Cuối cùng dưới sự dây dưa của em út nhà họ Mạc lại thêm em gái gà tây biến chủng lửa cháy đổ thêm dầu, Mạc Thông ôm vẻ mặt bất đắc dĩ dẫn Tiểu Du đi bấm chuông cửa nhà An Tiệp, Mạc Cẩn ở đằng sau mở cửa nhà mình ra một cái khe đeo nụ cười hèn mọn bỉ ổi dòm trộm.
Người bên trong đáp một tiếng “Đến đây”, cơ mà chưa nói xong câu đã nghe thấy tiếng loảng xoảng của cái gì bị vỡ, mãi sau An Tiệp mới mở cửa. Trên người y bọc cái áo ngủ tím, hình tượng hơi bị thê thảm, cái tay lộ ra ngoài đang nhỏ máu tong tong, mảnh vỡ thủy tinh bên trong còn chưa được xử lý.
“Tiểu Du, nhanh về nhà mang hộp thuốc sang đây.” Mạc Thông vỗ vỗ em gái, sau đó quay đầu, không nói gì, chỉ vào cái bình hoa thủy tinh đã tan xương nát thịt trong phòng khách của An Tiệp mà lắc đầu,“Cậu không muốn sống nữa hả?”
An Tiệp vừa nhe răng nhếch miệng vặn vòi nước trong nhà tắm dội vào vết thương vừa phẫn uất: “Hàng giả kém chất lượng, tuyệt đối là hành giả kém chất lượng! Cái bình to như thế mà bị góc áo của tôi gạt đổ, cái đế cũng quá không ổn định…Có biết điện thoại phàn nàn 135 là cái gì không hả?”
Ở nhà mình mà cũng có thể bị thương cho được_____ Tiểu Du lấy hộp thuốc đến, Mạc Thông chống hai tay lên cửa nhân cơ hội liếc Mạc Cẩn trắng mắt, trong lòng thầm nhủ đây chính là người đàn ông hoàn mỹ trong cảm nhận của nhóc đấy.
Mạc Cẩn le lưỡi, rụt người về.
Mạc Thông giúp An Tiệp xử vết thương, sau đó quét sạch mảnh vỡ của bình hoa dưới nền nhà lai lau sàn sạch sẽ, vết máu từ phòng khách nhỏ giọt kéo dài đến tận phòng tắm cứ như là hiện trường hung án.
Tiểu Du mang sách lần trước mượn trả lại gọn gàng trên giá, muốn tìm những cuốn khác để đọc, lại bỗng dưng phát hiện trên giá sách có thêm không ít thứ, những quyển sách mới tinh, còn có quyển thậm chí chưa mở lần vỏ bọc.
Nó nhìn kĩ, bên cạnh mỗi quyển sách cổ đều có thêm một bản chú giải mới, liền nhịn không được quay đầu lại liếc qua thiếu niên thanh tú đang trò chuyện với anh trai mình, trong nội tâm dấy lên một chút ấm áp âm ỉ.
Tiểu Du nhếch miệng, cẩn thận rút ra mấy quyển sách và cả bản chú giải ở bên cạnh chúng.
Khó khăn lắm mới tiễn được anh em nhà kia đi, An Tiệp lẳng lặng dựa trên cửa nhẹ nhàng thở ra, y cởi áo ngủ, trên cánh tay trái rành rành có một vết thương bi đạn bắn sượt qua, da thịt lộ cả ra ngoài, tuy không phải là vết thương nặng nề gì nhưng nhìn vào cũng có chút giật mình.
Tối nay trôi qua thực quá nguy hiểm, y không ngờ Mạc Thông có thể phản ứng nhanh đến như vậy.
Súng của An Tiệp là do Túy Xà hữu tình tài trợ, Tào Binh cũng chính là do y bắn ngã.
Hứa Lão Tứ mấy năm nay có Mạc Thông chống đỡ cho, đúng là chống rất ra lề ra lối, dưới tình huống đó mà còn có thể làm bộ làm tịch ngồi xuống nói chuyện với Tào Binh, hơn nữa còn logic hẳn hoi, tư duy không loạn.
