Mấy trăm năm trước, có một chủng tộc cổ xưa gọi là Tây Nạp tộc. Tộc này kì lạ ở chỗ toàn bộ tộc trên dưới đều là nam tử. Ngoài ra, mỗi nam nhân đều có năng lực thụ thai. Bởi vì Tây Nạp tộc nhân không chỉ thập phần tuấn tú khiến cho vô số nam nhân trên thế gian khuynh đảo, cho nên liền có những nam nhân chuyên đến Tây Nạp tộc để tìm kiếm bạn đời chung thân. Bởi vì số người muốn tìm kiếm Tây Nạp tộc nhân làm bạn lữ ngày càng nhiều, lại thêm người Tây Nạp tộc có khả năng thụ thai có thể sẽ sinh sôi nảy nở về sau, nên thế gian bắt đầu xuất hiện một đám người cừu thị Tây Nạp tộc. Bọn họ đố kị Tây Nạp tộc nhân dung nhan mỹ mạo, còn có những năng lực đặc biệt, cho nên âm thầm đối với Tây Nạp tộc tiến hàng bách hại. Bọn họ hạ độc dược vào nguồn nước và những thực vật đang sinh tồn. Rất nhanh, Tây Nạp tộc nhân nhân số ngày càng ít đi, cuối cùng, số người ít ỏi duy nhất còn lại cũng tránh không khỏi bị cưỡng bách rời xa quê hương. Nhưng đám người kia vẫn không đủ thỏa mãn, bọn họ bắt đầu truyền bá rằng Tây Nạp tộc nhân diệt vong là do thiên thần thiên khiển (đại loại là bị trời trừng phạt), nếu có người dám cũng Tây Nạp tộc nhân tằng tịu, ắt sẽ bị trừng phạt giống như thế. Dần dần, Tây Nạp tộc bị thế nhân xa lánh. Người Tây Nạp tộc phần lớn trên người đều có một hình xăm lục tinh (chắc là sao 6 cánh). Tời thời khắc thụ thai sinh nở, lục tinh bình thường màu đen sẽ chuyển dần sang đỏ, người thường rất dễ nhận biết. Cho nên, để có thể hảo hảo sinh tồn, người Tây Nạp tộc phải mai danh ẩn tích, vụng trộm tìm kiếm nhau, không có được một cuộc sống có ánh mặt trời.
Một hài tử nhỏ tuổi đang đứng trước mộ cha, bàn tay nhỏ bé đầy vết thương hái những bông tâm tiện lan đặt xuống trước mộ. Đã bốn ngày, cuộc sống chỉ còn một mình, đã trải qua bốn ngày.
Sáu ngày trước, hắn và cha trốn thoát khỏi tai họa ập đến. Toàn tộc bởi vì uống phải nước có chứa độc dược do gian nhân đưa đến, đều không tránh khỏi bỏ mạng. Cha miễn cưỡng cho hắn ăn giải dược, mang hắn ly khai khỏi nơi thi thể chất đầy đó. Nhưng thực tế, cha đã bị trúng độc quá nặng, độc tố sớm đã tiến vào lục phủ ngũ tạng, nhưng vì hắn, đã cố chèo chống đến được nơi này cách xa quê hương cả trăm dặm.
“Thường nhi…” Cha lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nhi tử, ánh mắt tràn đầy áy náy “Thường nhi, cha…cha chỉ sợ không thể duy trì được nữa……Từ nay về sau, ngươi phải học cách sống một mình, hiểu không?”
“Không…” Ngạn Lạc Thường tuổi còn nhỏ, dùng bàn tay nhỏ bé của chính mình mà nắm chặt lấy bàn tay dần lạnh như băng của cha hắn “Không, …cha, cha đừng bỏ Thường nhi lại…” nước mắt không ngừng chảy xuống, đọng trên gương mặt cha.
“Thường nhi…Đừng khóc, ngươi phải kiên cường. Cha không thế bảo vệ ngươi, nên ngươi phải biết tự bảo vệ mình, hiểu không?” Ngón tay cha nhẹ nhàng lau đi khóe mắt đầy nước của Ngạn Lạc Thường.
“Ân, Thường nhi hiểu. Cha, cha đừng nói nữa, nghỉ ngơi một chút, bảo tồn thể lực. Thường nhi đi tìm thuốc giải cho người…” Ngạn Lạc Thường nhẹ nhàng đặt cha nằm xuống, chuẩn bị chạy đi.
“Thường nhi, không cần…” Cha bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Ngạn Lạc Thường “Thường nhi, ngươi phải nhớ kĩ, chúng ta là Tây Nạp tộc nhân, không thể so với người thường. Hiện tại thế gian đối với chúng ta như hổ rình mồi, một mình ngươi phải cẩn thận.”
“Ân, ân. Thường nhi sẽ cẩn thận…”
“Thường nhi ngoan…” Nghe được nhi tử trả lời, nội tâm cha nhẹ nhàng thở ra “Thường nhi, sau này nếu gặp được người thật lòng yêu ngươi, phải biết hảo hảo quý trọng….Đừng như cha, phải thương tiếc suốt đời…”
“Cha…” Ngạn Lạc Thường cảm thấy tay cha trong tay mình, khí lực càng lúc càng yếu “Cha!”
“Thường nhi…..Thực xin lỗi…” Cuối cùng, khóe mắt hàm chứa nước mắt của cha vĩnh viễn khép lại.
“Cha…” Ngạn Lạc Thường lớn tiếng khóc, ôm chặt thi thể phụ thân, thật lâu không có cử động.
Bốn ngày sau, Ngạn Lạc Thường đem cha hảo hảo an táng. Bên cạnh bia mộ, Ngạn Lạc Thường để lại một khóm tâm tiện lan. Tâm tiện lan, là loài phong lan đặc thù của Tây Nạp tộc. Không chỉ có hương thơm, còn có thế giải bách độc, vô cùng công hiệu. Cha lúc sinh thời thích nhất tâm tiện lan, bởi vì đó là vật đính ước của người cũng ái nhân. Phụ thân đó của hắn hình như là một đại hiệp lang thang bốn phương, nghe nói võ công rất cao cường, trong giang hồ cũng không hề nhỏ bé chút nào. Nhưng lúc ấy cha vì Tây Nạp tộc, lựa chọn chia lìa ái nhân. Phụ thân đi, để lại một mình cha…
Vuốt bia mộ tạc danh tự của cha, tay Ngạn Lạc Thường nắm chặt một chuỗi chuông nhỏ, hồng sắc của thô tuyến xuyên qua màu vàng của quả chuông, mang một vẻ khéo léo đáng yêu. Đó chính là vật tùy thân của cha, cũng chính là vật duy nhất phụ thân lưu lại cho hắn.
“Cha, Thường nhi từ nay về sau cũng chỉ có một mình người…” Ngạn Lạc Thường nhắm mắt lại, đầu khẽ tựa lên bia mộ, mặc cho mưa rơi tí tách làm hắn ướp nhẹp……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT