Đoàn người Nhậm Ngã Hành ra khỏi biệt viện, đi theo người trước mặt, hướng về phía Hắc Mộc Nhai.

Dọc theo đường đi, thứ tự trước sau còn chẳng hề thay đổi, chẳng ai lên tiếng nói câu nào với nhau.

Song, đi một đường đến bên cạnh một rừng cây nhỏ còn cách bãi Tinh Tinh một đoạn, cái người vẫn luôn đi phía trước đó chợt dừng lại.

Đợi một hồi, Nhậm Ngã Hành bắt đầu mất kiên nhẫn, đang định mở miệng thúc giục, lại thấy hắn quay đầu lại.

“Ở chỗ này được rồi.”

Con chim nhỏ xinh xinh nhún nhảy nơi ngọn cây đầu cành, phát ra những tiếng kêu thanh thúy, trong không gian vắng lặng không một bóng người dư thừa này lại có vẻ thật vang vọng. Tuy vậy, năm tiếng thật thấp thật trầm như tiếng thở dài nọ vẫn rơi vào tai bốn người còn lại một cách rõ ràng.

“Trại Hoa Đà có ý gì?” Nhìn về phái nam tử còn đang thả ánh mắt của mình lên lòng bàn tay cuốn kim tuyến, không hiểu sao trong lòng Nhậm Doanh Doanh trào lên một dự cảm tồi tệ.

Nam nhân vẫn đứng ngược sáng đó ngẩng đầu lên, mặc dù nét mặt hắn vẫn nhàn nhạt, tựa hồ ngay cả một chút biểu tình dư thừa cũng không có, chỉ là giữa hai đầu lông mày lại có thêm một phần ngạo nghễ.

“Ra tay đi!” Hai ngón tay tùy ý kẹp lấy thiên cơ tuyến, Âu Dương Minh Nhật thản nhiên nói.

Kinh ngạc nhìn hắn, Nhậm Doanh Doanh đã hiểu ý của hắn, “Ngươi đổi ý ――” rồi lại nghĩ lại, hắn chưa từng mở miệng đáp ứng rằng sẽ dẫn bọn họ đi tìm Đông Phương Bất Bại, nàng nhất thời nghẹn lại.

“Ngươi muốn giết bọn ta?” Sắc mặt Nhậm Ngã Hành cổ quái nhìn hắn, hiển nhiên là không tin hắn lại dám vì một người nam nhân, lại còn là một kẻ như Đông Phương Bất Bại mà chống lại bọn họ.

“Ha ha ha ha…” thấy hắn không lên, Nhậm Ngã Hành đột nhiên cười lớn “Lẽ nào ngươi thực sự thích cái tên thái giám Đông Phương Bất Bại kia?”

Nghe thấy hai chữ chói tai kia, ánh mắt lạnh lẽo của Âu Dương Minh Nhật chĩa thẳng về phía gã, thiên cơ tuyến như một tia chớp màu vàng vọt về phía Nhậm Ngã Hành.

Thấy hắn thật sự ra tay, trường kiếm của Nhậm Ngã Hành lập tức ra khỏi vỏ, chống lại sợi kim tuyến nhanh như chớp linh hoạt như rắn của hắn.

Hai người không ngừng ra tay muốn hạ sát đối phương, Nhậm Doanh Doanh lại không kìm được nhíu mày lại. Nơi này cách Hắc Mộc Nhai không xa, ban đầu bọn họ muốn đánh úp bất ngờ, bây giờ lại dừng ở chỗ này, lỡ như Đông Phương Bất Bại phát hiện mà đến đây thì tất cả sẽ bị hủy hết.

“Xung ca, thời gian gấp gáp, ngươi liên thủ cùng cha ta bắt người này trước đã rồi tính.” Liếc sang nam tử bên cạnh, Nhậm Doanh Doanh dịu dàng nói.

Đối với nữ tử đã cứu mình này, Lệnh Hồ Xung ban đầu là kính trọng, sau khi biết rõ nàng không phải là một lão bà bà tuổi đã quá nửa trăm, liền coi nàng như muội muội mà đối xử. Chỉ là, mặc dù vậy, nghĩ tới chuyện cái người đang đánh nhau cùng Nhậm Ngã Hành chung quy cũng không phải người trong ma giáo, hắn cũng không muốn cậy nhiều đánh ít, “Nhậm giáo chủ cũng không yếu thế, hẳn cũng sẽ không muốn ta nhúng tay vào.”

Thấy hắn từ chối, Nhậm Doanh Doanh cũng không tiện nói gì, chỉ đành nhìn về phía bên kia, hy vọng cha mình tốc chiến tốc thắng.

“Tiểu tử, võ công thật không tồi!” Qua lại hơn năm mươi chiêu, Nhậm Ngã Hành mở miệng tới một câu, ánh mắt tối sầm lại, tay kia lập tức vận hành công pháp thâm độc của mình.

Bởi vì lúc rảnh rỗi hắn sẽ so chiêu một chút với Đông Phương Bất Bại, chiêu thức và thân pháp Âu Dương Minh Nhật cũng nhờ vậy mà nhanh thêm vài phần. Nhưng mà, qua mấy chiêu sau, Âu Dương Minh Nhật lại nhạy bén phát hiện, nội lực của mình lại theo thiên cơ tuyến mà truyền về hướng đối thủ.

Không ngờ đối phương lại luyện loại công pháp hấp thụ công lực của người khác. Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển nghĩ cách đối phó, lập tức không biết Âu Dương Minh Nhật dùng công pháp gì, nội lực lưu chuyển trên thiên cơ tuyến đột nhiên trở nên cuồng bạo. Đối thủ lập tức bị đánh bật văng ra, hắn cũng nhảy lùi ra xa.

“Sư phụ của ngươi là ai?” thật không ngờ hắn lại đối phó bằng cách này, Nhậm Ngã Hành lùi lại vài bước, vừa thu lại kiếm của mình vừa hỏi.

“Biên Cương lão nhân.” Nhắc đến sư phụ của mình, trong giọng nói của Âu Dương Minh Nhật ngoại trừ kính yêu, còn nhiều hơn một phần ấm áp.

Mặc dù cũng chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng Nhậm Ngã Hành lại biết, có thể dạy dỗ ra được một đệ tử như vậy tất nhiên không phải người tầm thường, “Chắc hẳn phải là một vị cao nhân không quản việc đời.” dứt lời, gã lại tiến lên lần nữa, lần này gã bỏ luôn kiếm, trực tiếp đánh tay không.

Tuy nhiên, ngay khi chưởng phong của hai bên chuẩn bị đụng độ, giữa không trung truyền đến một tiếng xé gió, chừng mười tia sáng lạnh lẽo vọt thẳng về phía Nhậm Ngã Hành.

Nhậm Ngã Hành lập tức nghiêng thân, đánh ra một chưởng đẩy lùi ám khí tập kích. Ngay tại lúc đó, một bóng người mặc đồ đỏ rơi xuống bên cạnh Âu Dương Minh Nhật.

Sau khi xác nhận hắn không bị thương, Đông Phương Bất Bại quay lại, lạnh lùng gằn một tiếng, “Nhậm Ngã Hành!”

Nghe thấy giọng nói kia, Nhậm Ngã Hành hơi dừng lại một chút, “một chút” này khiến gã không tránh kịp một ngân châm đâm thẳng vào vai.

“Đông Phương Bất Bại!” nhìn thấy bóng người màu đỏ đó, con ngươi Nhậm Ngã Hành hơi co lại, lập tức cất tiếng cười to, “Ha ha ha ha… Đông Phương Bất Bại, dù ngươi đã trở thành giáo chủ thì sao nào? Chẳng phải là vẫn phải tự thiến… phải chịu nằm ngưới thân nam nhân đó hay sao!”

Nghĩ rằng con gái còn đang đứng bên cạnh, mặc dù Nhậm Ngã Hành cười đến bừa bãi, song lời nói ra vẫn thu lại phần nào sự thô tục.

Nhưng dù như vậy, ánh mắt của Âu Dương Minh Nhật cũng lạnh xuống trong nháy mắt, thiên cơ tuyến trong tay vụt một cái bắn ra.

Lúc này đây không biết hắn dùng loại võ công gì, kim tuyến như rắn vô cùng linh hoạt, mang theo sát khí đánh về phía các tử huyệt quanh người Nhậm Ngã Hành.

Nhậm Ngã Hành đánh chưởng đỡ lấy, mặc dù bảo vệ được chính mình, nhưng lại không bắt được sơi kim tuyến kia.

“Xung ca…” thấy vậy, Nhậm Doanh Doanh nhìn về phía người bên cạnh.

Nghe thấy thanh âm của nàng, Lệnh Hồ rút kiếm xông ra, nhưng là trực tiếp đánh về phía Đông Phương Bất Bại.

Tưởng như mũi kiếm đã sắp đâm đến yết hầu y, Đông Phương Bất Bại lại chỉ phất một cái tay, đẩy kiếm của hắn đi.

Cũng vào chính lúc đó Lệnh Hồ Xung cũng thấy rõ thứ mà y dùng để gạt mũi kiếm của mình lại là một cây tú hoa châm không dài đến một tấc!

Trong lòng cảm thán võ công của y thật sự rất cao, đồng thời Lệnh Hồ Xung cũng biết, nếu không dốc toàn lực, sợ rằng chính hắn cũng khó mà giữ được tính mạng, vậy nên hắn liên tiếp đâm bốn chiêu kiếm liên tục nhắm vào những chỗ hiểm của Đông Phương.

Lúc đầu Đông Phương Bất Bại còn chưa coi trình độ của hắn ra đầu vào với đâu, bây giờ nhìn thấy mấy chiêu này, lại khiến y dậy thêm mấy phần hứng thú, khen: “Kiếm pháp rất cao.” lời còn chưa nói hết, y nhẹ nghiêng người vung tay đỡ chiêu, trái một chưởng phải một chưởng, trên một chiêu dưới một chiêu, nhẹ nhàng hóa giải bốn chiêu kiếm của Lệnh Hồ Xung.

Nhìn y cứ như phất tay rất tùy tiện, nhưng không chỉ cản được kiếm của mình, mà trong cùng lúc dó, y cũng dựng lên phòng bị khiến toàn thân không có một kẽ hở, thần sắc Lệnh Hồ Xung ngưng lại. Hắn lập tức hét lớn một tiếng, trường kiếm không chút do dự đâm thẳng về phía trước.

Đông Phương Bất Bại thuận tay ngăn lại kiếm của hắn, một châm phóng ra xuyên qua tai phải của hắn.

Sau đó, trường kiếm của Lệnh Hồ Xung tựa như gió cuốn mưa rào điên cuồng chém loạn về phía y, Đông Phương Bất Bại linh hoạt né trái tránh phải, còn không quên tâm tắc khen ngợi vài câu: “Kiếm pháp không tệ! “

Bên kia, Nhậm Ngã Hành nhiều lần không cách nào dùng Hấp Tinh đại pháp đối phó với Âu Dương Minh Nhật, đã dần mất kiên nhẫn, lại thấy đối phương vẻ mặt lạnh nhạt nhẹ nhàng điều khiển dây kím tuyến đánh về phía mình, gã không khỏi dần trở nên táo bạo.

Thấy tâm tình gã biến đổi, Âu Dương Minh Nhật nhàn nhạt nhìn một cái, lập tức thiên cơ tuyến đánh thẳng về phía mi tâm của gã.

Chiêu thức lần này của hắn vừa nhanh vừa độc, Nhậm Ngã Hành hơi rùng mình, vung tay cản chiêu, mặc dù cũng có phòng bị hắn lại ra hậu chiêu, lại ngàn vạn lần không ngờ kim tuyến phi đến trước mặt mình rồi bỗng nhiên như mất lực rơi xuống.

Nhậm Ngã Hành hơi ngạc nhiên, nâng tay lên đang định buông xuống, lập tức bị Âu Dương Minh nhật chớp thời cơ đánh một chưởng văng hắn xuống đất.

Thấy cha ngã xuống, Nhậm Doanh Doanh đang muốn đi qua, lại nhìn thấy Lệnh Hồ Xung phía bên kia cũng đang tiến thoái lưỡng nan. Lập tức, nàng thấy Âu Dương Minh Nhật cầm một chiếc khăn tay hạ mắt lau lau bàn tay phải, cũng không có ý định ra tay tiếp, nàng nhìn thoáng qua phía Thượng Quan Vân, rồi lập tức rút kiếm đâm tới về phía Đông Phương Bất Bại.

Thượng Quan Vân do dự đứng tại chỗ, song cũng không cử động.

Có Nhậm Doanh Doanh tham dự vào, Đông Phương Bất Bại cũng không còn hứng thú đánh nữa, sau khi gạt nàng bay qua một bên, rồi bắn mười cây tú hoa châm về phía Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung vung kiếm ngăn cản, nhưng vẫn bị trúng sáu cây châm trên người.

“Xung ca ――”

Nhìn thấy Lệnh Hồ Xung khạc ra một ngụm máu ngã về phía sau, Nhậm Doanh Doanh kêu một tiếng lao tới.

Đông Phương Bất Bại không để ý đến bọn họ, thu châm rồi đi về phía người nọ.

“Sao ngươi cũng tới?” Âu Dương Minh Nhật hỏi.

Liếc nhìn hắn một cái, Đông Phương Bất Bại không nói gì.

Âu Dương Minh Nhật hơi mỉm cười, thay y vuốt phẳng những nếp nhăn trên tay áo.

Chờ hắn chuẩn bị cho tốt, Đông Phương Bất Bại vỗ một chưởng vào tay hắn, nhẹ nhướng mày lành lạnh hỏi: “Ngươi đây là muốn làm cái gì? “

“Đông Phương.” Nếu y đã tới đây rồi, thì làm sao có chuyện y không biết. Âu Dương Minh Nhật cầm tay y.

Trong lòng biết hắn như vậy cũng là vì mình, Đông Phương Bất Bại lườm hắn một cái, nhưng cũng không có nói thêm nữa, quay đầu nhìn về phía người đang nằm trên mặt đất, “Nhậm Ngã Hành, bổn tọa có ý tốt cho ngươi về Tây Hồ dưỡng lão, ngươi cần gì phải bất chấp như thế? “

“Dưỡng lão?” Nhậm Ngã Hành dường như bị y chọc tức đến bật cười, “Đông Phương Bất Bại, ngươi đắc ý lắm hả? Nếu để người trong giáo biết ngươi chỉ là một kẻ…”

Lời của gã còn chưa dứt, một vệt sáng vàng đánh thẳng về phía ngực gã, vốn đã bị nội thương nặng không thể tránh khỏi, gã kêu lên một tiếng đau đớn, khóe môi tràn máu.

“Ngươi… khụ khụ… Nhưng thực sự ngươi vẫn có mắt nhìn!” thấy người kia bảo vệ y như vậy, Nhậm Ngã Hành nhìn Đông Phương Bất Bại mà than.

“Đương nhiên, bổn tọa cũng không phải kẻ không có mắt nhìn người như ngươi!” Đông Phương Bất Bại hừ lạnh, trong mắt lại mang một chút đắc ý.

“Dù không cho ta nói thì như thế nào? Ha ha ha ha…Ta đã sớm sai người ta đi truyền tin vào trong giáo, chỉ sợ lúc này…Ha ha…Lúc này toàn bộ giáo chúng đều biết rồi! Ngươi cảm thấy bây giờ bọn họ còn có thể coi ngươi là giáo chủ nữa sao?” Nhậm Ngã Hành cười to.

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại lạnh xuống, y không để bụng người khác nhìn mình thế nào, nhưng không muốn chỉ vì mình mà người đứng bên cạnh đây bị kẻ khác chỉ trỏ.

“Nhậm Ngã Hành, thế thì sao? Hiện giờ bổn tọa giết ngươi, ngươi cũng sẽ không thể trở lại Nhật Nguyệt thần giáo thôi.” Đông Phương Bất Bại nói xong, tú hoa châm đã nhô ra từ đầu ngón tay.

Nhậm Doanh Doanh thấy vậy, nhẹ nhàng buông Lệnh Hồ Xung xuống rồi lao tới chắn trước mặt cha mình, “Đông Phương thúc thúc, xin hãy tha cho cha ta một mạng! “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play