“Viễn à, con nói mẹ mặc y phục này đẹp không?” Là nữ nhân đều có lòng thích cái đẹp, huống chi đây là về nhà mẹ đẻ. chẳng những là cho người nhà mẹ đẻ xem, cũng là để cho những người khác trong thôn xem, xem mình gả ra ngoài có cuộc sống tốt hơn.

“Hỏi cha con ấy.” Tây Viễn cảm thấy mẹ cứ lặp lại lấy ra mấy bộ y phục cũng không có gì bất đồng.

“Cha con nào biết chứ, hỏi ông ấy cái gì cha con đều nói tốt.” mẹ Tây Viễn kéo kéo y phục trên người, trở lại lại cầm một món đồ ra, “Nếu không thì mẹ mặc bộ này nhé? Không được, bộ này năm trước về nhà ngoại con hình như đã mặc qua.”

Tây Viễn lúc này mới ý thức là mình không để ý tới mẹ mấy. mẹ dù có con trai lớn đã mười ba tuổi, thế nhưng người ở đây kết hôn sớm, nàng hiện giờ tính toán đâu ra đấy cũng mới chỉ ba mươi tuổi mụ.

Trong nhà hồi ăn tết thống nhất mua cho mỗi người hai kiện quần áo. đây là hai năm qua tình huống trong nhà chuyển biến tốt đẹp, chứ bình thường rất ít tiêu tiền vào khoản này. bởi vì mẹ mỗi ngày ở nhà đều mặc đôi bộ đồ vải hoa mộc mạc, Tây Viễn vốn không nghĩ tới mẹ hắn cũng là một người tuổi còn trẻ, cũng thích quần áo đẹp, cũng thích trang điểm.

“mẹ ơi, mẹ mặc bộ này đi. nhà ngoại chẳng phải cách trấn Vạn Đức không xa sao? đến lúc đó để cha đánh xe, chúng ta đến trấn Vạn Đức mua cho ông bà ngoại mỗi người một thân xiêm y.” Tây Viễn trực tiếp ra quyết định. nghe Tây Vi nói nhà ông ngoại cách trấn Vạn Đức cũng khoảng bốn năm dặm, chẳng qua là ngược với hướng của thôn hoa sen. thôn hoa sen ở phía Đông Bắc c trấn Vạn Đức, con nhà ông ngoại thì ở phía Tây Bắc. Vốn không đến chín dặm đường, nếu đi qua trấn Vạn Đức thì phải đi vòng thêm ba bốn dặm.

“Vậy phải mất bao nhiêu tiền đây? con mua cho mẹ ư?” mẹ Tây Viễn chần chờ. trong tay nàng và Tây Minh Văn hiện giờ chỉ có không đến hai trăm văn tiền riêng. trở về sinh nhật cho cha, nhà mẹ đẻ tuy không định làm lớn nhưng quê nhà thân thích cộng vào dù sao cũng phải mở hai ba mâm cỗ. nàng và Tây Minh Văn đã thương lượng tiền này bọn họ sẽ bỏ ra. Nếu giờ lấy ra mua quần áo thì lấy gì để đặt cỗ đây? trong tay cha mẹ nhất định không có tiền.

“Được rồi mà. Đây là con trai mua cho mẹ mà. nuôi con trai để làm gì, không phải là để chăm lo cho cha mẹ hay sao.” Tây Viễn nói đùa với mẹ.

“Thật ư? con thực mua cho mẹ ư?”, mẹ Tây Viễn vừa cao hứng lại vừa rối rắm. nào có ai làm mẹ lại bắt con mình bỏ tiền!”Nếu không thì đừng mua, mẹ mặc bộ này cũng không tồi. mẹ vừa rồi nhớ ra một nhà dì Hai con cũng sẽ về, mặc đơn giản chút cũng đỡ làm cho bọn họ ngại ngùng.”

Dù sao cũng là hai chị em khác mẹ. Dì hai so với mẹ Tây Viễn lớn hơn mười tuổi, cuộc sống cũng không tệ lắm. trước kia về nhà mẹ đẻ luôn một bộ ăn trên ngồi trước để lại bóng ma trong lòng mẹ Tây Viễn cho nên ăn tết hàng năm về nhà đều có ý tránh né bên kia. giờ mừng sinh nhật cho ông cụ nên trốn không được.

“Ai nha, mẹ à. tiền trong túi con trai mẹ chỉ có vào không có ra, đã sắp mốc meo cả rồi, vừa lúc mượn cơ hội này tiêu bớt. mẹ cứ yên tâm đi, có con trai mẹ ở đây rồi.” Tây Viễn giờ mới hiểu được mẹ vì sao lăn qua lộn lại chăm chút cả đêm.

“vẫn là con trai cả của mẹ ngoan!” mẹ Tây Viễn kết luận. con trai có bản lĩnh nàng biết, chuyện đã đồng ý với nàng nhất định sẽ làm được. mẹ muốn đưa tay sờ mặt con trai lại dừng. hai năm qua, Tây Viễn tuy cùng mình luôn hòa hòa khí khí, có đôi khi còn đùa một chút, nhưng lại đều khiến nàng có chút khoảng cách, không giống Tây Vi. Có lẽ là vì thằng bé là con trai lớn chăng?

“Ai nha, mẹ à. Mẹ mau chuẩn bị tốt đồ để mai mặc đi. Đỡ cho sáng sớm mai vội vàng chậm trễ thời gian.” Tây Viễn nhìn ra mẹ còn chần chờ, liền chạy tới ôm cánh tay mẹ nói. chịu thôi, loại khoảng cách này cần chậm rãi mới có thể tiêu trừ.

“Ừ được rồi. con nói xem mẹ nên mang trâm gỗ hay trâm bạc đây?” mẹ Tây Viễn lập tức bị chuyển lực chú ý.

“Dạ trâm bạc đi ạ.” Tây Viễn thật bó chiếu. nữ nhân đúng là phiền phức mà!

“Vậy người ta có nói mẹ khoe khoang mất.”

” khoe khoang cũng phải có khả năng mới khoe khoang được. nhà mình có tiền sao lại không bày ra.” Tây Viễn cũng không sợ.

“Mẹ, trâm bạc đẹp, bên trên có Hoa.” Tây Vi lúc này chạy đến trong phòng, nghe được mẹ và anh nói chuyện vào chen vô.

“Đúng là con út nhà mình tinh mắt. vậy mẹ sẽ đeo trâm bạc.” mẹ Tây Viễn đem cây trâm cắm lên búi tóc, khoa tay múa chân một chút.

“Dạ, đẹp lắm.” Tây Vi lại nghiêm túc ngắm mái tóc của mẹ, khẳng định.

Tây Viễn lúc này vô cùng tò mò nhìn Tây Vi cả buổi, cuối cùng tự mình giải thích theo ở biết ở nơi này.

Tây Vi ngày hôm qua bị anh trai tổn thương tự tôn, Tây Viễn dỗ cả buổi cũng không được, liên tục ồn ào ‘ không nói chuyện với anh nữa’. Tây Viễn nghẹn cười, con nít mâu thuẫn thường xuyên dùng không nói chuyện nữa để uy hiếp, cảm thấy đó là trừng phạt lớn nhất đối với đối phương.

Về sau Tây Viễn phải làm cho Tây Vi làm một phần song bì nãi lạnh mới dỗ được Tây Vi thay đổi thái độ, Tây Viễn lại cùng chơi trong chốc lát, Tây Vi mới kiêu ngạo tha thứ cho anh trai.

Ngày hôm sau, cả nhà Tây Viễn sớm thu thập xong, ngồi trên xe lừa lên đường đến trấn Vạn Đức. Thời tiết ấm, Tây Minh Văn sẽ đóng lại xe kéo, cho nên hiện giờ xe lừa bốn phía dùng bản chắn. ba anh em Tây Viễn hoặc ngồi hoặc nằm ở trên xe, bên cạnh đặt mấy rổ rau dưa cùng một rổ trứng gà và hai con gà mái.

nhà Tây Viễn năm nay lại nuôi ba trăm con gà con, cùng với số gà mái còn lại thành hơn bốn trăm con. số lượng Gà gia tăng hàng năm, dù sao trong nhà có chỗ nuôi. Tây Viễn tính toán sau này có thể làm sân nuôi gà, tăng số lượng gà nướng, gà quay, trứng gà mùa đông cũng sẽ là một số tiền thu lớn.

lúc này cà đậu trong vườn còn chưa thu hoạch. bà cụ lo lắng chu đáo, lúc trời tối liền dặn mẹ Tây Viễn sáng mai dậy thật sớm hái một rổ, như vậy tiệc rượu có thể bớt phần tiền đó. hơn nữa mấy thứ này bây giờ có thể ăn chính là những món ít thấy, đến lúc đó chỉ cần mua thêm thịt là được.

trong ruộng Hai bên đường, hoa màu xanh mượt nhìn đặc biệt thoải mái. cây cối bên đường theo chuyển động xe lui về phía sau. Chuông buộc trên cổ Đậu Phụ Đũa lúc lắc kêu vui cả đường.

Tây Vi và Vệ Thành nằm không được, ngồi ở bên cạnh Tây Viễn, tay đặt trên bảng chắn nhìn bốn phía. có đôi khi còn thò người ra với nhánh cây hai bên, Tây Viễn sợ bọn chúng bị ngã xuống dưới xe, vội quát bảo ngưng lại.

“Anh hai, anh xem đó là rừng lớn.” Tây Vi và Vệ Thành tuy thành thật ngồi trên xe, có điều vẫn có thể tìm việc vui cho mình.

“Ừ, cái lộ đỉnh kia chính là Lý gia truân.” Vệ Thành cũng đem điều mình biết chỉ cho Tây Vi xem.

Xe lừa rất nhanh tới trấn Vạn Đức, ngừng lại trước một hiệu vải. Tây Minh Văn buộc xe lừa, hắn ở bên ngoài nhìn, Tây Viễn dẫn hai đứa em trai cùng mẹ đi vào.

cửa hàng vải Này rất lớn, bên trong có bán vải cũng có bán quần áo may sẵn. có điều kiểu dáng không nhiều lắm, nữ nhân mọi nhà đều biết làm quần áo, ai cũng không nỡ dùng nhiều tiền mua đồ làm sẵn. Bất quá nếu đx là thợ may, bán chính là tay nghề, nhất định có chỗ độc đáo của nó, dù là may hay thêu thường không phải là thứ người bình thường có thể học được.

nhà Tây Viễn hồi tết có mua vải ở cửa hàng này, tiểu nhị c cửa hàng biết bọn họ chính là thôn dân của thôn gần đó cho nên rất nhiệt tình.

mẹ Tây Viễn dạo qua một vòng, xem trọng một bộ quần áo, vừa hỏi giá cả, chê đắt, lại xem cái khác, cuối cùng mua một bộ có màu sắc mộc mạc, ở vạt áo và cổ tay áo thêu hoa sen, đồng điệu với cây trâm trên đầu mình. Tây Viễn không phải không thừa nhận mẹ thật có mắt chọn đồ.

Tiếp theo Tây Viễn lại dẫn mẹ chọn quần áo cho ông bà ngoại, chọn vài món mẹ đều do do dự dự.

“Viễn à, những quần áo này quá mắc. nếu không thì chúng ta đừng mua đồ may sẵn cho ông bà ngoại con mà mua hai khối vải, mẹ đến nhà ngoại con có thể cùng bà ngoại con làm. Chừng một ngày có thể làm xong một bộ. dù sao ông ngoại con ngày mốt mới sinh nhật.” mẹ Tây Viễn suy nghĩ rồi ra quyết định. Nhà nông lấy dùng vào thực tế là chính. Mẹ nhiều năm như vậy hôm nay mới xa xỉ một hồi, nhưng vẫn tiếc tiền. huống hồ tiền này còn không phải của nàng và Tây Minh Văn.

“Được, mẹ nói làm thế nào liền làm thế đó. Có cần mua một bộ cho cậu cả và cậu út không ạ?” Tây Viễn nhớ ra còn có hai cậu.

“Không cần, mẹ đã cầm theo hai kiện quần áo cũ của cha và chú hai con rồi. đủ cho bọn họ mặc.” Không thể tiêu hoang tiền của con trai được.

quần áo cũ của Cha đã cũ lắm rồi, còn có thể mặc không đây? Tây Viễn không hé răng, lúc mua vải cho ông ngoại, thuận tiện hỏi tiểu nhị có vải dệt có độ bền cao mà giá cả lại vừa chăng không.

” ngài hỏi thật đúng lúc. hai ngày trước chúng ta vừa mới nhập vải, bên trong có hai khối nhuộm màu không đều, có điều không nhìn kỹ thì không thấy rõ. chưởng quầy cũng lười tính toán với phường nhuộm bên kia, liền để chúng ta nhìn xem có thể bán rẻ đi một chút không.” tiểu nhị vừa nói vừa đem vải dệt ra.

Tây Viễn và mẹ xem kỹ, thật đúng là vậy, chỉ là có vài chỗ màu sắc không tốt. nông dân không chú ý nhiều, mặc vài ngày giặt đôi ba lần sẽ nhìn không ra được nữa.

“Đều cầm đi.” Tây Viễn hỏi giá thấy thật không đắt, liền ra hiệu mua cả.

“Viễn à, mua cả ư? Chỗ này chỉ cần cắt khéo, tận dụng các góc có thể làm cho hai cậu của con mỗi người hai bộ.” mẹ Tây Viễn cảm thấy tiêu tiền của con trai không yên tâm.

“Vậy mình mua một nửa thôi nhé?” Tây Viễn đùa mẹ nói.

“Ôi, đừng mà. Nếu các vị mua cả tôi cho sẽ tính rẻ đi mấy văn tiền.” mẹ Tây Viễn còn chưa phản ứng, tiểu nhị bên kia đã sốt ruột. mẹ Tây Viễn vừa nghe người ta tính rẻ cho, cũng không nghĩ nhiều nữa mà vui vẻ mà cầm vải trong tay.

nhà ngoại Tây Viễn cách trấn Vạn Đức không xa, xe lừa chỉ chốc lát sau đã tới trang Phúc Đồng. Tên thôn trang rất đẹp, nhưng người trong thôn còn cách cuộc sống hạnh phúc rất xa. Bởi vì gần trấn Vạn Đức, ruộng đất trong thôn không nhiều bằng bên nhà Tây Viễn. nhà ông ngoại có sáu mẫu ruộng đã xem như là nhiều.

Nhà ông ngoại ở phía nam thôn, xe lừa còn chưa tới trước cửa đã có một nam nhân vóc dáng cao cao đi về phía này.

“Cậu!” Tây Vi lớn tiếng kêu một tiếng.

“A, đến đây.” Cậu đáp lại Tây Vi, đi phía sau xe lừa, cũng không tiếp tục hé răng, vừa nhìn là biết người thành thật.

Tây Viễn nhìn kỹ cậu cả, vóc dáng rất cao, tương đương chú hai Tây Minh Võ, mặt thang đen sẫm, hơi hao hao mẹ vài chỗ, đoán chừng là giống bà ngoại.

Đến cửa sân, xe mới vừa dừng lại. người nhà ngoại nghe được động tĩnh đều đi ra, phía trước là cậu út, vóc dáng không cao như cậu cả, hơi cao hơn Tây Minh Văn, cũng là mặt đen nhưng bộ dạng không quá giống cậu cả, mắt to, khuôn mặt có góc có cạnh, cũng coi như một thanh niên đẹp trai lai láng. Tây Vi cùng cậu út có đôi chỗ na ná, hẳn là di truyền từ bên nhà ngoại.

“Sao giờ mới đến vậy?” Cậu út chạy đến trước xe, một phen liền ôm lấy Tây Vi vòng hai vòng khiến Tây Vi cười cạc các, miệng hô “Cậu út”.

“Đến rồi đấy à?” phía sau Cậu út là bà ngoại, vóc dáng không cao, gầy teo, mặc đồ vải xanh thường, bên trên có mụn vá nhưng rất sạch sẽ. Bà ngoại không phải người nói nhiều, mở cửa sân ra cho xe lừa vào sân.

Tây Viễn và Vệ Thành cũng nhảy xuống xe, chào hỏi bà ngoại và hai cậu, cậu út ôm Tây Vi còn dùng tay sờ sờ đầu Vệ Thành.

” đã sắp đến trưa, sao giờ mới đến vậy?” Xe lừa vào sân, ở chỗ cửa nhà mới đi ra một ông già chống gậy, tóc đã trắng phau phau, nhưng vóc dáng cao cao, sống lưng cũng thẳng tắp, vừa nhìn chính là một ông cụ có uy nghiêm, cùng khuôn mặt cậu út tựa như từ một khuôn mẫu khắc ra.

“Dạ, chúng con vào trong trấn một chuyến, mua cho cha mẹ và hai cậu nó vải để may xiêm y.” mẹ Tây Viễn đến gần đỡ ông cụ.

“Mua làm gì, có tiền thì tự tiêu cho mình đi thôi.” Ông ngoại cũng không xoay người vào nhà, mà đứng đó xem Tây Minh Văn và cậu dỡ hàng.

” thằng nhóc thúi này, chỉ biết cả ngày trêu trêu chó chọc mèo, cũng không biết giúp đỡ làm ít việc!” Ông ngoại thấy cậu út đùa giỡn cùng Tây Vi, cũng không giúp anh rể dỡ hàng thì cầm gậy chỉ vào mắng.

Cậu út cũng không giận, cùng Tây Vi thè lưỡi lẫn nhau, hai người đều đã quen ông cụ không có việc gì sẽ mắng người. dù thế nào đi nữa ông cụ nhìn cái gì không quen liền há mồm mắng, nói muốn lấy gậy đánh thì không thể, lớn tuổi đi đứng không tốt, căn bản là không đuổi được.

“Ây, cái nhà này là bại trong tay ta. Ngày từng ngày, trừ ăn ra không biết làm gì khác, chỉ có biết ăn thôi.” Ông cụ trông xe dỡ xuống xong, chống gậy đi vào trong nhà.

“Cha à, chị hai con bọn họ còn chưa trở lại sao?” mẹ Tây Viễn vừa đỡ cha, vừa hỏi.

“còn chưa, nói là hôm nay quay về, cũng chưa thấy đâu. ai biết muốn làm sao.”

“Ông ngoại.”

“Ông ngoại.” Tây Viễn và Vệ Thành giúp mang đồ trên xe vào trong phòng, đến trước mặt ông ngoại chào hỏi.

“Ôi, đến đây, Tiểu Viễn à, đã mấy năm không tới nhà ông ngoại rồi, không nhớ ông ngoại chăng?”

“Nhớ chứ ạ. Sao lại không nhớ cho được. sinh nhật ông cháu liền theo mẹ mau chóng tới đây.” Tây Viễn vội giải thích.

“Còn lo cháu quên mất ông ngoại rồi. Lúc nhỏ đến nhà ông ngoại luôn tìm ông ngoại ôm, người khác ôm một cái sẽ khóc. hiện giờ ôm không nổi, Ông ngoại già rồi.”

“Ông ngoại xem này. Đây là gà mái bà cháu tặng cho ông và bà ngoại.” Tây Viễn vội nói sang chuyện khác, chuyện trước kia hắn thật sự không biết!

“Ừ, được, được. đây chắc là Thành Tử rồi, vừa nhìn liền biết là đứa bé ngoan, còn có tiểu Vi, đều ngoan đều ngoan.” Ông ngoại vừa thì thầm vừa đi vào trong phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play