Chuyện xưa có thể kết thúc ở đây rồi chứ?

(Ôm đầu lăn lộn) …Cứ như vậy chạy thẳng đến kết thúc được không nhỉ?

Nghe bảo, bốn năm sau, hai người kia ở nơi nào đó vô tình gặp lại, nhìn nhau, khẽ cười, sau đó, bước lướt qua nhau.

Kết quả này nhìn chung thì khá là phổ biến, dễ bắt gặp. Bởi nhiều người từng nói, nếu hành trình đã quá mức hạnh phúc, kết thúc thường sẽ biến chất thành bi kịch khó có thể tiếp nhận được. Giống như đại bộ phận chuyện xưa khắc cốt ghi tâm, đến khi kết thúc lại khiến người ta siết tay thương tiếc, sau lại bướng bỉnh muốn vãn hồi, cuối cùng là nhớ thương day dứt, chờ đợi kỳ tích xảy ra.

Cuối cùng có xảy ra kỳ tích hay không, xin để lại phần sau câu chuyện, còn lại chín mươi chín phẩy chín phần trăm nhất định là đau thương, chua xót.

Mọi người nói thử xem, hai người kia có phải chịu đau thương, chua xót hay không?

(Ôm đầu lăn lộn) …Đương nhiên không hẳn thế.

Chuyện xưa của họ vốn là một áng văn nhẹ ngàng, cứ như vậy cả đời bị lãng quên cũng không phải vấn đề gì quá to tát. Tuy rằng cuộc sống của bọn họ không có khả năng từ đầu đến cuối xuôi chèo mát mái, bất quá, cả hai chỉ là  một cặp đôi đồng tính luyến ái giữa mấy chục triệu cặp đôi khác trên địa cầu này. Đặt trong phạm vi rộng lớn của cả nhân loại, so với tổng tài cùng ngôi sao, hoàng tử cùng bá tước, hắc bang với cảnh sát, cả hai vốn không tính là gì cả. Nếu hai người có thật sự kết hôn với nhau, bất quá chỉ là ầm ĩ hai bên công ty kiến trúc đang làm việc mà thôi.

Khi đó, Triệu Thư Ngôn vừa cầm nhẫn đeo cho Thôi Ninh Nhạc vừa thầm oán chính mình vì muốn kiếm tiền kết hôn mà phải ngày đêm lao lực thiết kế mấy chục bản vẽ. Mà người còn lại sẽ máy móc vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa ngoan ngoãn nhận lấy nhẫn đối phương đưa. Đến cuối cùng, lúc đeo nhẫn cho nhau, hắn suýt chút nữa còn đeo nhầm vào ngón trỏ nha.

Lô hoa kê lập tức cùng Rắn hổ mang ở trước mặt thân nhân nháo một trận, khiến hai người chứng hôn phải tìm đủ mọi cách lừa gạt, rồi kéo người ra ngoài.

Nháo loạn một hồi, sau đó lại kéo người yêu lại kiss một cái, Triệu Thư Ngôn đại nhân lấy cớ: “Dù thế nào cũng phải ở trước mặt Chúa hôn một cái, bằng không kéo đến đây kết hôn làm chi.” Kết quả, Thôi Ninh Nhạc thiếu gia túm lấy cổ đối phương, móc ra cái mặt ngọc Quan Âm trên cổ, khinh bỉ liếc một cái: “Cậu cũng tin Chúa sao?”

“Bởi vì chỉ có Chúa mới làm chứng cho hôn nhân đồng tính nha.” Người kia cười đến vô lại.

Thôi Ninh Nhạc không nói gì nữa. Chợt nhớ đến quãng thời gian hai năm đấu tranh, hắn hiểu được mặc kệ là Quan Thế Âm Bồ Tát, Jesus, hay `           Allah gì đó, chỉ cần có thể cho họ một chỗ dựa, để nhân danh đối phương mà biến người kia thành của mình, bản thân đều chấp nhận quỳ xuống mà tỏ lòng thành kính.

Triệu Thư Ngôn lại nói với hắn, ngôn từ hoa lệ, trau chuốt đến thế nào đi nữa, cũng không phải sự thật.

…Cố sự kết hôn đến đây cũng nên kết thúc rồi đi?

(Ôm đầu cùng Phật tổ lăn lộn) …Được rồi, lại nói, lại thêm hai năm nữa Thôi Ninh Nhạc không một lần quay lại.

Xuất ngoại được bốn năm, Thôi Ninh Nhạc vốn đã lên kế hoạch tháng sáu tới lần thứ hai trở về nghỉ phép. Triệu Thư Ngôn lúc này đã là một kiến trúc sư có việc làm ổn định, sống chết đem toàn bộ công việc hoàn thành, sau đó mặt dày đem kế hoạch mới đẩy cho người khác. Nhưng kết quả cuối cùng thì sao, cậu chỉ nhận được một bức email nhắn rằng: “Tôi không về được”, mọi người thấy cậu nên có cảm giác gì đây?

Triệu Thư Ngôn yên lặng gấp máy tính xách tay lại, từ tủ quần áo rút ra hai ba bộ đồ, vừa gọi điện thoại vừa thu dọn hành lý. Chưa đầy hai mươi giờ sau khi nhận được tin nhắn kia, họ Triệu đã tao nhã, ngồi vững vàng cách mặt đất mấy chục cây số.

Thôi Ninh Nhạc chạy như bay ra phi trường. Hai người vừa chạm mặt nhau, lập tức ngay giữa sân bay đấm đá túi bụi, hấp dẫn cả sự chú ý của cảnh sát trực ở đó. Triệu Thư Ngôn ôm chầm lấy Thôi Ninh Nhạc vừa lãnh xong hai đấm của mình ngay bụng, trừng mắt liếc cậu cảnh sát béo một cái: “Đây là cách chào hỏi khi gặp lại của người Trung Quốc, còn nhìn gì nữa? Muốn tôi tặng anh hai cú giống vậy à?”

Câu cú đúng tiêu chuẩn, lại thêm khí thế cuồng vọng, thật sự coi vị cảnh sát kia như tên ngốc, chỉ có mấy người Trung Quốc khác vây xem là nhịn xuống không dám cười.

Thôi Ninh Nhạc ôm bụng, mặt mày xanh xám trừng người nào đó: “Tôi sẽ nhớ trả lễ đầy đủ.”

“Tôi rất rộng lượng, không cần đâu.” Triệu Thư Ngôn tủm tỉm ôm chầm lấy hắn, xoay người rời khỏi sân bay, giống như hai đấm không lưu tình ban nãy chưa từng xảy ra.

Thôi NInh Nhạc ngắm nghía biểu tình của đối phương, thầm nghĩ bản thân cũng đâu có lỗi gì a.

Nguyên nhân không thể đúng hẹn về nước hết sức đơn giản. Thôi Ninh Nhạc vì để dành tiền sau khi về nước có thể mua nhà, cho nên liều mạng kiếm tiền. Chế độ tư bản luôn tìm mọi cách bóc lột kẻ làm thuê, vì thế hắn càng thêm tận dụng cơ hội lột hết tiền lương của bọn họ. Lấy được tiền thưởng hai năm qua, hắn có thể vừa đủ tậu được một căn hộ ở khu trung tâm.

Triệu Thư Ngôn sau khi nắm được chi tiết tình hình, đầu tiên tỏ vẻ an ủi người nào đó công tác vất vẻ, sau đó không chút nể tình bóc lột đối phương một bữa cơm Tây hoành tráng. Tiếp đó, người nào đó thật không khách khí ở trên giường âm hiểm trả thù một phen.

Với cậu mà nói, lần này phải bù đủ vốn bỏ ra để mua vé máy đi Mỹ.

Triệu Thư Ngôn nhàn nhạt kể chuyện lại khiến Thôi Ninh Nhạc đau lòng. Đem người ôm vào trong lòng, hắn cố gắng cảm thụ càng nhiều càng tốt nhiệt độ cơ thể hai năm xa cách.

Phải biết, vì không muốn hắn buông tha công việc ở bên Mỹ, Triệu Thư Ngôn suốt hai năm qua chẳng một lần dám đặt chân lên nước Mỹ. Nhớ nhung bị khóa chặt trong một cái tráp kiên cố, chỉ cần một chấn, động nhẹ, liền tùy thời mà tràn ra. Nếu không phải hắn là người sai trước, tên cố chấp hơn ai hết kia sao có thể xuất hiện ở nơi này?

Triệu Thư Ngôn tựa như vì vấn đề lệch múi giờ mà ngủ vô cùng sâu.

Ba ngày ngắn ngủi trên đất Mỹ tựa như một trận dội bom, cảm xúc chôn nơi đáy lòng bất ngờ nổ tung. Thôi Ninh Nhạc đứng ngồi không yên. Sáng sớm hôm ấy, đứng trước bồn rửa mặt, hắn chợt phát hiện gương mặt phản chiếu trong gương đã thành thục hơn rất nhiều, khóe môi bất giác kéo thành nét cười.

Hắn nộp đơn xin nghỉ hai tháng lên lãnh đạo công ty. Bởi vì dạo trước vừa hoàn thành một núi công việc đồ sộ, công ty đành chấp nhận đơn xin phép của hắn.

Lần này trở về nước, Thôi Ninh Nhạc không báo trước cho Triệu Thư Ngôn nữa, chỉ lén lút đến trước công ty người yêu đang làm việc, nhìn gương mặt kia tràn đầy sức sống. Vốn trong lòng còn chút bất an, nhưng đến cuối cùng, hắn bỗng càng thêm kiên định.

Thời điểm Triệu Thư Ngôn phát hiện ra sự xuất hiện đột ngột của người nào đó, biểu tình trẻ con trên gương mặt đối phương, Thôi Ninh Nhạc cả đời này cũng không quên được. Giống như, hắn mãi về sau cũng không quên được biểu cảm của Triệu Thư Ngôn khi nói ra câu “Chúng ta kết hôn đi”.

Tương lai sẽ như thế nào? Phỏng đoán suốt tám năm trời, cũng đến lúc tìm kiếm đáp án rồi.

Đúng không nào, người yêu của tôi?

Năm ấy, Thôi Ninh Nhạc hai mươi sáu.

Xét về hình thức, tài năng, tiền gởi ngân hàng, còn tiêu chuẩn nào không xứng là ‘thanh niên ưu tú’ nữa?

Cho nên, thời điểm hắn cùng người môi giới nhà đất viết hợp đồng mua nhà, rồi thanh toán tiền mặt, vị tiểu thư môi giới kia nhìn chằm chằm mấy chữ ‘chưa kết hôn’ viết trên tờ khai, ánh mắt như muốn đốt thủng luôn tờ giấy mỏng manh kia.

Thôi Ninh Nhạc không quá để tâm nhiệt độ xung quanh hình như có chút dâng cao, nhận lấy khế ước nhà đất rồi rời đi.

Rốt cuộc cũng có một nơi thuộc về chính mình, là hoàn toàn thuộc về mình hắn. Loại cảm giác này giống như bản thân đang trôi dạt giữa không trung thật lâu, cuối cùng cũng có thể đáp xuống mặt đất.

Hôm đó, vừa vặn rơi vào đúng ngày nghỉ của Triệu Thư Ngôn, người kia đương nhiên phải tranh thủ kéo người đến công viên trò chơi. Thời điểm tàu lượn chạm đến vị trí cao nhất, Thôi Ninh Nhạc bỗng hét lớn một câu: “Chúng ta sống chung đi.” Sau đó ngay lúc một tràng tiếng thét đồng loạt vang lên, hắn lại bỏ thêm một câu: “Không nghe trả lời chính là đã đồng ý!”

“Gì?” Người nào đó chỉ kịp phát ra đơn âm, sau đó liền hòa vào mọi người vừa cười vừa thét.

Thôi Ninh Nhạc thật muốn xoay đầu nhìn, tiếc thay hắn không chạm được tới góc độ kia.

Xuống khỏi tàu lượn, Nữ vương điện hạ chơi đùa đến thần thanh khí sáng, câu cổ Thôi Ninh Nhạc kéo đi ăn bánh vòng Ấn Độ.

Thôi Ninh Nhạc nhìn đối phương ăn đến ngon lành. Một tay chống cằm, đầu ngón tay kia thay phiên gõ xuống mặt bàn, như thể đang đánh dương cầm.

Hắn không vội. Bởi vì tập tính săn mồi của loài Rắn hổ mang chính là chờ đợi.

Quả nhiên, Lô hoa kê đến cuối cùng vẫn là không nhịn được, ngẩng đầu nhìn đối phương: “Cậu sao không hỏi nữa đi?”

“Bởi vì cậu nhất định sẽ trả lời thôi.” Thôi Ninh Nhạc vô cùng thân thiết giúp người yêu lau vụn bánh còn dính trên mặt.

“Hừ…” Một ngụm cắn mất nửa cái bánh, người nào đó lại nhíu mày: “Cậu đợi tôi đang ngồi tàu lượn thì bất ngờ hỏi, rõ ràng là muốn tôi bị lỡ mất cơ hội trả lời đi? Cái tên quỷ nhát gan này!”

Thôi Ninh Nhạc bĩu môi: “Tôi chỉ muốn chơi chút tình thú với cậu mà thôi.”

“Đang tính kế đem tôi xoay vòng vòng chứ gì, lão tử là ai hử? Hừ…” Triệu Thư Ngôn đảo mắt, “Tình thú? Người khác có lẽ sẽ tin. Thôi Ninh Nhạc cậu là loại người thế nào, chẳng lẽ tôi còn không rõ?”

Xoay vòng vòng? Thôi Ninh Nhạc bật cười. Này thì tính là gì, bản thân hiện tại đã là một cái vệ tinh, chỉ có thể xoay quanh cái hành tinh họ Triệu kia. Mặc dù hành tinh kia bằng cách nào đó cũng tự quay quanh, nhưng hắn vốn luôn là cái vệ tinh từ trước đến nay không hề thay đổi quỹ tích, chẳng có cách gì thoát ly.

Boss cuối vậy mà còn không có tự giác.

Triệu Thư Ngôn nuốt xuống toàn bộ cái bánh, đứng lên, hướng người kia vẫy tay: “Chìa khóa.”

“Hả?” Thôi Ninh Nhạc sửng sốt.

“Chìa khóa.” Cằm hơi hếch.

Thôi Ninh Nhạc rốt cuộc cũng hiểu ra, lấy  trong túi ra một xâu chìa khóa, “Vẫn chưa trang hoàng gì hết, mới mua một căn hộ trống thôi, ngoại trừ sơn lót bên trong, cái gì cũng chưa có…”

“Tôi nói này, cậu không phải mua cái nhà trong tiểu khu tôi thiết kế đấy chứ?!” Triệu Thư Ngôn nhìn kiểu dáng chìa khóa trong tay, mắt trừng lớn.

Thôi Ninh Nhạc chớp mắt mấy cái.

“Ai da, cái tên ngu ngốc này! Nếu để tôi đi mua là được rồi, có thể lấy giá ưu đãi đó!” Triệu Thư Ngôn còn chưa kịp nói mấy lời cảm động gì đó, lại quay sang xoa xoa cổ tay thở dài.

“…Tôi thông qua quan hệ trong giới mà mua đó…” Thôi Ninh Nhạc im lặng nửa ngày, sau đó mới hỏi lại, “Cậu thiết kế hả?”

“Đơn vị tôi thực tập hồi năm ba ấy, giao cho tôi nhiệm vụ này, tuy rằng thiết kế chủ chốt không ghi tên tôi…” Triệu Thư Ngôn bóp trán.

Thôi Ninh Nhạc mỉm cười: “Xem ra trình độ của cậu chỉ tôi mới thưởng thức được.”

“Này chỉ chứng mình khả năng thưởng thức của cậu mới đạt đến trình hồi năm ba của tôi mà thôi. Ha ha…” Triệu Thư Ngôn vừa cầm chặt chìa khóa mới trong tay, vừa kéo người bên cạnh đi về phía cửa ra của công viên trò chơi.

“Cứ như vậy mà đi hả?”

“Trở về trang hoàng tổ ấm.” Triệu Thư Ngôn đi tới đi lui, bỗng nhiên quay đầu, “Từ nay về sau chúng ta không sợ bị đuổi khỏi nhà rồi đi?” Vẻ mặt lúc ấy vô cùng dịu dàng, đến nỗi không có chút nào giống Lô hoa kê của ngày thường.

Thôi Ninh Nhạc cũng cười đến vô cùng ôn nhu: “Nhà chúng ta ở đó, ai có thể được được bọn mình? Đồ ngốc này.”

“Ha ha ha… Đúng đúng đúng.” Triệu Thư Ngôn giống như đứa trẻ, đắc ý nắm chặt tay người yêu, vung vẩy đi về phía trước, không hề bận tâm những ánh mắt nghi kỵ xung quanh. Bọn họ hai mươi sáu tuổi, rốt cuộc cũng có đủ điều kiện đúng tình hợp lý.

Thôi Ninh Nhạc cũng không quá tính toán, cho dù tận dụng trọn hai tháng nghỉ phép này, căn hộ mới nhất định vẫn không kịp hoàn thành trang hoàng. Bởi vậy, sau khi ném toàn  quyền cùng nhiệm vụ trang hoàng lại cho Triệu Thư Ngôn, hắn bắt đầu lên một kế hoạch khác.

Hắn thường xuyên ở giữa những bữa tiệc liên hoan gia đình gọi điện thoại cho Triệu Thư Ngôn, thường xuyên ra ngoài vào ban đêm, còn lộ ra dáng vẻ tươi cười chỉ những kẻ đang yêu mới có. Cuối cùng, hắn thậm chí còn mua về một cặp nhẫn bạch kim, một trong  hai chiếc đang đeo trên tay.

Thôi lão gia không phải loại người hồ đồ, ba ngày sau đã lên tiếng: “Khi nào cháu mới dẫn bạn gái về ra mắt người trong nhà?”

Tôi Ninh Nhạc chậm rãi nhai nuốt những thứ trong miệng, một hồi sau mới nói: “Còn sớm ạ.”

“Sẽ đổi sao?”

“Không ạ.”

“Nếu đã như vậy, nên quyết định sớm dẫn về đây chứ?”

“Vẫn còn lắm.”

“Còn cái gì không hài lòng sao?”

“Chính là còn sớm a.” Vô cùng kiên nhẫn cường điệu đáp án của mình.

“…Sao lại bảo còn sớm? Cháu không tính chuyện kết hôn sao? Người trẻ tuổi nên thành gia lập nghiệp, thành gia trước, lập nghiệp sau, đừng để cho con gái nhà người ta chờ mãi thành quá lứa lỡ thì, khiến người ta chê bai. Đến lúc đó, đừng nói người ta buông tay cháu, xem xem còn ai nguyện ý chờ đợi cháu nữa.” Người mà cháu trai lão coi trọng nhất định không phải loại kém cỏi. Về phần từ lúc nào bắt đầu, nhìn thằng nhóc trong nhà yêu đương nồng nhiệt cùng tần suất điện thoại thế kia, Thôi lão gia thật không nghĩ được lý do nào thích hợp hơn.

“Người kia không sợ phải đợi. Tụi cháu chỉ còn nhiều vấn đề chưa giải quyết xong.” Thôi NInh Nhạc bắt đầu tung hỏa mù, “Huống chi nếu con gái người ta không phù hợp yêu cầu trong nhà thì làm sao đây? Lỡ ông thấy chướng mắt thì thế nào?” Ngữ điệu thành khẩn, khóe miệng lại cong cong như đang trêu tức.

“Hừ, thưởng thức của cháu ông chẳng lẽ kém đến nỗi chim bay cá nhảy đều kém hơn?”

“Kìa ông… Bộ dạng đối phương không tệ đâu, ai gặp qua đều nói như vậy cả.” Cho dù là người có định lực cũng phải nhìn chằm chằm mất một hồi đấy.

“Tính cách thế nào?”

“Kiêu ngạo, thông minh, tự tin, lạc quan, rất…mạnh mẽ.” Thật muốn nói người kia có khí phách của danh môn khuê tú, sau nghĩ lại một chút, vẫn nên ái muội sửa đổi một chút từ dùng.

“Vậy còn gì bất mãn nữa!” Ông lão cao giọng hơn.

Thôi Ninh Nhạc cười khẽ. Chính là vẫn còn sớm nha. Ông à, tụi cháu không để lọt giọt sương tiếng gió, ngài cũng nên rèn luyện chút tinh thần chịu kích thích đi. Đến lúc đó sấm dậy đất bằng, ngài sẽ không ngất xỉu đi? “Cuối cùng cũng sẽ có cơ hội thôi, cứ từ từ tiến lên nha.”

Thôi lão gia nhíu mày, vì bộ dạng thần bí của thằng cháu trong nhà mà nhíu màu. Thôi Ninh Nhạc tiếp tục chậm rãi nhai nuốt đĩa bánh, nhẫn bạch kim đeo trên tay di chuyển theo động tác, lóe lên ánh sáng màu bạc chói mắt.

Về sau, Thôi Ninh Nhạc đem đoạn đối thoại kia, thuật lại không sót một chữ với Triệu Thư Ngôn, trong một dịp cùng người kia đi chọn đồ dùng trong nhà. Đối phương suy nghĩ nửa ngày, sau đó mới nói: “Còn sớm, đợi một thời gian nữa đi.” Hiện tại, sự nghiệp của hai người đang trong thời kỳ mấu chốt, chỉ cần một sai lầm, chỉ sợ phải hối hận cả đời.

Thôi NInh Nhạc từ chối cho ý kiến.

Ngày kế tiếp, Thôi Ninh Nhạc cùng người nhà nói chuyện phiếm, từ vấn đề hôn nhân trong nước so với nước ngoài, cuối cùng, chuyển hướng đến đồng tính luyến ái.

Biểu tình ông lão trong nhà hiển nhiên là chán ghét, tuy không cực đoan, nhưng rõ ràng ghét bỏ.

Thôi Ninh Nhạc bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục nghĩ biện pháp đường vòng khuyên ông mình chấp nhận đồng tính luyến ái. Nhưng thật không nghĩ đến, chạy trời không khỏi nắng, cuối cùng cũng không thoát được bị ông trời đùa giỡn.

Hôm đó, Thôi Ninh Nhạc để di động ở nhà, vừa lúc người bên công ty trang trí nhà gọi đến. Thôi lão gia vừa từ bên ngoài về, thuận tay giúp hắn nhận điện. Một cuộc điện thoại này, ông mới phát hiện cháu trai mình không biết từ khi nào lại mua nhà bên ngoài, lập tức nghĩ ngay đến một màn ‘kim ốc tàng kiều’.

Ngay lúc ông lão giận dữ cúp điện thoại xong, đoán chừng lỡ tay mở ra ứng dụng chụp ảnh trong điện thoại. Tay chân luống cuống định tắt đi, nhưng đánh bậy đánh bạ thế nào lại mở ra được phần album ảnh.

Bên trong chứa rất nhiều ảnh chụp các kiến trúc ở nước ngoài. Đang tán thưởng sự chuyên nghiệp của cháu trai nhà mình, ông lão lại bắt gặp bức ảnh hôn môi kia.

Trong đó, Thôi Ninh Nhạc cười thật sự hạnh phúc. Mà người cùng hắn hôn môi, cũng là một thằng con trai không hơn không kém, thoạt nhìn cũng khá bắt mắt.

Ông lão nghẹn một hơi lớn, thiếu chút nữa thì bóp nát di động trong tay.

Thời điểm Thôi Ninh Nhạc vừa trở lại, phát hiện người trong nhà vây xung quanh di động của mình, chỉ cảm thấy một trận ù tai bắt đầu vang lên.

Cái gì nên đến rồi cũng phải đến, hiện thực thường hay bị ông trời bóp méo thành như trong tiểu thuyết.

Tất thảy luôn là bất thình lình xảy đến, vô cùng tàn nhẫn.

Di động của hắn hiện tại đã không còn là một cái di động nữa, mà giống như một trái lựu đạn.

Thôi Ninh Nhạc bị oanh tạc đến choáng váng hồi lâu, mãi đến khi điện thoại đổ chuông, thời điểm màn hình hiện ra ba chữ ‘Lô hoa kê’, hắn mới lấy lại được tinh thần, cúi người,ở trước mặt mọi người tiếp điện thoại của mình.

Đầu bên kia truyền đến thanh âm của Triệu Thư Ngôn. Bởi vì trong phòng vô cùng yên lặng, người đứng ngoài vẫn có thể nghe được đôi ba chữ.

Thôi Ninh Nhạc thẳng thắn thừa nhận mình đang ở nhà.

Triệu Thư Ngôn dừng lại một chút, sau đó trực tiếp hỏi: “Có tiện nói chuyện không?”

Thôi Ninh Nhạc nhíu mày: “Hiện tại, không có gì không tiện cả.” Ngữ khí của hắn có phần mệt mỏi.

Ánh mắt người trong nhà vừa khó hiểu lại có phần thương tâm, cho nên hắn ngay cả khí lực nói dối cũng chẳng có. Thôi Ninh Nhạc hiện tại mới phát hiện thì ra chính mình vẫn luôn khao khát rời khỏi ngôi nhà này, mà ý thức trách nhiệm dối với thân nhân từ trước đến nay vẫn luôn là gông xiềng đeo trên người hắn.

Đầu bên kia im lặng một hồi mới nói tiếp. “Tôi qua tìm cậu được chứ?”

Thôi Ninh Nhạc thật sự muốn cười, nhưng lại nhếch môi không nổi. Trái tim hắn đang nhảy loạn lên trong ***g ngực, vừa nghĩ đến hiện tại bước qua cửa nhà như tiến vào trong chiến trường, loại khẩn trương này bản thân thật sự không cách nào kiểm soát nổi.

“…Đừng qua đây, bên tôi đang có chuyện.”

Thời điểm hắn nói đến câu này, ánh mắt người trong nhà càng thêm khó hiểu. Thôi Ninh Nhạc biết hôm nay bọn họ nhất định chém giết một trận đến nơi đến chốn, đây chính là tập tính của quân nhân, không ướt át, không chơi sau lưng.

Triệu Thư Ngôn hơn nửa ngày mới nói ra hai chữ “Được rồi”. Thôi Ninh Nhạc ngắt điện thoại xong, lại đem nó thả lên bàn.

“Con ngồi xuống đây.” Ông lão chỉ chỉ vị trí đối diện mình, sắc mặt xanh mét. Cũng đúng thôi, đã lớn đến tuổi này rồi lại phải chịu loại kích thích như vậy, thật sự có chút quá sức mà.

Thôi Ninh Nhạc cúi người ngồi xuống sô pha, hai tay đặt chéo nhau để giữa hai chân. Tư thế này không tỏ ra ủy khuất cũng chẳng có ý ngạo mạn, thậm chí, còn có thể che đậy được yếu đuối của bản thân.

Ông lão run rẩy mãi mới hỏi ra được một câu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?”

Thôi Ninh Nhạc thản nhiên trả lời. “Chuyện là như vậy đó. Con và cậu ấy quen nhau bảy năm rồi. Trước đây con đã từng quen vài bạn gái, cũng chưa từng thích đứa con trai nào khác. Nhưng thời điểm thích cậu ấy, cũng chưa từng cảm thấy có gì là không đúng. Ông nếu kiên quyết muốn con giải thích, vậy con chỉ có thể nói với ông, con yêu một người mà không có lý do.”

Không đơn thuần là nhất kiến chung tình, hay lâu ngày sinh tình, cũng chẳng phải ảo giác gì đấy. Này tuyệt đối là một cảm giác thích không thể thay thế, một ngày nào đó chợt nhận ra, sau đó trầm luân không dứt được.

“Con trai sao có thể thích con trai được! Hồ nháo!” Thôi lão gia cao giọng, giống như đang đọc hiệu lệnh trong quân đội, khiến người ta không nhịn được mà phải đứng ra thừa nhận sai lầm của mình.

Thôi Ninh Nhạc cố hết sức kiềm chế lửa giận bốc lên nơi đáy lòng, bình tĩnh nói tiếp: “Chẳng lẽ khi thích một người, con trai chỉ có thể lựa chọn con gái hay sao?! Con thích bản chất bên trong của cậu ấy, là linh hồn của cậu ấy. Chờ đến khi nhận thức được thực tại, mới nhớ ra người kia bên ngoài là một thằng con trai. Nhưng như thế thì đã sao? Chẳng qua chỉ là vấn đề tính hướng mà thôi, cậu ấy không phải tội phạm giết người, hay bệnh nhân tâm thần gì đó, vậy rốt cuộc có gì là không đúng? Nối dõi tông đường sao? Được rồi, chỉ có vấn đề ấy là không đáp ứng được mà thôi.”

Thôi lão gia tức đến mức ho khù khụ, Thôi mama vội vàng giúp ông lão thuận khí.

“Thì ra đó là cái cậu gọi là anh em tốt đấy sao? Lúc trước, tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng, nó bị thương còn để cậu tự mình đến chăm sóc! Nếu hôm nay tôi không phát hiện ra, cậu rốt cuộc còn muốn gạt cả nhà bao lâu nữa?”

Nếu không phải vì ông, cậu ấy còn phải sử dụng khổ nhục kế sao? Thôi Ninh Nhạc bĩu môi. “Không lâu nữa ạ, khoảng chừng hai năm thôi.”

Ông lão trợn tròn mắt.

“Cậu ấy tên là Triệu Thư Ngôn, là người con yêu nhất đời này. Là người mà tương lại con muốn sống cùng. Hy vọng ông có thể chấp nhận cậu ấy.” Thôi Ninh Nhạc nhìn thẳng vào mắt ông lão đối diện, kiên định không hề né tránh.

“Hồ nháo!”

“Mặc kệ ông nghĩ thế nào, đến bây giờ tất cả cố gắng của con đều là vì cậu ấy.”

“Cậu như vậy căn bản không phải gọi là dũng khí! Cậu lấy tiền đồ của bản thân ra để mượn nở, có thể xem là đàn ông sao!” Ông lão khó thở, chụp lấy cạnh bàn.

“Chỉ khi được nắm lấy tay cậu ấy, con mới có thể sống qua những tháng ngày gian nan nhất. Tiền đồ của con đều vì cậu ấy mà có.”

“Hoang đường! Hai mươi năm trước không phải cậu vẫn luôn tự bước đi sao?!”

“Cậu ấy ở nơi này của con,” Hắn chỉ vào vị trí trái tim mình, “Đã bén rễ thật sâu, nếu cố đào lên, con cũng không sống được nữa. Con đã quên mất cảm giác một ngày không có cậu ấy là như thế nào. Cho dù ở nước Mỹ xa xôi, cậu ấy vẫn ở lại nơi này, cùng trái tim này chung nhịp.”

Dù là nghi ngờ hay phản đối cũng khiến hắn mệt mỏi vô cùng.

Thôi Ninh Nhạc phát hiện cho dù chính mình có chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng thế nào đi nữa, nhưng bản thân cũng không thể chấp nhận được việc Triệu Thư Ngôn trở thành đối tượng cho người khác chửi bới. Thời điểm không thể khống chế thêm nữa, hắn cuối cùng đành đẩy cửa mà đi.

Mãi một hồi lâu, hắn đột nhiên quay phắt đầu lại, bất giác nhận ra đây là lần đầu tiên chính mình rõ ràng thể hiện sự phản nghịch đối với người nhà. Thứ áp lực to lớn mà gia đình vẫn luôn gò bó hắn trong khuôn khổ, nay đã bị phá tan tành.