Kỳ thật nếu chỉ dựa vào mấy phát bắn lén của y mà muốn giở trò thì đúng là không dễ dàng, vì chung quy cho dù Mạc Thông trẻ tuổi hay không thì năng lực cũng bày ra đó, chỉ trong thời gian vài năm mà có thể lăn lộn trong chảo nhuộm lớn này ra cái danh “Hắc y tể tướng” thì cũng có thể coi là một nhân vật không lớn không nhỏ rồi.
An Tiệp vốn chẳng muốn làm cái gì ngay lúc đó, chỉ định làm việc theo hoàn cảnh mà thôi, ai biết vừa hay Hứa Lão Tứ lại khôn khéo không phải chỗ, để một tên lâu la thủ vệ trong chỗ bí mật gần đó, chuyện ngoài mong muốn này giúp y một đại ân, đợi khi người của Tào Binh chui ra tìm bác sĩ, An Tiệp lập tức tước vũ khí của lâu la kia, gí súng vào đỉnh đầu hắn bắt hắn nói mấy câu nửa thật nửa giả.
Người của Tào Binh chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy người y, quả nhiên hoảng loạn chạy về báo tin, sau đó khi còn chưa nói được rõ ràng thì đã bị diệt khẩu đúng lúc….Chuyện này cứ thế mà xong xuôi.
Nhưng mà y không tính đến chuyện chỉ một phát súng đó đã có thể làm bại lộ vị trí của mình, sau đó lại chỉ trong thời gian ngắn như vậy bị Mạc Thông dò ra phương hướng, thằng nhóc chết tiệt kia quyết định cực nhanh bắn ra một phát cực kì nguy hiểm, cho dù An Tiệp lẩn nhanh vừa lúc để cho Mạc Thông bắn trúng kẻ chết thay cũng không tránh nổi bị thương trên cánh tay, lúc đó vết máu liền xuất hiện.
Vết thương kia không thể để cho người ta nhìn thấy, thực tế lúc Mạc Thông gọi cửa thì An Tiệp đang xử lý vết thương, y thực sự quan ngại trình độ nhạy bén của nhóc con kia, cậu ta đôi lúc thật giống như dã thú, có ngũ quan lục cảm mà người thường khó lòng lý giải và vươn tới, bất cứ lúc nào cũng bảo trì cảnh giác, vì vậy y đành vờ đánh vỡ bình hoa phòng khách, tạo ra một vết thương có thể chìa cho cậu ta xem.
An Tiệp bi thương nghĩ, mình đây dốc sức cố gắng lại thêm máu lệ rơi đủ, chả biết là vì cái quái gì nữa…
=======================
Một đêm này, qua một hồi ầm ĩ, Mạc Thông hậm hực, An Tiệp bi thương, người vui không thấy mà đến mấy người lo. Ở khu Tây Thành cách phố Trường An không xa, nơi cửa vào một tứ hợp viện chốn tấc đất tấc vàng, một chiếc xe dừng lại. Một người từ trong xe đi ra, mặc tây trang thắt cà vạt trông có vẻ ra dáng lắm, ai không biết còn tưởng gã là thành phần tri thức ở đường Kim Dung bên cạnh nữa kìa.
Người không tiền ở nhà cao tầng, kẻ có tiền ở tứ hợp viện, lời này không sai.
Trong viện cực kì sạch sẽ, cổng lớn đặt sư tử đá, tường chắn (1) cây xanh không thiếu thứ gì. Trong phòng đang phát vở [ Con côi nhà họ Triệu ] (2) bản của Mã Liên Lương tiên sinh, một người đàn ông trung niên gầy gò dựa trên ghế nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, câu được câu không hát theo. Bên chân hắn, một nhóc lông vàng nằm rạp lười biếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua người mới vào, rồi lại cúi xuống lim dim ngủ gật.
Người mới vào không dám quấy rầy, yên lặng đứng chờ ở một bên.
Mãi nửa ngày, người trung niên mới chậm rãi mở mắt. Đôi mắt của hắn thực ra nhìn rất đẹp, thế nhưng ánh mắt lại trống rỗng cực kì____Người này là một người mù.
