“Tuyết rơi rồi…..” Hàn Vũ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ sát đất đột nhiên nói.

“Ừm, tuyết đầu mùa năm nay a!” Nguyên Lãng duỗi người, nấp trong tiệm cafe với Hàn Vũ đã một lúc lâu, thắt lưng cong cả rồi.

“Vậy hiện tại cậu cùng vị kia xem như rất tốt?” Nguyên Lãng xoay xoay eo, tiếp tục dựa vào sofa, hỏi.

Hàn Vũ bị câu hỏi này làm nghẹn, hôm nay vốn là Hàn Vũ hẹn hai người Kỳ Lân và Nguyên Lãng, nhưng cuối cùng chỉ có mình Nguyên Lãng tới, đối với việc Kỳ Lân không đến, Hàn Vũ cũng không kinh ngạc hay không thông cảm gì, ngược lại ít ít nhiều nhiều có chút cảm giác đã đoán được.

Mà đối với Nguyên Lãng, mặc kệ hắn đối mặt với chuyện tính hướng của mình và chuyện mình ở cùng Tả Duy Đường, rốt cuộc biểu hiện ra thái độ chấp nhận tốt đẹp thế nào, cũng đáng để cậu tán thưởng.

Hàn Vũ vẫn biết, trong phòng ngủ, lão đại là người tương đối thẳng tính, xúc động lên lại càng đầy đủ tính nết thiếu niên; Kỳ Lân có hoàn cảnh gia đình tốt nhất, hơn nữa được Nhạc Song Bân trong đám công tử cố ý vô tình quan tâm, sống thư thái nhất, căn bản không có chuyện gì để phải sầu não.

Mà bản thân cậu mới là người chín chắn nhất trong đám bọn họ, nhưng Hàn Vũ lại là trường hợp đặc thù, cậu không có tư cách so sánh với đám thanh niên này. Hiện tại, biểu hiện của Nguyên Lãng coi như lại lần nữa chứng minh đánh giá của Hàn Vũ dành cho bọn họ.

Chỉ là…… Cái câu hỏi này……..

Tiếp nhận cũng quá nhanh đi? Cậu mới hơi lộ ra mình thích đàn ông a, sao đã trực tiếp nhảy tới cái đề tài này?

Hàn Vũ nhíu mày sờ sờ cằm, nhìn Nguyên Lãng đầy ý cười, tin tưởng đối phương là thật sự quan tâm quan hệ hiện tại của cậu cùng người nọ, chứ không phải ý tứ khác.

“Không biết a….” Hàn Vũ bĩu mỗi, “Cũng không biết hiện tại coi như là thế nào nữa.”

“Đừng, hai người đều đã ở với nhau rồi, còn nói không biết thế nào?” Nguyên Lãng gõ bàn, “Chuyện về sau của hai người, còn chưa tính toán sao?”

Hàn Vũ bưng tách cafe trên bàn, vuốt vài cái, “Có thể có tính toán gì, loại chuyện này…..” Che giấu còn không kịp, làm sao còn có tính toán gì.

Chỉ là hiện tại, chính cậu còn không hiểu mình đang làm gì?

Hoàn toàn vô tâm? Cậu cũng không phải loại người này, ở nhà người ta, ăn cơm người ta, thậm chí ngủ giường người ta, thật sự có thể toàn thân trở ra?

Không nói vị kia có đồng ý không, chính bản thân cậu cũng sẽ không bỏ qua, không thể thiếu nợ, đây là điểm mấu chốt đối nhân xử thế cơ bản nhất của cậu!

Nhưng cậu lại yên tâm làm chuyện ăn không uống không lấy không đó, còn không hề áy náy hay có ý bồi thường, càng không có cảm giác mắc nợ.

Nhưng thật sự để bụng những thứ đó sao?

Từ đâu mà ra chứ? Người kia vừa xuất hiện chính là tư thái kẻ cướp, cường thủ hào đoạt là bản lĩnh cơ bản nhất của y, hiện tại, gần như đều là đối phương muốn, cậu bị ép cho, này còn để bụng sao?

Chính Hàn Vũ cũng đang do dự, do dự mình là người trong cuộc không thấy rõ, trên thực tế đã sớm không đoán được.

Nguyên Lãng nhìn vẻ mặt xuất thần của Hàn Vũ, không khỏi cười cười, học theo cậu bưng tách nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.

Tính cách Tiểu Ngũ hắn hiểu rõ hơn cả chính bản thân cậu, thật ra rất cứng đầu, nếu là chuyện cậu không nguyện ý, tuy sẽ không thẳng mặt làm người ta khó chịu, nhưng cũng sẽ không lưu chút hy vọng cho người khác mơ màng.

Giống như chuyện muốn Hàn Vũ tới nhà hắn và Kỳ Lân ở, nhiều lần như thế, cho dù là thời điểm khó khăn nhất, Tiểu Ngũ cũng không đồng ý. Nhưng cậu lại tới nhà vị kia, chẳng những tới, hôm qua xem bộ dạng cậu thành thạo vào bếp nấu cơm kia, cùng với thái độ chất vấn đối phương hút thuốc trước khi ăn, thấy thế nào, cũng không mờ mịt và do dự như cậu nói lúc này.

Lại xem thái độ vị kia hôm qua, vừa vào cửa thấy mình và Kỳ Lân, ngay cả ánh mắt kinh ngạc cũng không có một chút, chỉ dùng ánh mắt như ra-đa, quét qua hắn và Kỳ Lân vài lần, đã thể hiện rõ ràng.

Lúc biết người đàn ông đứng trước mặt chính là ‘ngoại lệ’ Tả Duy Đường kia, trong lòng Nguyên Lãng còn có vài phần kinh ngạc, đồng thời càng gõ vang cái trống không đáy, khó hiểu làm sao Hàn Vũ có thể làm bạn với người này, sau khi kinh ngạc, lại không có suy nghĩ quá sâu, hắn tin Kỳ Lân cũng thế.

Nhưng mà mấy câu nói kế tiếp của người đàn ông này, trong tốt ngoài sáng, đều cực kì có tính dẫn dắt, sâu sắc dẫn bọn họ suy đoán, nghi ngờ, mà trong lúc làm vậy, lại bày ra khí thế vô cùng áp chế người khác, rất có ý tứ “các người dám mù mờ chuyển hướng, thì biến ra ngoài.”

Thẳng tới bữa tối, thấy y không lên tiếng ăn sạch tất cả đồ ăn Hàn Vũ làm. Nguyên Lãng mới mơ hồ ý thức được, có thể thật sự có thứ gì đó nảy sinh giữa hai người này, tuy chính hắn cũng không biết chính xác rốt cuộc là cái gì.

Nhưng, chỉ xem biểu hiện cả buổi tối qua của người đàn ông kia, có thể đọc ra vài phần. Nếu không, hắn thật đúng là không biết, có thể có lý do gì đáng cho người đàn ông này tiêu phí tâm tư nhiều như vậy.

Dù sao, cho dù hắn chưa từng qua lại với cái người bối phận còn cao hơn bọn họ này, nhưng trong một đống lời đồn vô căn cứ như thế, cũng không có một cái nói người đàn ông này là thích tra, hoặc là loại người biết suy nghĩ cho người khác; càng chưa từng nghe y có thể vì người nào đó không để tâm, tiêu tốn tâm tư đùa ra một ván cờ.

Ván cờ! Đây là định nghĩa của Nguyên Lãng về cuộc “gặp gỡ” chẳng ra làm sao tối hôm qua, hắn tin bằng vào độ mẫn cảm kinh người của Hàn Vũ, tám chín phần mười cũng đã đoán ra.

Chỉ là tối hôm qua mình, Kỳ Lân và Hàn Vũ đều là người trong ván cờ, mà hôm nay……

Cũng là hai người này và mình lật ngược vị trí, đơn giản chính là khác biệt bên trong bên ngoài mà thôi!

Hai người im lặng không nói nửa ngày, Nguyên Lãng mới đột nhiên nhớ ra Kỳ Lân nhờ mình chuyển lời với Hàn Vũ, chỉ là câu kia….. Nguyên Lãng xoay chuyển trong lòng nửa ngày, vẫn nuốt trở vào, nói: “Hôm nay Kỳ Lân….. có chút việc bận.”

“A?” Hàn Vũ nghe Nguyên Lãng đột nhiên lên tiếng làm sửng sốt một chút, lúc phản ứng được hắn đang nói cái gì, lập tức nở nụ cười, “Là không thể chấp nhận?”

“À……” Nguyên Lãng xấu hổ há há miệng, “Tiểu Ngũ, cậu nghĩ nhiều, Kỳ Lân không phải người như vậy.”

“Tôi biết, thật ra chính cậu ấy cũng bị dính, có thể chuyện của tôi….. bị xem như ngòi dẫn?” Cuối cùng Hàn Vũ do dự nói một câu.

Bất quá Nguyên Lãng tuyệt không kinh ngạc, “Hiện tại tôi mới biết, đoạn thời gian trước tại sao anh Nhạc lại hay hẹn cậu, cậu cũng từ chỗ anh ta nhìn ra?”

Hàn Vũ hơi nhếch khóe miệng, gật đầu.

Hai người giống như chơi đánh đố, nhìn thoáng lẫn nhau, đều bị hiểu rõ trong mắt đối phương chọc cười.

“Anh Nhạc như vậy đã nhiều năm, thật ra…..” Nguyên Lãng hàm hồ nói, “Kỳ Lân cũng không có biện pháp, đâm rách, Kỳ Lân không thấy tốt, anh Nhạc cũng thấy không tốt!”

Hàn Vũ thở dài, nghĩ thầm đám thanh niên này hơn xa cậu nghĩ, cũng phức tạp hơn nhiều.

“Đúng rồi, bên lão đại…..” Hiện tại xem ra, nếu bàn về độ ngốc, lão đại phòng bọn họ chính là kẻ việc nhân đức không nhường ai, mà chuyện Tiểu Ngũ…… Nguyên Lãng châm chước trong lòng.

“Lão đại à…….” Trong đầu Hàn Vũ hiện lên hình tượng đại ngốc kia của An Húc Dương trong đầu, không khỏi cười cười, đại khái anh ta là người không cần lo nhất, phỏng chừng năng lực tiếp nhận còn tốt hơn cả Nguyên Lãng!

“Bên lão đại để tôi tự nói, chờ anh ta về rồi nói.” Hàn Vũ hạ quyết định, nói một người cũng là nói, nói cho hai ba người cũng chẳng là gì, dù sao, ba người này từ khi cậu sống lại, cho cậu rất nhiều thứ!

Nguyên Lãng thấy bộ dạng trong lòng đã có dự tính này của Hàn Vũ, không khỏi thầm phỉ nhổ mình là thái giám, hoàng đế Hàn Vũ người ta đã có chủ ý rồi a!

Hai người tiếp tục uống cafe, trò chuyện trời nam biển bắc một hồi, sắc trời dần tối, vì thế chia tay, ai về nhà nấy.

Đẩy cửa tiệm cafe, một trận bông tuyết trắng xóa thổi lên mặt hai người, Nguyên Lãng thở ra khí nóng, hỏi Hàn Vũ có muốn cùng đi không, sau khi nhận được đáp án phủ định, liền xoay người bắt xe về nhà.

Hàn Vũ từng bước dẫm lên mặt đất bị tuyết làm ướt, tuyết rơi không tính là nhỏ, nhưng trong thành phố dòng người dày đặc, trừ góc nhỏ và mái hiên không người đi qua, gần như không tích được bông tuyết.

Cho dù như thế, trận tuyết này không hiểu sao vẫn làm tâm tình Hàn Vũ tốt lên, đời trước cậu sống ở phía nam, gần như không thấy được tuyết, trừ nạn tuyết năm ấy, gần như Hàn Vũ không có cơ hội gặp lại cảnh tuyết bay đầy trời thế này!

Đi không bao lâu, Hàn Vũ đột nhiên giống như có cảm ứng, dừng bước chân nhìn qua góc phố đối diện, quả nhiên thấy được một bóng dáng khôi ngô, mặc một thân áo khoác ngoài thẳng tắp, quấn khăn quàng cổ màu đen sáng nay y đặc biệt lấy ra khỏi tủ.

Hàn Vũ giậm chân, hơi ngây ngốc nhìn chằm chằm người đối diện, một lúc lâu sau, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ — người này hôm nay lại về sớm?!

Người đối diện tại thời điểm Hàn Vũ dừng bước quay đầu cũng đã dừng chân, đối diện ánh nhìn chăm chú của Hàn Vũ, cũng không có chút cảm giác mất tự nhiên hay quẫn bách khi bị phát hiện, ngược lại giống như rất hưởng thụ cảm giác được một người chuyên tâm nhìn như thế.

Trong thời gian Hàn Vũ sững sờ, đối phương đã băng qua đường cái, từng bước đến gần Hàn Vũ, cho đến khi, cách Hàn Vũ một cánh tay thì dừng lại.

“Sớm muộn cũng có một ngày, công ty anh phá sản!” Hàn Vũ tự dưng cảm thấy cổ họng hơi nghẹn.

“Không có khả năng.” Người đàn ông thản nhiên liếc cậu một cái, đi lên phía trước. Đi vài bước phát hiện Hàn Vũ còn chưa theo kịp, liền dừng lại, hơi nghiêng người, quay đầu nhìn cậu, “Còn không đi?”

Hàn Vũ bị khẩu khí ra lệnh này của y chọc cười một trận trong lòng — người này hôm nay lại vì cái gì đây?

Hôm qua là vì chặt đứt đường lui của mình, vậy hôm nay? Hôm nay lại bày ván cờ gì, hoặc là, lo lắng cái gì thoát khỏi tầm tay y?

“Tả Duy Đường.” Hàn Vũ vừa đi, vừa kêu, “Không phải anh sợ tôi chạy chứ?”

Sợ chính mình bị bạn bè lừa gạt hai câu, hoặc là rất để ý ánh mắt bạn bè mình, cuối cùng lựa chọn bỏ chạy.

“Chậc.” Tả Duy Đường khinh thường chép miệng, “Em chạy được sao?”

“Có chân mà, sao không chạy được?” Hàn Vũ cười phản bác, vừa đi theo bước chân người kia, vừa nhìn sườn mặt cứng rắn đó, trong đầu đột nhiên dâng lên một ý tưởng…. “Tả Duy Đường, anh thật sự coi trọng tôi, đúng không?”

“Dong dong dài dài, rốt cuộc em muốn nói cái gì?” Tả Duy Đường đột nhiên đứng lại, sắc mặt không hề tốt nhìn Hàn Vũ, “Không phải tôi đã sớm nói, tôi coi trọng em sao?”

“……” Hàn Vũ cười như trước, “À, vốn không quá tin, hiện tại tin thật!”

Tả Duy Đường lập tức ngừng lại, không hé răng mãnh liệt nhìn chằm chằm Hàn Vũ, giống như tìm tòi nghiên cứu ý tứ sâu bên trong lời nói của cậu.

Mà Hàn Vũ nghiêm túc nhìn lại người trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy đối phương thuận mắt, tuy vẫn chỉ có cặp mắt kia là xuất sắc nhất, nhưng xem trong mắt, đột nhiên lại cảm thấy, chỗ nào cũng đều dễ nhìn hơn!

Nửa ngày, Tả Duy Đường đột nhiên ôm lấy thắt lưng nhỏ gầy của đối phương, kéo đối phương tới trước mặt mình, mãi cho tới khi chóp mũi đối phương sắp dán lên chóp mũi mình, mới dừng lại, “Em nghĩ xong rồi?”

Hàn Vũ ngẩn ra, này……. lại nhảy tới cái này? Nghĩ xong rồi? Nghĩ xong cái gì?

Mà giật mình trong mắt Hàn Vũ, lại bị Tả Duy Đường xem thành cam chịu, ngay tại chỗ tâm tình sung sướng ấn miệng lên, sau khi hơi mở miệng Hàn Vũ ra, liền tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.

Hơi thở dày đặc của hai người giao hòa một chỗ, thẳng tới một tiếng còi xe vang lên, mới khiến Hàn Vũ kinh ngạc hoàn hồn — bọn họ còn đứng trên đường cái.

“Anh…..” Hàn Vũ thở mạnh một cái tránh đi, có chút lo lắng nhìn chung quanh, lại phát hiện, hóa ra sớm không biết từ khi nào, vừa vặn đi tới đầu một con hẻm, vừa nãy Tả Duy Đường tóm áo kéo cậu một phen, vừa vặn để hai người bọn họ nửa tựa vào một mặt tường của ngõ nhỏ.

Gần đó lại rất yên tĩnh, gần như không ai nhìn đến.

“Nghĩ xong rồi, thì không còn đường hối hận nữa!” Tả Duy Đường nhìn bộ dạng Hàn Vũ kinh hoảng nhìn quanh rồi lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên nhấn mạnh.

“?” Hàn Vũ không hiểu gì hết.

“Được rồi! Về nhà! Chết đói!” Tả Duy Đường không kiên nhẫn oán giận một câu, xoay người bước đi.

Màn đêm buông xuống, Hàn Vũ như trước quấn cái chăn nhỏ của mình, lủi tới chỗ cách Tả Duy Đường càng gần một chút, cùng hưởng một cái chăn lớn.

Trong đêm đen tĩnh lặng nhất, Hàn Vũ lại bị tiếng ho khan kiềm nén của Tả Duy Đường đánh thức — không hút ít thuốc được, ho khan cũng sẽ không dứt, nhưng không biết từ khi nào, người đàn ông này đã tiến hóa, trong trạng thái ngủ say cũng có thể kiềm nén bản năng ho khan và dục vọng rồi!

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng tuyết rơi ào ạt — tuyết rơi đúng là lớn thật! Hàn Vũ mơ mơ màng màng nghĩ, kéo chăn quấn chặt trên người mình ra, đưa tay vỗ về người đàn ông ho khan cũng ho không hết sức bên cạnh.

Từng đợt thuận theo đường hô hấp, vỗ về ngực người đàn ông.

Trong lòng đột nhiên nhảy ra một chuyện — chuyện y hút thuốc tối qua, còn chưa tính sổ đâu……

Ý thức lại chậm rãi mơ màng, ánh trăng phản chiếu tuyết đọng ngoài cửa sổ, xuyên qua khe hở của màn cửa, ánh sáng chiếu vào, kéo một vệt trên đất, rơi lên chăn nhỏ góc giường.

Mà ở chính giữa giường, hai thân thể ấm áp, dựa vào nhau, hình thành một tư thế sưởi ấm nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play