Thôi Ninh Nhạc hít một hơi thật sâu, rảo bước tiến vào khu rừng nhỏ phía trước.

Con đường này vốn rất dài, nhìn không được điểm cuối, hắn chợt cảm thấy con đường tương lai trước mắt hình như cũng mờ mịt giống như vậy.

Tuy rằng bản thân đã sớm chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, nhưng hắn lại không hy vọng Triệu Thư Ngôn vì mình mà trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hắn hy vọng, người kia có thể ở trước mặt ông mình, cười thật sáng lạn.

Bởi vì, đối phương là Lô hoa kê kiêu ngạo, là người yêu kiêu ngạo nhất đời này của hắn.

Thời điểm ra khỏi rừng cây, Thôi Ninh Nhạc có chút sửng sốt. Một chiếc xe đã đậu ở phía đối diện từ khi nào không rõ. Triệu Thư Ngôn ló đầu ra ngoài, một tay gác lên cửa kính xe đã hạ xuống, tay còn lại chống cằm, bộ dạng giống như đang chờ người nào đấy.

Hắn vội vàng đi tới, gõ nhẹ lên trán đối phương, “Cậu tới đây làm gì?”

Triệu Thư Ngôn cau mày, xoa xoa trán mình, có chút ủy khuất: “Chờ cậu đó. Cùng về nào.”

“Về đâu a?”

“Nhà… Không phải cái nhà còn chưa trang hoàng xong kia, là phòng tôi thuê á.”

“…Xe này cậu mua à?”

“Mượn đó. Nghĩ cậu có khả năng đã xảy ra chuyện, cho nên tôi lập tức mượn xe của đồng nghiệp, chạy qua đây làm anh hùng.” Người nào đó đắc ý cười.

“Cậu sao biết tôi sẽ bỏ ra ngoài?”

“Bởi vì cậu là Thôi Ninh Nhạc. Mà Thôi Ninh Nhạc thì không chấp nhận bị người khác nghi ngờ thưởng thức của mình.” Triệu Thư Ngôn cười hì hì nhìn đối phương, trên mặt thoáng qua một tia ửng hồng.

Thôi Ninh Nhạc leo lên xe, mạnh tay nhéo mặt tên kia một cái, “Lái xe đi, về nhà nào.”

Triệu Thư Ngôn xoa xoa mặt, có chút đắc ý: “Tôi thật thông minh đi?”

Thôi Ninh Nhạc gật đầu. “Tôi sao có thể thích một tên không bắt kịp thưởng thức của mình chứ?”

“…”

Ánh sáng len qua kẽ hở giữa bức rèm cửa, chiếu vào trong phòng.

Ở lỳ trong căn phòng cho thuê, hai người cùng nhau uống rượu suốt đêm. Triệu Thư Ngôn chạy vào kho lôi ra hết mấy chai rượu đỏ ngon nhất mà mình dành dụm được, một lần đánh chén sạch trơn. Sau đó, cả hai quần áo chỉnh tề ngã xuống giường ngủ khì.

Tửu lượng Thôi Ninh Nhạc không tính là tệ, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ được tối qua hai người rốt cuộc đã nói hay làm những gì.

Nhìn chằm chằm sườn mặt con người còn đang say giấc nồng, hắn nghĩ ngợi nửa ngày, sau đó chợt nhớ tới cảnh tượng nào đó.

Người kia vươn tay ra, để chính mình đeo lên chiếc nhẫn bạch kim ấy, cười đến vô cùng khả ái.

Thôi Ninh Nhạc vừa nghĩ đến đây, nhìn không được lại cười lên.

Triệu Thư Ngôn nỉ non hai tiếng, chụp lấy chăn, cuộn một vòng. Thôi Ninh Nhạc có chút bất mãn với hành vi chỉ ôm chăn mà không thèm người, vươn tay giật chăn lại, đợi cho đối phương sắp tỉnh liền kéo người vào trong lòng mình. Vốn nghĩ đối phương sẽ giãy dụa, nhưng tên kia vừa cảm giác được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, lập tức sáp tới, lại ngủ say như chết.

Mặc kệ mặt trời đã lên đã cao, Thôi Ninh Nhạc ngẫm nghĩ một hồi, quyết định ôm người nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Đợi đến khi Thôi Ninh Nhạc một lần nữa mở khóa di động, hắn tính ra đã rời nhà được hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Di động chỉ nhận được duy nhất một tin nhắn từ mẹ hắn. “Con thật sự nghiêm túc sao?” Ngắn gọn, nhưng cũng không đại biểu cho sự bình tĩnh. Thôi Ninh Nhạc tựa hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng kiên cường mà đau lòng của mẹ mình.

“Tình yêu loại này cần phải có dũng khí, mẹ hẳn cũng hiểu rõ điều đó.” Thôi Ninh Nhạc nhắn lại một tin này, sau đó bắt tay vào làm cơm trưa cho Triệu Thư Ngôn, thỏa mãn cái bụng đang kêu như sấm của người yêu.

Thời gian trước khi quay về Mỹ còn lại chưa đến bốn mươi ngày, hiện tại lại xảy ra chuyện này, tuy rằng có phần trở tay không kịp, nhưng cũng giúp hắn tiết kiệm được một mớ thời gian. Chỉ là… Phương thức này có phần quá mức kích thích. Thôi Ninh Nhạc vừa làm omelette vừa mở xem tấm hình hôn môi của bọn họ trong điện thoại.

Trước khi về nước, hắn vẫn dùng tấm ảnh này làm hình nền, không nghĩ tới nó lại trở thành mồi lửa.

Trong phòng vang lên tiếng chuông của một chiếc điện thoại khác. Thôi Ninh Nhạc tắt bếp, đang định chạy ra phòng ngoài tiếp điện thoại thì nghe thấy tiếng Triệu Thư Ngôn rời giường, nhận cuộc gọi.

Ban đầu có thể mơ hồ nghe được vài tiếp đối đáp, sau đó là một hồi im lặng, giống như người máy bị người ta rút mất nguồn điện.

Thôi Ninh Nhạc có chút bất an, chạy đến nơi thì chỉ thấy người kia đang ngồi lặng yên trên giường, điện thoại vẫn kề sát bên tai.

“Không thể về được.”

“Không được.”

“Là tự con lựa chọn.”

“Ai câu dẫn ai chứ?” Tức giận đến mức cười thành tiếng: “Với kiểu người hời hợt như con, không khác so với câu dẫn tên kia là bao.”

Thôi Ninh Nhạc bĩu bĩu môi, muốn phản bác gì đó, nhưng vừa nghe đối phương nói xong, lời ra đến cửa miệng lại đành nuốt trở vào. Triệu Thư Ngôn cau mày đáp trả vài câu, bất ngờ cao giọng: “Không về, cậu ấy đang ở bên này. Con chờ suốt bốn năm rồi, không muốn chờ thêm nữa.”

“Đúng. Con yêu tên kia. Là yêu đó, đây không phải chuyện của ông, ông không thể xen vào.”

“Ha ha, lúc trước đã mang về cho ông nhìn, ông không nhận ra cũng đâu thể trách con.”

“…Bằng không, ông qua đây nhìn cháu dâu một lần đi, cậu ấy càng ngày càng đáng yêu đó.” Nói xong, người nào đó còn liếc sang Thôi Ninh Nhạc. Hắn bĩu môi, xoay người trở vào nhà bếp tiếp tục nấu ăn. Triệu Thư Ngôn lại gọi với theo: “Điện thoại ngắt rồi.”

Hắn kinh ngạc quay đầu. Bản thân còn tưởng giọng điệu như vậy, chí ít còn một đường sống để về.

“Ông tôi vừa nghe tin liền đoán ngay là cậu. Quả nhiên gừng càng già càng cay.” Đối phương cười cười.

“Kết quả thế nào?” Thôi Ninh Nhạc bây giờ chỉ quan tâm đến kết quả. Hắn dừng một lúc rồi nói tiếp: “Ông ấy làm thế nào nghe được tiếng gió vậy?” Tuy rằng trong lòng đã mơ hồ đoán ra, nhưng bản thân vẫn không muốn thừa nhận.”

“…Đúng nha, sao nhanh như vậy đã cập nhật được tin tức rồi? Bọn họ sao gấp gáp muốn biết kết quả thế nhỉ?” Triệu Thư Ngôn không trực tiếp trả lời, mi mắt sụp xuống như đang tự hỏi.

Yết hầu Thôi Ninh Nhạc có phần nghẹn lại: “Hẳn là người nhà tôi đã sang đó nói chuyện đi?”

Triệu Thư Ngôn ngước mắt lên, trên mặt là vẻ do dự.

Lòng bàn tay bất giác trở nên lạnh lẽo. Thời điểm bọn họ cố tình trốn tránh hiện thực, mà hiện thực lại giống như nham thạch nóng cháy thoáng chốc đã sôi trào, thậm chí chớp mắt liền lan tới cả những ngóc ngách chưa kịp chuẩn bị đón nhận, khiến cho dũng khí chống đỡ thoát cái mất tăm.

“Như vậy, hai chúng ta đều không có nhà để về đi?” Thôi Ninh Nhạc phát hiện chính mình vậy mà vẫn còn sức nói đùa.

“Ai bảo.” Người trên giường bất ngờ tung chăn, đứng bật dậy, vừa mặc quần áo vừa phản bác,”Nhà của chúng ta chỉ còn chưa trang hoàng tốt thôi. Mau nấu cơm, sau đó cùng đi mua đồ dùng trong nhà.”

Cho dù có bị nham thạch nóng cháy vây giữa đảo hoang cô độc, ít nhất, hai người bọn họ vẫn còn có thể giúp nhau chống đỡ, như vậy đã đủ.

Thôi Ninh Nhạc nghe lời trở lại phòng bếp, hố sâu trong lòng đột nhiên mờ nhạt dần, mãi đến khi người nào đó cầm bàn chải đứng bên cạnh, vừa chải răng vừa ú ớ nói: “Xem chừng đôi ta rất có tướng vợ chồng, nếu không hai ông lão kia như thế nào có thể đồng thời đoán ra đối tượng là hai người chúng ta chứ.” Lúc này, khóe miệng cứng ngắc của Thôi Ninh Nhạc mới dần dần giãn ra.

“…Ông tôi không phải đoán được a.”

“Hả?”

“Ông ấy bắt gặp hình chụp trong di động.”

“Không phải chứ?” Người cầm bản chải ngơ ngác vì kinh ngạc.

“Chính là tấm ảnh tôi hôn cậu ấy. Góc độ và ánh sáng đều rất tốt, mặt cậu rõ cực kỳ luôn.” Thôi Ninh Nhạc vừa nói xong, liền thấy tên vừa rút bàn chải khỏi miệng, nhịn không được phá lên cười. Hắn nhìn không được phá cười thành tiếng, sau đó đá người một cái: “Mau cút đi rửa mặt! Hôm nay còn phải mua nhiều thứ lắm đấy!”

“…Cái tên ngu ngốc nhà cậu! Đã bảo đừng có khoe ra! Loại sự kiện này đối mới người già chính là đòn kích thích mạnh nhất đó! Cậu muốn cho…” Nói được một nửa thì suýt nuốt luôn một mớ bọt kem đánh răng, Triệu Thư Ngôn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt sạch sẽ, liền vòng trở lại, tiếp tục kháng nghị: “Cậu trăm ngàn lần không thể đem mấy cái kiểu như này cho ông lão xem, bằng không…”

“Ai lại chủ động khoe loại ảnh chụp này cho người khác xem chứ?” Thôi Ninh Nhạc cắt ngang lời đối phương, “Hơn nữa, tôi là một thanh niên ba tốt, ngoại trừ hôn môi con trai, ông lão chỗ nào nhìn ra tôi là đồng tính luyến ái?”

“…Còn một cách có thể khiến ông lão biết đó.”

“Cái gì hả?”

“Mua về nhà một đống tiểu thuyết đam mỹ.” Triệu Thư Ngôn cười hì hì nói, “Hứa Tiêu nghe nói vừa chứa trong phòng ngủ toàn loại tiểu thuyết này mới khiến cho mẹ cô ấy sợ tới mức tưởng rằng con gái mình sắp đi lên con đường không lối về.”

“…”

Thành lũy có đến hai tòa, phải tiêu diệt từng bộ phận địch mới có hiệu quả. Vạn nhất hai mặt đều bị vây công, chính mình nhất định rơi vào tình trạng vô cùng bất lợi.

Hai người thương lượng một hồi, quyết định trước tiên quay về nhà của Triệu Thư Ngôn. Thân thể Triệu lão gia không tốt, vạn nhất tức giận mà chạy sang bên này, đối với hai bên đều rất nguy hiểm.

Triệu Thư Ngôn đành phải xin nghỉ phép ba ngày, thậm chí còn chạy tới trước mặt thủ trưởng của mình cười khổ mà nói: “Vạn nhất sau ba ngày không thấy tôi quay lại cũng đừng có báo nguy nhé.” Vị chủ nhiệm kia nghe xong vội vàng nói, nếu về không kịp thì cứ nghỉ thêm hai ngày đi.

Đùa kiểu gì thế này, tên kia sẽ không phải chạy đi làm việc gì ngu ngốc chứ?

Thôi Ninh Nhạc và Triệu Thư Ngôn gấp gáp chạy xuống thành phố phía nam, tim đập nhanh gấp mấy lần dịp về chơi trước.

Bởi vì đến ánh mắt hắn cũng không ngừng run rẩy.

Nhưng hắn không dám thừa nhận với Triệu Thư Ngôn. Đối phương ngoài mặt tuy rằng vẫn tỏ ra rất thoải mái, nhưng trong mắt chất chứa khẩn trương vô cùng. Áp lực nếu có thể giấu trong lòng còn chịu được phần nào, nhưng một khi trở thành ngôn ngữ, lập tức tăng lên gấp bội.

Triệu Thư Ngôn chỉ nhìn chằm chằm phía trước, mãi đến một khắc trước khi cửa nhà mở ra, cậu mới quay đầu về phía Thôi Ninh Nhạc, nhìn gương mặt, rồi quần áo hắn mặc, sau đó kéo tay đối phương: “Cứ vậy mà vào hả?”

Thôi Ninh Nhạc rút tay ra. “Đừng có ra oai lung tung.”

Triệu Thư Ngôn nhíu mày, cảm giác giống như đứa nhỏ không phục người lớn.

“Chúng ta đến để giải bày, chứ không phải đàm phán.” Thôi Ninh Nhạc vỗ vỗ lưng đối phương, “Điện hạ, phải nhớ kỹ, tôi cho dù thế nào cũng sẽ xông lên trước thay người đỡ ba cú công kích đầu tiên.”

“…Tôi lên trước mở đường cho cậu, cậu chắn gì mà chắn.” Triệu Thư Ngôn vừa nói, vừa cầm chìa khóa mở cửa nhà.

Bởi vì trước đó bảo mẫu trong nhà đã chuẩn bị tốt trà nước, thời điểm hai người trở về, ông lão vừa dùng xong cơm trưa, tinh thần cùng cảm xúc đang trong trạng thái tốt nhất.

Đáng tiếc nhìn thấy hai người vừa xuất hiện, vẻ mặt nhàn nhã của ông lão lập tức cứng lại, sau đó biến thành phẫn nộ.

“Ông, con đã về.” Triệu Thư Ngôn cười tủm tỉm chào hỏi, sau đó kéo Thôi Ninh Nhạc qua, “Cậu ấy cũng đến nè.”

Ông lão mím chặt môi, qua nửa ngày mới hô lên: “A Diễm, trà!”

Bảo mẫu lập tức bưng khay trà lên, ông lão trừng mắt với cô một cái: “Tôi chỉ kêu lấy trà cho mình tôi thôi!” Đối phương có chút bất ngờ, nhìn nhìn tiểu thiếu gia nhà mình, muốn nói gì đó lại bị Triệu lão gia cắt ngang: “Muốn uống thì tự bọn nó đi mua.”

Giọng điệu này, chẳng còn chút yêu chiều của ngày trước đi?

“Chúng con không khát, trước khi vào cửa nhà đã uống trước hai ly nước đầy rồi.” Triệu Thư Ngôn vẫn mỉm cười, giống như ám chỉ chính mình đã chuẩn bị tốt để khẩu chiến một trận.

Ông lão nuốt xuống một ngụm trà, không thèm lên tiếng, thản nhiên lật báo đọc.

Hai người còn lại liếc nhau một cái, Triệu Thư Ngôn tiếp tục nói: “Có một số việc nói qua điện thoại không rõ ràng được, con cảm thấy phải mặt đối mặt với ông thì hơn. Thôi Ninh Nhạc là bạn con, cũng là người yêu của con, mối quan hệ này cũng kéo dài tám năm rồi. Con thật sự may mắn, cậu ấy rất tốt, tụi con chính là một tổ hợp hoàn hảo, đứng cùng nhau vô cùng xứng đôi. Ông đừng để lãng phí tài nguyên.”

Triệu lão gia dùng sức hừ lạnh một tiếng, vẫn không nói lời nào.

“Ông không nói lời nào chính là không phải đối.” Triệu Thư Ngôn tiếp tục kích thích.

“Ông mày không lên tiếng chính là phản đối, cần gì phải tốn nước bọt hả? Triệu Thư Ngôn, mày so với ông thông minh hơn, thông minh thì liền chạy đi thích con trai hử? Quốc gia nhất định nên cảm ơn mày vì giúp bọn họ cân bằng nhu cầu nam nữ đi?” Triệu lão gia hừ lạnh.

Thôi Ninh Nhạc trừng mắt với người nào đó. Câu vừa này thật sự chọc tức người ta.

Triệu lão gia đem báo ném sang một bên. “Mày thật sự quan tâm ông thì đừng tìm về một thằng con trai mà kích thích ông! …Hai thằng đàn ông yêu nhau?! Đầu mày bị lừa nhà ai đá rồi?! …Ông mày không muốn nói, việc này căn bản không có lựa chọn nào để thương lượng! Việc này chính là trái với quy luật tự nhiên cùng luật pháp!”

“Pháp luật cũng chưa từng nói đồng tính luyến ái là phạm pháp.” Thanh âm Triệu Thư Ngôn càng lúc càng lạnh, “Hiện thực cũng không thiếu gì đồng tính luyến ái, muốn có bằng chứng, con có thể tìm cho ông một mớ tư liệu. Dù sao thì, chúng con cũng không có bệnh thần kinh. Giống như ông và bà yêu thương nhau, con cũng thích cậu ấy, thích tính cách, khuôn mặt của đối phương, thích người này thông mình hơn so với tất cả người con quen biết. Nếu trên đời này đã không thể tìm được người thứ hai thay thế cậu ấy, vậy vì sao không thể lựa chọn yêu thương kẻ duy nhất này?!”

“Đó là vì mày chưa gặp được đứa con gái mình thật sự thích!”

“Chính vì chưa gặp được, cho nên việc con thích hắn có cái gì là không thể?!”

“Đàn ông và đàn ông sao có thể trở thành tình nhân? Chẳng lẽ chúng mày không thể tìm ra được đứa con gái mà mình thích sao?”

“Người thích hợp nhất đã ở ngay bên cạnh sao lại không quý trọng, còn muốn thử thách vận may cùng sau mươi triệu người còn lại. Đầu óc bị lừa đá mới ngu ngốc đi làm chuyện này!” Thanh âm tăng cao đến quãng tám.

“Mày căn bản chỉ là tự kỷ ám thị chính mình!”

“Biết rõ đồng tính luyến ái là một con đường gian khổ, con việc gì phải tự kỷ ám thị biến mình thành đồng tính, trừ khi đầu bị lừa đá mới làm như vậy!”

“Biết khó khăn như vậy mày còn chọn nó, rồi buộc chúng ta phải thừa nhận. Triệu Thư Ngôn, mày thật sự thông minh đó!”

“Con không hề bị ép buộc, tình cảm trong lòng thế nào thì thừa nhận thế ấy.” Triệu Thư Ngôn mỉm cười, trêu tức.

Thôi Ninh Nhạc đứng bên cạnh, trong đầu tràn ngập đủ loại suy nghĩ.

Lô hoa kê, một già một trẻ, thật sự có phần tương tự.

Qua hơn hai mươi phút, ấm trà của ông lão đã rót thêm hai lần nước, báo trên bàn bị bàn tay to lớn vò đến nhàu nhĩ. Hai tay khoanh trước ngực, ông lão rướn thẳng sống lưng cương trực, nhìn chằm chằm thằng cháu trai nhà mình. Cả hai vẫn hăng say đấu khẩu với nhau.

Thôi Ninh Nhạc đứng bên cạnh, giống như thư ký chốc chốc lại giúp hai người sửa đúng nội dung cuộc khẩu chiến.

Bắt đầu từ vấn đề đồng tính luyến ái là không bình thường, biến thành đồng tính không thể nối dõi tông đường, rồi đến việc đồng tính luyến ái có thể là kẻ khác chứ tuyệt đối không phải là thằng cháu nhà mình. Ngay cả vấn đề đồng tính có phải bắt nguồn từ Trung Quốc hay không, rồi đến cả vấn đề xác suất đụng phải đồng tính xung quanh là bao nhiêu.

“Mới bảo, vì xung quanh ông chưa từng xuất hiện đồng tính luyến ái, hoặc là những cặp đối ấy không dám thẳng thắn công khai, cho nên vấn đề này một khi xuất hiện trên người con liền trở nên không thể chấp nhận được đi? Theo điều tra toàn quốc thì chỉ có khoảng 3% dân số là đồng tính, nhưng con số này hẳn phải cao hơn, cho nên ông mới không dám đối mặt đi.”

“Chẳng lẽ mày không thể trở thành 96% còn lại kia sao? Nhà chúng ta có rất nhiều thứ đặc biệt, chẳng lẽ cái loại xác suất đặc biệt này cũng muốn giành luôn à? Không phải làm một người bình thường sẽ dễ dàng hơn sao?”

Ông lão tuy rằng tuổi đã cao, nhưng tính toán vẫn còn rất chính xác và nhanh chóng. Thôi Ninh Nhạc nhịn không được phun tào trong lòng.

“Nhà chúng ta đặc biệt thì liên quan gì đến con? Đây là tỷ lệ của toàn thế giới, có liên quan gì đến tỷ lệ gì đó của dòng họ? Bất quá, nếu cha con sinh nhiều thêm chín mươi chín đứa, nói không chừng có thể chứng minh cái tỷ lệ này là cao hay thấp…”

“Càn quấy!” Ông lão đập bàn, “Mày dám nói lời thiếu tôn trọng cha mẹ mày sao?”

Triệu Thư Ngôn vốn đang tủm tỉm cười lập tức lạnh mặt: “Ông muốn con phải tôn kính kiểu gì?”

“Tôn kính cha mẹ còn cần lý do gì hả?”

“Sự thật thì con bất quá chỉ là một cái trứng thụ tinh trong ống nghiệm, có cái gì đáng phải tôn kính đây?” Triệu Thư Ngôn hừ lạnh, “Thời điểm thân thể bà không tốt, bọn họ thì sao? Khi con không được khỏe, bọn họ ở đâu? Lúc sức khỏe ông đi xuống, bọn họ đang làm gì? Cho dù ba người chúng ta không còn nữa, bọn họ sẽ thật sự để tâm chứ?! Loại người ích kỷ như vậy, cần tôn kính kiểu gì?!”

“Mày còn nhớ rõ bà của mình a!” Ông lão vội vàng chuyển đề tài, “Bà mày lúc trước dạy mày thế nào? Chọc tức ông mày đến mức này à?”

“Bà chưa từng nói như thế,” Triệu Thư Ngôn bĩu môi. “Bà chỉ bảo ông là người bảo thủ, tự tin của ông luôn khiến người ta nói không được lời nào. Bà còn bảo ông không bao giờ chịu nghe ý kiến của ngươi khác, bảo ông… Còn muốn con nói tiếp chứ?”

“Bà ấy nói bậy!” Nghe được những lời mắng chửi của người bạn già lúc sinh tiền, ông lão thẹn quá hóa giận, nhưng lại nhớ đến những lời chê bai mình, thành ra im lặng một hồi.

Hừ, sớm biết vậy đã không nhắc đến.

Như thế nào kích động đến mức không cẩn thận vạch ra vết sẹo trong lòng a?

“Bà chỉ nói, hy vọng con có thể cùng người mình thích ở cùng một chỗ, giống như khi bà ở cùng ông vô cùng hạnh phúc.” Nghĩ nghĩ một lúc, cậu lại bổ sung thêm: “Đây không phải nói quá, con mới không cần trong lúc này cùng ông nịnh nọt vô ích.”

Thái độ ông lão vừa thoáng chút thỏa mãn, sau đó lại biến thành không được tự nhiên. Vừa vuốt lại tờ báo cho thẳng nếp, ông vừa lầm bầm: “Mày ở cùng nó sẽ không có hạnh phúc. Mày nói xem, ngoại trừ hai đứa, ai sẽ chấp nhận liên quan đến tụi mày? Đồng tính luyến ái sao? Hừ, bốn chữ nào vừa nói khỏi miệng đã thấy khó nghe!”

“Con không phải đồng tính luyến ái. Con chỉ thích mỗi Thôi Ninh Nhạc mà thôi. Ông có thể xem con bị ‘cuồng Thôi Ninh Nhạc’ cũng được.” Triệu Thư Ngôn kiêu ngạo hếch cao cằm.

“Mày đừng cãi láo với ông!” Triệu lão gia chiếm không được thế thượng phong, thành ra tức giận đến mặt đỏ tai hồng.

Triệu Thư Ngôn gãi gãi đầu. “Con vốn không định cùng ông cãi qua cãi lại.” Cậu thở dài, trở lại bộ dáng thành thật hơn, “Sự thật con thích cậu ấy không thay đổi được, nhưng con không hy vọng vì điều nhỏ nhặt này mà gây ra khoảng cách với người khác. Ông à, nếu ông muốn con làm gì đó để ông có thể chấp nhận Thôi Ninh Nhạc, con nhất định lập tức đi làm, cho dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa. Chỉ cần ông chấp nhận cậu ấy, phải làm gì cũng được.”

“Ông mày không bao giờ chấp nhận! Bảo nó cút đi!”

Triệu Thư Ngôn cong cong môi dưới. Ánh mắt Thôi Ninh Nhạc cũng u ám đi.

Đây là kết quả hết sức bình thường. Rõ ràng trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng trong nháy mắt phát hiện toàn bộ cố gắng của chính mình đều là uổng phí, bọn hò đều không che giấu được mà cảm thấy mất mát.

“Con đi trước đây.” Triệu Thư Ngôn kéo tay Thôi Ninh Nhạc đi về phía cửa.

“Chính con thích cậu ấy trước, là con làm cậu ấy thích con.” Thôi Ninh Nhạc đang bị kéo đi ra ngoài, bất ngờ lên tiếng.

Triệu Thư Ngôn trong khoảnh khắc lập tức ngây ngẩn, kêu lên một tiếng “này” ngăn cản, nhưng Thôi Ninh Nhạc từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Triệu lão gia, nói tiếp: “Nếu con chủ động nói lời chia tay trước, ông cho rằng tương lai của Triệu Thư Ngôn sẽ tốt hơn sao?”

“Cậu dám!” Triệu Thư Ngôn trợn tròn hai mắt.

“Ông thấy đó, hiển nhiên không có khả năng rồi. Tên này là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, tự phụ, ông hiểu cậu ấy so với con hẳn cũng không thua kém đi. Triệu Thư Ngôn là dạng người gì? Sẽ dễ dàng cầu xin người khác sao? Dễ dàng ỷ vào kẻ khác sao? Con thật vất vả mới trở nên xứng đôi với cậu ấy, là chỗ dựa để cậu ấy có thể che gió tránh mưa, vậy mà ông sao có thể nhẫn tâm cướp đi hạnh phúc của cậu ấy chứ?” Thôi Ninh Nhạc một tay đang bị đối phương kéo, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm, cố hết sức che giấu sự khẩn trương của mình khi nói ra những lời này.

“Nó là đàn ông con trai, không thể tỏ ra yếu đuối!” Ông lão cứng đầu, tìm cách phản bác.

“Cậu ấy là người, cũng sẽ có lúc phải yếu đuối. Thời điểm cậu ấy mạnh mẽ, con sẽ trở thành đối tượng yếu mềm kia, đợi đến khi cậu ấy cần chỗ dựa, con sẽ cứng rắn lên. Mặc kệ cậu ấy cần kiểu người đồng hành nào, con đều có thể cố gắng hết sức để trở thành một nửa thích hợp nhất.” Thôi Ninh Nhạc dừng lại một chút, đột nhiên cười khẽ, “Mà chính cậu ấy cũng giống như vậy. Con vì cậu ấy cố gắng, đối phương cũng làm hết mình vì con. Chẳng lẽ, ông không cảm thấy tương lai như thế sẽ rất đáng mong đợi sao?”

Một tiếng kháng nghị “ai cần chứ”, Triệu lão gia hừ lạnh một tiếng, cầm lấy bình trà bỏ vào phòng riêng. “Chúng mày không đi, ông mày đi, kiểu gì cũng thấy ngứa mắt.”

Hoàn toàn không cho đường sống để thương lượng. Cho dù có dùng khổ nhục kế cũng không có kết quả.

Triệu Thư Ngôn yên lặng kéo đối phương rời khỏi nhà mình. Thôi Ninh Nhạc một đường vừa đi vừa suy nghĩ, thỉnh thoảng còn lên tiếng hỏi: “Khổ nhục kế chân chính phải làm như thế nào?”, “Bằng không chúng ta làm bộ như chia tay đi?”, “Ông cậu có nhược điểm gì trong vấn đề tình cảm không vậy?”

Triệu Thư Ngôn phá cười thành tiếng: “Cậu như thế nào lại trở nên nóng nảy thế?”

“Bởi vì ông cậu là người quan trọng nhất của cậu, chẳng lẽ cậu muốn sống giống như một cô nhi à?” Thôi Ninh Nhạc hỏi ngược lại.

“Không nghĩ tới, bất quá tôi cũng không hy vọng cậu dùng đến khổ nhục kế. Đây không giống như trong tiểu thuyết, vạn nhất xảy ra tai nạn xe cộ các kiểu, kết cục của chúng ta phỏng chừng chỉ có thể trở thành nhân vật chính bi thảm của đám phóng viên nữ.” Triệu Thư Ngôn hai tay đút túi, cúi đầu nhìn đường.

Thôi Ninh Nhạc cười theo. “Hiện tại chẳng lẽ không giống sao? So với Romeo, Juliet có gì khác đâu?”

“Cho nên cũng đừng tùy tiện dùng khổ nhục kế  như uống thuốc độc gì đó, lộng xảo thành chuyên, bỏ mạng không đáng. Ai dà, vừa nãy cậu nói tôi vì cậu cố gắng, cậu không cần cảm thấy cảm kích quá đâu. Cậu cũng rất cố gắng, tôi không muốn cố gắng cũng không được…”

“Đúng đó, bình thường thôi, cho nên xứng đáng bị tôi đè đó.”

“Thôi Ninh Nhạc kia!”

Thật tốt quá, bên cạnh có một người có thể đuổi kịp bước chân của mình, cảm giác thật sự thỏa mãn.

Cho nên, dù phải tốn thật nhiều công sức, chỉ cần khiến cho đối phương mãi mãi ở lại bên cạnh mình, liền không thành vấn đề nữa.

Bảo bối độc nhất vô nhị trên đời chính là giống như thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play