Người trung niên dường như còn chưa hồi phục lại tinh thần sau vở kinh kịch, ngữ điệu nói chuyện kéo dài vô cùng: “Thế nào? Ta nghe nói Hứa Lão Tứ với Tào Binh đánh nhau?”
“Vâng, vốn dĩ là Hứa Lão Tứ và Tào Binh đang đàm phán ổn thỏa, còn trói lão Chuột đến rồi, ai ngờ hắn đột nhiên trở mặt, còn bắn lén Tào Binh.”
Người trung niên đưa tay tìm kiếm một chút, sờ thấy con chó của mình thì nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó,“Ừ” một tiếng, mãi sau mới nói tiếp: “Hứa Lão Tứ ăn no rỗi việc sao…… Ngươi không biết hắn, quỷ bốn mắt kia cực kì nhát gan, nếu thật muốn ám toán Tào Binh thì đã chẳng tự mình ra tiền tuyến.”
“Địch ca muốn nói……”
“Bọn chúng bị người ta tính kế,” Người trung niên thở ra một hơi,“Cậu nói xem, bây giờ Hắc Y sẽ cho là ai làm nào?”
Người đang đứng sững sờ: “Ý của Địch ca là, chúng ta kì thực đang gánh tội thay kẻ khác?”
Người trung niên cười cười, chẳng nói chẳng rằng.
“Đúng rồi, Địch ca, thực ra còn có một chuyện.”
“Nói.”
“Lão Chuột chết rồi.”
Bàn tay đang vuốt lông chó của người trung niên dừng lại, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía người đan đứng, đôi mắt đó tối sẫm thăm thẳm như hố đen, như thể hắn vẫn còn có thể nhìn thấy. Giọng nói của hắn ép xuống rất thấp nhưng ngữ khí không vì thế mà trở nên chậm chạp, lại có vẻ pha chút kích động: “Chết như thế nào?”
“Bị bắn lén chết.” Người đang đứng do dự một chút,“Địch ca, nghe nói…… Viên đạn bắn chết lão Chuột cùng loại với viên đạn bắn trúng Tào Binh.”
Người trung niên sầm mặt không nói lời nào, nửa ngày sau, mới thở ra một hơi mà lắc đầu: “Cao thủ, thật sự là cao thủ…… Rốt cuộc y là người của phía nào?”
=====================
Thu chuyển sang đông, càng ngày càng lạnh, không khí khô hanh, bầu trời ảm đạm áp xuống trên đầu, trên đường ai nấy đều đượm thần sắc vội vã. Mà tay súng thần bí kia giống như biến mất khỏi địa cầu, suốt một tháng không hề có động tĩnh gì nữa.
Thế nhưng hậu quả y để lại vẫn còn vô cùng ầm ĩ.
Bất luận là cố ý hay bị hãm hại, Tứ ca cùng Tào Binh cuối cùng cũng chính thức đối đầu. Tào Binh lăn lộn nhiều năm như vậy chung quy cũng không phải hạng xoàng, tay chân trong tay, tài sản sau lưng, thậm chí là quan hệ gã cũng chiếm ưu thế, có thể nói là thiên thời địa lợi…mỗi tội không có nhân hòa.
Ngay từ đầu gã nghẹn một hơi, suýt nữa bức Tứ ca đến đường cùng, thế mà ngay cái lúc gã muốn giải tỏa cơn tứ này thì Trần Phúc Quý lại trở mặt ____Tin tức vừa truyền tới, Tào Binh đã cảm thấy mình bị người ta nện cho một gậy, người khác thì có thể còn nghi ngờ chứ trong lòng gã thì biết rõ, Tào Binh gã hoành hành đến nay là ỷ vào cái gì.
Chỗ dựa lớn nhất không phải ai khác mà chính là lão giặc tây kia, hôm nay rõ ràng nhìn từ nhiều phía là gã đang gây áp lực cho Tứ ca, thế nhưng Trần Phúc Quý vừa trở mặt đối với gã chính là rút củi dưới đáy nồi. Hứa Lão Tứ giấu tài bấy nay, thời gian dài như vậy không lộ ra nanh vuốt, không ngờ vừa ra tay lại bắt trúng bảy tấc thân xà.
Kỳ thật đối với Mạc Thông mà nói, thu phục Trần Phúc Quý là chuyện rất dễ dàng, lão giặc tây muốn gì? Chính là ích lợi. Ai có thể cho lão nhiều lợi ích thì lão đứng về phía người đó, để cho người đó làm. Lão quỷ không mù, qua mấy lần tiếp xúc, đương nhiên lão có thể phân rõ là cái tên Tào Binh giá áo túi cơm kia mạnh hay là Hắc Y có thể cho lão chỗ tốt nhiều hơn.
Kết quả chẳng cần chờ lâu, Mạc Thông cầm ống nhòm, nhìn phía xa xa Tào Binh đang ở trên xe thì gặp tập kích đột ngột, sau một màn mưa bom bão đạn, một bảo tiêu bình thường không thích nói chuyện ở ngay bên cạnh gã chậm rãi thay đổi phương hướng họng súng____
Cậu ta biết rõ, chuyện này xong rồi.
Mạc Thông để ống nhòm xuống, châm một điếu thuốc, xoay người rời đi.
Vô duyên vô cớ bị Địch Lão Pháo coi là một khẩu súng để mà sử dụng, mối thù này, xem ra chỉ có thể ghi đến sang năm rồi. Cậu ta đi ra từ trong ngõ nhỏ, tiện tay gọi một chiếc taxi, kéo vạt áo ngồi xuống. Hiện tại quan trọng nhất là đi qua siêu thị một cái, sau đó gọi con bé Mạc Cẩn vẫn đang chạy nhảy bên ngoài về nhà sớm một chút….Dù sao cũng là đêm cuối năm dương lịch rồi.
Mạc Yến Nam đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, cậu ta và Tiểu Du đều biết rõ trong lòng là có chuyện gì xảy ra, chỉ là việc này trước sau không cho Tiểu Cẩn biết, con nhỏ ngốc hôm qua còn làm như vô tình hỏi mình rốt cuộc tết nguyên đán lão già có về không…
Mạc Thông tự nhủ trong lòng, lão già thật đúng là thư sinh vô tích sự, ông ta cả đời ngoại trừ dạy học và nghiên cứu thì chẳng làm được cái gì, thật vất vả, cả đời mới được cùng đội khảo cổ đi thăm dò cái thành cổ nào đó thì bỏ luôn cả cái mạng già bên trong.
Làm người có thể thất bại đến mức độ này, cũng thật là làm khó cho lão quá.
—————-
Chú giải:(1) tường chắn: nguyên văn là “ảnh bích”, bức tường xây ngăn giữa cổng lớn với sân trong của tứ hợp viện, thường khắc phù điêu trang trí.(2) Vở kinh kịch “Con côi nhà họ Triệu”: Theo WikiChính sửTriệu thị cô nhi dựa trên sự kiện lịch sử “Hạ cung chi nạn” ở nước Tấn, đời vua Tấn Cảnh công thời Xuân Thu được ghi trong Sử ký Tư Mã Thiên.Nguyên do sâu xa của câu chuyện xảy ra từ thời Tấn Linh công (620 TCN–607 TCN). Theo chính sử, vua nhỏ Linh công chơi bời, muốn giết trung thần Triệu Thuẫn. Triệu Thuẫn phải bỏ kinh thành chạy đi tránh nạn. Người em Triệu Thuẫn là Triệu Xuyên mang quân đánh vào cung giết hôn quân Tấn Linh công. Triệu Thuẫn trở về, sai Triệu Xuyên sang nhà Chu đón chú Linh công là công tử Hắc Đồn về lập làm vua, tức là Tấn Thành công (606 TCN – 600 TCN).Đến thời vua Tấn Cảnh công (599 TCN–581 TCN) là con của Thành công, Triệu Thuẫn đã qua đời, con là Triệu Sóc kế vị làm đại phu. Một viên quan từ thời Tấn Linh công là Đồ Ngạn Giả được Tấn Cảnh công trọng dụng phong làm Tư khấu (viên quan phụ trách hình sự).Năm 598 TCN, Đồ Ngạn Giả mâu thuẫn với Triệu Sóc, liền tìm cách mưu hại. Ngạn Giả tâu với vua Tấn về việc trước đây Triệu Thuẫn cùng em là Triệu Xuyên giết Linh công, nên phải trị tội họ Triệu. Được sự đồng tình của Tấn Cảnh công, Đồ Ngạn Giả bèn mang quân diệt họ Triệu. Cả nhà Triệu Sóc bị giết[1].Vợ Triệu Sóc là Trang Cơ, vốn công chúa nước Tấn, chị của Tấn Thành công nên không bị giết. Lúc đó Trang cơ đang mang thai, Đồ Ngạn Giả muốn giết đứa trẻ vì sợ bị trả thù sau này. Được đại phu Hàn Quyết cùng các gia thần, môn khách họ Triệu là Công Tôn Chử Cữu và Trình Anh hết lòng che chở, đứa con trai Triệu Sóc mới ra đời được cứu sống, được đặt tên là Triệu Vũ. Để làm được việc này, sau khi bàn bạc với Chử Cữu, Trình Anh mang đứa con nhỏ cũng mới sinh của mình ra thế mạng, cho Công Tôn Chử Cữu mang vào núi giấu, rồi tự mình đi tố cáo với Đồ Ngạn Giả. Đồ Ngạn Giả tìm đến nơi Trình Anh chỉ, tin là đã tìm ra con côi họ Triệu, liền giết chết cả Công Tôn Chử Cữu và đứa trẻ. Trình Anh bí mật giấu đứa con côi họ Triệu một nơi và nuôi nấng Triệu Vũ trưởng thành[1]Trong quan hệ huyết thống, Triệu Vũ là anh họ của Tấn Cảnh công. Năm 583 TCN, Triệu Vũ lên 15 tuổi. Tấn Cảnh công mang bệnh. Hàn Quyết xin Tấn Cảnh công nhớ công lao của họ Triệu với nước Tấn để khôi phục họ Triệu. Tấn Cảnh công thuận theo, phục chức cho Triệu Vũ và cho Triệu Vũ tự đi báo thù giết Đồ Ngạn Giả. Triệu Vũ bèn giết chết họ Đồ.Nội dung kịchTrên cốt truyện lịch sử xảy ra thời Xuân Thu, Kỷ Quân Tường có nhiều thay đổi khi viết vở kịch này, cả về thời gian lẫn nhân vật[2]:
-
Chuyện giết gia đình Triệu Sóc – cha của Con côi họ Triệu không phải thờiTấn Cảnh công mà được đẩy lên thời Tấn Linh công – vị vua nổi tiếng là hôn quân, tàn bạo và sử cũng ghi nhận cũng từng trọng dụng Đồ Ngạn Giả.
-
Đại phu Hàn Quyết trong chính sử có công tham gia cứu Triệu Vũ và lập lại họ Triệu, nhưng lại tự vẫn chết ngay ở màn đầu trong vở kịch.
-
Do sự tàn sát họ Triệu diễn ra ngay thời Tấn Linh công, nguyên do để vua Tấn đồng tình cho Đồ Ngạn Giả giết họ Triệu vì sự chính trực can ngăn những việc làm sai trái của vua Tấn
-
Công Tôn Chử Cữu là môn khách của họ Triệu, được Kỷ Quân Tường xây dựng là một vị quan cùng triều với Triệu Thuẫn
-
Việc báo thù của Triệu Vũ diễn ra ngay trong thời Tấn Cảnh công, được vở kịch đẩy lui xuống thờiTấn Điệu công (thời gian có tính ước lệ, bỏ qua 3 đời vua Thành công, Cảnh công và Lệ công)
Triệu thị cô nhi ca ngợi tinh thần trung nghĩa, sẵn sàng liều thân báo thù cho nhà, cho nước. Vở kịch đã miêu tả các nhân vật trung thần, nghĩa sĩ, vợ tiết, con hiếu đầy chí khí, rất oai phong lẫm liệt