Vào ban đêm đc tây viễn lĩnh về nhà, vệ thành bắt đầu sinh bệnh, tây văn minh suốt đêm mời thầy thuốc lý trong thôn. Thầy thuốc lý kê thuốc, nói đứa nhỏ này bị giày xéo thành bệnh nên cần trị liệu nghỉ ngơi cho tốt, từ từ mới có thể khôi phục.

“thầy thuốc lý, có thể nuôi lại cho tốt chứ?” tây viễn thấy vệ thành uống xong thuốc đã ngủ, liền tới hỏi thăm thầy thuốc lý bệnh tình của vệ thành.

“cái này ko nói trước đc, chỉ có thể vừa uống thuốc vừa xem tình huống.”

“trước kia cũng không nghe nói đứa nhỏ này từng mắc bệnh gì cả mà?” mẹ tây viễn hỏi.

“trước kia? Trước kia ở cái nhà đó dám sinh bệnh sao? Sinh bệnh thì cha và mẹ kế kia có thể trị cho ư? Đây là đến nhà mọi người, biết có người xót hắn mới dám yên tâm sinh bệnh.” thầy thuốc lý thở dài.

“vậy cần trị cho tốt, có thể triệt hết bệnh chứ ạ?” tây viễn càng lo lắng bệnh có thể chữa khỏi hay không, nơi này điều kiện sống kém, một trận cảm mạo phát sốt đều dễ dàng toi mạng.

“làm hết khả năng rồi nghe mệnh trời thôi. Cháu nhỏ cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.” thầy thuốc lý sờ sờ đầu tây viễn, “đúng là đứa bé tốt bụng, lớn lên nhất định không tệ đâu. Nhiều người lớn còn không bằng cháu đó!” ông đáng ám chỉ chuyện tây viễn trượng nghĩa giải cứu vệ thành.

“he he!” tây viễn không biết nên nói gì nên đành phải ngây ngô cười. Còn nữa, thầy thuốc lý ơi, cháu tuy thân thể là con nít, nhưng trong lòng là một người trưởng thành được không ạ, ông có thể thôi sờ đầu của cháu đi!

Từ ngày đó, nhà tây viễn mỗi ngày thuốc thang không ngừng, tây viễn không mượn tay người khác, mua thuốc, đun thuốc, mớm thuốc đều tự thân mà làm. Vệ thành là hắn làm chủ lĩnh về nhà, hắn muốn phụ trách đứa nhỏ này đến cùng, không thể người tốt thì mình làm còn phiền toái thì ném cho người khác. Nếu bởi vậy người trong nhà hơi hiện ra một chút không kiên nhẫn, trong lòng hắn nhất định chịu khổ sở. Tây viễn suy nghĩ trong lòng một chút – có lẽ mặc kệ hắn cố gắng dung nhập gia đình này thế nào thì trong linh hồn vẫn có một khoảng cách!

Bạc trong nhà trôi ra ngoài như nước, ông nội bà nội và cha mẹ đều là người có lòng tốt, huống hồ bạc là tây viễn kiếm được, hiện giờ tây viễn chăm sóc vệ thành như vậy, bọn họ cũng khó mà nói được gì. Vì thế, ông nội còn đặc biệt mở một cuộc họp ngoài tây viễn ra thì toàn bộ thành viên trong nhà đều nhất định tham gia (kể cả tây vi) hội nghị gia đình.

“hiện tại thằng viễn lĩnh vệ thành về, chúng ta không thể coi đứa nhỏ này như người ngoài, phải xem nó như người một nhà.” ông nội dùng khẩu khí không cho phép nghi ngờ nói.

“cha, dắt về thì đã dắt về rồi, trẻ con nhà người ta thì có gì không tốt đâu.” vệ thành mẹ tỏ thái độ trước, tây viễn chính là con trai bà, bà vốn đang sợ ông cụ bà cụ có suy nghĩ gì, mất nhiều tiền như vậy trong lòng không thoải mái, hiện tại ông cụ đã nói vậy thì bà cũng không lo lắng nữa.

“cha, con không phải lòng dạ ác độc như người nhà kia, nếu đứa bé đã đến đây thì coi như nhà chúng ta có thêm một đứa con đi.” tây văn minh cũng tỏ thái độ, nhìn bộ dạng tây viễn thì không lưu vệ thành lại…nhà mình là không thể rồi.

“con cũng sẽ gọi là anh vệ thành.” tây vi chen miệng nói, “anh trai cho con đồ ăn ngon, con sẽ phân cho anh vệ thành một nửa.” nhìn nhìn người lớn, lại do dự, “có phải một nửa hơi ít không?” tây vi thật ra rất không nỡ, trước kia tất cả đều là của hắn.

“phân một nửa là được, vệ thành là anh trai, có thể ăn ít hơn, bé con nhà mình vẫn nhỏ nhất nhà.” bà nội vỗ vỗ đầu cháu trai nhỏ.

Tây vi toét miệng cười, anh trai nói chờ vệ thành tốt hơn sẽ dẫn hai người họ đến ruộng hoang bắt chim trĩ về nấu đùi chim cho hắn.

Chỉ còn có bốn, năm ngày nữa là tết, chuyện trong nhà tương đối nhiều, thu dọn phòng ở, chuẩn bị đồ ăn thức uống, quà tết thăm hỏi người thân… Tây viễn một mực không tham dự, chuyên tâm chiếu cố vệ thành.

Mấy ngày nay khách trong nhà nhiều hơn một chút, người trong thôn dù thân hay không đều đến nhà hắn ngồi chốc lát, có người là có chuyện, có người quan tâm vệ thành, có người thuần túy chính là tò mò cộng thêm âm lý xem náo nhiệt. Có người đến còn cầm theo đồ, nói là cho vệ thành, có đồ ăn cũng có đồ mặc, đều bị bà nội từ chối.

“thực không cần phải vậy, mấy thứ này nhà ta đều có, thằng viễn nhà ta còn nói sẽ không ăn hiếp thằng thành, quần áo ăn tết cũng không đòi, bảo mẹ nó làm cho thằng thành, tất cả đều là đồ mới! Đây chính là mẹ bọn nhỏ mới làm đó, đều là bông mới, vải tốt, từ trong ra ngoài đều là đồ mới.” bà nội đem quần áo mới cho vệ thành đưa cho người trong thôn xem.

“đúng là tốt, vải này chắc là quý và đắt lắm hả? Hình như hơn hai mươi văn một tấm.” một bác gái tiếp lời.

“hơn hai mươi văn không mua nổi đâu, tôi lần trước đi họp chợ có hỏi, phải ba mươi tám văn tiền lận, tôi cũng ko nỡ mua.” một thím khác nhìn nhìn vải dệt khẳng định.

“đúng là ba mươi tám văn một tấm, thằng viễn nhà ta mua đồ kén chọn, mua gì cũng đều chọn mua đồ tốt.” bà nội cười híp mắt nói, nhưng thật ra chỉ tốn ba mươi văn để mua, ai bảo thằng viễn nhà bà biết ăn nói, biết mặc cả, ràng người ta nói ba mươi tám văn một tấm, thằng viễn lại có thể nài xuống tới ba mươi văn. Chẳng qua bà cũng sẽ không nói cho mấy người phụ nữ trẻ đặc biệt thích bàn tán chuyện nhà người này.

“dạ đúng, tiểu viễn nhà bác lớn lên nhất định không tệ, đứa nhỏ này đảm đương, còn tốt bụng, hiện ở trong thôn ko ai không khen ngợi.” trước mặt người nhà họ tây đương nhiên phải thuận chuyện nói tốt. Tây viễn cũng vô tình tạo thành hình tượng chói lọi, trở thành người tốt bụng trong lòng người trong thôn.

Đương nhiên, đây là trong mắt người sáng suốt, ngoài ra cũng có không ít nhàn thoại, chờ chế giễu: trong nhà có thêm cái miệng há ra chờ ăn, còn là người khác họ, có ngu mới làm chuyện như vậy. Cứ chờ xem, không biết chừng ngày nào đó không có cơm mà ăn mới kịp phản ứng. Tây viễn là một đứa bé không hiểu, người lớn nhà họ tây sao cũng không hiểu? Nhất định sẽ có ngày hối hận!

Tây viễn mới không để ý người trong thôn nghĩ thế nào nói thế nào, hắn chuyên tâm ở trong phòng chiếu cố vệ thành, ai tới cũng không quấy rầy. Trải qua mấy ngày trị liệu, vệ thành đã tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày tây viễn ngoài đun thuốc cho vệ thành, còn tỉ mỉ làm các loại đồ ăn cho hắn, dùng nguyên liệu có hạn trong nhà làm ra đồ ăn ngon miệng, đương nhiên cũng không thiếu phần tây vi. Bởi vì chỉ có một đứa em trai là tây vi nên tây viễn rất sủng ái hắn, hiện giờ lại thêm vệ thành, tây viễn sợ tây vi trong lòng so sánh sông không biển, nghĩ anh trai không thương hắn nên làm gì đều không quên một phần của tây vi. Bởi vì nguyên nhân này, mấy ngày nay vệ thành còn chưa đỡ, cuộc sống của tây vi trong nhà ổn hơn trước kia nhiều.

Anh trai vẫn làm nhiều đồ ngon trước kia hắn chưa từng nếm qua, tây vi mở bụng bắt đầu ăn, mới mấy ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn liền tròn lên, hóa ra cũng không có lo lắng bởi vì vệ thành đến khiến ngược lại cảm thấy có vệ thành sống rất tốt.

Hôm nay, tây viễn đang ở trong nhà, dùng chậu than đun cháo thịt cho vệ thành và tây vi bên trong có gạo trắng, hạt kê còn có thịt thái hạt lựu, tây viễn lại cho thêm hành băm và và muối. Chưa đợi cháo chín thì mùi đã tán đầy phòng, tây vi ở bên cạnh gấp đến độ vây quanh tây viễn.

“anh ơi, con bao lâu nữa mới đc?”

“chờ một khắc nữa, cháo đun càng lâu càng ngon.” tây viễn rắc lên trên than chút tro để giảm nhỏ lửa, than là mùa thu ông nội và cha đốt, còn dư chút hơi nước, bất quá nhà nông cũng không chú ý nhiều như vậy.

“anh, anh chừng nào thì mang em và anh thành đi bắt chim trĩ vậy?” tây vi ghé vào trên lưng tây viễn, ôm cổ tây viễn hỏi. Dù tây vi không biểu hiện bài xích với vệ thành, nhưng ở trước mặt vệ thành vẫn có chút lòng dạ nhỏ bé muốn tranh thủ tình cảm, không có việc gì đều thận thiết với tây viễn.

“em tốt nhất đừng đi, anh ngày mai trời vừa sáng đã phải đi, em muốn đi thì chờ sang năm hẵng.” mùa đông dưới đất tích nửa thước là tuyết, con nít con nôi năm tuổi, ra ruộng hoang không phải sẽ bị tuyết phủ cả người à, lại càng không cần phải nói chạy trong tuyết bắt chim trĩ.

“Ứ ừ, em cũng muốn đi cơ.” tây vi kéo dài âm thanh, bĩu bĩu môi.

“em ngoan ngoãn ở nhà giúp anh chăm nom anh thành, chờ anh về sẽ nấu chân chim cho em ăn được không? Tuyết trong ruộng hoang so với em còn cao hơn, em mà lạc vào đó thì anh cũng không tìm được.” tây viễn dỗ tây vi.

“được rồi, vậy sau khi anh bắt được chim trĩ thì về nhớ dùng lông chim làm cầu cho em nhé.” tây vi nhân cơ hội ra điều kiện.

“được, anh sẽ làm một cái thật đẹp cho em và thành cùng chơi.” tây viễn nhìn vệ thành ngồi ở bên cạnh ngoan ngoãn nghe hai người bọn họ nói chuyện. Quả cầu là tây viễn tả ra để dỗ tây vi, tây vi liền nhớ kỹ, đây cũng là nguyên nhân quan trọng hắn nhớ phải cùng anh trai đi bắt chim trĩ.

“anh, chừng nào thì anh đi vậy?”

“chờ trời tốt hơn thì đi, tuyết đã rơi ba ngày, phỏng chừng ngày mai sẽ tốt lên..” tây viễn vừa nói vừa bắc cháo trên chậu than xuống, dùng thìa trộn vài cái, sau đó múc ra hai chén đặt ở bàn trên kháng, cúi người ấn tây vi và vệ thành lên kháng. Đừng nhìn vệ thành lớn hơn tây vi hai tuổi, ôm còn không nặng bằng tây vi.

Hai đứa con trai chậm rãi từng miếng từng miếng húp cháo. Tây viễn nghĩ thuốc bổ không bằng thực bổ, cho nên vì nuôi tốt thân thể vệ thành mà tận lực làm đồ ăn dinh dưỡng tiêu hoá tốt hơn cho hắn. Điều kiện trong nhà có hạn, chỉ có thể làm cháo hoặc canh, bất quá hai đứa con trai đều ăn rất thực thỏa mãn.

Mua năm cân thịt ăn tết, khi gói bánh bao đã dùng hai cân, mấy ngày nay, tây viễn thái nhỏ khoảng một cân thịt, mỗi lần làm cháo hoặc nấu ăn thì cho vào một ít. Bởi vì làm tỉ mỉ nên dù ít thịt nhưng nói sao vẫn rất thơm.

Còn lại hai cân thịt, căn bản không đủ ăn tết, hơn nữa còn có tiết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng, bởi vậy tây viễn muốn đến ruộng hoang bắt chim trĩ. Bất quá mùa đông ruộng hoang cũng không dễ đi, tuyết quá sâu, nửa bước khó đi, đi không bao xa đã mệt đến một thân mồ hôi, hơn nữa nơi gần thôn thường có người đến nên chim trĩ chủ yếu sẽ không qua bên này, muốn bắt thì phải đi hơi xa một chút.

Lại qua một ngày, sáng sớm đẩy cửa phòng ra, ánh nắng chiếu vào trên mặt tuyết chói mắt. Trời tốt, tây viễn liền quyết định đi thực hiện kế hoạch bắt chim trĩ.

Nghe xong tính toán của tây viễn, ông nội liền kêu tây văn minh đi cùng tây viễn, tây viễn mặc dù qua năm đã mười một tuổi nhưng có thể là bởi vì điều kiện trong nhà không tốt nên nhìn vừa gầy vừa nhỏ. Ông nội đau lòng cháu đích tôn, nhưng biết suy nghĩ trong lòng của tây viễn nên cũng không dễ ngăn lại, chỉ gọi con trai đi cùng.

Tây viễn cùng cha cầm dây thừng và gậy gỗ, đi được sáu bảy dặm, mới từ đường lớn chuyển về phía đất hoang, càng ngày càng khó đi, cũng chưa thấy chim trĩ, tây viễn mệt đến gáy đầy mồ hôi, có hơi thối chí, nhưng nhớ tới tây vi và vệ thành thì lại kiên trì.

Hai người đi hai canh giờ, rốt cục ở một chỗ lùm nghe được tiếng chim trĩ rúc rúc kêu, hai người khẽ bước lên trước, chậm rãi tới gần, đến khi cách chim trĩ ba năm bước thì chim trĩ liền uỵch uỵch bay lên, rơi xuống xa hơn mười thước, nhấc đầu giấu vào trong đống tuyết, thật sự là giấu đầu hở đuôi! Con chim trĩ này thật là khờ đến đáng yêu, đầu nó dúi vào trong đống tuyết, nghĩ rằng nó không nhìn thấy ngươi, ngươi cũng không nhìn thấy nó, buồn cười ko?

Tây viễn bình thường ít vận động, chậm tay chậm chân, thấy chim trĩ khanh khách chạy chung quanh, theo phía sau cha mà đuổi, cuối cùng cha giống như nhổ củ cải đem cả con chim trĩ ra, sau đó dùng dây thừng trói gô chân lại, tổng cộng bắt được ba con, ngoài ra đều chạy mất dạng.

Tây viễn cùng cha lại lần theo dấu chân của chim trĩ, lập mấy cái bẫy ở chỗ hay có chim trĩ xuất hiện, cũng không biết có thể bắt được chim thật không, đợi mấy ngày nữa lại đến xem. Tây viễn rốt cuộc cảm thấy mình không còn sực lực nào, vì thế cùng cha dẹp đường hồi phủ.

Từ xa, tây viễn đã nhìn thấy tây vi và vệ thành ở đầu thôn chờ bọn họ, liền vội vàng chạy tới, “hai đứa sao lại ra đây? Hôm nay lạnh lắm đó, anh không phải không cho ra rồi ư?” tây viễn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh đến đỏ bừng của hai đứa.

Vệ thành mặc quần áo mẹ tây viễn mới làm cho, trên đầu đội mũ vải bà nội làm. Khi bà nội làm, tây viễn hưng trí dùng chỉ đính một quả cầu lông đỏ ở trên mũ, vệ thành đi đường cầu lông đỏ trên mũ đung đưa đung đưa. Tây vi nhìn thấy cũng thích liền xin anh trai cũng làm một cái trên mũ cho hắn, cho nên thành ra hai quả cầu lông đỏ đong đưa, nhìn qua đặc biệt tươi vui.

“cha, cha, cho con xem đi, để con cầm.” tây vi thấy chim trĩ thì cái gì cx ko quan tâm, chạy tới muốn tự mình cầm. Ba con chim trĩ hơn mười cân, lại còn sống, hắn một đứa bé căn bản cầm sao nổi, tây văn minh liền cong thắt lưng giúp hắn cầm.

“Ồ, đây là vừa bắt về à?” trên đường gặp được thôn dân, tất cả mọi người đều tới nhìn.

“đúng vậy ạ, là bắt cho em thành và bé vi nhà cháu. Đi cả ngày mới được thế này đấy ạ, chim trĩ ko dễ bắt chút nào.” tây viễn không muốn thứ mình tân tân khổ khổ có được bị người khác thèm nhỏ dãi, ngăn chặn mọi suy nghĩ ăn chực của người khác ngay từ đầu.

“ôi, đứa nhỏ vệ thành này đến nhà cháu chính là hưởng phúc, tây viễn đối với cháu tốt thế, còn đi bắt chim trĩ cho mà ăn.” thôn dân bên cạnh phụ hoạ.

” đúng vậy ạ, thành tử nhà cháu cũng rất ngoan.” tây viễn ôm vệ thành, bế hắn về nhà. Vệ thành một tay ôm cổ tây viễn, trong hai mắt lộ ra ý cười, như một bông hoa bồ công anh mùa xuân vàng rực.

“mẹ, mẹ nói xem thằng bé viễn thật đúng là phá sản, lấy năm lượng bạc đổi một thằng nhãi không làm việc được. Mẹ và cha cũng không nói anh và chị dâu, nào có ai nuông chiều trẻ con như vậy.” còn chưa qua cửa sân, tây viễn liền nghe được một âm thanh làm cho người ta chán ghét.

Đây là thím ba của tây viễn. Tây minh văn thuộc nhà có ba anh em, ông là lão cả, lão nhị gọi là tây minh võ, sau khi thành thân thì dọn đến thôn nhà cha vợ, cùng anh cả của vợ làm đậu hũ bán. Lão ba là người nhỏ nhất, gọi là tây minh toàn, cũng vốn sống ở trong thôn. Bất quá quan hệ hai nhà cũng không tốt, bình thường rất ít đến nhà anh cả, ngay cả tiết trung thu năm nay cũng ko tới tặng chút quà lễ cho ông bà cụ.

Chủ yếu là tây minh toàn người này tính tình ích kỷ, cảm thấy cha mẹ già thiên vị anh cả, trong lòng nghi ngờ hai cụ đem tiền riêng cho nhà anh cả, hơn nữa sau khi lão nhị tây minh võ rời đi, năm mẫu ruộng trong nhà vốn định cho nhà cả thuê trồng trọt, như vậy coi như là một phần tâm với cha mẹ, hai vợ chồng nhà ba mặc kệ, đại náo với với ông bà cụ một hồi, lại bới móc đánh một trận với tây văn minh, cuối cùng vẫn là hai vợ chồng tây văn minh lui từng bước, nhường cho nhà họ, bất quá hai nhà từ đó liền càng ít lui tới.

Chuyện tây viễn vì vệ thành bỏ ra năm lượng bạc trong thôn ai cũng biết, hai vợ chồng tây minh toàn cũng nghe nói, cảm thấy nhà cả không có khả năng có số tiền này, anh cả và chị dâu cả đều là người chất phác, sao có bản lĩnh kiếm số bạc này, nhất định là ông bà cụ lấy hết tiền của mình ra.

Hai vợ chồng cũng nghĩ sao cũng thấy khó chịu, tuy cha mẹ sống cùng nhà cả, nhưng tiền của cha mẹ cũng nên có một phần của bọn họ, dựa vào cái gì đều cho nhà cả tiêu. Hai người mấy ngày nay thường xuyên đến gần nhà cả đi loanh quanh, thấy hôm nay anh cả đi vắng, chị dâu có việc đến nhà hàng xóm, liền tiến vào nói mát với bà cụ.

“nhà cả tiêu tiền của mình, thích tiêu xài thế nào thì tiêu xài thế ấy, ai cũng không xen vào, mẹ làm mẹ nó cũng vậy.” bà cụ đối với hai vợ chồng này cũng không còn hoà nhã, quanh năm suốt tháng đều không đến thăm hỏi, ăn tết cũng không có bóng người, bây giờ nhìn thấy tiền thì nhớ tới bà và ông già, thật sự nghĩ bà và ông già hồ đồ rồi chắc.

“mẹ, sao mẹ có thể nói vậy, mẹ chuyện gì cũng mặc kệ, không đúng mẹ cx không ngăn cản, để anh chị ấy phá sản như vậy.” tây minh toàn trầm mặt nói.

“suy nghĩ trong lòng mỗi người ko giống nhau, không phải con cảm thấy không đúng thì không đúng. Được rồi, hai đứa các con cũng đừng đi theo mẹ vô cớ gây rối, mẹ còn phải làm cơm chiều, chốc nữa anh cả và chị dâu hai con sẽ trở lại, hai con cx về nhà đi.” bà cụ bắt đầu đuổi người.

“mẹ, nghe lời này của mẹ này, đây sao lại là vô cớ gây rối.” thím ba còn không vui.

Bà cụ nhấc chân xuống kháng.

“mẹ…” tây minh toàn còn muốn tiếp tục chuyển chuyển nói với bà cụ.

“ông, bà, cha con cháu tây viễn ở trong sân lớn tiếng nói, trước đó hắn sớm đã bảo cha đem chim trĩ bắt được vào nhà kho, nếu để cho hai người này thấy, không lấy một con đi cx không được.

“ôi, cháu đích tôn của ta đã trở lại đấy à? Bên ngoài lạnh mau vào nhà.” bà nội không phản ứng hai vợ chồng kia, đẩy cửa ra đón tây viễn. Tây viễn vào nhà trực tiếp làm như không biết, đi vào phòng cha mẹ, đặt vệ thành ngồi lên mép kháng, cởi giày, lấy tay xoa xoa làm ấm chân cho hắn, trời bên ngoài quá lạnh, đứng chờ thời gian dài dễ bị lạnh cứng chân.

“mẹ, ở nhà còn phải làm cơm, bọn con đi về trước.” nghe thấy tây viễn đã trở lại, hai vợ chồng tây minh toàn liền biết hôm nay không còn đất diễn, vội vàng đứng dậy về nhà.

“đã biết.” bà cụ ngay cả tiễn cũng ko tiễn.

Chờ hai vợ chồng nhà ba đi rồi, tây viễn đến nhà kho gọi cha và tây vi vào, vừa rồi hai người ngay cả mặt cũng ko dám lộ.

“bà ơi, bà xem chim trĩ anh bắt được này.” tây vi đối với anh trai có một loại sùng bái khó hiểu, vốn là anh trai cùng cha bắt, hắn đều quy công cho anh trai, tây văn minh nghe xong cx không để ý, ở một bên cười he he.

“ai u, đã bao nhiêu năm không thấy chim trĩ, khi đó ông nội các cháu còn trẻ bắt được hai con về.”

“bà cũng không nhìn xem là ai bắt, cháu đích tôn của bà mà ra tay một cái liền bắt được hai con.” tây viễn lại bắt đầu đắc ý.

“ai u, gió bên ngoài cũng không lớn mà sao bò đều bị thổi lên trời rồi?” bà nội cũng trêu tây viễn.

“a? Thật vậy chăng?” tây vi vội vàng chạy ra ngoài.

” đứa nhỏ ngốc này, bà con là đang trên anh con thôi.” tây văn minh cũng không nín được cười.

“bà ơi, nhà mình tối nay đun một con ăn thôi.” tây viễn xin chỉ thị từ bà nội.

“cái này không thể được, còn chưa ăn tết mà, ngày không phải cũng là như vậy, có đồ ngon liền ăn ngay sao được.” bà nội cảm thấy chưa đến năm mới mà nấu chim thì quá xa xỉ.

“bà ơi, cháu đã nhận lời với hai em rồi, nói là sẽ nấu đùi chim cho hai đứa ăn.” tây viễn tiếp tục cò kè mặc cả cùng bà nội.

“vậy thì nấu hai cái đùi?” bà nội biết tây viễn đây là đau lòng hai đứa em trai.

“còn nữa, khi giết gà hãy giữ lại máu gà cũng, còn có dạ dày, gan, ruột và mề….” nội tạng của ba con gà cộng lại cũng không ít, có thể đủ một bữa cơm no, tây viễn muốn.

“được. Bất quá ruột chim thì thôi, thứ kia có thể ăn ngon ư?” bà nội vẫn không thể lý giải chấp nhất của tây viễn với ruột.

“bà ơi, bà cứ giữ lại để cháu làm, cam đoan một chút mùi thúi cũng không có.” tây viễn tràn đầy tự tin.

“được, sẽ tin cháu một lần, bà đi nấu nước, thằng cả, con đi giết chim đi, làm sạch sẽ để ra ngoài cho đông lạnh.” bà nội xoay người đến phòng bếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play