trong lòng bạn.

Hai người ngồi tán gẫu, rốt cuộc chờ được một người đàn ông khôi ngô bước chân vững vàng đi vào tiệm, Hàn Vũ liếc mắt một cái đã thấy được anh ta, “Xem kìa, chồng em tới rồi.”

Quý Ly quay đầu lại, giơ tay vẩy vẩy, kêu An Húc Dương tới đây.

“Tiểu Ngũ.” An Húc Dương chào Hàn Vũ một cái rồi ngồi xuống bên Quý Ly, xoa xoa lên bụng Quý Ly, trưng ra một nụ cười ngây ngô, “Hôm nay nó có ngoan không?”

“Anh nói xem? Sáng sớm dậy đã không chịu yên, cứ động tay động chân bên trong, buổi sáng mới ngoan chút, em mới tìm anh Ngũ đi dạo, nếu không em sẽ buồn chết, chuyện công ty anh Ngũ không cho em làm, chuyện trong nhà anh cũng không cho em làm, chỉ mang thai thôi, một đám các người xem em như búp bê thủy tinh…….”

Quý Ly liên miên dông dài kéo tay An Húc Dương bắt đầu oán giận, càng oán giận cảm xúc lại càng khó bình ổn, nói xong còn có xu hướng muốn khóc, An Húc Dương bên cạnh ngay trước khi Quý Ly muốn rớt nước mắt đã lập tức đổi đề tài, dời lực chú ý của Quý Ly đi.

Hàn Vũ ngồi đối diện hai vợ chồng nhỏ, nhìn Quý Ly sau khi mang thai hiển nhiên trở nên đa sầu đa cảm, lại nhìn nhìn An Húc Dương ứng đối Quý Ly càng ngày càng như cá gặp nước, không khỏi lộ ra ý cười ngầm hiểu, lặng lẽ đứng lên, một mình đi ra ngoài.

Kết quả vừa mới ra tới cửa, tay còn chưa đụng tới nắm cửa, đã bị một cánh tay đột nhiên vươn ra từ bên cạnh chặn ngang ôm tới một bên, “Anh vừa tới em đã đi?”

Hàn Vũ quay đầu, thấy Tả Duy Đường, lập tức kinh ngạc, “Sao anh ở đây?”

“Sáng sớm em nói có việc, hóa ra là theo cô nhóc kia đi dạo cả ngày?” Tả Duy Đường không đáp hỏi lại, híp mắt nhìn cậu.

Hàn Vũ không nói gì nhìn thẳng vào y, “Buổi sáng lúc đi không phải em đã nói là Quý Ly tìm em có việc à? Không phải anh đi theo một đường đó chứ?”

Thuận miệng nên nói vậy, nói xong Hàn Vũ lại càng nghĩ càng cảm thấy dám vậy lắm, vì thế càng thêm nghi ngờ ngó Tả Duy Đường.

Tả Duy Đường cười nhạo một tiếng, vươn tay búng trán cậu, “Trong đầu chứa cái gì, vừa vặn có công việc ở gần đây, lúc đi lại thấy An Húc Dương chạy qua đây, tám chín phần là tìm Quý Ly.”

“Cho nên anh đoán được em cũng ở đây, tới tìm em?” Hàn Vũ trôi chảy đáp lời, trong lòng lại thầm vui vẻ, cũng không phải anh chưa từng làm loại chuyện này! Tay chủ động vươn ra, vòng qua thắt lưng đối phương, “Này coi như tâm ý tương thông?”

“Thưa hai vị, xin hỏi hai người muốn đi vào hay muốn đi ra?” Ngay lúc Tả Duy Đường trả lời, một tiếng hỏi lễ phép vang lên bên cạnh, hai người đều ngẩn ra, lúc này mới nhớ cả hai còn đang chặn trước cửa tiệm người ta đó!

Hàn Vũ ngượng ngùng sờ sờ mũi, thầm trừng Tả Duy Đường một cái, lập tức kéo mở cánh tay vòng qua thắt lưng mình, cười cười xin lỗi nhân viên cửa hàng vừa lên tiếng, túm Tả Duy Đường đi ra ngoài.

“Tìm một chỗ ăn cơm hay là về?” Tả Duy Đường dẫn Hàn Vũ tới xe mình, nhìn cậu hỏi.

“Ăn cơm đi! Đi dạo với Quý Ly cả ngày, ngay cả một bữa cơm ra hồn còn chưa ăn, toàn cùng em ấy ăn mấy thứ hiếm lạ kỳ dị, cô nhóc này mang thai rồi khẩu bị trở nên thật kì lạ!” Hàn Vũ vừa nói vừa đâm đối phương, bảo y thắt dây an toàn rồi hẵng lái xe.

Tả Duy Đường bất đắc dĩ liếc qua cậu, không có biện pháp nào với Hàn Vũ càng ngày càng quen quản thúc đủ loại hành vi của mình, đành ngoan ngoãn thắt dây an toàn rồi mới khởi động xe.

Nói đến cũng không biết hai người gặp may hay là xui xẻo, liên tục tới mấy cửa tiệm đều không còn chỗ, hôm nay không phải ngày lễ lại không có gì đáng chúc mừng, không biết tại sao, mấy nhà hàng thường tới đều kín hết chỗ.

Rẽ trái quẹo phải, lại tới trước cửa tiệm lúc trước Hàn Vũ và Tả Duy Đường đụng nhau.

Hàn Vũ chờ Tả Duy Đường đi đỗ xe, đứng trước cửa tiệm, không khỏi nở nụ cười, lúc Tả Duy Đường tới gần thì thấy hình ảnh cậu đang một mình nhìn cửa tiệm cười ngốc, “Ngu rồi?”

Y đưa tay xoa xoa má Hàn Vũ, để cậu hoàn hồn.

“Anh từng đụng phải em trong này.” Hàn Vũ quay đầu nén giận nhìn Tả Duy Đường.

“Ờ…….” Tả Duy Đường gật đầu, kéo cậu vào trong.

“Sau khi anh đụng vào em, còn dùng ánh mắt thất vọng ‘khinh thường’ em một phen.” Hàn Vũ theo sau y, nửa thật nửa giả tiếp tục oán giận.

“……..” Tả Duy Đường cúi đầu nghĩ nghĩ hậu quả khi thừa nhận chuyện này, một lát sau, quay đầu liếc Hàn Vũ một cái, thề thốt phủ nhận, “Không có.”

“……..” Rõ ràng có!

Trong lúc hai người cãi cọ, đã có nhân viên tiến đến tiếp đón bọn họ, dẫn hai người tới một vị trí dựa vào tường ngồi xuống, còn hiếu kì đảo mắt qua cả hai một cái, hai người này nhìn không giống mấy đôi đồng tính khác ở đây, có một loại hương vị bí ẩn và nghiêm tốn trong đó, ngược lại, ngược lại….. ừm, ngược lại hình như rất tự nhiên, dường như không giống người khác xem nơi này thành một nơi tạm thời hưởng thụ thú vui hẹn hò của người bình thường.

Tò mò thì tò mò, bổn phận làm nhân viên phục vụ vẫn phải có, dẫn hai người tới chỗ ngồi, nhanh chóng hiệu quả chọn cơm cho hai người, sau đó chừa không gian lại cho bọn họ.

Trong thời gian chờ cơm, lúc Hàn Vũ còn muốn tiếp tục dây dưa vấn đề “có hay không”, một người đột nhiên không mời tự tới kéo ghế bên cạnh Hàn Vũ ngồi xuống.

Hàn Vũ và Tả Duy Đường cùng nhíu mày nhìn qua — là Nhạc Song Bân.

“Tôi còn tưởng hai người quang minh chính đại cỡ nào chứ, cuối cùng vẫn chỉ có thể tới chỗ này tìm cơ hội thở dốc thôi!” Nhạc Song Bân làm như không thấy ánh mắt khó chịu của bọn họ, vừa mở miệng đã là giọng điệu bỡn cợt.

(mở miệng ra là muốn tát vào mặt)

“Cút.” Tả Duy Đường không khách khí đuổi thẳng.

Vẻ đùa bỡn thong dong trên mặt Nhạc Song Bân thêm vài phần không nhịn được, động đậy, cuối cùng vẫn xụ mặt không nhúc nhích, “Anh nói cho tôi biết Kỳ Lân ở đâu, biết rồi tôi đi liền.”

Hàn Vũ kinh ngạc nhìn hắn một cái, dời tầm mắt về, không đáp.

Tả Duy Đường bực bội gõ bàn, “Đó là chuyện của cậu, muốn tìm thì tự đi tìm, hiện tại cút ngay, đừng để tôi không kiên nhẫn!”

“Tôi biết là anh làm, rốt cuộc em ấy ở khu nào? Tạo sao ngay cả hồ sơ đều mã hóa?” Nhạc Song Bân không nghe the truy vấn không tha.

Cuối cùng Hàn Vũ không nhịn được lại nhìn hắn một cái, lo lắng trên mặt hắn không phải giả vờ, cảm xúc buồn bực rất rõ ràng, xem ra hắn thật sự muốn tìm Kỳ Lân, nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp được hai người bọn họ, có thể vĩnh viễn cũng không tìm được cơ hội chất vấn thẳng mặt Tả Duy Đường thế này.

Chỉ là….. Hàn Vũ hơi nhếch khóe môi, nhìn lướt qua một cậu trai có lẽ là thiếu niên đang chờ sau hắn không xa, rất non nớt, cũng rất trẻ, nhưng lại có vài phần giống với Kỳ Lân.

“Nhạc Thiếu, anh nhìn người đứng chờ anh đằng sau kìa, anh cả thấy hiện tại anh hỏi Kỳ Lân đi đâu, có thích hợp không?” Hàn Vũ nhẹ giọng hỏi.

Có vài người chính là vậy, tới tình trạng này rồi, còn đắn đo không nghĩ được rốt cuộc muốn cái gì, cái gì cũng đòi, cá và tai gấu không thể đi chung, những người không hiểu được đạo lý đó, cũng chỉ có thể tự dìm chết mình!

“Cậu……” Nhạc Song Bân theo bản năng quay đầu lại nhìn thiếu niên kia một cái, không khỏi nghẹn lời.

Tả Duy Đường sớm không có kiên nhẫn, giơ tay vẫy nhân viên, không khách khí chỉ vào Nhạc Song Bân nói, “Nhờ cửa hàng các người chú ý công tác bảo an, đừng để mấy người râu ria tới quấy rầy tâm tình dùng bữa của khách, nếu cái người thật sự khuyết thiếu ý thức này, có thể tìm người huấn luyện cho các người một đám bảo vệ đủ tư cách!”

Nhân viên phục vụ ngẩn ra, nhìn vẻ mặt lãnh đạm mà hơi tức giận của Tả Duy Đường, lại nhìn Nhạc Song Bân bên cạnh bị tdg không chút khách khí chỉ trích đến mức sắc mặt hơi xanh, một bên là khách hàng vừa nhìn đã biết không dễ chọc, một bên lại là khách quen của bọn họ, nhân viên phục vụ không khỏi âm thầm kêu khổ, nhưng chỉ có thể nỗ lực trưng ra khuôn mặt cười, khiêm tốn nói với Tả Duy Đường:

“Xin lỗi, xin lỗi, là chúng tôi làm việc không chu đáo, xin thứ lỗi, chúng tôi lập tức sắp xếp gian có vách ngăn cho ngài, để ngài không bị quấy rầy nữa. Cái này…… Nhạc thiếu, ngài xem……”

“Hừ!” Chung quy Nhạc Song Bân không thể chường cái mặt dày tiếp tục ngồi đó, đứng dậy căm giận đi tới cửa, nhân viên phục vụ mặt mày khổ qua mãnh liệt nháy mắt với nhân viên khác trong tiệm, bảo bọn họ nhanh tiến lên ngăn cản vị khách quen này, thiếu niên chờ bên cạnh lại không hiểu cho lắm bước nhanh theo sau đối phương ra ngoài.

Hàn Vũ nhàn nhạt ngó qua Nhạc Song Bân đối diện thiếu niên kia sắc mặt dần tốt lên, trong lòng thầm khen quyết định lúc trước của Kỳ Lân chính xác không gì sánh bằng, sau đó cùng Tả Duy Đường chuyển vào vách ngăn.

Đồ ăn cửa tiệm này thật đúng là không thể nói ngon bao nhiêu, phần lớn người tới chỗ này đều là khách quen, cũng có một vài vị khách tâm lý đặc thù tìm tới, vì thế khách chỗ này quả thật không có mấy người tới vì đồ ăn.

Nếu không phải hôm nay hai người chạy liên tiếp mấy nhà hàng đều không còn chỗ, hai người cũng sẽ không tới đây, nhưng dù đồ ăn không thể nói là mỹ vị, hai người đói bụng đã lâu vẫn ăn ra mùi ngon.

Sau khi ăn no bảy phần, tốc độ dùng bữa của Hàn Vũ chậm lại, nhìn Tả Duy Đường đối diện vẫn lang thôn hổ yết, không khỏi tò mò, “Lần anh đụng trúng em ấy, sao lại tới chỗ này?”

Cửa tiệm này không phải đều là mấy đôi đồng tính thường tới à? Cậu tới là bởi Nhạc Song Bân muốn mang cậu đi “mở mang kiến thức” một phen, thuận tiện “nói chuyện” công bằng, còn y?

Tả Duy Đường nâng mắt nhìn cậu một cái, “Đi ngang qua, vừa vặn bỏ lỡ cơm trưa nên vào ăn cơm.”

“Một mình anh cũng đi vào?” Hàn Vũ nghi ngờ nhìn y, tuy cửa tiệm này không có gì khác thường, nhưng tới đây không phải những người đồng tính có đôi có cặp, nhân viên tiệm đều sẽ khách sáo dùng lý do không còn chỗ uyển chuyển từ chối.

“Lúc trước anh từng tới.” Tả Duy Đường ngó cậu một cái rồi không phản ứng nữa, tiếp tục ăn cơm.

Hàn Vũ hiểu rõ gật đầu, “Với ai?”

“……” Tả Duy Đường nhìn nhìn đối phương, cảm thấ hôm nay cậu hơi khó chơi, mặt ngoài vẫn thông minh không trả lời, trong lòng suy nghĩ tối về có nên gây sức ép cậu một trận ra trò không, vài ngày mặc kệ, sắp leo lên đầu y ngồi rồi.

……

Hôm sau lúc Hàn Vũ ngồi xe Tả Duy Đường tới trước cửa tiệm dược thiện của mình, thiếu điều lảo đảo ngã ụp mặt vì eo chân cứ nhũn ra, may mắn Tả Duy Đường nhanh tay, vươn tay kéo cậu một cái.

“Cẩn thận chút.” Tâm tình Tả Duy Đường rất tốt dặn cậu.

“…….” Hàn Vũ căm tức lườm đối phương, chỉ có thể dày vò rút bên này đâm bên kia hình người nhỏ của đối phương ở trong lòng.

“Buổi tối tới đón em, trưa nhớ mang cơm cho anh.” Tả Duy Đường làm như không thấy ánh mắt đầy oán hận của Hàn Vũ, hôn hôn khóe miệng cậu vuốt lông, vào trong xe lái tới bãi đỗ.

Hàn Vũ đứng tại chỗ xoa xoa thắt lưng, tận lực để mình có vẻ linh hoạt một chút mới bước vào tiệm, kết quả một chân còn chưa bước ra, đã nghe một loạt tiếng cười.

“Ha ha…… Tiểu Ngũ, tối qua cậu miệt mài quá độ đúng không! Nhìn đôi chân đạp mây với thắt lưng thẳng tắp của cậu kìa! Ha ha……”

Hàn Vũ ngẩn ra, nghe tiếng nhìn lại, không khỏi kinh ngạc hô lên, “Kỳ Lân?!”

“Còn không phải tôi.” Kỳ Lân thẳng sống lưng, thẳng giống như một cây dương nhỏ, kính một lễ ra ngô ra khoai với Hàn Vũ. Sau đó lại trừng mắt.

“Cậu đã về rồi?” Hàn Vũ rất vui mừng tiếp đón.

“Đâu ra? Đúng lúc có việc phải làm, rút ra một tiếng tới xem cậu, một lát phải đi, chẳng qua tháng sau các cậu có thể nhìn thấy tôi mỗi ngày rồi……” Kỳ Lân và Hàn Vũ sóng vai cùng vào tiệm, vừa đi vừa kể lại tình huống bản thân hiện tại.

“Thật sự? Cậu ra sức thật đó, nhanh vậy đã có thể về rồi.” Hàn Vũ cảm thấn, mắt đảo qua quân hàm mới nhất trên vai đối phương.

Kỳ Lân ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Thật ra, vẫn là dựa vào thế của người khác, với tính cách của tôi, làm sao có thể chỉ dựa vào mình mà thăng tiến nhanh vậy được.”

“Ai vậy? Cha cậu tìm cho cậu?” Hàn Vũ kéo cậu ta ngồi xuống, sau đó kêu nhân viên đưa nước tới cho bọn họ.

“Không phải.” Kỳ Lân cười nói, nhưng rốt cuộc là ai thì vẫn không muốn nhiều lời.

Hàn Vũ thấy vậy đoán được có thể có cái gì đó, nhưng đối phương không muốn nói, cậu cũng không tính hỏi, sống tốt là được rồi.

Hai người ngồi xuống vừa uống nước vừa hàn huyên mấy chuyện gần đây, biết An Húc Dương chẳng những đã kết hôn, hiện tại ngay cả con cũng có rồi, Kỳ Lân kinh ngạc không nói thành lời, cứ cảm thấy hôm qua vẫn còn là đám nhóc choai choai lăn lộn với nhau cùng ăn cùng uống cùng đánh rắm, hiện tại đã sắp làm cha rồi.

Lại nghe được Nguyên Lãng cũng sắp kết hôn, Kỳ Lân cảm thấy mừng cho hắn từ tận đáy lòng, cùng Hàn Vũ vạch kế hoạch, trước cứ gạt đối phương chuyện mình sắp về, đến lúc đó đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ của hắn, dọa hắn một phen.

Hàn Vũ cười nghe những mưu đồ và trò đùa dai còn mang nét trẻ con của Kỳ Lân, không khỏi cảm thán một câu, “Xem ra cậu thật sự sống rất tốt, tính tình đó của cậu còn chưa bị cuộc sống quân đội ba năm mài dũa chín chắn hơn.”

Kỳ Lân ngẩn ra, tới khi phản ứng lại, đỏ mặt lên, vì Hàn Vũ cảm thán, hoặc như nghĩ tới gì đó.

Hai người bạn gặp lại cùng ôn chuyện, thời gian một tiếng chớp mắt đã qua, thẳng tới khi di động trong túi Kỳ Lân reo lên, cậu ta mới nhận ra mình đã lố giờ, cậu lập tức lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe, không đợi đối phương nói chuyện, lập tức bắn liên thanh, “Đừng mắng đừng mắng, em biết em lố giờ rồi, về liền mà, về liền mà.”

Nói xong ngắt điện thoại, xin lỗi nhìn Hàn Vũ, “Tiểu Ngũ, tôi phải đi rồi, chờ tháng sau được điều về đây rồi lại tới tìm cậu!”

Hàn Vũ hiểu ý gật đầu, ôn hòa cười cười với cậu, “Được rồi, giữa anh em còn khách sáo cái quái gì, mau đi đi, nhớ lúc về gọi điện cho tôi là được!”

Kỳ Lân cười gật đầu, đứng lên chạy ra ngoài, kết quả mới ra tới cửa, một chiếc Land Rover dừng lại trước mặt cậu ta, cửa kính xe hạ xuống, người lái xe đeo kính râm, mặt không cảm xúc, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua Kỳ Lân.

Hàn Vũ không khỏi lo lắng cho Kỳ Lân, không phải là cấp trên của cậu ấy chứ, Kỳ Lân trễ một lúc như thế, không biết có thể thăng cấp lên mức độ “làm lỡ thời cơ chiến đấu” không.

Hàn Vũ đang lo lắng, tới khi nhìn lại, chỉ thấy Kỳ Lân chơi trò không biết xấu hổ nói cái gì với người bên trong, sau đó nhanh nhẹn chui vào, rút kính râm trên mặt đối phương ra, hun một cái chụt vang dội lên mặt người kia. Đối phương bất đắc dĩ lấy kính râm trong tay cậu đeo lên lần nữa, sau đó lái xe mang theo Kỳ Lân rời đi.

Hàn Vũ đứng lại chỗ phát ngốc một hồi, đột nhiên trong lòng sáng tỏ, trên mặt treo lên ý cười, cậu đứng dậy chuẩn bị đi vào văn phòng bên trong.

Đột nhiên, một bóng người phẫn nộ xông vào tiệm, cản đường của Hàn Vũ, “Người đàn ông kia là ai?”

Hàn Vũ sửng sốt, nhìn Nhạc Song Bân đầy tức giận trước mặt, phẩy tay với các nhân viên ngừng công tác trong tay xung quanh, ý bảo không có việc gì, để bọn họ tự làm việc nên làm.

“Sao Nhạc thiếu rảnh rỗi tới đây thế?” Hàn Vũ tỉnh bơ treo lên khuôn mặt cười, không đáp lại hắn.

“Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Tại sao Kỳ Lân lại cùng gã, cùng gã……” Bộ dáng tức giận không thôi của Nhạc Song Bân làm Hàn Vũ trông mà buồn cười.

Người đàn ông kia là ai hỏi cậu thì có ích gì, anh muốn biết sao lúc đó không ngăn cản?

“Nhạc thiếu uống chút nước không?” Hàn Vũ hỏi xong cũng không chờ Nhạc Song Bân đáp, để nhân viên mang tới một ly trà lạnh trừ hỏa tới.

Hai người ngồi xuống, Hàn Vũ thản nhiên bưng ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Nhạc Song Bân xụ mặt, vẫn không nhúc nhích nhìn Hàn Vũ, làm như không thấy nước trà đặt trước mặt hắn.

Xem ra, Nhạc Song Bân này tám chín phần đã sớm quyết định muốn hỏi cho ra Kỳ Lân ở đâu, hôm qua bị Tả Duy Đường làm nhục như thế, hôm nay còn không buông tha mình tìm tới tiệm mình. Coi là đã bị ép nóng nảy rồi!

“Nhạc thiếu không cần nhìn tôi như thế, người đàn ông kia là ai, tôi cũng không biết, nếu anh muốn biết, hẳn nên tới hỏi Kỳ Lân.” Hàn Vũ buông tách trà, sờ sờ bụng, từ sáng tới giờ uống không ít nước vào bụng, sắp biến thành bóng nước tới nơi rồi.

“Rốt cuộc Kỳ Lân ở đâu?” Im lặng nửa ngày, Nhạc Song Bân đổi câu hỏi, nhìn chằm chằm Hàn Vũ.

Hàn Vũ mỉm cười, “Nhạc thiếu, anh lại hỏi sai người, anh hỏi mấy câu này, có thể cho anh đáp án trừ Kỳ Lân cũng chỉ có anh, anh không tìm hai người kia hỏi đáp án, cứ tới chỗ tôi hỏi, vô dụng thôi.”

Nhạc Song Bân nghe lời nói mang theo huyền cơ của Hàn Vũ mà run lên, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm ly trà lạnh trước mặt ngẩn người.

Hàn Vũ thấy vậy, không khỏi nói tiếp, “Không biết Nhạc thiếu có ăn dược thiện không, dược thiện là thứ tốt, trong một món dược thiện hoàn mỹ luôn cần dung hợp nguyên liệu và dược liệu hoàn mỹ, vậy thì đồ ăn mới có thể mang đến cho người ta hưởng thụ ăn uống, có thể mang đến hiệu quả bổ dưỡng của dược thiện.”

“Nhưng mà, mỗi món dược thiện đều có tác dụng của chính nó, chỉ khi hiểu rõ chính và phu, dược thiện mới có thể có tác dụng tương ứng, những thứ này nhất định không thể làm loạn, từng dược liệu có công dụng của nó, anh không thể tham nhiều, muốn một món dược thiện có thể giải quyết hết tất cả vấn đề của anh, đừng lấy mỗi thứ dược liệu một chút ném hết vào trong, như vậy chỉ hoàn toàn phản tác dụng.”

“Người….. thật ra cũng giống vậy, anh chỉ có thể một lần muốn một người, một lần làm một chuyện, một lần đi một đường, không thể chiếm toàn bộ tất cả mọi thứ, Nhạc thiếu, thật ra anh đã sớm đưa ra lựa chọn của anh rồi không phải sao? Sao còn đau khổ đuổi theo không tha?”

Hàn Vũ nói xong, thân thể Nhạc Song Bân chấn động mãnh liệt, kinh ngạc nhìn Hàn Vũ, trong mắt đều là mê man và khó hiểu. Hàn Vũ cũng mặc kệ hắn có nghe vào hay không, có năng lực lý giải những thứ này hay không, chỉ nhún vai tỏ vẻ có thể nói mình đã nói hết rồi, sau đó đứng lên chuẩn bị vào WC giải quyết vấn đề sinh lý.

Sáu bảy phút sau, đợi khi Hàn Vũ lại bước ra sảnh trước, phát hiện ly trà lạnh trên bàn đã trống không, chỗ ngồi cũng trống không.

Hàn Vũ nhìn thoáng qua, xoay người đi vào văn phòng xem doanh thu tháng trước của tiệm.

Đêm đó, Hàn Vũ đứng dưới đèn đường chờ Tả Duy Đường đi lấy xe, vừa đi vòng vòng vừa suy nghĩ ngày mai cuối tuần, nên làm cái gì ngon an ủi mình và chồng nhà mình đã cần cù công tác một tuần.

Ngay lúc cậu nghĩ tới xuất thần, một người đàn ông đột nhiên dắt tay cậu, “Xe hết xăng, sáng nay đi quen đổ.”

Hàn Vũ hoàn hồn, “Hả? Vậy làm sao giờ?”

“Gọi taxi về!” Tả Duy Đường cầm tay đối phương niết niết, rất ấm áp.

“Chỗ này khó gọi xe lắm.” Hàn Vũ bĩu môi, “Được rồi, đại gia, theo em chen chúc tàu điện ngầm một chuyến thôi!”

“Tàu điện ngầm?” Tả Duy Đường nghĩ tới hình ảnh người dán người chen chúc trong tầu điện ngầm trên TV, mày nhăn thành một đống.

“Tự mình không đổ xăng, còn không vui lòng chen vào tàu điện ngầm, gọi anh một tiếng đại gia, xem mình thành đại gia thật đó hả!” Hàn Vũ thấy Tả Duy Đường không vui, không khỏi lầm bầm.

“Cái gì?” Tả Duy Đường nhìn cậu, chỉ thấy miệng cậu lầm bầm gì đó, nhưng không nghe rõ là cái gì.

“Không, không có gì, em đang nói, ngày mai hầm canh thung dung* thịt dê cho anh, bổ lắm!” Hàn Vũ vội lắc đầu, thuận miệng nói ra tên món dược thiện mình vừa nghĩ khi nãy để đối phó.

(*Nhục thung dung: công dụng tráng dương bổ thận =))))

Tả Duy Đường nhìn cậu một cái thật sâu, cuối cùng chỉ hơi bất đắc dĩ nói, “Được rồi được rồi, chen tàu điện với em.”

Hàn Vũ nở nụ cười, hai người tay nắm tay, giẫm lên ánh sáng vàng của đèn đường hướng đến trạm tàu điện ngầm — về nhà.

[Hết chính văn]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play