*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Vũ bưng món hầm vào phòng ăn, liếc mắt đã nhìn thấy ba người ngoài ban công đã chuyển địa bàn vào phòng khách, mở TV, âm lượng rất lớn, ba người ngả nghiêng một cục, lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt.

Tên cao to trong đó thấy Hàn Vũ bưng một chậu đồ ăn lớn ra, mũi còn lanh lợi hít hít, lập tức lên tinh thần ngồi bật dậy, nhìn Hàn Vũ, vẻ mặt hứng thú hỏi: “Là món hầm hỗn hợp đúng không?”

(*gốc 糊涂炖: một món hầm thuộc vùng Đông Bắc



Hàn Vũ ngẩn ra, sau đó cười gật đầu. Trong lòng thầm than, quả là dân Đông Bắc, chỉ ngửi mùi đã có thể đoán được là món gì.

Lúc trong bếp, cậu và Tả Duy Đường tán dóc, nguyên nhân ba người này tới đây đón giao thừa cũng thăm dò được sơ sơ, Ngô Khởi là trẻ mồ côi, tốt nghiệp trung học liền vào quân đội, bởi vì rất nhanh nhẹn, nghiệp vụ cũng mạnh, vào bộ đội tác chiến một năm sau Tả Duy Đường. Theo bên người Tả Duy Đường đã nhiều năm, thiếu Tả Duy Đường một cái mạng.

Lúc Tả Duy Đường chuyển nghề, cũng không hề chùn bước theo ra, sau đó vẫn luôn theo Tả Duy Đường, từ cái gì cũng không biết, rèn luyện tới hiện tại đã có thể tự mình đảm đương một phía trong công việc.

Lý Quang Minh nhà ở Đông Bắc, coi như là bạn chơi tương đối thân với Tả Duy Đường, chỉ là trong nhà hai năm nay có chuyện gì đó, ầm ĩ vô cùng, Lý Quang Minh về nhà cũng không được yên tĩnh, mẹ hắn trực tiếp nói với hắn, khi nào trong nhà yên xuống, tới đó sẽ bảo hắn về.

Tần Diểu ngược lại người thân ở nước ngoài, coi như là người trong nhóm đầu tiên từ khi Tả Duy Đường ra ngoài dốc sức làm ăn còn theo tới hiện tại, bên chỗ Tả Duy Đường cũng là nhân vật có thể cáng đáng công việc. Hồi lễ Giáng Sinh, đã về nhà đón năm mới một lần, giao thừa không chuẩn bị về nữa, cho nên sáng sớm gọi tới muốn qua đây ăn cơm.

Ngay khi Hàn Vũ gật đầu với Lý Quang Minh, Tả Duy Đường cũng bưng một nồi đồ ăn từ bếp đi ra — đầu cá hầm bao tử, canh cải trắng bao tử, đầu cá tươi ngon vô cùng.

Lần này ngay cả Tần Diểu buồn chán nghiêng ngả cũng hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên xem, sửng sốt hết sức, hiển nhiên không thể tin cái người bưng đồ ăn, ra vẻ người đàn ông gia đình kia thật sự là ông bạn kiêm cấp trên nhiều năm của mình.

Hàn Vũ và Tả Duy Đường hai người lục tục mang bốn món hầm lên, cùng một ít món xào còn bốc khói nóng lên bàn, sau đó gọi ba người vào bàn chuẩn bị ăn cơm.

Lúc Hàn Vũ vào bếp lấy chén đũa ra, bốn người trên bàn đã mỗi người mở một chai rượu ra uống. Hàn Vũ thấy được, con mắt giật giật, rượu đế mà uống y như uống bia vậy.

Hàn Vũ đặt chén đũa, ngồi xuống, Lý Quang Minh bên kia mở một chai nhét vào tay Hàn Vũ, “Cho, vì cậu chuẩn bị một bàn đồ ăn này, uống trước một ngụm.”

Hàn Vũ nhìn nhìn chai rượu bị ép nhét vào tay mình, còn có chút ngây người, đã bị Tả Duy Đường bên cạnh kéo chai rượu đi, “Ngốc cái gì? Uống của em đi.”

Nói xong, tùy tiện đặt chai rượu của Hàn Vũ xuống gần chai của mình, ba người bên kia sắc mặt vi diệu liếc mắt nhìn nhau, cũng không để ý, Ngô Khởi cầm hai chung rượu nhỏ, từ bên chỗ Tả Duy Đường rót một chung rượu lại đưa tới cho Hàn Vũ.

“Đến, Hàn Vũ, anh kính cậu một ly trước, theo thủ lĩnh đã nhiều năm, thật không nghĩ tới có một năm có thể có cơm tất niên nóng hổi a!” Nói xong không đợi Hàn Vũ lên tiếng, ừng ực uống cạn ngụm rượu đế trong chung nhỏ.

Hàn Vũ thấy bộ dạng của đối phương, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm xúc vui sướng, cười cười với đối phương, một ngụm uống hết rượu trong chung, cảm giác cay xè từ lồng ngực tản ra khắp tay chân.

Mấy người sau đó, thay nhau đứng lên, khò khè kính Tả Duy Đường một vòng, cơ bản không nói lời khách sáo gì, rất có ý tứ tất cả đều không thể hiện hết trong lời nói. Kính xong Tả Duy Đường, lập tức chuyển mục tiêu, xoát xoát chỉ hướng Hàn Vũ.

Một vòng qua đi, rượu uống không ít, lại không ăn được mấy miếng. Hàn Vũ hơi cảm thấy choáng váng, Tả Duy Đường bên cạnh vội vàng vươn tay ôm cậu, để cậu nửa dựa vào người mình, gắp một đống đồ ăn, nhét cho cậu mấy miếng lớn vào miệng.

“Được rồi?” Thấy Hàn Vũ dễ chịu chút, Tả Duy Đường thu tay, mắt đao lạnh buốt âm trầm quét sang đối diện.

Mấy người cười mỉa vài cái, trong lòng chậm rãi hiểu được tâm tư trong đó của Tả Duy Đường, cũng không dám ồn ào qua lại loạn xạ nữa, mỗi người đều thông minh làm như mấy năm ngoái, vừa uống chút rượu, vừa không khách khí vớt các loại đồ ăn ngon trong nồi, thường thường rảnh miệng, còn mắng đám cấp dưới không hăng hái trong công việc, chế giễu cái gọi là quốc gia đại sự và tình hình quốc tế.

Một bữa cơm không tính là cơm tất niên chân chính, từ tiết mục giao thừa còn chưa bắt đầu, ăn tới khi tiết mục qua hơn nửa, ba người say mèn lắc lư muốn đi, Hàn Vũ khó hiểu, trong nhà còn có hai gian phòng khác, tuy cậu không tốn quá nhiều tâm tư sửa sang lại, nhưng ít nhất so với lúc trước Tả Duy Đường ở một mình, vẫn thăng cấp vài bậc, xem mấy người này quen lối quen đường, hẳn không phải lần đầu tiên tới đây, sao không qua đêm?

Cậu khó hiểu nhìn Tả Duy Đường, mà Tả Duy Đường chỉ gật đầu với mấy người, tiễn bọn họ tới cửa, sau đó quay lại, thu dọn bãi chiến trường.

Hàn Vũ gãi gãi đầu, theo Tả Duy Đường vào bếp, đêm nay làm đồ ăn hơn nhiều, có thể phụ một tay thì phụ một tay, dọn dẹp tương đối, cậu chạy đi trước, vào phòng tắm tắm rửa một phen.

Đợi tới khi Tả Duy Đường dọn dẹp bếp xong đi ra, đập vào mắt là một đứa nhỏ chân trần rụt trên sofa, tay cầm trà, xem tiết mục giao thừa cười ngây ngô.

Y đột nhiên tạm dừng bàn chân sắp bước ra, hơi híp mắt một chút, giống như thử điều chỉnh lần cuối cùng, chậm rì rì xuyên qua phòng khách, chậm rì rì trôi tới trước mặt Hàn Vũ, chậm rì rì cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Hàn Vũ ừng ực uống ngụm trà nóng, không tiểu phẩm không tính là hài hước chọc cho ngã trái ngã phải, đang cười tới một nửa, một cái bóng đen chụp xuống.

Hàn Vũ ngây ngốc ngẩng đầu nhìn y, ý cười trong mắt khóe miệng vẫn còn đọng lại, “Anh tắm xong rồi? Ngồi đi, cùng xem!”

Tả Duy Đường cúi người hơi mạnh, tròng mắt tối đen, chặt chẽ nhìn thẳng Hàn Vũ, khiến Hàn Vũ sợ hãi một hồi, mờ mịt nhìn y.

“Tôi nhịn thật lâu……” Câu này của Tả Duy Đường giống như ngậm trong họng, nói rất không rõ ràng, nhưng kỳ tích là Hàn Vũ nghe được, hơn nữa, còn nghe vô cùng rõ ràng, rõ ràng tới mức, trừ câu nói, còn nghe được áp lực dày đặc giấu sau câu nói đó.

Cậu run lên, cảm thấy lông tóc sau lưng đều dựng đứng, trong não có một âm thanh không ngừng nói với cậu, trốn không thoát, trốn không thoát……

Nhưng đồng thời trong lòng cũng nhảy ra một giọng nói, quả nhiên vẫn tới rồi!

Tả Duy Đường nhìn chằm chằm Hàn Vũ thật lâu, đột nhiên vồ một cái, chặn đầu Hàn Vũ, ấn luôn, cắn môi đối phương, trong hơi thở nuốt vào, đều là mùi trà lài nồng đậm, càng có vẻ dị thường ngon miệng.

Hàn Vũ vừa bị đối phương bắt được, trong hơi thở đều mà mùi rượu tràn ngập trong khoang miệng đối phương, Hàn Vũ vốn đã uống không ít rượu, lại lập tức choáng váng, trong mắt trong miệng đều là hơi thở của đối phương.

Đợi khi cậu cảm nhận được một trận mát lạnh, mới giật mình phát giác áo ngủ trên người đã bị tuột ra hơn phân nửa, cậu vội vàng dùng cả tay chân muốn bò ra khỏi tay con dã thú nào đó đã tiến vào hình thức chiến đấu, kết quả chỉ mới động động móng vuốt, dã thú vốn chôn trên cổ cậu liếm mút lập tức phát hiện, giương mắt nhìn cậu.

Vừa tiếp xúc ánh mắt che phủ sắc thái khác thường kia, Hàn Vũ dường như nghe thấy chút ý chí còn sót lại của mình răng rắc vỡ thành một đống bột phấn.

Cậu ngây ngốc nhìn đối phương, ẩn ẩn đoán được có cái gì đang chờ mình, nhưng không bối rối như vậy nữa, có một số việc, hình như chính là vậy, chưa tới thời điểm, nôn nóng và sợ hãi luôn bao trùm trong cảm xúc, nhưng tới thời điểm rồi, ngược lại có một loại cảm giác thì ra là vậy.

Tả Duy Đường vừa giương mắt, nghía nghía móng vuốt muốn rục rịch của đối phương, nhưng nhìn nửa ngày, cũng không thấy Hàn Vũ mở miệng, nói ra lời diệt không khí gì đó, cũng không thấy cậu giống lúc trước, muốn dùng mọi loại biện pháp co đầu rụt cổ đứng lên, giật mình hơi đoán được ý của đối phương, ánh mắt tự dưng lại thâm sâu thêm vài phần.

Vươn tay che lấy ánh mắt ướt át của Hàn Vũ, mạnh mẽ đè lấy cậu, hơi thô bạo cắn lên môi cánh hoa của đối phương, thừa dịp đối phương bị mình bắt mất hồn, vừa xoa nhẹ tai đối phương, vừa thuận thế trượt môi tới trước ngực Hàn Vũ, tới tới lui lui khiêu khích xương quai xanh và điểm mẫn cảm trước ngực, chờ tới khi nghe được tiếng thở dốc phóng đại của Hàn Vũ, tay y đã trượt xuống thắt lưng của Hàn Vũ.

Trượt lên trượt xuống tại thắt lưng Hàn Vũ, thường thường gãi qua rốn một chút, khiến thân thể Hàn Vũ không khỏi run lên theo, đợi khi tay y rốt cuộc chạm tới trong quần, hai ba cái đã nắm trong tay thứ mềm mại dưới thân Hàn Vũ.

Ý thức của Hàn Vũ từ lốc xoay biển cả choáng váng ngẩng đầu, chỉ một cái liếc mắt, đã thấy đối phương đang muốn kéo quần mình xuống, dọa Hàn Vũ sống hai đời giống như bị lửa xém tới, toàn thân đỏ bừng, mắt sắp chảy ra nước, vươn tay phủ lên mu bàn tay đối phương.

“Không, không làm không được?” Hàn Vũ đáng thương hề hề hỏi, tâm tính ông chú, sống nhiều năm như thế, can đảm trong lòng vẫn không mạnh mẽ như mình nghĩ. Hơn nữa với tình hình hiện nay, có tiếp tục, cậu cũng không cho rằng mình có thể đè được đối phương.

Vốn tưởng chuyện gì tới cũng tới, nhưng là tới rồi, mới biết được, còn có một loại cảm xúc gọi là lâm trận bỏ chạy.

Tả Duy Đường nhìn nhìn cái tay bám trên mu bàn tay mình, căn bản không có lực ngăn cản gì, chỉ là bộ dạng mềm nhũn như vậy, lại thêm ánh mắt ngập nước kia, y hung hăng mím môi, hơi nâng người, đè lên Hàn Vũ.

Chờ dựa vào rất gần rồi, gần tới mức một hơi thở ra của đối phương sẽ hóa thành một nhịp hít của mình, mới khàn giọng ói ra hai chữ, “Không được……”

Sau đó không cho Hàn Vũ có chút cơ hội hối hận, hai ba cái hôn choáng cậu, bàn tay cũng trêu chọc chung quanh, trượt tới nơi yếu ớt nhất, không chút khách khí nắm trong tay, bắt đầu chuyển động lên xuống, khơi dậy bản năng dã thú sâu bên trong con cừu.

Hàn Vũ suyễn một hơi, chỉ cảm thấy ánh sáng trắng bùng nổ trước mắt, mông mông lung lung không nhìn rõ cái gì.

Dần dần, trừ thở dốc cũng không cảm nhận được cái khác, chỉ cảm thấy một con dã thú tóm được mình, ngoại trừ thân thể rơi vào tay giặt, thần trí cũng đã chậm rãi đánh mất.

………

“Đùng đùng……” Xa xa gần gần, một tiếng tiếp một tiếng pháo kéo Hàn Vũ khỏi giấc mộng chua đau tê cay.

“Shh….. thắt lưng của tôi…….” Hàn Vũ vừa hít khí lạnh vừa lên tiếng, tay mò vào chăn tới sau thắt lưng, muốn xoa xoa cho mình, vừa còn chưa động, trên chỗ thắt lưng đau đã có một bàn tay ôn hoà dán lên nhẹ nhàng xoa xoa.

“A!” Hàn Vũ giật mình, sau đó tất cả ý thức tối hôm qua toàn bộ trở về, lập tức trên mặt giống như bị đổ bình thuốc màu, đủ mọi màu sắc trộn lẫn thành một cục, cậu xoay người lại, đập vào mắt chính là lồng ngực đối phương.

“Cầm thú!” Hàn Vũ căm giận cắn răng chỉ trích, trên mặt chỉ còn lại màu ửng hồng, không biết là tức giận hay là bị chuyện tối qua chen vào não khiến cho lúng túng.

“Hửm?” Tả Duy Đường nghe xong, bàn tay vốn còn khoác trên lưng đối phương, lập tức không chút để ý trượt vài phần, Hàn Vũ sợ tới mức lập tức muốn chui ra ngoài.

Tả Duy Đường vội vàng chặn eo đối phương, động tác trên tay cũng ngừng lại, không cố ý trêu chọc cái người đã bị gây sức ép thân thể cùng thần kinh cả đêm nữa.

“Không ngủ?” Tả Duy Đường ôm đối phương về, trên mặt mang theo vẻ thỏa mãn của dã thú vừa ăn no, nhẹ giọng hỏi.

“Mấy giờ?” Hàn Vũ nhìn y, đột nhiên có cảm giác, hôm nay người đàn ông này quả thật đã ăn no, bất mãn thở hổn hển vài tiếng, nhưng trong lòng đối phương quả thật rất thoải mái, cũng chỉ hổn hển hổn hển lếch về, nằm lên khuỷu tay đối phương.

“Không tới sáu giờ, gần rạng sáng bốn giờ em mới ngủ, ngủ tiếp thêm một chút đi!” Tả Duy Đường nói xong, ấn đầu cậu lên cánh tay mình, để cậu ngủ tiếp.

Hàn Vũ tức giận lườm lườm y, cũng không ngẫm lại người từ năm cũ làm tới năm mới là ai, còn không biết ngượng nhắc cậu ngủ mấy tiếng? Nghĩ, cậu không hé răng chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp, lại đột nhiên nghe được đối phương mở miệng nói chuyện, “Ông già bên kia gọi điện qua đây, bảo tôi đừng nhiều chuyện tặng đồ cho ổng, đồ đó là em tặng?”

Hàn Vũ trợn mắt, muốn ngưỡng cổ nhìn y, lại bị bàn tay y đè lại, “Ngủ.”

Hàn Vũ khó hiểu bị che mắt, đầu vẫn chôn trên bả vai đối phương.

“Em đừng xen vào, chỗ đó chẳng có gì tốt lành.” Tả Duy Đường đè đầu Hàn Vũ lại, nói tiếp, giống như giải thích, hoặc như đang lầu bầu, “Nửa đời trước là bọn họ cho tôi mạng, nuôi tôi lớn, thứ tôi liều mạng kiếm đều đã bồi thường cho họ, nếu bọn họ thật sự cần, tôi nhất định sẽ tiếp tục cho, nhưng em đừng xen vào, chen vào, hai chúng ta đều chết bên trong.”

Một lúc lâu sau, không nghe thấy đối phương nói chuyện nữa, mạch suy nghĩ của Hàn Vũ vòng vo từng vòng, đột nhiên nhớ tới cách xưng hô của chị hai Tả Duy Đường, chị ta gọi mẹ Tả Duy Đường là “mẹ nhỏ”.

Hàn Vũ bỗng nhiên cảm thấy mình nắm được mấu chốt gì đó, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, lại không biết sau xưng hô này lại là cái gì, hơn nửa ngày, mới nghẹn họng nói: “Vậy anh buông ra, đè mắt đau, làm sao ngủ được.”

Tả Duy Đường sửng sốt, lúc này mới phát hiện tay mình còn đè lên mí mắt và trán Hàn Vũ, lập tức dời đi, trong nháy mắt, ánh mắt hai người lại chạm nhau, Hàn Vũ chớp chớp mắt, nhìn y.

“Tả Duy Đường.”

“Hử?” Tả Duy Đường khó hiểu đáp lại.

Hàn Vũ cười nhìn y, không trả lời, gọi y, chỉ là vì y có thể đáp lại một tiếng này.

Có vài người, bạn có nói thế nào, cũng sẽ không nhượng bộ, đối với người như vậy, bạn có thể làm, chỉ có không nói mà làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play