Nàng từng nói với hắn: Tri âm, nàng nói huynh có thể coi ta là tri âm.
Kết quả của lần đó, Thích Thiếu Thương tức giận thành hung ác, hắn quăng vỡ tất cả đồ đạc có thể quăng được của Huân Hương Các.
Lý Sư Sư hoảng sợ nhìn hắn phát tiết, quên ngăn trở —— đến tận lúc Thích Thiếu Thương tự mình dứt khỏi mộng tưởng, má lúm đồng tiền như căng ra.
Thích Thiếu Thương không giải thích, hắn say hỗn độn như thường, ngày thứ hai Dương Vô Tà đem bạc đến bồi thường —— Vật nào trong phòng của Bạch Mẫu Đơn lại không phải là vật vô giá?
Từ đó về sau Lý Sư Sư biết, mỗi người đều có một miệng vết thương không thể chạm vào, vô luận nàng là một thiếu nữ, hay hắn là một đại hiệp.
Mà miệng vết thương của Thích Thiếu Thương, chính là hai chữ “Tri âm”.
Lý Sư Sư không miệt mài theo đuổi, bởi vì nàng biết lo nhiều vô ích.
Không thể làm tri âm, vậy thì làm hồng nhan —— hồng nhan, tri âm, có cái gì bất đồng sao?
Chính là nàng cũng biết, nhất định là bất đồng, ít nhất ở trong lòng Thích Thiếu Thương, là tuyệt đối bất đồng.
Lần đầu tiên hắn đến tìm nàng, nàng thậm chí rụt rè như thiếu nữ mới lớn. Cho nên nàng nói nàng không tiếp khách, chỉ cùng hắn nói chuyện phiếm.
Mà hắn cũng mỉm cười nhận —— nàng nghĩ hắn là quân tử.
Rồi sau đó nàng rốt cục biết, hắn đến tìm nàng ngày đó là bởi hắn rất tịch mịch —— cho dù không phải Lý Sư Sư, là những người khác cũng có thể, là Bước Tiểu Tuyền, Đỗ Yêu Hoa hoặc Tiểu Giang gì cũng được.
Rồi sau đó nàng mời hắn —— mời gì thì hắn tự nhiên sẽ hiểu, chính là hắn thản nhiên cự tuyệt.
Lý Sư Sư là một người thông minh, người thông minh phải hiểu mình nên như thế nào.
Thông minh như Lý Sư Sư không bao giờ mời Thích Thiếu Thương nữa —— trừ phi chính hắn nguyện ý.
Nàng còn nhớ rõ hắn lần đầu tiên tới tìm nàng —— ánh mắt tịch mịch như vậy, sao lại là của Thần Long đứng đầu kinh sư được?Mới đầu nàng nghĩ là cô độc tại quyền vị, nhưng rất nhanh phủ định.
Đó là khổ vì chữ “Tình”.
Đó là ngày cuối tháng 11 của hai năm trước.
Trời lạnh như vậy, ánh mắt của hắn cơ hồ bị tịch mịch chôn vùi.
Mà hai năm nay, Thích Thiếu Thương ngẫu nhiên sẽ tìm đến nàng, tại đây phù dung trướng ấm vốn gợi đêm xuân, Huân Hương Các—— để bàn chuyện phiếm.
Tình thơ ý hoạ, rất ưu thương.
Gió mát tắm cho người say.
Mà hôm nay, lại là một ngày rét đậm cuối tháng 11, giống như ngày lạnh đó cách đây hai năm.
Thích Thiếu Thương lại đây tìm nàng, mắt lại tràn ngập tịch mịch như vậy —— kỳ thật hắn làm sao lại luôn tịch mịch?
Lý Sư Sư biết, người thông minh không nên hỏi những điều không nên hỏi, không nên làm những chuyện không cần làm.
Chính là, người thông minh một khi đã yêu, sẽ vứt trí thông minh đi đâu mất. Chẳng những không thông minh, thậm chí còn có chút ngu ngốc.
Tối nay Lý Sư Sư làm chuyện ngu ngốc nhất.
Nàng vì hắn rót rượu, cho hắn say, giải ngàn u sầu.
Ngay lúc hắn tựa hồ muốn say, nàng hỏi.
Nàng hỏi nguyên nhân tại sao lại tịch mịch.
Nàng đứng gần hắn như vậy, sau đó đụng vào miệng vết thương của hắn.
Miệng vết thương kia trong lòng hắn.
Nàng thậm chí đã chuẩn bị trong trường hợp hắn nổi điên.
Nàng không sợ hắn quăng ngã cái bàn ghế dựa, bàn le hoa, chiếc ghế đàn, phá hư thì sao?
Nàng chỉ là muốn biết, là người nào ở trong lòng hắn đâm một vết thương nặng đến thế, là người nào, là vết thương trong lòng hắn.
Bằng trực giác, người kia căn bản không phải là Tức Hồng Lệ.
Thích Thiếu Thương nếu là vì Tức Hồng Lệ bi thương thành như vậy, cần gì phải rời xa nàng —— là Thích Thiếu Thương tự mình đẩy đệ nhất mỹ nữ ra xa.
Cho nên nàng muốn biết, rốt cuộc là ai?
Chính là Thích Thiếu Thương không phát cuồng, thậm chí không hề động chi.
Hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, uống bình Nữ Nhi Hồng ấy.
Ánh mắt của hắn mờ mịt, bỗng nhiên lại trong trẻo lên, trong một chớp mắt, không biết rốt cuộc là say hay vẫn chưa say.
Lý Sư Sư lặp lại một lần, “Huynh, vì ai thương tâm?”
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy y phục của Lý Sư Sư, tóc của Lý Sư Sư.
Hắn chưa bao giờ thật sự quan sát bộ dáng của nàng—— nói ra ai mà tin được.
Tóc dài như mây, dùng một cây mộc cây trâm nhẹ nhàng xuyên qua —— một nữ tử tuyệt thế lắm của như vậy, sao phục sức lại đơn giản thế?