Ngươi muốn lựa chọn con đường nào? Trên thế giới này, có bao nhiêu chuyện lưu lại cho ngươi cơ hội hối hận?
Túy Xà túm chặt lấy An Tiệp, thấp giọng ghé vào lỗ tai y mà nói: “Đột nhiên anh nhớ ra vụ này nên mới vội vàng về đây, Ẩm Hồ, không phải anh cố ý…” Gã nhìn nhìn Hà Cảnh Minh, thấy người sau vẫn đang chỉ đăm đăm nhìn một mình An Tiệp thì thở dài, không hề che giấu vẻ xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt.
Tống Trường An cắn răng quét mắt qua ba người thần sắc khác biệt: “Cái lũ bất thường các người cứ ở đó mà thi biến thái với nhau đó! Tôi đây ăn cơm người mà kệ chuyện người đấy!” Anh ta đẩy An Tiệp đứng chắn trước mặt, hung hăng sập cửa đi ra ngoài.
“Ăn cơm người mặc kệ chuyện người,” An Tiệp cười một tiếng trầm thấp,“Thật sâu sắc.” Y xoay người ngồi vào chỗ mình trên sofa, sờ sờ dưới bàn lôi một bao thuốc lá, lôi một điếu ra châm lên, vết chai trên tay giữa màn sương khói lượn lờ có vẻ thu hút vô cùng. An Tiệp vô thanh vô tức ngậm thuốc hít một hơi, sâu đó ung dung phà khói. Phòng khách rộng lớn yên tĩnh đến kinh người, lần gặp mặt ngoài ý muốn này tuy là đúng lúc nhưng vẫn khiến cho người ta vội vã đến trở tay không kịp.
“Ngồi đi, gọi Địch Hải Đông tới luôn là chúng ta đủ bọn.” An Tiệp không thèm nhìn ai, rũ mi mắt xuống hé một nụ cười châm chọc. Khuôn mặt không có sự tẩy luyện của thời gian và thế sự mang thần sắc ấy lại đẹp đến bất ngờ, đẹp đến không thực, Hà Cảnh Minh cơ hồ ngây dại.
Nhung nhớ cả đời người, mong mỏi nửa đời người, nhớ nhung đến nỗi không yêu nổi bất cứ điều gì, mong mỏi khắc sâu vào tâm khảm. Thế nhưng diễn biến tâm lý của một người không phải là để cho người ta thấy được, những tình cảm mãnh liệt ấy càng ngày càng khó lòng khắc chế, mà hồi ức chỉ là một trò cười. Hà Cảnh Minh biết rõ tâm lý của mình không bình thường, nhưng mà hắn không sao khống chế nổi, hắn cũng không nguyện ý cầu trợ cái loại bác sĩ như Tống Trường An.
Bởi vì trong thế giới của hắn, không một ai có thể tin tưởng, không một ai đáng để xin giúp đỡ. Đây chính là quy tắc.
“Ẩm Hồ……”
An Tiệp đột nhiên ngẩng đầu nhìn xoáy vào Hà Cảnh Minh, ánh mắt sắc bén khiến cho thần kinh Túy Xà thoắt cái trở nên căng thẳng, cứ như hai người trước mắt này lại đang muốn đấu đến mày chết tao sống thêm lần nữa. An Tiệp lúc này không giống như khi kể chuyện xưa cho gã nghe ngày hôm đó, trong bình tĩnh mang theo chút mệt mỏi. Túy Xà nghĩ, ánh mắt kia của y cho dù dùng thâm thù đại hận để hình dung dường như cũng không đủ.
“Tôi hi vọng anh thức thời một chút, Hà Cảnh Minh,” An Tiệp nhẹ nhàng, thậm chí là dịu dàng nói,“Nếu Lý đã buộc tôi ra mặt mà cứ trốn mãi phía sau thì không phải là đàn ông, thế nhưng mà anh___” Y cúi đầu gạt gạt tàn thuốc, nở một nụ cười,“Tuy tôi đã hứa với Mộc Liên sẽ để cho anh sống, nhưng anh cũng đừng nên khiêu chiến độ giữ lời của tôi, trước nay nó đều không đáng tin lắm.”
Y vẫn ngậm thuốc lá trong miệng, hàm hàm hồ hồ nói với ba người còn đang đứng trơ ra đấy: “Ngồi xuống cả đi, đứng như trời trồng ở đấy mãi làm gì, Túy Xà, không nghe tôi nói gì sao, gọi cả Địch Hải Đông tới đây.”
Mạc Thông là người đầu tiên kịp phản ứng, An Tiệp vừa nói xong hắn đã tự nhiên như ruồi ngồi xuống ngay bên cạnh y. Ánh mắt của Hà Cảnh Minh trừng trừng nhìn hắn, lộ ra hung quang của loài dã thú khát máu bị khiêu khích, Mạc Thông xì một hơi từ lỗ mũi, căn bản không thèm để ý. Hắn nghiêng đầu đè lại cánh tay An Tiệp đang nhét thuốc lá vào miệng, nhẹ nhàng linh hoạt đoạt đi: “Đã cai còn hút làm gì.”
Ánh mắt của Hà Cảnh Minh sắp đốt thủng hắn luôn.
An Tiệp liếc nhìn Mạc Thông, cũng không nói gì mà để mặc hắn dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại: “Hà Cảnh Minh, trong một số tình huống đặc thù làm ơn nhớ kĩ mình là người, đừng có như một con chó đói mấy trăm năm cứ há miệng là muốn đớp người như thế.”
Hà Cảnh Minh ngẩn ngơ, tựa hồ có chút luống cuống chân tay. Hắn cẩn thận ngồi xuống đối diện với An Tiệp, Mạc Thông mắt sắc còn chú ý thấy hắn chỉ ngồi ghé vào mép sofa, lưng rất cực kỳ thẳng, hơi nhoài về phía trước như đang muốn vội vàng nói ra điều gì, thế nhưng một câu cũng không dám thốt, chỉ sợ mở miệng liền sai.
Mạc Thông đột nhiên cảm thấy Hà Cảnh Minh rất đáng thương, y như một con vật to lớn bất cẩn chọc chủ nhân tức giận.
Túy Xà gác điện thoại ngồi xuống một bên, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, nhìn kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên. Một lũ người như đang thi im lặng, chiếc đồng hồ treo tường trôi qua từng phút từng phút một, tiếng động làm cho người ta hết sức phiền chán. Túy Xà đột nhiên bị một cơn giận vô danh nuốt chửng, gã đập bàn, cái gạt tàn nảy lên một cái, lăn lăn mấy vòng, rơi xuống, chén nước Tống Trường An vừa đặt đó đổ ra tràn lan mặt đất.
Túy Xà quát ầm lên: “Một đám đàn ông với nhau, có đến mức ấy không? Có chuyện gì mà không nói rõ được ra hả? Độc Lang con mẹ nó ông chả là cái thá gì! Ẩm Hồ, cho dù thế nào, muốn đánh muốn giết chú cũng phải ừ hử một tiếng chứ! Từ trước anh đã thấy chú cằn nhằn lải nhải chả giống đàn ông gì cả, bằng không đã chẳng mời đến một lũ…” Gã lườm Hà Cảnh Minh rồi lại liếc Mạc Thông, không nói thêm gì, hừ lạnh một tiếng.
An Tiệp xòe tay ra: “Tôi chẳng muốn thế nào, giờ là Lý muốn kết thúc những chuyện trước kia chứ không phải là tôi. Không thì Hà Cảnh Minh anh muốn làm cái mẹ gì thì làm, chỉ cần đừng để tôi nhìn thấy anh rồi ngứa mắt, ông anh muốn ngồi phi thuyền đi chơi gái ngoài hành tinh cũng được.”
“An Ẩm Hồ!” Túy Xà nổi xung thiên,“Chú có thể nói một câu tiếng người không hả?!”
“Nói tiếng người, mấy thằng cha lấy súc sinh làm tên như các người hiểu được chắc?” Biểu cảm và giọng điệu của An Tiệp đều rất bình thường, thế nhưng sắc mặt lại trắng nhợt. Mạc Thông nắm lấy cổ tay An Tiệp, y vô thức giãy ra mà đối phương không hề có ý định buông lỏng, lại còn nắm chặt hơn lên. Nhiệt độ trong lòng bàn tay thấm vào da thịt y, rất ấm, ấm đến bỏng rát.
Cơ bắp căng cứng của An Tiệp dần thả lỏng, Mạc Thông vươn ngón tay chậm rãi áp xuống, lòng bàn tay lẳng lặng ấp lên mu bàn tay y như đang lặng yên an ủi. Hồi lâu sau, An Tiệp thở dài, trầm giọng nói: “Ông anh hành hạ tôi ba năm, tôi hại chết em gái ông anh, hòa nhau.”
“Hòa nhau?” Hà Cảnh Minh trầm mặc nhìn động tác Mạc Thông trấn an An Tiệp, không biết vì sao lại bình tĩnh khác thường, “Không hòa được đâu, Ẩm Hồ, cái mạng quèn của tôi ở đây, muốn đánh muốn giết gì tùy em, chỉ cần……” Hắn dừng lại một chút,“Cũng chẳng cần gì cả.”
“Muốn làm thịt ông anh chẳng lẽ còn khó hay sao?” An Tiệp cười cười,“Ông anh cấy thiết bị định vị trên người tôi, tôi cũng nhét cho ông anh một quả bom mini vào người rồi còn gì ? Chỉ cần ông anh không biết mượn xác hoàn hồn thì nó sẽ vĩnh viễn theo ông anh thôi.” Y không để ý tới Túy Xà bị mấy lời này làm cho kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, xua xua tay,“Không cần dài dòng như thế, anh đừng có tìm tới làm phiền tôi, tôi giữ lại cái mạng của anh, thế là công bằng nhất. Còn những cái khác thì, tôi thấy anh không vừa mắt, xuất phát từ ý nguyện cá nhân, phỏng chừng sau ngàn năm vạn năm nữa cũng vẫn thấy anh không vừa mắt… Tất cả đều là quá khứ tám trăm năm trước rồi, đừng có cắn mãi không buông nữa. Độc Lang, không cần coi tôi là chủ nợ.”
Hà Cảnh Minh chỉ chăm chú nhìn y không nói, mãi sau mới nhẹ nhàng lên tiếng đáp lời, hạ mắt xuống. Mười ngón tay hắn giao cùng một chỗ, ra sức siết chặt lấy nhau, khớp xương dần dần xanh trắng.
Đúng lúc này, cửa chính bị đẩy mạnh ra từ bên ngoài, Địch Hải Đông được Bạch Chí Hòa đỡ lấy xông thẳng vào, kẻ mù lòa thở hồng hộc như vừa bị trâu điên đuổi chạy tám con phố.
Túy Xà nhíu mày, khi gã gọi điện thì biểu hiện của lão mù này có thể nói là bình thản làm cho gã còn hoài nghi không biết Địch Hải Đông đã đoán được bao nhiêu quan hệ giữa An Tiệp với An Ẩm Hồ rồi cơ, chẳng biết bây giờ đang hát tuồng gì.
Đường nhìn của Bạch Chí Hòa rơi xuống trên mặt An Tiệp, thấp giọng nói gì đó bên tai Địch Hải Đông, lão mù gật đầu, hướng về phía An Tiệp cười mà như khóc: “Ẩm Hồ, cậu đã trở lại.”
Nhìn thấy vị này, biểu hiện của An Tiệp bình tĩnh hơn nhiều lắm, y chỉ thản nhiên gật đầu: “Không phải tự nguyện.”
“Trở về là được, trở về là được…” Địch Hải Đông dường như thở ra một hơi dài, hắn đột nhiên bước lên phía trước quỳ phục xuống, Bạch Chí Hòa lui sang một bên.
Địch Hải Đông nặng nề dập đầu ba cái, trên cái trán chỉ có da bọc xương tím bầm ứa máu, mái tóc chải mượt một sợi không loạn lúc trước rũ lòa xòa trên trán, phối hợp với cặp mắt đục ngầu, cái kẻ mới chưa đến năm mươi tuổi lại giống như một lão già gần đất xa trời. Hắn ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: “Chuyện tôi có lỗi với cậu, ba cái dập đầu này đương nhiên không đủ, phần còn lại để về sau lại tính, đến lúc đó muốn mắng muốn giết đều tùy cậu, có được không ?”
An Tiệp đờ đẫn không nói, Túy Xà gục mặt vùi đầu xuống, đột nhiên khóc rống lên.
Người đàn ông này nức nở cực kì bi thương, như thể tình cảnh này khiến cho gã thương tâm đến cùng cực, bao nhiêu áp lực đè nén trong lòng suốt bao nhiêu năm được mở khóa bất chợt tràn ra như ngựa hoang thoát cương, không ai có thể kiểm soát nổi.
Địch Hải Đông không hề động đậy cũng không chịu đứng dậy, chỉ lớn tiếng hỏi thêm lần nữa: “Có được không?”
An Tiệp thở dài, rút tay mình khỏi tay Mạc Thông, mệt mỏi xoa xoa mặt: “Được rồi, lão Địch, tôi đã nói thì không phải nói suông, chuyện trước kia, xóa bỏ.”
Địch Hải Đông run run môi, quờ tay quạng chân muốn đứng lên, lại không biết đạp phải cái gì mà chật vật ngã xuống mặt đất. Lão pháo đã từng đạp nát cả kinh thành dưới lòng bàn chân này kì thực cũng chỉ là một kẻ đáng thương mắt mù hành động bất tiện mà thôi. Bạch Chí Hòa vội vàng nâng Địch Hải Đông dậy, cả người hắn dựa vào người khác, vai lưng còng gập, quần áo không che giấu nổi thân thể gầy giơ xương, từng cử động đều mang theo run rẩy.
An Tiệp cúi đầu, không muốn nhìn hắn nữa, cực lực xem nhẹ cảm giác chua xót dấy lên trong lòng.
Địch Hải Đông quay đầu lại ra lệnh: “Mang lên, mang lên đây cho các vị nhìn xem.”
Mấy người còn đang tự đắm chìm trong tâm tình của chính mình bây giờ mới chú ý tới, những người đi theo phía sau Địch Hải Đông sắc mặt đều cực kì không tốt, trông cứ như bị cái gì làm cho kinh hãi lắm. Có người đi từ phía cửa vào, bảy người, mỗi người bưng một cái khay, An Tiệp đứng vụt dậy.
Bảy người xếp thành một hàng, đều đeo găng tay, thế nhưng không che giấu nổi chân tay run lẩy bẩy. Trên khay bày một loạt đầu người___khảm hoa diên vỹ. Đầu người đã bị hút khô, miệng há hốc như đang gào thét điều gì. Rốt cuộc, người đứng ngoài cùng bên trái buông mạnh cái khay xuống, thất tha thất thểu lao ra khỏi cửa, bên ngoài truyền vào tiếng nôn mửa như móc họng. Đầu người trên cái khay rơi xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất rồi méo mó vẹo vọ dừng lại một chỗ, lớp da dán sát vào xương sọ, hai mắt trợn trừng nhìn chòng chọc vào người đối diện tựa như một thấu kính lồi lên từ địa ngục.
Tức khắc tất cả mọi người đều bị tình cảnh này làm cho chấn kinh, cho đến tận khi Địch Hải Đông trầm giọng nói: “Khi tôi nghe điện thoại của Túy Xà thì đã gọi người đưa tới đây, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy bảy…bảy người anh em này, xếp hàng trước cửa. Lão bắt đầu rồi.”
Giết chóc bắt đầu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT