Trong phòng bệnh tối om tối mò, người vốn dĩ đang nằm im trên giường đột nhiên mở bừng mắt, dĩ nhiên là thanh tỉnh không có nửa phần buồn ngủ. An Tiệp nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn, Mạc Thông gục đầu sang một bên, ngủ rất say.
Y không biết do Mạc Thông áy náy hay là không muốn về nhà đối mặt với Tiểu Cẩn mà mấy ngày nay vẫn cứ một mực canh giường trong bệnh viện. An Tiệp không thể không thừa nhận người trẻ tuổi này khi cẩn thận làm một điều gì rất khiến người ta cảm động, ngay cả các y tá trong bệnh viện cũng biết y có một tri kỉ chăm sóc, giảm đi không ít công việc của bọn họ.
An Tiệp khẽ khàng ngồi dậy trên giường, rút kim ở mu bàn tay, mấy giọt máu thoáng chốc ngược dòng chảy ra khiến y chun chun cái mũi làm một cái mặt quỷ buồn bực. Cái đồ truyền dịch thất bại, tay y sắp bị chọc thủng như cái sàng luôn rồi. Nhẹ tay nhẹ chân thay quần áo bệnh nhân ra, khi An Tiệp đứng lên dùng lực hơi mạnh, vết thương ở bụng kháng nghị một chút. Y nhíu mày, thở dài một hơi trầm thấp, hơi khựng lại một chút, thuận tay kéo tấm chăn đã tuột xuống lưng Mạc Thông lên cho hắn, sau đó nhìn cái cốc thủy tinh còn dính sữa ở đầu giường, cười một cái rõ tươi.
Đoạn, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Đốn gục được thằng lỏi con này chẳng dễ dàng gì.
An Tiệp rất buồn bực, có đôi khi y phải đồng ý với Túy Xà, nhóc con Mạc Thông này trời sinh đã thông minh nhạy bén gấp mấy lần người khác, trời sinh đã nổi bật lên trong đám người, những ngày này sớm tối ở chung, An Tiệp được hắn chăm sóc kè kè bên cạnh thế mà mấy hôm liền vẫn không tìm được cơ hội hạ thủ.
Thật vất vả thừa dịp ra ngoài tản bộ lúc ban ngày, Mạc Thông bị một cuộc điện thoại của Tống Trường An gọi đi một lát, An Tiệp mới mượn cơ hội lấy chút thuốc hạ vào cốc sữa của mình. Dù sao nhờ ơn Hà Cảnh Minh mà tí thuốc đó không làm gì được y. Sau đó y uống hai miếng, kêu ngấy, quăng cho Mạc Thông, ờ, hiện tại thằng nhóc này đang nằm một bên mộng Chu Công chính là thành quả của y đó chứ ai.
An Tiệp ra khỏi phòng bệnh, bước chân nhẹ nhàng như động vật họ mèo. Trong bóng tối không thấy rõ sắc mặt y, thế nhưng động tác tuyệt đối không giống cái người bị thương nặng nằm trên giường ban nãy. Y tá nhỏ trực ban hẳn là do quá mệt mỏi, một tay chống cằm, cái đầu gật gù như gà mổ thóc, An Tiệp nhìn nhìn cô mà không khỏi khoái trá cong cong đôi mắt, âm thầm cảm tạ cô bé đã vô thức bật đèn xanh cho mình.
Một làn gió rất nhẹ thoáng qua trước mặt, y tá nhỏ hình như giật mình một chút, cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mơ màng nhìn khắp nơi, chẳng có cái gì cả. Vì vậy cô duỗi lưng, ngáp một cái, không thèm đấu tranh với giấc ngủ nữa mà úp mặt lên bàn quyết định đình công.
Buổi tối vẫn có chút lạnh, đặc biệt là đối với người vừa mất một lượng máu lớn thì cái lạnh lại càng rõ ràng, An Tiệp nắm chặt cổ áo, vẫy tay đón một chiếc taxi, nghĩ nghĩ một hồi, y nói ra một địa chỉ. Bác tài liếc nhìn y một cách kì quái, khởi động xe một cách miễn cưỡng: “Tôi cũng phải về nhà, đây là chuyến cuối rồi đấy, thằng nhóc cậu cũng thật là oái oăm, này nhóc, nửa đêm nửa hôm mò đến trường học làm gì?”
“Giáo sư của tôi nằm viện, vừa nãy đột nhiên nhớ ra có đồ để quên ở sở nghiên cứu, bắt tôi tới lấy đó.” An Tiệp cười tủm tỉm nói.
Tài xế liếc nhìn y từ kính chiếu hậu: “Có cái loại giáo sư ác ôn thế sao, giờ là mấy giờ rồi mà còn bắt học trò ra ngoài thế chứ? Có chuyện gì để mai thì chết à?”
An Tiệp nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tài xế mang theo vẻ mặt đồng tình mười phần lái nhanh như điện chớp đưa An Tiệp đến nơi, trước khi y xuống xe còn gọi lại hỏi: “Nhóc vào có lâu không? Nếu không tôi ở đây chờ cậu rồi đưa cậu về luôn thể? Cậu xem muộn thế này rồi, địa điểm lại còn trái khoáy, khó bắt xe lắm đấy.”
An Tiệp ngẩn người, không thể ngờ được mình chạy ra ngoài làm chuyện xấu cư nhiên còn được người ta tỏ vẻ hảo tâm giúp đỡ, y vịn một tay lên cửa xe, hơi hạ eo xuống: “Bác tài, trễ thế này chú không về nhà hả?”
“Khụ, tôi cũng đến bằng tuổi bố cậu rồi ấy chứ, về muộn một tí chẳng lẽ còn sợ có người khám phòng hay sao? Đường xa như thế, cũng có phải cậu không trả tiền đâu nào, tôi kiếm được thêm một ít mà cậu cũng được lợi, nào có ai dùng dằng với tiền bao giờ?”
An Tiệp bật cười, y ngẩng đầu nhìn sân trường chìm trong không khí tĩnh mịch, thần sắc có chút thẫn thờ mà lắc đầu: “Được rồi, chú cứ đi trước đi, tôi có biết giáo sư để đồ ở chỗ nào đâu, còn chẳng biết đến đời nào mới tìm được nữa, vẫn không nên phiền chú thì hơn.”
“Không cần hả? Không cần thì thôi.” Bác tài tùy tay phất phất, An Tiệp đóng cửa xe lại, nhìn ông ta quay xe rời đi.
Trong thành phố này, có người đi sớm về trễ, có người vất vả bôn ba, có người sống vì nuôi gia đình, có người sống vì nhân sinh lý tưởng___Thế nhưng bọn họ mỗi ngày đều vô tri vô giác đứng dưới ánh mặt trời mà vâng theo quy tắc của xã hội và thế gian này.
Sống có lẽ rất vất vả, nhưng vô cùng kiên định. Hạnh phúc hay bất hạnh, những câu chuyện nho nhỏ mọi nhà đều có vẫn luôn khiến người ta hâm mộ không thôi.
Khi còn trẻ tuổi, rất ít người thích cuộc sống như thế, bởi vì quá nhiều những lo toan vụn vặt. Những thiếu niên mới vào đời sôi trào nhiệt huyết luôn cảm thấy củi gạo dầu muối sẽ làm lu mờ tài hoa và hào quang. Bọn họ khinh thường chúng, hormone tuổi trẻ khiến cho họ muốn phản loạn, khiến cho bọn họ thậm chí còn không muốn tin tưởng những giá trị quan và đạo đức quan trong xã hội này.
Cái gì mới là tốt? Mười năm trước, An Tiệp sẽ nói___Bất luận cuối cùng là công thành lui thân an ổn hay là oanh oanh liệt liệt một hồi, thanh danh không quan trọng, tiền tài càng chó má, chỉ có quyền lực nắm trong tay mới là thứ chân chính có thể nắm giữ, mới là thứ có thể bảo vệ người muốn bảo vệ, hoàn thành việc muốn làm……
Mười năm sau, An Tiệp đột nhiên hiểu được lời Mộc Liên đã nói, làm một người lương thiện, chỉ có người lương thiện mới tìm được hạnh phúc, thế nhưng đã quá muộn rồi.
Giết người cướp của, khoái ý ân cừu, bang phái sống mái với nhau, âm mưu quỷ kế, cho dù có oanh liệt hơn nữa cũng là những chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng, cho dù giậm chân một cái cũng có thể làm chấn động cả thủ đô, được nhiều người đi theo nắm cả quyền sinh sát đi chăng nữa…cũng không thay đổi được thân phận này___một con chuột chui lủi dưới đáy cống.
Kẻ chuyên đao kiếm ắt phải chết dưới lưỡi đao mũi kiếm. Đằng sau từ “Xã hội” thêm một chữ “đen”, rõ ràng đã đẩy một nhóm người ra khỏi phạm vi “nhân dân” trong cuộc sống con người, đây là con đường bị đại đa số những sinh vật biết thở chán ghét, căm hận và e ngại.
An Tiệp nghĩ, kỳ thật “bị vứt bỏ” là một câu mắng người.
An Tiệp đi vòng vèo bên ngoài hết nửa vòng trường rồi mới bật hàng rào leo vào, dựa vào tấm bản đồ đã xem cách đó không lâu lần sờ đến khoa nghiên cứu lịch sử, cực nhanh trèo qua cánh cửa sổ không khóa kín trên tầng ba mà đột nhập vào. Khi y nhảy từ bệ cửa sổ xuống hơi động đến vết thương cả người lập tức toát mồ hôi lạnh. Y dựa người bên cửa sổ thật lâu mới có thể điều hòa nhịp thở hổn hển đều đặn trở lại. Cái con nhóc Mạc Cẩn chết tiệt này, thành sự không có, bại sự quá thừa mà.
Đợi hồi phục lại một chút, y lần theo hành lang tầng ba lên gian văn phòng trên tầng cao nhất…phía đông…phía đông…
An Tiệp lấy một thanh sắt chọc vào lỗ khóa đâm đâm mấy cái. Nghe thấy một tiếng vang nhỏ khiến cho An Tiệp cũng hơi sửng sốt, chẳng ngờ cái khóa của khoa lịch sử cũng lịch sử đến thế, chả cần chút kĩ thuật nào cả.
Y cẩn thận đẩy cửa ra, đứng ở bên ngoài đánh giá tỉ mỉ tình hình trong căn phòng mấy lần rồi mới bước vào.
Căn phòng này bừa bãi hỗn độn, trông còn thê lương hơn cả thôn làng vừa bị quỷ Nhật thực hiện chính sách ‘Ba sạch’, bàn làm việc và tủ hồ sơ đều tích một tầng bụi dày. An Tiệp cúi người nhặt lên một cuốn vở hơi mỏng dưới sàn nhà, dùng tay lau sạch bụi lại vuốt phẳng các mép giấy, y nương theo ánh trăng đọc ba chữ “Mạc Yến Nam” trên bìa, bên trong là nội dung bài giảng. Chữ cũng như người, khúc chiết sạch sẽ, gọn gàng cẩn thận.
Xem ra đây là những thứ đối phương đã lục tung lên, cảm thấy không có giá trị gì nên mới bỏ lại. An Tiệp thở dài, cất kĩ cuốn giáo án. Lão Mạc là ‘No.6’ trong lời nói của No.16, nghe cứ như là số hiệu vật thí nghiệm, An Tiệp cảm giác được một thứ không khí rất bất thường.
Cho tới bây giờ, khi y nghĩ đến lão giáo sư u uất kia, bộ dạng ủ rũ nhu nhược nhưng luôn kiên trì chính nghĩa vẫn hiện lên mồn một trước mắt, tại sao bên người lại có một vật như thế ?
Giữ lại làm gì ? Coi là vật biểu tượng sao?
Một người đàn ông bị chính con mình coi thường nhiều năm như vậy, trên người ông ấy rốt cuộc có chỗ nào để cho Lý coi trọng đây ? Thậm chí…người cũng đã chết rồi, còn lục tung văn phòng ông ấy lên như vậy để làm gì?
An Tiệp vươn tay, chậm rãi sờ soạng mặt bên và phần nối của cái ngăn hồ sơ đã bị cạy mở lục tung, suốt hồi lâu vẫn không phát hiện ra chỗ nào lồi ra lõm xuống___thì ra không có đóa hoa diên vĩ nước Đức quỷ quái kia. Y có chút nghi hoặc lật xem những thứ không nhiều lắm còn lại trong ngăn tủ, phần lớn đều là những tài liệu khó hiểu và vô dụng với người ngoài.
An Tiệp do dự một chút, chần chừ chuyển bước sang nơi khác.
Đột nhiên, y vụt quay đầu nhìn chằm chằm vào ngăn tủ kia, đem đồ vật bên trong dọn hết, lấy ra chùm chìa khóa trong túi áo khoác, chiếc móc chìa khóa là một cái đèn pin bỏ túi nhỏ xíu, ánh sáng lập lòe như đồ chơi trẻ con…lại còn là một món đồ chơi nhanh hết pin nữa chứ.
An Tiệp dùng thứ đồ chơi kia quét hai ba cái, nương theo ánh sáng yếu ớt tìm tòi trong ngăn tủ, có nhiều chỗ đã biến chất rất nhiều, thậm chí còn hơi hơi ẩm mốc. An Tiệp không hề chớp mắt nhìn, đột nhiên, tay y dừng lại. Y nhìn thấy trong một góc không làm người chú ý quét một lớp sơn không được tự nhiên. Y nhẹ nhàng dùng chìa khóa chà xát vài cái, phần sơn tróc ra để lộ lớp nền cũ.
An Tiệp chui cả người vào trong tủ, từng chút từng chút cạo đi lớp sơn bên trên, lớp nền dần dần lộ hết ra…là một đóa hoa diên vỹ.
Y nhìn chăm chú vào đóa Diên Vĩ một hồi lâu. Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, An Tiệp phản ứng nhanh như chớp, đèn pin trong nháy mắt tắt phụt, cả người nấp vào sau cánh tủ.
Người nọ đứng ở cửa ra vào nửa ngày không nhúc nhích, An Tiệp nhíu chặt lông mày, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi…… Tựa hồ, trong lòng trỗi dậy cảm giác không tốt, một loại cảm giác nguy cơ trực diện.
Người tới là ai?
Dương như người nọ cười lên một tiếng trầm thấp rồi ấn một cái gì đó trong tay. Thính lực của An Tiệp nói cho y biết có lẽ đối phương vừa cho chạy một cuốn băng từ, sau một hồi tiếng rè rè, một giọng nói trầm thấp mà bén nhọn như kim loại ma sát vào nhau vang lên khiến cho lông tơ trên người An Tiệp phút chốc dựng thẳng.
“Ta đã nghĩ không biết cậu phải mất bao nhiêu thời gian mới tìm tới đây, Ẩm Hồ, cậu tới muộn một tuần so với mong đợi của ta, thật khiến cho ta thất vọng.”
Giọng nói không giống trước kia, thế nhưng ngữ khí và giọng điệu…chính là…… là R? Lý. An Tiệp mở to hai mắt, lực ảnh hưởng của lão với y vẫn lớn vô cùng.
“Chúng ta đã không gặp mặt mười năm rồi nhỉ? Ẩm Hồ, ta nói thật với cậu thế này, nếu trên thế gian này có một người ta không nỡ thương tổn, thì người đó tuyệt đối chính là cậu.”
Dù sao cũng là đại boss, đánh rắm cũng đánh đường hoàng như thật ấy.
Giọng nói kia ngừng lại một chút, giống như thở dài: “Vì sao cậu lại phản bội ta? Ẩm Hồ, cậu là đứa trẻ mà ta thích nhất, kết quả là lại là cậu phản bội ta, ta rất đau lòng, ta thực sự rất đau lòng.”
Câu “rất đau lòng” cuối cùng lão nói dịu dàng một cách khác thường, cứ như là đang thì thầm nhỏ nhẹ bên tai.
“Đứa trẻ không nghe lời là phải đánh mông, Ẩm Hồ……”
Không đợi lời lão nói hết, cơ bắp của An Tiệp đã mãnh liệt co rút lại. Y đột nhiên vụt thoát ra khỏi nơi ẩn nấp, dùng bả vai đụng vỡ cửa thủy tinh trong văn phòng, lực công kích của mảnh vụn thủy tinh tựa như hoàn toàn không hề đáng kể. Trong lúc vội vàng y nhìn thoáng qua cánh cửa ra vào, không có ai cả, nơi đó chỉ có một chiếc máy ghi âm cũ……
Y quá căng thẳng, không biết đối phương đã rời đi tự lúc nào.
Động tác của An Tiệp như mây trôi nước chảy, y chui từ cửa sổ tầng ba ra, cắn răng một cái nhảy xuống, phía dưới là một mảng cỏ lớn…chung quy không đến nỗi ngã chết. Trong nháy mắt thân thể bay lên, tiếng nổ cực lớn truyền tới từ sau lưng y, nhiệt lưu mãnh liệt ập đến, thủy tinh trên cửa sổ hoàn toàn vỡ nát.
Thân mình An Tiệp bị dòng nhiệt lượng đẩy ra thật xa, sau đó tuân theo định luật Vạn vật hấp dẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT