Giải thích đơn giản rằng mình là linh hồn từ thế giới hiện đại xuyên tới đây, hơn nữa mọi diễn biến lịch sử ở thế giới Tiếu ngạo và Tuyết Hoa mình đều biết, duy chỉ có việc mình vốn là nữ lại bị xuyên vào thân thể nam nhân là Dương Liên Đình không đề cập đến.

Mơ hồ hiểu được, Âu Dương Minh Nhật cũng không truy hỏi quá sâu.

Vì vậy Dương Liên Đình liền trở về phòng mình.

Bữa tối hai người cũng đều dùng ở trong phòng. Đến tận lúc trăng treo trên đỉnh trời, đèn trong viện cũng tắt hết.

Gió đêm se lạnh nhẹ nhàng thổi, trên trời tầng mây bồng bềnh lững lờ trôi, một hồi che khuất đốm sao, một hồi lại che khuất ánh trăng sáng bạc.

Từng đốm từng đốm sao dần biến mất sau tầng mây trên không trung, bình minh rốt cuộc đã đến.

Ở một góc hẻo lánh trên Hắc Mộc Nhai, một gian trong phòng đột nhiên sáng lên ánh nến, một loạt tiếng nước rửa mặt lạo xạo qua đi, màn giấy dán trên song cửa in thêm một bóng người. Lại một lát sau, tiếng tiêu du dương vang lên.

Đông Phương Bất Bại đang ngủ trong phòng ngay cách vách lập tức mở to mắt, một lát sau, xác định tiếng tiêu kia đúng là từ viện tử bên cạnh truyền đến, y mạnh mẽ ngồi dậy, vung tay đốt sáng ngọn đèn trong phòng.

Đợi đến khi một khúc chấm dứt, Đông Phương Bất Bại xuống giường mặc ngoại bào, ngay cả tóc cũng không buộc, xách mấy vò rượu ra khỏi phòng.

Đến lúc tiếng tiêu lại một lần nữa vang lên, Đông Phương Bất Bại đã ngồi xuống trên mái nhà.

Một tay đặt vò rượu bên môi rót xuống thứ chất lỏng cay nồng, một tay đặt ở đầu gối khe khẽ gõ theo nhịp tiết tấu của từ khúc, trên mặt Đông Phương Bất Bại lộ ra thần sắc phức tạp.

Nằm đó đợi mãi không có chút tin tức nào của người bằng hữu bí ẩn, y mang theo chán nản hoang mang cùng chút giận chó đánh mèo, dồn hết thảy lực chú ý lên giáo chủ tiền nhiệm – Nhậm Ngã Hành.

Y nghĩ rằng, nếu có thể đứng ở chỗ cao nhất của thần giáo, như vậy sẽ không có ai có thể gây ảnh hưởng đến chuyện y và hắn liên hệ. Chẳng sợ không thể nhìn thấy người nọ, dựa vào lực lượng của thần giáo cũng có thể huy động tìm kiếm.

Khi đó, trong lòng đối với việc có thể tìm được hắn, hẳn phải không chỉ là mong chờ thanh âm của hắn đi?

Chỉ là, phái người đi gần như lật tung cả cùng biên cương, Tây Vực to như vậy, lại vẫn không tìm được người nọ. Trong lòng vô cùng thất vọng, mỗi sáng sớm tỉnh dậy, y lại cảm thấy người nọ tựa như giấc mộng của mình, không thể chạm tới hay không hề tồn tại.

Hiện giờ, lên làm  giáo chủ cũng không có chuyện gì đáng vui vẻ. Khi y đã gần như tuyệt vọng, người nọ lai tự nhiên xuất hiện?

Lắc đầu khẽ cười, Đông Phương Bất Bại lại rót cho mình một vò rượu, “Đông Phương Bất Bại, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?”

Lúc trước không phải muốn tìm người nọ, muốn gặp người nọ sao? Hiện giờ, người nọ ngay tại bên cạnh, tại sao ngươi không dám tới tương thức cùng hắn?

“Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bách. Ngươi hiện giờ danh cũng thay đổi, thanh âm cũng không giống như trước, hắn làm sao có thể nhận ra ngươi?” Thấp giọng tự chế giễu chính mình, Đông Phương Bất Bại kéo  tay áo ra trước mắt.

Y – Đông Phương Bất Bại – đã không còn giống như trước kia, yêu thích hồng trang, cũng không quản người trong thiên hạ nhìn ngó, vậy nhưng ―― vì cái gì không thể đến trước mặt người nọ mà nhận thức, vì cái gì lại không muốn cho hắn biết mình chính là Đông Phương Bách?

Tầm mắt rơi xuống gian phòng với ánh sáng yếu ớt, trong mắt Đông Phương Bất Bại để lộ ra xao động mãnh liệt.

Y vẫn nghĩ rằng bản thân chỉ muốn được gặp Âu Dương Minh Nhật chân chính, người mỗi sáng sớm vì y mà thổi tiêu. Nhưng tại sao hiện giờ đã gặp được, y lại thật sự muốn giữ ở bên người, muốn hắn có thể ngày ngảy ở cùng y, muốn hắn......

“Âu Dương Minh Nhật, Âu Dương Minh Nhật......” Lại uống thêm một vò rượu, Đông Phương Bất Bại khẽ nheo mắt, “Lúc trước tại sao ngươi đột nhiên không có chút tin tức nào?”

Uống xong một vò rượu, trời cũng đã sáng, mà khúc tiêu đã lặp lại không biết bao nhiêu lần kia cũng đã ngừng tự lúc nào.

“Choang――”

Nhìn bóng người chiếu trên khung cửa kia theo ánh nến, Đông Phương Bất Bại thuận tay ném vò rượu vào khoảng không. Cái bình liền theo nóc nhà lăn xuống, rơi vỡ nát.

Âm thanh các mảnh vỡ của vò rượu văng khắp nơi trên mặt đất ngừng lại, xung quanh lại một mảnh yên tĩnh.

Thấy bóng người trên song dừng lại một chút rồi đứng dậy đi vào trong phòng, Đông Phương Bất Bại cau mày, thân hình khẽ động, lập tức phi thân về phía gian phòng.

“Ba ――”

Một đạo kim tuyến từ trong cửa xuyên qua màn giấy phi tới, đánh về phía người đang lại gần.

Tay áo vung lên, một sợi tơ hồng từ đầu ngón tay Đông Phương Bất Bại bắn ra, thừa lúc hai sợi kim tuyến cùng tơ hồng quấn chặt vào nhau, y lập tức tung ra một chưởng đánh mở cửa phòng.

“Có việc?” Giương mắt nhìn về phía người tới, Âu Dương Minh Nhật rung tay thu hồi thiên cơ tuyến.

Đi về phía trước hai bước, Đông Phương Bất Bại nắm chặt tay phải của hắn đi ra ngoài, “Bồi ta uống rượu.”

Ngay lúc bị y đụng tới, Âu Dương Minh Nhật nhíu mày, đang muốn vung khỏi bàn tay y, lại thấy từ lòng bàn tay y truyền đến cảm giác mát lạnh, hắn lại vươn hai ngón tay dễ dàng nắm lấy chế trụ cổ tay y.

Đột nhiên Đông Phương Bất Bại bất ngờ rút tay, thừa lúc hắn đang nhìn về phía mình lại bất ngờ cầm lấy tay hắn, trực tiếp kéo người nhảy lên mái nhà.

“Ngồi đi.” Vung tay áo phủi đi tro bụi trên mái ngói, Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu nói với hắn.

Bình minh đang lên, hàng ngàn tia nắng mặt trời đang xuyên thấu qua tầng mây, dừng lại ngay ở trên mái nhà. Âu Dương Minh Nhật chỉ cảm thấy người kia một mái tóc đen huyền tựa ngọc đen rối tung, trên gương mặt phiếm lên rặng mây đỏ ửng, nụ cười nhàn nhạt mang theo chút quang mang ấm áp trong ánh mắt, tạo ra một mỹ cảm so với nữ tử còn muốn mĩ miều diễm lệ hơn.

“Ngươi say.” Nâng mắt nhìn về phía thái dương đỏ rực đang lên cao, Âu Dương Minh Nhật thản nhiên nói.

“Bồi ta uống rượu.” Đông Phương Bất Bại lại nói, nụ cười trên mặt càng thêm phần rực rỡ, đem âm lãnh cùng ngoan lệ ngày thường vẫn luôn tồn tại trong ánh mắt xua tan không còn chút nào.

Người kia mặc hồng y, tươi cười như ánh dương rực rỡ, lời nói bá đạo đường hoàng, một thân khí thế đem thái dương đỏ rực đang chậm rãi dâng lên kia áp thành bối cảnh làm nền cho chính mình.

Âu Dương Minh Nhật đầy thưởng thức liếc nhìn y, không trả lời, nhưng lại ngồi xuống tại vị trí mà y đã phủi sạch sẽ.

“Uống.” Trong đôi mắt mang vài phần mông lung lướt qua một chút vui vẻ, Đông Phương Bất Bại ngồi bên cạnh hắn, một tay chụp lấy vò rượu ngay đó mở ra uống một ngụm, tay kia cầm một vò khác đưa qua.

Thấy hắn không tiếp nhận, Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ, liền thu hồi lại vò rượu đó, mở ra, lấy khăn tay lau lau miệng vò một hồi, ngay cả thân vò cũng lau sạch, sau đó lại một lần nữa đưa qua.

Thấy y nghiêng đầu vẻ mặt kiên trì nhìn mình, Âu Dương Minh Nhật lúc này mới nâng tay tiếp nhận vò rượu.

Thấy hắn tiếp nhận, Đông Phương Bất Bại cũng tự mình ngửa đầu, rót rượu uống.

Nhìn dịch rượu lần theo đường cong nơi cần cổ trắng nõn của y chảy trượt xuống, khiến vạt áo ướt một mảng lớn, mà y lại không định dừng lại, Âu Dương Minh Nhật nhíu mày.

Dư quang nơi khóe mắt phiêu đến vẻ mặt của hắn, Đông Phương Bất Bại buông vò rượu, nhìn về phía hắn, “Làm sao vậy?”

Âu Dương Minh Nhật lúc này mới thản nhiên nói: “Hàn khí trong cơ thể ngươi quá nặng, uống rượu sẽ tổn hại thân thể.”

Khẽ cười hai tiếng, Đông Phương Bất Bại lại giơ vò rượu lên, một ngụm uống cạn chỗ rượu còn lại, rồi ném vò rượu đã hết vào khoảng không, sau đó mới chậm rì rì nói: “Vậy, ta không uống nữa.”

Thấy y uống hết rượu rồi mới nói như vậy, Âu Dương Minh Nhật hơi mím môi, trừng mắt.

“Âu Dương Minh Nhật.” Lấy tay chống cằm, Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn, dung mạo tựa tranh.

“Ân?”

Thấy hắn đáp lại, Đông Phương Bất Bại cười cười, lại gọi một tiếng, “Âu Dương Minh Nhật......”

“Chuyện gì?” Lúc này đây, Âu Dương Minh Nhật mới chuyển qua đầu.

“Ta tìm lâu thật lâu rồi, ngươi có biết không......”

“Chuyện gì?” Tựa hồ không nghe được câu nói kế tiếp đó của y, Âu Dương Minh Nhật nghi hoặc hỏi lại.

Lắc lắc đầu, Đông Phương Bất Bại cười đánh trống lảng, “Vừa rồi là ngươi thổi tiêu?”

“Làm phiền đến ngươi?” Nhớ lại vừa rồi khí tiếng tiêu của mình vang lên, người này mới có động tĩnh, Âu Dương Minh Nhật hỏi.

“Không có.”

Đã nghe nhiều năm như vậy rồi, làm sao lại phiền chứ?

“Ta thổi một khúc cho ngươi nghe, thế nào?” Đông Phương Bất Bại nhìn cây tiêu bên hông hắn.

“Nga!” Nghe vậy Âu Dương Minh Nhật lộ ra hai phần hứng thú, đem tiêu đưa cho y.

Nhận lấy tiêu, xoay xoay thưởng thức một hồi, Đông Phương Bất Bại liền đặt lên môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống thử mấy âm đầu.

Nghe giai điệu quen thuộc, trên mặt Âu Dương Minh Nhật lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Đây là tiêu khúc đầu tiên hắn học, người này tại sao lại biết?

Nhìn thấy người bên cạnh thuần thục điều khiển từng thanh âm của tiêu, Âu Dương Minh Nhật buông vò rượu trong tay, vừa nghe khúc tiêu du dương kỳ ảo vừa quấn từng vòng từng vòng kim tuyến trong lòng bàn tay.

Giai điệu lại vang lên lần nữa, kim truyến trong lòng bàn tay Âu Dương cũng lại vòng thêm một vòng.

Đợi đến khi tiếng tiêu đột ngột ngừng lại, Âu Dương Minh Nhật chỉ cảm thấy trên vai trầm xuống, nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy người nọ nắm tiêu khép mắt, đang dựa trên vai mình.

“Đông Phương giáo ――”

“Ân......”

Đang muốn đẩy tỉnh y, lại bị y không kiên nhẫn một tiếng cắt ngang lời nói kế tiếp, bàn tay đang vươn tới của Âu Dương Minh Nhật dừng lại giữa không trung, lập tức lại thả xuống.

Thấy hai mắt nhắm nghiền của y, Âu Dương Minh Nhật cũng mặc y dựa vào, đem ánh mắt hướng về phía phương xa.

Nhìn thấy phụ cận cảnh sắc thanh u, không khỏi nhớ tới thời điểm ở Thiên Sơn.

“Nếu lúc trước không rời đi......” Nhớ tới tất cả sự kiện phát sinh ở Tứ Phương Thành, Âu Dương Minh Nhật giương lên một mạt cười tự giễu, “Một Âu Dương Minh Nhật rõ ràng sớm biết hết thảy đều có thiên định, vậy mà cũng sẽ tự đặt loại giả thiết này.” Tự nói xong, lại không kìm được lắc lắc đầu.

“...... Minh Nhật......”

Nghe được thanh âm từ bên cạnh truyền đến, Âu Dương Minh Nhật nhìn qua, thấy người nọ hai tay nắm chặt cây tiêu của mình, đến nỗi mu bàn tay lộ rõ gân xanh, liền đưa tay qua muốn rút lại cây tiêu.

Nhưng vừa mới động thủ, mi tâm người đang ngủ kia lập tức cau lại, hai tay cầm thật chặt.

Thấy vậy, Âu Dương Minh Nhật đành phải kéo ngón tay y.

Ngón tay đầu tiên dễ dàng bị kéo ra, đến khi kéo ra ngón tay thứ hai, Đông Phương Bất Bại đã có chút không thoải mái, cuối cùng tuy rằng buông lỏng tiêu, lại đem thứ ấm áp vừa duỗi tới kia nắm thật chặt.

Âu Dương Minh Nhật tránh  tránh, nhưng thấy mình vừa động, y liền cầm thật chặt, mi tâm vừa giãn ra lại nhăn chặt, vì thế liền không động đậy nữa.

Đặt tiêu lên đùi, ánh mắt đảo tới vò rượu vừa bị mình đặt sang một bên.

Nhìn một hồi, Âu Dương Minh Nhật nhấc vò rượu đặt lên môi khẽ nhấp một ngụm nhỏ.

“Trách không được lại say......” Chất lỏng nóng rát chảy xuống yết hầu, Âu Dương Minh Nhật nhìn thoáng qua người trên vai, liền nâng tay lại uống thêm một ngụm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play