Một tháng sau khi Trần Càn về nhà, lại một khoảng trời băng đất tuyết. Anh đứng ở cửa ra vào nhà ga nhìn lại thành phố này, cảm thán thật sâu. Lại rét lạnh rồi, là nơi mình lớn lên. Về sau nói không chừng còn phải thường xuyên chạy qua chạy lại hai đầu đấy.
Sau khi về đến nhà, nghênh đón anh quả nhiên là bánh sủi cảo với tấm lòng yêu thương của mẹ. Anh ăn sủi cảo nóng hầm hập, thảo luận với người trong nhà về tình hình gần đây của mình. Ba Trần Càn là công nhân kỹ thuật lâu năm ở nhà xưởng, không cảm thấy hứng thú với văn học. Nhưng biết việc làm của Trần Càn hiện nay coi như cũng ổn định, nên không nói lời phản đối. Chỉ là nhìn con trai đã ra ngoài lưu lạc vài năm, lại nhíu mày. Đang chuẩn bị nói gì, thì mẹ Trần Càn nói chen vào.
“Khánh Nhi (nhũ danh của Trần Càn), ở lại nhà mình tốt hơn, dù sao con chỉ ghi chép mấy thứ đó, chỗ nào chẳng thế. Ở nhà mỗi ngày ăn cơm mẹ làm là tốt nhất.”
“Mẹ—— con muốn đi nhiều hơn, không đi nhiều, thì viết thế nào được! Con cũng muốn ở nhà, chờ khi nào ổn rồi lại nói!”
“Sao mẹ có thể để con chạy khắp nơi như vậy, con là một người đàn ông, không biết làm cơm, cần có người giúp con quản lý.”
“Mẹ đừng lo lắng, ở trường con cũng học được rất nhiều, cũng có thể tự chăm sóc được mình mà.”
“Ai, không nói nữa, trước ăn gì đi.”
“Con trai thật vất vả mới trở về, đừng nói những thứ này. Thoải mái ở nhà hai tháng, mẹ con cũng có thể chấp nhận chuyện của con. Chuyện đi ra ngoài làm việc đến lúc đó nói sau, ba cũng không ngăn cản con.” Ba Trần Càn nói vài câu, mọi người tiếp tục ăn sủi cảo.
Ngay khi Trần Càn cho rằng tạm thời có thể tránh được đề tài này, thì chủ đề khác lại khiến anh chốn không kịp. Khi anh chủ động ôm việc rửa chén rửa nồi, mẹ Trần Càn ở bên cạnh lau chén, lau cái này lau cái kia.
“Khánh Nhi à! Ở đại học con không tìm bạn gái sao! Muốn mẹ giúp con giới thiệu một người không. Con gái một người đồng nghiệp cùng đơn vị với mẹ, lớn lên không tệ. Cô gái đó cũng hiểu chuyện còn có thể…”
Trần Càn thành thật nghe mẹ mình lải nhải, thỉnh thoảng ứng phó hai câu, nhưng đương nhiên không có ý xem mặt, anh đã sẵn sàng ứng phó rồi. Mẹ Trần Càn thấy con trai thật sự không có ý gì, thì đi ra ngoài. Để lại một mình Trần Càn vô cùng bất đắc dĩ. Chắc phải chuẩn bị đi xem mặt, mẹ sẽ ép anh đây, mặc dù bây giờ chỉ là thử thái độ, cũng làm người ta cảm thấy bực bội vô cùng. Không biết A Miểu có bị giống mình hay không, ai.
Trần Càn an toàn ở nhà hai tuần lễ, cuối cùng cũng nghênh đón chuyện mẹ thường xuyên nhắc đi nhắc lại ‘Khách không mời mà đến’. Gì Khương kia mang con gái nghe nói rất hiểu chuyện rất đẹp tới làm khách. Mẹ Trần Càn và gì Khương trò chuyện vui vẻ, đuổi hai người bọn họ đến phòng máy tính ‘Trao đổi tình cảm’.
Mà vị Khương tiểu thư kia theo họ mẹ, là người hào phóng sảng khoái, xinh đẹp nhưng không mất đi khí khái hào hùng, nếu như làm bạn với nhau thì là một người không tệ. Nam nữ là bạn bè à, Trần Càn nghĩ, hay khi ăn cơm làm rõ với cô ấy.
