Hàng mi này lúc u sầu hay đau xót, hãy để ta vuốt phẳng.
Cố Tích Triều nở nụ cười, nhắm mắt lại.
Hắn cảm nhận được bàn tay phải chai sạn của Thích Thiếu Thương cọ vào làn da mình, có được cảm xúc kỳ lạ.
Hắn bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái. Có lẽ như vậy thì ưu sầu phiền muộn của mình thực sự tan thành mây khói.
“Một đường phong trần, đệ chịu được sao?” Thích Thiếu Thương không khỏi lo lắng.
“Ba năm đào vong ta còn chịu được, ngần này đã là gì.”
Thích Thiếu Thương có chút khó chịu. Ba năm đào vong thực sự khổ sở nhường nào?
Chính mình cũng từng trốn chạy, nếm cái loại tư vị ngày đêm dày vò của nó.
Tự lo đói khát, tự quản ấm lạnh.
“Chịu khổ chả sao. Huynh chịu được thì ta sá gì. Ta chỉ không chịu nổi một ngày nào đó, huynh không còn bên ta. Thề có trời là lúc đó ta muốn cùng huynh thiên lý đại chiến lần nữa.”
Năm thứ nhất, Cố Tích Triều hận Thích Thiếu Thương đến tận xương tủy.
Năm thứ hai, hắn phát hiện mình tưởng nhớ người kia đến dị thường.
Năm thứ ba, hắn nghĩ hắn sắp phát điên. Từ tỉnh đến mộng đều là hình bóng kẻ đáng ra phải hận.
Cho nên hắn phải về Biện Lương. Vương Tiểu Thạch nhớ Ôn Nhu, cho nên đã trở lại, bị bắt tới Đường Môn.
Hắn nhớ Thích Thiếu Thương, hắn đã trở lại. Thích Thiếu Thương đã mong nhớ hắn rồi.
Bọn họ kỳ thật vẫn chưa bỏ qua.
Bọn họ kỳ thật đều thực may mắn.
Thích Thiếu Thương luôn luôn đứng ở đó, không rời đi, thậm chí vị trí không sai một bước.
Cho nên Cố Tích Triều vô luận đi tới nơi nào, chỉ cần vừa quay đầu lại —— có thể thấy, Thích Thiếu Thương vẫn đứng nơi đó.
Năm đó hắn ở Kỳ Đình tửu quán chờ đợi mình về —— hắn đợi chờ.
Ba năm sau hắn ở Biện Lương Thành chờ đợi mình —— vẫn đợi chờ như xưa.
Mà ngay cả lần đó vào tận Hoàng Cung, hắn cũng vẫn đứng ở phía sau mình.
Đến tột cùng là ai họa địa vi lao —— là ai khốn long tại uyên?
Phân không rõ —— từ lâu đã không hề rõ ràng.
Phân không rõ, liền hỗn.
Thì là chuyện riêng của hai người họ.
Kỳ thật Thích Thiếu Thương luôn luôn chờ hắn. Chỉ cần mình hừ lạnh cũng đủ để khiến y cười nửa ngày.
Cố Tích Triều lặp lại lần nữa, “Khi đó khao khát được đọ sức với huynh lần nữa, đường đường chính chính, không âm mưu toan tính, không tính kế hệ lụy. Có lẽ là vì thế nên đệ mới còn sống đến hôm nay.”
Thích Thiếu Thương cũng im lặng nhìn hắn chăm chú. Trên con đường gập ghềnh đi Xuyên Thục, Thích Thiếu Thương biết ánh mắt trong trẻo của Cố Tích Triều muốn cái mạng già của hắn. Nhưng hắn liếc một lần rồi lại muốn liếc lần nữa.
“Giờ thì sao? Giờ còn muốn đánh với ta à?”
Cố Tích Triều mỉm cười, rút ra thanh Cửu Vạn Phong bên sườn, thanh quang xuyên tỏa màn đêm.