Tây Viễn ở ngoài thành Ngạn Tuy lo lắng ngóng trông hừng đông để vào thành tìm Vệ Thành, mà lại không biết Vệ Thành đã sớm rời khỏi Ngạn Tuy.

Bên cạnh không có anh trai, không có ấm áp anh trai mang tới, phải sống thế nào đây!

Vệ Trưởng Sơn lau nước mắt, đưa mắt thấy mình đã đi vào Thành Tây, nơi nha môn mộ binh.

Nếu mình đã không mặt mũi nào gặp anh trai, vậy thì nhập ngũ đi.

Vừa nghe tin tức này, trước mắt Tây Viễn như nổi lên những đốm hoa lửa lập lòe, Tây Vi vội liên tục kêu “Anh ơi, anh ơi.”

Về đến nhà, hai anh em chỉ nói cho người khác Vệ Thành đi nhập ngũ, mọi người tuy cảm thấy đột nhiên nhưng không biết chuyện xảy ra hôm trước, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Tây Viễn không theo Tây Minh Văn trở về, ở lại Ngạn Tuy nửa tháng, nhờ quan hệ hỏi thăm Vệ Thành ở nơi nào, thủy chung không có tin tức.

Xem ra chỉ có thể chờ Vệ Thành hết giận, chủ động gởi thư về nhà!

Tây Viễn một lần lại một lần an ủi mình, trông đợi mong ngóng một ngày nào đó Vệ Thành gửi thư về. chỉ cần cho mình biết Thành Tử vẫn bình an, người đi đâu cũng được?

Lại đợi mấy ngày vẫn không đợi được chút tin tức nào của Vệ Thành, trong nhà nhờ Chú Triệu và Lý Đắc Mạch đưa tin gọi hắn về nhà một chuyến, Linh Tử thân mình không được tốt lắm.

Tây Vi khuyên, Tây Viễn đã đợi lại đợi đành chịu, phải về thôn Hoa Sen xem thế nào trước đã.

Ở nhà, từ hôm Tây Viễn đi với cha, trong lòng Linh Tử luôn không ấm ách. Tây Minh Văn trở về nói Vệ Thành đã đi nhập ngũ, nàng mới nhẹ nhàng thở ra. xem ra người khác còn không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, Vệ Thành cũng không nói

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play