“Ách, Khương tiểu thư, tuy nói vậy rất không lễ phép, nhưng tôi nghĩ cô cũng biết mục đích hai người chúng ta gặp nhau lần này là gì, tôi đã có yêu người rồi, chúng ta có thể làm bạn được không.”
Nhà gái dường như cũng không kinh ngạc khi anh nói vậy, chỉ thản nhiên cười cười “Để anh đi trước mất rồi, tôi cũng đang chuẩn bị làm rõ đây này! Tôi theo chủ nghĩa độc thân, tạm thời lấy sự nghiệp làm trọng, không định cân nhắc chuyện này. Cái này đúng là rất tiện, làm bạn bè cũng không tệ lắm. Tự giới thiệu, tôi là Khương Du. Tôi biết anh là Trần Càn, còn có nhủ danh là Khánh Nhi.”
“Mẹ của tôi ngay cả nhủ danh cũng hào phóng giới thiệu ra ngoài như vậy rồi, thật không có cách nào khác, ngoại trừ mẹ tôi không có ai gọi tôi như vậy, về sau cô vẫn gọi tên của tôi cho quen…”
Hai người trẻ tuổi trò chuyện lý tưởng cuộc sống, từ ‘giả vở’ đến thẳng thắn, ngược lại ngoài ý muốn rất hợp nhau. Việc này khiến hai bà mẹ rất vui, cơm cũng ăn được nhiều hơn. Trần Càn nhìn mẹ mình hưng phấn, có chút cầm không được muốn thẳng thắn nói chuyện với mẹ. Nội tâm càng thêm bực bội.
Anh tìm cơ hội đi ra ngoài gọi điện thoại cho Tiền Miểu.
“A Miểu, gần đây thế nào?”
“Cũng không tệ, mẹ em không biết từ chỗ nào tìm được mấy đơn thuốc bắc, lại bắt em uống, hình như hơi béo rồi.”
“Ah, hữu hiệu như vậy, nhanh đi hỏi mẹ em một chút, nhớ lấy đơn thuốc ấy, về sau anh cũng làm theo cho em uống.”
“Thôi đi, anh còn không biết làm cơm nữa là, đừng có mà băm hư mất thớt gỗ.”
“Em thù giai thật, lời anh nói từ khi huấn luyện quân sự vậy mà em còn nhớ đến bây giờ. Anh cũng không hay nói đùa, chờ khi em thi đậu chúng ta đương nhiên phải đổi căn nhà khác, đến lúc đó phải có thêm phòng bếp đấy.”
“Được rồi, em đi hỏi mẹ. Đến lúc đó anh phải tuân thủ lời hứa nha!”
“Nhất định rồi!” Trần Càn nói xong lời này trầm mặc một hồi. Mãi đến khi Tiền Miểu hỏi, mới bắt đầu nói.
“A Miểu, anh... Mẹ anh hôm nay bắt anh xem mắt.” Bên kia trầm mặc nửa ngày, mới truyền đến âm thanh. Rõ ràng không phập phồng, nhưng Trần Càn rõ ràng nghe được, A Miểu đang căng thẳng, có lẽ còn rất tức giận.
“Ah, sau đó thì sao?” Trần Càn nghe cậu nói như vậy.
“Bọn anh đã nói chuyện rõ ràng rồi, đều không có ý gì, A Miểu em phải tin tưởng anh!”
“Ừ, em tin tưởng anh.”
“A Miểu, anh nhất định sẽ tìm thời gian nói thật với người trong nhà. Anh…”
Tiền Miểu đẫ cắt đứt lời Trần Càn “Không nên vội, Trần Càn, đừng nóng nảy, bây giờ không thể nói.”
Trần Càn lập tức ngừng lại. Anh ngồi xổm xuống nắm tuyết, dùng sức nắm rất chặt.
“Anh không biết nên làm gì bây giờ, A Miểu, bây giờ anh rất loạn.”
“Chúng ta đợi thêm vài năm nữa, bây giờ thật sự không thích hợp. Chúng ta đều còn trẻ, để xem vài năm nữa có tốt hơn không. Em cũng rất muốn cho cha mẹ biết, nhưng… em cũng không biết nên làm gì bây giờ.” âm thanh Tiền Miểu nghe có chút uể oải.
“Trước bỏ qua vấn đề này đã, bây giờ nói cũng không có cách nào cả. A Miểu, chỉ cần em tin tưởng anh là được, anh sẽ kiên trì ở bên cạnh em.” Trần Càn đứng lên, ném cục tuyết trong tay ra ngoài.
“Em biết, em cũng sẽ kiên trì, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
…
Trần Càn không nghĩ tới, ngàn muốn vạn muốn, chuẩn bị vài năm sau khi người trong nhà thôi thúc chuyện hôn nhân, thực lực kinh tế của mình ổn định, Tiền Miểu cũng học xong nghiên cứu sinh rồi mới nói, cuối cùng một tấm hình lại khiến anh bại lộ sớm. Đó là ảnh tự chụp chung của anh và Tiền Miểu, vẫn luôn đặt trong ngăn kép của ví tiền chưa từng động vào. Tuy tấm ảnh đó anh chỉ hôn má Tiền Miểu, dù không có gì đặc biệt với ‘thước đo tiêu chuẩn’, nhưng đối với mẹ Trần Càn mà nói, thì bà vẫn sợ hãi.
Trần Càn cũng không nghĩ tới mẹ mình sẽ xem ví tiền của mình, bởi vì từ trước đến nay bà tôn trọng chuyện riêng của con trai. Khi anh đang ở dưới lầu xem tivi thì nghe thấy mẹ mình chạy từ phòng mình ra hô to “Cha thằng bé ah con của chúng ta vô sinh rồi” thì cả người choáng váng. Ba của anh cả kinh nhảy ra từ thư phòng.
“Cái gì? Chuyện gì xảy ra! Mẹ thằng bé bà nói rõ ràng. Còn có Trần Càn mày lên cho ba!”
Kế tiếp là thời gian gia đình hội thẩm, Trần Càn thành thật quỳ trên mặt đất nói rõ tất cả, trọng điểm là mộng xuân thời kỳ mình trưởng thành, cuối cùng miêu tả mình mặt dày mày dạn thế nào theo đuổi Tiền Miểu, trong lúc đó cố gắng hướng hết trách nhiệm lên người mình, còn kém không có miêu tả mình ‘Biến thái hết thuốc cứu chữa’.
Ba Trần Càn đập vỡ chén trà mình yêu thích nhát, Mẹ Trần Càn đứng cạnh lau nước mắt, Trần Càn vẫn không chút dao động, miêu tả xong cầu xin cha mẹ ủng hộ.
“Mày đồ nghiệt tử, mày thật là… Ai, Trần gia chúng ta sao lại sinh một đứa con như vậy, mày…” ba Trần Càn tức giận không nói nên lời.
“Con trai ah! Con đừng nói như vậy, sao con có thể là cái đó, cái gì biến thái yêu trẻ con được chứ? Sao lại thích đàn ông được? Hai người đàn ông ở cùng nhau là sao chứ!”
“Mày nói xem mày học được thói hư tật xấu này ở chỗ nào, hay là giả vờ dọa cha mẹ mày.” Ba Trần Càn mặt âm trầm, trầm giọng chất vấn con mình.
“Không thay đổi được, cha, mẹ. Khi con học cấp 3 đã mơ những giấc mơ kỳ quái. Khi bắt đầu chú ý tới A Miểu cũng vì cậu ấy lớn lên đặc biệt nhỏ bé, về sau mới chậm rãi thích cậu ấy.” Trần Càn ngẩng đầu nhìn ba mình, biểu lộ cực kỳ chân thành.
“Mày quỳ ở đây cho tao, quỳ cho tỉnh lại. Quỳ đến 12 giờ cho tao.” Ba Trần Càn kéo bà xã quay về phòng ngủ thương lượng, để cho Trần Càn thanh tỉnh một mình suy nghĩ. Trần Càn thành thật quỳ, không khỏi cảm thấy may mắn vì tật xấu của mình, nếu không cũng không phải chỉ đơn giản quỳ mấy giờ như vậy.
Anh quỳ ở đó, nghe âm thanh truyền đến từ phòng ngủ bên cạnh, nghe không… rõ ràng lắm, chỉ nghe mẹ mình nói “Nghiệp chướng! Thật là nghiệp chướng” cảm thán đặc biệt nhiều.
“Còn không phải nghiệp chướng sao? Nhưng con vui vẻ chịu đựng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT