Edit & Beta: Hoa Cúc

Sau khi thổ lộ tâm ý với nhau hai người dính cùng một chỗ, đi căn tin ăn cơm cùng nhau, đi học ngồi cùng chỗ, đi thư viện cùng nhau, chơi bóng rổ cùng nhau. Trước kia hai người tuy thường đi chung, nhưng không chặt chẽ đến độ người chen không lọt như bây giờ. Hơn nữa hai người mặt mày hớn hở nên dù họ cư xử bình thường vẫn sẽ khiến không khí xung quanh trở nên ấm áp, ngọt ngào, lớp học vốn có các nữ sinh thích YY kích động như phát hiện đại lục mới. Trần Càn khi bắt đầu còn bị cảm thấy bị nhìn mà toàn thân sợ hãi, về sau lại quen. Tùy các cô nàng nói chuyện, cũng không đáp lại. Thời gian qua, không có nữ sinh ngoài sáng trong tối tỏ tình với Trần Càn nữa. Trần Càn ở trang thái không cần nằm vẫn trúng đạn cuối cùng thở ra một hơi. Tuy nhiên dáng vẻ A Miểu ghen lại khiến anh hưởng thụ mười phần, nhưng cũng rất đáng sợ, cũng làm anh đau lòng.

Hai người tiếp tục ngọt ngào với kế hoạch ôn thi tiếng Anh. Chờ đến tháng 12 thi xong cấp bốn hai người đã cảm thấy không có vấn đề gì lớn. Thời gian trôi nhanh, thi cấp bốn xong, kế tiếp chuẩn bị thi cuối kỳ.

“A Miểu, em chuẩn bị thi xong thì về nhà sao?”

“Ừ, mẹ em muốn em về sớm một chút, bà nói rất nhớ em.”

“Mẹ của anh cũng nói vậy, nhưng anh muốn sống chung với em.”

“Em cũng muốn sống chung với anh.”

“Nếu không…”

“Khục khục, hai người chú ý một chút, sắp ôm nhau rồi đấy, tôi vẫn còn ở trong phòng ngủ này!” Vương Bằng Cử thấy mình như một người sống sờ sờ lại bị bỏ qua nên rất không hài lòng, tuy nhiên cậu ta ngồi trên giường, cũng không có thể xem như không tồn tại.

Hai người giật mình nhanh chóng tách ra, Tiền Miểu mặt trực tiếp đỏ hồng.

“Lão Vương, cậu vẫn còn ở đây à!” Trần Càn muốn tìm chủ đề.

“Nói nhảm, tôi vẫn luôn ở đây! Từ đầu đến giờ tôi luôn ở phòng ngủ ôn tập!”

“Ách, không phải chứ, cậu biết từ lúc nào.”

“Đã sớm thấy rất khác thường rồi, mắt cậu lúc nào cũng như là mọc ở trên người Tiền Miểu, chỉ có thằng nhóc Cao Á Phi kia mới tin hai người có tình anh em thuần khiết. Sợ gì, tôi không ngại cái này.”

“Cám ơn người anh em!”

“Cái này thì có gì mà phải cảm ơn, ngược lại hai người các cậu khiêm tốn một chút.”

“Ừ, tôi sẽ chú ý.” Tiền Miểu vẫn không nói chuyện bỗng lên tiếng.

Bởi vì Vương Bằng Cử ở đây, nên hai người cũng không tiếp tục dính lấy nhau, mà ngoan ngoãn đi ôn tập nội dung cuộc thi hai ngày sắp tới, về sau cũng không thảo luận chuyện kỳ nghỉ nữa.

Do là kỳ học đầu tiên, Trần Càn và Tiền Miểu là hai người ở nơi khác tới, lần đầu tiên đi xa nhà lâu như vậy, trong nhà đều thúc dục họ về, hai người ngoan ngoãn mua vé xe vào ngày nghỉ, chuẩn bị trở về nhà.

Hai người cùng đến ga xe lửa, dính lấy nhau ở phòng chờ xe.

“Ngoan, trở về phải nhớ tới anh nhé, chúng ta liên hệ qua mạng. Tìm cơ hội gọi điện thoại.”

“Ừ, nhà của anh ở phương Bắc, mùa đông cẩn thận cảm mạo. Chụp lại cảnh tuyết rơi cho em xem nhé.”

Không lâu sau, Tiền Miểu kiểm vé rồi lên xe lửa, Tiền Miểu kéo hành lý đi lên tàu. Trần Càn ở phía sau nhìn, tâm loạn như ma. Bây giờ anh rất muốn về nói với cha mẹ, mình đã có người yêu đáng yêu. Nhưng anh không dám hành động tùy tiện. Hiện tại anh không có năng lực nuôi sống ban thân mình, nếu ngả bài với người trong nhà không biết sẽ có hậu quả gì. Trước cứ thử xem ý họ thế nào, rồi tìm phương pháp xử lý, những thứ khác cũng chỉ có thể tạm thời hoãn lại.

Tiền Miểu nhà ở phía Nam vùng duyên hải, mùa đông không lạnh lắm. Mà nhà Trần Càn ở phương Bắc, đã sớm có mấy trận tuyết rơi. Trần Càn về nhà không yên tĩnh một ngày nào, lập tức nhảy xuống chụp ảnh tuyết. Dưới thời tiết âm hơn hai mươi độ cũng không phải dùng để trưng cho đẹp, dù cho đã che kín chỉ còn hai mắt, nhưng cái lạnh bên ngoài cũng không nói chơi. Mà Trần Càn còn tận lực chụp rất nhiều cảnh tuyết và dân địa phương, xong rồi cũng chẳng quan tâm về nhà, trực tiếp tìm cái góc tường tránh gió lấy điện thoại ra.

“A Miểu, anh rất nhớ em.”

“Em cũng rất nhớ anh, về nhà cảm giác thế nào.”

“Trừ việc không có em, thì chuyện khác cũng ổn.”

“… Ừ.”

“A Miểu, anh ra ngoài chụp cảnh tuyết rơi cho em rồi.”

“Tốt quá!… Không đúng, chỗ anh lạnh lắm mà, anh đang ở bên ngoài gọi điện thoại cho em hả? Anh là đồ ngốc, nhanh về nhà đi!”

“Không sao, sớm quen rồi. Anh chỉ muốn nghe âm thanh của em.” bên này Trần Càn điện thoại nở nụ cười.

“Chúng ta trở về rồi trò chuyện cũng được mà, ảnh chụp tùy tiện chụp một cái là được, nghe lời, nhanh về đi.” âm thanh Tiền Miểu nghe có chút gấp gáp.

“Được được được, anh trở lại ngay, đừng lo lắng.”

“Ừ, nhanh lên một chút.”

Trần Càn nội tâm ấm áp, xoa xoa đôi bàn tay hướng về nhà.

Năm nay tuyết rơi rất dày, không có người ra ngoài nên tuyết trắng một khoảng. Ở trong không khí này đạp lên tuyết mà đi là một chuyện rất đã ghiền, Trần Càn bước từng bước bẹp bẹp bẹp bẹp, một đường cười ngây ngô về nhà.

Trần Càn về nhà hậu quả là bị mẹ mình giáo huấn một trận, mắng anh đi tản bộ không biết về. Trần Càn cực kỳ ngoan xin tha thứ, đi lên lầu cùng A Miểu nhà mình nói chuyện phiếm.

“A Miểu, nhanh nhìn xem, anh gửi ảnh chụp cho em rồi.”

“Được, em đi nhận ngay, anh không còn ở ngoài trời lạnh đấy chứ?”

“Không có, đừng lo lắng.”

“Em cũng chụp một số cảnh biển cho anh xem nhé, thời tiết của bọn em ở đây không tệ.”

“A Miểu, có phải em muốn khiến nội tâm của anh cảm thấy không công bằng không?”

“Mỗi nơi đều có nét đặc sắc riêng, em lại hâm mộ vì chỗ ấy có tuyết đấy.”

“Vậy được rồi, anh xem.”

“Tuyết thật đẹp, khắp nơi đều có màu trắng.”

“Em không phát hiện có dấu chân hả, anh vì vợ anh mà chọn chỗ chụp đấy.”

“Ai là vợ anh, đừng có mà ba hoa.”

“A Miểu đừng giận, nhé?” Trần Càn biết rõ cậu sẽ phản ứng như vậy, nhưng vẫn nhịn không được trêu chọc Tiền Miểu. “Em xem cái sau, sau nhà anh không xa, có một mảnh đất trống rất lớn…”

Hai người trò chuyện khí thế ngất trời, mãi đến khi mẹ Trần Càn tới gọi anh đi ăn cơm mới dừng lại. Trần Càn gập máy tính của mình xuống, chạy tới ăn sủi cảo. Ăn bánh sủi cảo làm thủ công của mẹ quả nhiên là chuyện may mắn nhất thế gian, thật muốn học nghề, để làm cho A Miểu nếm thử.

Cơm nước xong xuôi Trần Càn bắt đầu tìm thông báo tuyển dụng biên tập viết lách ở trên mạng, quyết định luyện tập trước về văn nghị luận xã hội. Anh hy vọng có thể tự tay ghi chép lại tình hình xã hội, trước kia mơ ước tự do tự đi khắp nơi, chỉ là bây giờ trong kế hoạch có nhiều thêm một người là A Miểu.

Trần Càn ở nhà ở lại tìm hiểu về một số luận văn dân tộc Đông Bắc, sau đó ra ngoài tản bộ mấy lần, cùng trò chuyện với Tiền Miểu.

Tiền Miểu rất ủng hộ ý nghĩ của anh, cũng tỏ vẻ mình rất sẵn lòng cùng anh đi khắp nơi. Hơn nữa chân thành thảo luận với Trần Càn nói sau này mình muốn làm gì.

“Trần Càn, em muốn thi nghiên cứu sinh, học xong tiến sĩ, sau đó ở lại trường dạy học.”

“Như vậy rất hợp với em, nếu em thích cũng tốt.”

“Trần Càn, em sẽ cố gắng hoàn thành mục tiêu đó, nhưng, như vậy em không thể cùng anh khắp nơi.”

“A Miểu em suy nghĩ nhiều quá, anh cũng không phải luôn ở bên ngoài. Huống chi bây giờ còn sớm, chúng ta còn việc học nữa, trong tay còn không tiền đúng không! Chúng ta cứ nghĩ vậy đã, sau đó yên tâm mà làm.”

“Trần Càn, cám ơn anh ủng hộ em, em…”

“A Miểu, không bằng lấy thân báo đáp nha!”

“Anh… Em…”

“A Miểu, giữa chúng ta còn nói cảm ơn làm gì? Anh rất nghiêm túc muốn ở cùng em. Khi chúng ta hoàn toàn độc lập, mới có thể nắm giữ tương lai của chúng ta.”

“Em sẽ không buông tay anh đây, trước khi anh rời bỏi em.”

“A Miểu ngốc, sao anh lại đành lòng buông tay em. Anh còn chưa được sống với em, chưa được hưởng qua dư vị của em, nếu về sau được nếm thử, thì cũng say mê cả đời.”

“… Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng… khi nào sẵn sàng em sẽ nói cho anh biết…”

“A Miểu, anh không có ý này, không đúng, anh có ý này, ai nha anh phải nói thế nào đây. A Miểu, anh muốn em là điều đương nhiên, nhưng anh không yêu cầu em, chúng ta bước từng bước, Ừ? Cứ để nước chảy thành sông đi. Bây giờ không cần nóng vội.”

“… Được, tùy anh.”

“Ngoan, không nói cái này nữa, đến xem luận văn anh viết, giúp anh sửa một chút đi.”



Sau khi Trần Càn kết thúc trò chuyện lại ước gì mình ở cạnh A Miểu, vừa rồi lời A Miểu nói chắc chắn phải suy nghĩ rất nhiều. Anh không phủ nhận mình có dục vọng với thân thể A Miểu, gần đây vật chính trong mộng xuân luôn là A Miểu. Nhưng anh biết rõ tính tình A Miểu hay xấu hổ, cậu nói như vậy nhất định phải xoắn xuýt rất lâu.

Giữa bọn họ cần thẳng thắn thành khẩn, tuy nhiên trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, thì còn không thể chờ đợi được mà lăn ga giường là điều tất nhiên. Ai, làm sao bây giờ! Anh muốn cứ như vậy ăn hết A Miểu, nhưng nếu để A Miểu bất an—— vì sao mình luôn xoắn xuýt như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play