Edit: Tiểu Bảo + Beta: Chipi

Trước khi Hàn Vũ gặp tai nạn, một mình lẻ loi trải qua sinh nhật thứ ba mươi chín, nhưng giây kế tiếp lại quay lại mười chín tuổi.

Mười chín tuổi, lúc cậu mười chín tuổi đang làm gì?

Cũng là vừa thi đậu một trường đại học hạng hai, vốn tưởng rằng những ngày thanh xuân tùy tiện đang chờ mình, kết quả giây tiếp theo phát hiện tính hướng của mình xuất hiện vấn đề, sau đó bắt đầu giống như một con chuột hoảng sợ, mỗi ngày mang theo bí mật bản thân chôn giấu sâu nhất, yên tĩnh mà sống.

Không dám tiếp xúc quá sâu với phụ nữ, sợ phụ nữ tinh tế có thể nhìn ra bí mật đáy lòng mình.

Không dám tiếp xúc quá sâu với đàn ông, sợ thiên tính thích đàn ông của mình làm bản thân không khống chế được.

Không dám giao thiệp với hàng xóm, sợ bị người ta truy hỏi tại sao ba mươi chín rồi sao còn không chuẩn bị kết hôn.

Không dám giao lưu với cha mẹ và anh cả, sợ bị bọn họ đối đãi như vi khuẩn hay tội nghiệt.

Cẩn thận dè dặt mà lại tích cực hướng tới đến năm ba mươi tám tuổi, tuy rằng cuộc sống bình thản, tầm thường đến chỉ còn một mảng hắc ám, thế nhưng chưa từng nghĩ tới tử vong. Cho dù là đoạn thời gian chán chường nhất khi cậu biết tính hướng của mình, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới tử vong, nhưng tử vong lại tới đột nhiên như vậy, sống lại cũng bất ngờ như thế!

Mà bây giờ, lại một lần mười chín tuổi, tâm tình Hàn Vũ tràn đầy phiền muộn, mặc kệ nói thế nào, cậu vẫn sẽ sống tốt, không vì những thứ khác mà xem như vì chính mình.

Chỉ là, rốt cuộc vẫn có khác biệt a, cái linh hồn ba mươi chín tuổi trong thân thể mười chín tuổi này vì thế mà tiều tụy sâu sắc!

“Ngũ, chúng ta đi chơi bóng, cậu không đi?” Lão đại thay một thân đồng phục, xỏ áo ba lỗ quần đùi rộng thùng thình đứng ở cửa mời Hàn Vũ.

Hàn Vũ chỉ liếc một cái, lập tức thu hồi đường nhìn, một thân đường cong bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ, sáng loáng mê người a!

Cậu đanh khuôn mặt coi như non nớt của mình, đáp: “Không đi, một lát tôi còn có lớp!”

Một phòng ngủ bọn họ, trừ cậu học Trung y, ba người khác đều học y dược, chương trình học có lúc tương đồng, có khi lại không quá giống nhau.

“Được rồi, về anh mang cho cậu cơm trưa a! Đừng có chạy lung tung!” Lão đại ôm bóng rổ cất bước đi ra ngoài.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Vũ lúc này mới thả lỏng một chút, đời trước khi mười chín tuổi biết tính hướng của mình không bình thường, một lòng tuyệt vọng chán chường bỏ đi, đợi tới khi có ý thức học được thưởng thức nam nhân, lại sợ bí mật bị phát hiện. Cho nên sớm dọn khỏi phòng ngủ, chưa từng trải qua cái gọi là sinh hoạt tập thể.

Nhưng Hàn Vũ bây giờ, trải qua nhiều năm tiềm tàng, đối với tính hướng của mình có thể thản nhiên tiếp nhận, tuy rằng vẫn chưa làm được tới mức công khai, nhưng cũng sẽ không hối hận!

Mà dưới tình hình này, cùng ba người đàn ông hoặc nên là nói ba nam sinh tươi sáng có đặc sắc riêng sống chung một phòng, với cậu mà nói, căn bản là một chuyện vừa hạnh phúc vừa thống khổ!

Muốn dọn ra ngoài, lại không cam lòng!

Đời trước lựa chọn ban đầu, khiến cậu hầu như sống cuộc sống hai mươi năm “đoạn tuyệt nhân thế”, mà đời này, cậu quả thật không muốn sống như con chuột, chỉ có thể ôm bí mật u ám trong cái động đen như mực, một mình an toàn nhưng bí ẩn sống!

Lại nói, cơ chế viện y học, nhất là sinh viên chuyển sang quốc phòng như cậu, ngày thường ra vào cổng trường còn không dễ, huống chi là dọn ra ngoài ở?

Nhưng những chuyện trước mắt này không phải thứ rối rắm nhất với cậu, cái gọi là “ấm no mới sinh dâm dục”, Hàn Vũ bây giờ, đang giãy dụa trên ranh giới nghèo túng, căn bản không có thời gian cũng không có tư cách thưởng thức mỹ sắc sờ sờ bên người!

Hàn Vũ hạ quyết tâm phải lấy thân phận hiện giờ tiếp tục sống tiếp, liền đem gia sản của bản thân lật ra một lần! Ngoại trừ một cái thẻ ngân hàng không biết mật mã ra, trên người chỉ có tám mươi đồng* tiền mặt.

(*cỡ 260k =))))

Trong tủ treo quần áo ngoại trừ thường phục và đồng phục huấn luyện của sinh viên quốc phòng trường phát xuống, cơ bản nhìn không thấy mấy bộ đồ bình thường khác, ngoại trừ một cái áo khoác vải bông cũ kĩ, hai cái quần jean nhìn không ra màu gốc và vài cái áo thun, không còn thứ khác, ngay cả di động cũng là NOKIA kiểu cũ nhất.

Cậu chỉ có thể nói, lúc này bản thân hoàn toàn hiểu rõ mục đích Hàn Vũ kia tân tân khổ khổ chuyển sang quốc phòng — sinh viên quốc phòng không chỉ miễn toàn bộ học phí, mỗi tháng còn có tiền trợ cấp nhất định, nếu không, chỉ riêng vấn đề ăn cơm, cậu cũng không giải quyết được!

Nhưng cách này dù sao cũng không phải kế lâu dài, trong trường tạm thời không cần lo lắng ăn, mặc, ở, đi lại nhưng về sau các loại chi tiêu sinh hoạt vẫn cần một khoản tiền chống đỡ.

Huống chi, tính cách Hàn Vũ đời trước đã dưỡng thành, khiến cậu chỉ có nhìn thấy tiền mới có cảm giác an toàn, trừ cái đó ra, cơ bản không có cái gì có thể cho cậu cảm giác như chỗ dựa vững chãi, cũng bởi vậy, đời trước chuyện cậu làm vui vẻ nhất, ngoại trừ hưởng thụ ăn uống, chính là để dành tiền.

Mỗi khi nghĩ tới đây, Hàn Vũ liền đau đớn tâm can nhớ tới sổ tiết kiệm mình cần cù tận tụy gửi tới bảy con số. Hiện tại, chỉ có thể biến thành di sản, an ủi cha mẹ còn tại nhân thế của mình. May mà anh cả còn sống, không đến mức khiến ông bà cụ không có chỗ dựa.

Hàn Vũ vô ý thức bấm bút vẽ vẽ trên giấy, làm dự định sơ bộ cho bản thân hiện tại và sau này.

Đầu tiên vẫn phải giải quyết vấn đề tiền, thẻ ngân hàng kia thừa dịp có thời gian, phải đi xem xem còn có thể chống đỡ cuộc sống của mình bao lâu.

Chỗ cha mẹ mình đời trước, nếu có thể, vẫn muốn đi xem một lần, cho dù cái gì cũng không thể nói, nhưng ít nhất biết được họ vẫn khỏe.

Mặt khác, cái chuyên ngành trung y làm cậu đau đầu vạn phần này, cũng phải gia tăng tinh thần mà học mới được.

Chỉ là đời trước cậu học thiết kế, nhấn mạnh là một loại cách tân, tự do tự tại, không có ràng buộc với mấy cái quy ước quy định, nhưng bây giờ học những kiến thức y học này lại không như vậy, không chỉ chặt chẽ cẩn thận, điều khoản quy luật cũng nhiều — liên lụy về sau cũng là mạng sống của từng người a!

Mà chỉ một môn Hán ngữ cổ dùng trong y học đã đủ làm cậu gặp trở ngại! Mở sách giáo khoa ra xem, phần lớn dính dáng tới tên gọi dược liệu xem không hiểu, chớ nói chi là các loại nguyên lý đề cập trong ghi chép y khoa. Tất cả những thứ này, khiến cậu một ông chú gần bốn mươi tuổi, từ lâu hình thành tính cách phải thích ứng, càng khổ không thể tả.

Buổi tối, thừa dịp mọi người không bận, Hàn Vũ tìm An Húc Dương mượn máy tính, đồng thời khách khí nói rõ, có thể một đoạn thời gian tới sẽ phải mượn hơi nhiều.

Lão đại An Húc Dương có khí tức đàn ông Đông Bắc sang sảng nhiệt tình lộ ra một chút, không chỉ sảng khoái cho mượn, còn vỗ vai Hàn Vũ, không ngừng nói: “Chời! Đều là anh em, khách khí vậy làm gì, cậu muốn xem phim hay là chơi game, cứ lấy đi!”

A Lãng và Kỳ Lân, tên thật theo thứ tự là Nguyên Lãng và Tề Lâm, đều là người thủ đô, trong phòng ngủ, ngoại trừ Hàn Vũ, sản phẩm điện tử cơ bản của ba người đều trang bị đầy đủ, cho nên vừa nghe Hàn Vũ muốn mượn máy tính, đều không khỏi nói: “Hôm nào lão đại cần dùng, cậu cứ lấy của tôi này!”

Hàn Vũ cảm thấy ấm áp mà cười, không lên tiếng nữa, cũng không phản bác ý tốt của họ.

Mà Hàn Vũ mượn máy tính cũng không chỉ để chơi, càng nhiều hơn chính là muốn biết tin tức bên ngoài, tra một chút tin tức liên quan tới tai nạn mình gặp, lại xem xem có thể nhận một ít thiết kế online không, không cần nhiều, ít nhất để cho mình mua sắm thêm mấy thứ đồ.

Máy tính nhất định là quan trọng nhất, về sau chẳng những là món tiêu khiển duy nhất của mình, cũng có thể trở thành công cụ quan trọng để nguồn thu nhập, cũng không thể cứ mượn mãi.

Cho dù là giữa bạn bè, mượn một hai lần, mọi người còn dễ nói chuyện, nhưng cứ mượn hoài, cho dù bọn họ sẽ vì anh em mà không nói gì, mình cũng không bỏ xuống mặt mũi được, dù sao theo góc độ bản thân mà xem, đây quả thật là đang chiếm tiện nghi con nít.

Một tháng sau đó, Hàn Vũ nỗ lực thích ứng cuộc sống mới. Rèn luyện, học tập, lên lớp, thiết kế đồ án, kiếm tiền.

Mà trong lúc đó, Hàn Vũ được hời nhất chính là rèn luyện, có thể là do thân thể này từ nhỏ chịu khổ, các loại rèn luyện trong trường chẳng những không làm Hàn Vũ mệt, ngược lại khiến cậu càng ngày càng có tinh thần, ngoại trừ trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tang thương, ai có thể nhìn ra cậu không phải một nhóc con gần hai mươi tuổi thanh xuân hướng tới.

Đây là Hàn Vũ đời trước bị ép dưỡng thành thuộc tính trạch không có cơ hội trả nghiệm, mồ hôi dầm dề, cái loại cảm giác sức mạnh cơ bắp khỏe mạnh.

Chỉ là, mỗi lần rèn luyện xong, cảnh tượng một đoàn người chen vào phòng tắm công cộng tắm rửa, với cậu mà nói lại là một trận giày vò.

Không tắm, đầy người mồ hôi, dính nhớt, tuyệt đối chịu không nổi!

Đi tắm, một đám thanh niên trơn bóng, cường tráng ở trước mặt đi tới đi lui, càng chịu không nổi!

Trời ạ! Đây rốt cuộc là phúc lợi hay là dày vò?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play