Tiền Miểu tắm rửa cả buổi còn chưa đi ra, Trần Càn lo lắng cậu ngất luôn trong đó, muốn đi xem chuyện gì xảy ra. Không đợi anh mở miệng hỏi, Tiền Miểu đã nói chuyện.
“Trần Càn, anh giúp em lấy khăn vào đây.”
“Được.” Trần Càn đi lấy khăn, đang chuẩn bị gõ cửa phòng tắm, thì cửa phòng tắm đã mở ra. Tiền Miểu không mảnh vải che thân đứng ngay cửa ra vào, làm Trần Càn giật mình.
“Trần Càn, em đã chuẩn bị xong.”
Trần Càn cảm thấy giống như có một tia sét đánh vào đỉnh đầu mình.
“A Miểu, em biết mình đang nói gì không?”
Tiền Miểu không nói gì, mở vòi phun nước giội Trần Càn một cái từ đầu đến đuôi. Trần Càn ngẩn người, quyết đoán cởi quần áo. Dùng lực kéo Tiền Miểu, vội vàng hôn lên môi cậu. Tay không dừng lại dường như muốn lục lọi khắp nơi trên thân thể cậu. Theo lưng dao động đến bờ mông, lại nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông. Tiền Miểu nhẹ phát ra tiếng hừ lạnh, tay ở trước ngực hơi đẩy. Trần Càn không buông miệng cậu ra, tay như cũ không thành thật một chút nào.
“Lau sạch đi, chúng ta lên giường.”
…
Đại quân cua đồng bò qua
…
Tiền Miểu vô lực ghé vào lòng Trần Càn thở dốc. Trần Càn khẽ hôn mặt cậu, nhẹ vỗ sau lưng cậu.
“A Miểu, chúng ta đi tắm được không? Vừa rồi ra rất nhiều mồ hôi, coi chừng bị lạnh.”
Tiền Miểu chôn đầu trong ***g ngực của anh không nói lời nào, chỉ dùng tay ở sau lưng anh nhẹ vỗ. Trần Càn lại hôn cậu, ôm cậu vào phòng tắm. Hai người dọn dẹp xong thì đi ngủ, thời gian đã muộn, trải qua một hồi vận động chân tay cường độ cao hai người rất nhanh tiến vào mộng đẹp. Trần Càn ôm Tiền Miểu trong ngực, lòng thỏa mãn an bình trước nay chưa từng có.
Ngày hôm sau khi Trần Càn…tỉnh lại Tiền Miểu vẫn còn ngủ. Cậu yên tĩnh nằm trong lòng Trần Càn, hô hấp nhẹ nhẹ. Trần Càn cứ như vậy nhìn cậu, nụ hôn nhịn không được rơi xuống khuôn mặt cậu. Không có quần áo ngăn chặn tay kia nhẹ nhàng sờ lên tấm lưng bóng loáng của Tiền Miểu. Anh cẩn thận rút tay ra, nhớ tới cần dậy mặc quần áo, nhưng cuối cùng vẫn làm kinh động đến Tiền Miểu.
“Ư, anh tỉnh à.” Tiền Miểu vẫn mơ mơ màng màng. “Em muốn uống nước.”
Trần Càn hôn mặt cậu, rót cho cậu chén nước, lại đi phòng tắm tắm gội thay quần áo.
“Có khỏe không A Miểu, có đau ở đâu không?” Trần Càn ngồi bên giường hỏi cậu.
“Xương sống thắt lưng, còn có chỗ đó…” âm thanh Tiền Miểu nho nhỏ, tựa nhưng đang nhớ lại, mà xấu hổ.
“Ngoan, là anh quá kích động, nhẫn nhịn quá lâu. Anh xoa cho em, hử”
“Được.”
Tiền Miểu ngoan ngoãn thay đổi tư thế gục mặt xuống, Trần Càn vươn tay vào trong chăn mỏng chậm rãi mát xa. Kỹ thuật của anh rất không tồi, Tiền Miểu nhanh chóng thả lỏng, lại có chút mơ màng muốn ngủ.
“Ngủ tiếp một lát nữa, anh đi mua bữa sáng và thuốc cho em.”
“Ừ? Em có mua thuốc, ở trong hộp thuốc của em, là thuốc mỡ và thuốc giảm nhiệt.”
Trần Càn biết trong lòng Tiền Miểu đã khắc phục chướng ngại tâm lý chuẩn bị xong mọi thứ mới mở miệng, cảm thấy rất cảm động. A Miểu của mình xấu hổ như vậy, lại vì anh mà chủ động nói ra miệng hai câu thế này, xem ra thật sự rất yêu mình. Trần Càn vui vẻ không khống chế nổi dáng vẻ tươi cười, hấp tấp chạy đi tìm thuốc mỡ, cẩn thận bôi thuốc cho A Miểu. Tuy nhiên quá trình bôi thuốc rất giống với giai đoạn chuẩn bị, nhưng điểm ấy cũng chẳng khiến anh gặp khó khăn.
Trần Càn mua bát cháo rau cho bữa sáng, về đun sôi thêm muối và đậu vàng hà lan, rất vừa miệng lại tốt cho hệ tiêu hóa. Đậu hà lan thơm mịn và bát cháo rau ấm áp trong miệng, xem như một chút hưởng thụ nho nhỏ. Tiền Miểu ăn rất vui vẻ, nhưng sau khi ăn xong cũng không rời giường, mà nằm trên giường hết buổi sáng.
Trần Càn trong phòng dạo đông dạo tây, cuối cùng vẫn đến trên giường nằm cùng Tiền Miểu. Một bên nhẹ nhàng xoa eo cậu, một bên nói chuyện phiếm với cậu. Trò chuyện một hồi hai người ngủ mất. Khi…tỉnh lại mặt trời đã lên thật cao rồi.
“A Miểu, anh chưa từng nghĩ em sẽ chủ động làm như vậy, anh thật sự rất vui.” Trần Càn vẫn duy trì động tác ôm Tiền Miểu vào trong ngực.
“Em nói rồi em chuẩn bị xong sẽ nói cho anh biết, thật ra em hơi sợ một chút, không dám bước đến một bước kia. Nhưng em muốn hoàn toàn có được trái tim anh giống như anh vậy. Ngày hôm qua uống rượu, cũng không say, nhưng cũng cho em dũng khí vậy là đủ rồi.” Tiền Miểu vạch cơ bụng Trần Càn lên chỉ. “Quả nhiên là như mở ***g chốt dã thú, không biết nhẹ một chút nào.”
“Do anh kích động quá A Miểu, mỗi ngày nhìn em hôn em nhưng không thể ăn vào miệng thật sự rất khó chịu. Rất xin lỗi, về sau anh sẽ cẩn thận, may mắn em không bị thương nghiêm trọng. Rất xin lỗi.” Trần Càn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Tiền Miểu, Tiền Miểu dường như rất thích anh làm như vậy, tựa vào lòng anh không nói thêm gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT