Hơn một tháng, Tây Viễn dựa vào rau trong vườn buôn bán lời hơn hai mươi lượng bạc, hơn nữa lúc trước bán bắp cải vẫn còn lại tiền, cộng vào tất cả là hai mươi lăm lượng, trừ đi tiền mua thuốc cho Vệ Thành còn thừa mười lăm lượng. Trong đó, Tây Viễn nhờ mẹ hỏi thăm người trong thôn nhà ai có gà con, vịt con, ngỗng con bán, ngay cả mười dặm tám thôn xung quanh cũng đều hỏi, tổng cộng mua một trăm con, gà và vịt con một đồng ba con, ngỗng con là một đồng hai con, trong đó có một chút hơn kém một văn nửa văn coi như làm tròn, tổng cộng dùng hết một trăm mười văn tiền.
Mua về rồi bà nội và mẹ Tây Viễn tỉ mỉ chăm sóc, hiện tại đám gia cầm con còn nhỏ, Tây Viễn kiếp trước chỉ nhìn người lớn trong nhà nuôi, bản thân không tự mình thực hành qua, bởi vậy đem quyền quyết định giao cho mẹ và bà nội, mình ở bên cạnh chen vài câu thích hợp.
Tỷ như, người trong thôn sở dĩ không nuôi mấy thứ này số lượng lớn, sợ phí lương thực là một mặt, một mặt khác cũng sợ nuôi không sống nổi, phí công phí sức – để tránh cho chuyện này phát sinh, Tây Viễn dặn cha và ông nội tìm vôi sống đến, rắc quanh hàng rào quanh chuồng gia cầm, có đồi khi còn vẩy giấm chua để tiêu độc. Hơn nữa, đám gia cầm con bị vây ở trong vườn sau nhà, bình thường không cho người không liên quan tiếp cận, ngay cả bà nội và mẹ khi cho ăn cũng phải thay quần áo sạch sẽ.
Đám trưởng bối không biết vậy là để làm gì, bất quá bởi vì tiền lệ Tây Viễn vài lần thành công giúp trong nhà kiếm tiền, bọn họ cũng Tây Viễn dặn.
Tây Vi và Vệ Thành thấy trong nhà nuôi nhiều… Thú nhỏ thì cực kì cao hứng, mỗi ngày mang theo rổ nhỏ, đến đất hoang lấy rau dại cho đàn gia cầm.
Tây Viễn chỉ cho bọn nó những thứ rau có thể cho gà vịt ngỗng ăn như đinh hương này, tể thái này, rau dền này, rau cải đắng này, hai đứa nhóc nghe theo lấy về, nhìn thấy đám thú con ăn vui thì cũng cao hứng nhảy dựng lên, cảm thấy thật kiêu ngạo. Những thứ rau dại như rau đắng, đinh hương, đều có tác dụng trừ hoả, đút cho đàn gia cầm con rất có ích, đương nhiên chỉ dựa vào thành quả lao động của hai đứa là không đủ, hơn nữa hiện tại đám thú con vẫn còn rất mềm mại, không thể chỉ ăn rau dưa, cho nên đồ ăn trong máng phần lớn cám trấu, trong nhà không đủ dùng nên Tây Viễn lại xin cha mua một ít từ người trong thôn. Chờ đàm thú con này lớn chút nữa là có thể nuôi thả ở đất hoang tự mình tìm đồ để ăn.
Ngoài đám thú con này, Tây Viễn còn nhờ người lớn hỏi thăm có nhà ai bán dê cái đang có sữa hay không, kết quả mẹ ở trong thôn nhà bà ngoại mua về một con, là một con dê cái mang theo dê non, con dê non chưa sinh ra bao lâu, sữa dê cũng rất tốt. Vì mua hai con dê cho nên liền dùng nhiều tiền hơn, tổng cộng dùng hết một xâu rưỡi. Người lớn trong nhà có chút xót của, bất quá thấy Tây Viễn kiên trì nên cũng không phản đối.
Dê mua về, Tây Viễn mà bắt đầu vắt sữa dê, bất quá lấy kỹ thuật của Tây Viễn, sữa dê không vắt ra, ngược lại thiếu chút nữa bị dê cái làm cho ngã sấp xuống, cho nên Tây Viễn lần đầu ra tay còn chưa thành công. Thời gian còn lại, mỗi sáng sớm, bốn người lớn trong nhà mặc kệ ai dậy trước, chuyện thứ nhất chính là vắt sữa dê ra để vào trong cái hũ sạch, chờ Tây Viễn dùng nồi ở trên bếp nấu cho Tây Vi và Vệ Thành uống.
Tây Vi hò hét làm sao cũng không chịu uống nữa, quá khó uống, còn có mùi hôi. Vệ Thành tuy cũng chán ghét thứ này, bất quá thấy anh trai tân tân khổ khổ làm bèn bóp mũi nuốt xuống như uống thuốc. Tây Viễn nếm thử cũng cảm thấy hương vị thật sự không được tốt, liền lên trấn chọn mua một ít lá trà rẻ, mỗi lần nấu sữa thì cho một chút. Lại nhìn hoa lài trồng bên vườn, đợi đợi đến đầu hạ hoa lài mở ra, hái xuống phơi khô mấy ngày có thể dùng hoa khô nấu sữa.
Sữa dê sau khi xóa vị tanh nồng rất dễ uống, sữa dê có hương vị ngọt ngào đặc hữu, không chỉ Vệ Thành mà ngay cả Tây Vi luôn trốn tránh cũng bắt đầu thích uống. Có đôi khi nấu quá nhiều sữa, Tây Viễn cũng sẽ uống một chén, hắn cũng không muốn mình mãi gầy teo nho nhỏ, ngẫu nhiên ông nội bà nội, cha mẹ cũng sẽ uống hai ngụm, bất quá bọn họ vẫn cứ nói là uống không quen, Tây Viễn nghĩ bọn nói vậy nhất định là sợ không đủ uống, cũng không miễn cưỡng, chờ sau này điều kiện trong nhà tốt hơn thì tiếp tục mua hai con dê, sữa dê đều sẽ có để uống.
Lần này Tây Viễn quyết định mua dê không chỉ riêng vì để nuôi, mà là vì Vệ Thành. Thân thể Vệ Thành, thầy thuốc Lý một mực điều dưỡng, tuy không cần mỗi ngày uống thuốc như mùa đông, nhưng thuốc thang cũng vẫn thỉnh thoảng phải uống. Tây Viễn nghĩ cứ dựa vào uống thuốc điều dưỡng cũng không được, căn cứ phương châm thuốc bổ không bằng thực bổ, Tây Viễn bèn nghĩ tới sữa dê, đây chính là thứ có dinh dưỡng phong phú, bằng không chỉ dựa vào cơm canh nhà nông cùng món ăn bình dân Tây Viễn ngẫu nhiên làm cho thực sự chỉ có thể giải quyết ấm no mà thôi.
Kết quả qua hơn hai tháng, thần sắc Vệ Thành tốt lên rất nhiều, thầy thuốc Lý khám cho một chút, lại thay đổi phương thuốc, nói là chỉ cần tiếp tục kiên trì tới cùng thì thân thể của Vệ Thành có hi vọng hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh. Trong lòng Tây Viễn thực vui mừng, cảm thấy cách mình dùng là đúng rồi.
Hiệu quả có thể rõ nhất sau khi uống sữa dê chính là Tây Vi, chỉ hơn hai tháng ngắn ngủn, tiểu tử kia đã cao hơn nửa cái đầu, hiện tại so với Vệ Thành còn cao hơn, tuy không mập nhưng thân thể lớn dần, mạnh khoẻ như con nghé con. Vệ Thành vẫn như cũ không cao lên, bất quá nhìn có tinh thần hơn trước, một đôi mắt hoa đào thật to, khi cười rộ lên thì cong cong, hai con ngươi như ánh sao sáng nhất trời đêm, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, như có thể hút người vào.
” mẹ Thành Tử nhất định rất dễ nhìn, bằng không lúc trước cũng sẽ không bị Vệ lão nhị ép cưới, không thể không gả cho gã, đáng tiếc số mệnh không tốt, không đc hưởng phúc.” mẹ Tây Viễn thở dài.
“Vì sao thế nào cũng phải gả cho gã, không chịu không phải là xong việc ư?” Tây Viễn cảm thấy bên trong hẳn là có ẩn tình.
“Ai biết được, đoán chừng là Vệ lão nhị lại giở trò làm hại nhà người ta, ngày thành thân đó, mẹ Thành Tử khóc từ nhà mẹ đẻ đến thôn ta.” mẹ Tây Viễn lại thở dài một tiếng.
Tây Viễn cũng trầm mặc, không phải đương sự thì không có cách nào hiểu được nội tình, nhà ông ngoại Vệ Thành từ khi Vệ Thành đến nhà họ Tây, một chuyến cũng không đến xem qua, không biết là thực sự không biết tình huống hay là làm bộ như không biết. Bất quá Tây Viễn cũng không trông mong gì ở nhà đó, Vệ Thành tự nhiên có người cả nhà hắn che chở.
Đầu xuân, tiểu tử kia, Tây Viễn không bắt hắn ở trong nhà, bèn hưng phấn ra ngoài chơi vài ngày, ko quá bốn năm ngày liền đâu cũng không đi, mỗi ngày vây quanh Tây Viễn, hoặc là một mình chơi ở trong sân. Tây Viễn trộm hỏi thăm Tây Vi và Trụ Tử, hóa ra có đứa trẻ đánh nhau cùng Vệ Thành, mắng Vệ Thành là bị cha hắn bán, là nô tài của nhà họ Tây, không không giống với bọn nó. Vệ Thành nghe xong hung hăng cắn thằng ranh khốn kiếp kia vài ngụm, hắn vóc dáng nhỏ khí lực đánh không lại người ta. Về sau liền không ra khỏi cửa, cũng không tìm Tây Viễn khóc lóc kể lể, có thể những lời này khiến hắn ở trong lòng cũng cảm thấy mình không giống với người khác, lúc trước khi Tây Viễn cho Vệ lão nhị tiền hắn cũng ở đương trường.
Tây Viễn không đi khai thông Vệ Thành, cũng không đi tìm hài tử kia tính sổ, tiểu hài tử có thể biết cái gì, đây đều là từ người lớn trong nhà nghe đc, Tây Viễn chặn được miệng một người, không có khả năng lấp hết miệng mọi người, hơn nữa tuổi những đứa bé trong thôn không khác Vệ Thành là bao, sẽ là những đứa bạn quan trọng trong quá trình lớn dần của Vệ Thành về sau, cũng là đối tượng và nhân mạch trụ cột hắn không thể không kết giao ở trong thôn.
Có điều từ ngày đó, Tây Viễn làm hai cái túi đựng cát ở trong sân, mỗi sáng sớm, dẫn Tây Vi và Vệ Thành chạy vài vòng trong sân, sau đó bảo hai đứa nhóc đấm bao cát trong chốc lát, thời gian tăng dần. Tây Viễn nghĩ cứ kiên trì như vậy tối thiểu thân thể có thể có sức lực, đánh nhau những đứa trẻ khác cũng không ăn thiệt.
Mặt khác, Tây Viễn còn tìm vài đoạn gỗ đào, làm cho Tây Vi và Vệ Thành mỗi người một cái đao và một thanh kiếm gỗ. Cũng mài bóng loáng, chuôi đao chuôi kiếm dùng vải có màu sặc sỡ buộc lên, thoạt nhìn rất phong cách. Cha Tây Viễn thấy Tây Viễn làm cũng ngứa tay, tỉ mỉ dùng nguyên liệu còn lại lấy dao găm nhỏ khắc ra ba chuôi kiếm gỗ đào nhỏ, cho ba đứa bé ( cả Tây Viễn) mỗi người một cái, dùng chỉ đỏ buộc lại đeo len cổ, nghe nói kiếm gỗ đào có thể trừ tà.
Làm xong kiếm, Tây Viễn dạy cho Vệ Thành cùng Tây Vi mấy chiêu thức võ thuật học được từ lớp thể dục kiếp trước, cùng với Thái Cực quyền nghiệp dư. Thái Cực quyền là nhân kỷ niệm ngày thành lập trường khi đang làm nghiên cứu, một giáo viên biểu diễn tiết mục Thái Cực quyền, kết quả làm cho các giáo viên bình thường thông mình lúc này liền khờ khạo, Tây Viễn không có cách nào đành thay đạo sư lên sân khấu, cực nhọc học một lần. Võ thuật chính là dùng để hù những đứa bé kia, dạy xong Thái Cực quyền, Tây Viễn yêu cầu Vệ Thành mỗi ngày phải luyện một lần, như vậy mới có lợi với thân thể của Vệ Thành.
Bình thường không có việc gì, Tây Vi không biết chạy đi đâu, còn lại Vệ Thành, Tây Viễn liền dạy hắn trèo cây lấy trứng chim, đến đất hoang bắt ếch, bắt dế quắc, còn làm cho hắn hai cái lồng dế. Tiếp đó lại làm hai cái ná (một cái cho Tây Vi), dạy Vệ Thành dùng ná bắn chim. Vệ Thành ở mặt này rất có thiên phú, không tới nửa tháng đã luyện thành thần xạ thủ, bắn đâu trúng đó, thường xuyên có chim sẻ ngốc nghếch bị Vệ Thành bắn lén, rớt xuống đất, bất quá Vệ Thành còn nhỏ nên lực cũng nhỏ, ko bắn đc thứ ở xa, Tây Viễn cũng dặn hắn đừng có bắn người.
Cái này cũng đủ cho Vệ Thành khoe khoang cùng đám tiểu thí hài trong thôn, cho nên hiện tại bên người Vệ Thành có một đám nhỏ sùng bái, hai mắt sáng long lanh nhìn Vệ Thành dùng ná bắn chim sẻ, dùng kiếm cắt Vệ Thành hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tay trái đao tay phải kiếm, bên hông đeo ná, phía sau đi theo vài người hầu nhỏ, cầm theo lồng dế cho hắn.
Đám con nít từng đánh từng mắng Vệ Thành hiện giờ đều nghĩ cách lấy lòng hắn, Vệ Thành thấy thuận mắt liền dẫn theo cùng chơi đùa, không vừa mắt thì không để ý tới, anh trai nói chỉ cần mình có bản lĩnh thì ai cũng không cần phải sợ, hắn muốn làm một người có bản lĩnh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT