Trình Nghĩa ngoài đau đầu an nguy c thôn, còn sầu vì mấy gia đình trong thôn. Đều là loại hết ăn lại nằm, không chịu làm lụng. lúc trước nhắc mua lương thực những người này không chịu mua, giờ nghèo túng thiếu lại chạy đến xin nhà khác bố thí.
Nhìn đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Có điều làm Lý chính, Trình Nghĩa cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ đói chết. chịu thôi, đành bớt chút đồ ăn của mình san ra cho.
Bằng vào một nhà mình còn chưa đủ, Trình Nghĩa đành phải ghé qua mấy nhà có lương thực dư thương lượng, xem có thể bỏ ra một ít hay không.
Hắn há mồm, mọi người ít nhiều đều bán cho Trình Nghĩa một nhân tình, lấy ra một ít. Dù còn chưa đủ, nhưng có thể chống đỡ một ít thời gian.
Trình Nghĩa đang ở nhà lo lắng thì hai anh em Tây Minh Văn thừa dịp trời tối đánh ngựa chở đến mấy tải lương. bọn họ thấy nếu trở vào ban ngày thì hớ hênh quá, sợ có người để ý của cải nhà mình, mang ngọc có tội mà.
vậy là đủ rồi, mặc dù không phải gì tốt, đều là cây ngô cám trấu, nhưng có thể cứu mạng. Trình Nghĩa nhìn hai anh em nhà họ Tây không biết nói gì mới tốt
trung tuần Tháng chạp, xuất hiện lưu dân bạo động, cướp kho thóc quan. nha dịch tiến đến ngăn cản, song phương phát sinh xung đột, tạo thành rất nhiều thương vong. tình thế càng ngày càng không khống chế được, lan tràn tới cả phủ Tân Giang, nhất thời chấn kinh triều đình. thiên tử phẫn nộ, cách chức quan phủ doãn, xử phạt từ trên xuống dưới rất nhiều người, nhâm mệnh quan mới, cũng giao trách nhiệm các châu huyện phóng lương, cứu tế dân đói.
Chờ lương thực chân chính tới trong tay người dân đã là sắp cuối năm. Những người già yếu chịu cảnh rét lạnh thấu xương và mất mùa đói khát, không kịp hưởng thụ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.
Bất kể thế nào, thế cục chậm rãi ổn định lại, nguy cơ c thôn Hoa Sen cũng giải trừ. Hai mươi mấy ngày như qua mấy trăm năm, cả thôn căng thẳng rốt cục buông lỏng.
năm nay là năm bất ổn nhất từ sau khi Tây Viễn đến nơi đây. Mọi nhà đều làm một chút đồ ăn coi như qua năm.
hôm ăn tết, mẹ Tây Viễn ninh nấu gà với khoai tây, chưng gà khô từ hồi hè, xào một quả trứng gà, một đĩa giá, lại lấy ra rượu trái cây, coi như ăn tết.
Thiên tai mà còn ăn được như vậy, xem như xa xỉ.
Ra giêng, vào hai tháng, Diệp tiên sinh nhớ năm nay có thi đồng sinh. trước kia đều thì vào tháng hai, năm nay không biết thế nào.
Lưu manh Lý Nguyên xung phong cải trang thành ăn mày đến Thành Ngạn Tuy tìm hiểu. năm nay bởi vì thiên tai, cả phủ Tân Giang đều tạm thời không thi
vào tháng ba, băng tuyết sớm tan chảy, cỏ nhỏ bắt đầu nảy mầm xanh, thiên nhiên toả ra sinh cơ. Những người đói bụng bắt đầu tìm kiếm đồ ăn trên đất hoang, rễ cỏ, vỏ cây, chuột đồng…
Thôn Hoa Sen cũng giải lệnh cấm, thôn dân có thể tự do ra vào, nhưng mỗi ngày vẫn có người gác, đi ra đi vào đều phải báo lại.
Phủ Tân Giang xác định thời gian thi đồng sinh, thi huyện hàng năm tháng hai chuyển đến tháng tư
Mấy đứa nhóc quyết tâm, bắt đầu cố gắng đọc sách viết văn, Diệp tiên sinh tận tâm chỉ đạo
Vệ Thành cũng vội. hắn vội không giống người khác, Vệ Thành cần thi võ cử, cũng phải trước thông qua thi huyện thi phủ, sau đó là thi viện. triều đình đối võ cử yêu cầu rất nghiêm khắc, ngoài thi võ nghệ, còn phải thi binh thư chiến sách, bài binh bố trận, hơn nữa còn phải biết văn vẻ.
Trung tuần tháng tư, thi đồng sinh bắt đầu. cuộc thi võ khoa là mấy ngày sau.
Mấy ngày nay, Tây Viễn mỗi ngày đều tự đưa mấy đứa vào trường thi, sau đó liền ở bên ngoài trông coi.
Vốn Vệ Thành muốn trông cùng anh trai, nhưng cuộc thi võ khoa tới gần, Tây Viễn giục hắn đi luyện tập, không nên lãng phí thời gian.
Có năm ngày thi, thi đến ngày thứ tư, thời tiết chói chang. Tây Viễn bảo Lý Nguyên đi mua hai chén trà uống
Lý Nguyên đi mua về, tìm trái tìm phải vẫn không thấy thân ảnh đại thiếu gia liền luống cuống. hắn từng hỗn qua phố phường, hiểu thế đạo này không lành mạnh, sốt ruột gọi thiếu gia, âm thanh phát run.
Hỏi người bên cạnh, đều lắc đầu nói không biết, đại thiếu gia không hiểu ra sao mất tích.
Lý Nguyên buộc mình yên lặng, nghĩ nên làm gì. ông cụ và vợ chồng Tây Minh Văn vì cuộc thi đều đến Ngạn Tuy. nghĩ đến đây, Lý Nguyên nhanh chân chạy về nhà, ngay cả quên cả xe ngựa.
Đi qua quán ăn của nhà, Lý Nguyên phá giọng kêu Lý Đắc Mạch và Trương Tài, gọi họ một người đi tìm nhị thiếu gia, một người đi lấy xe ngựa về
Trương Tài và Lý Đắc Mạch vừa nghe liền choáng váng. vẫn là Lý Đắc Mạch từng đánh xe, từng trải hơn, bảo Trương Tài nhanh đóng cửa hàng, đi đem xe ngựa về, mình thì nhanh chân chạy tới huyện học.
Trong nhà vừa nghe, mẹ Tây Viễn liền bất tỉnh, ông cụ ngồi đó mãi lâu không lấy lại tinh thần. Tây Minh Văn muốn hỏi lại hỏi Lý Nguyên, tình huống cụ thể thế nào, chính là môi run run cả buổi,
Đang lúc trong nhà loạn hỏng bét, bên ngoài một tiếng ngựa hí, Vệ Thành đầy mặt sát khí, nhảy xuống ngựa, vào cửa.
“Thành Tử?, anh của ngươi, anh của ngươi mất tích rồi!” Ông cụ thấy Vệ Thành, lập tức khóc hô lên.
“Ông ơi, ông đừng hoảng, ta nhất định nghĩ cách cứu anh trai trở về.” Vệ Thành vỗ vỗ ông nội, ôm lấy mẹ, khá mẹ Tây Viễn từ từ tỉnh lại, sững sờ trong chốc lát, nhớ tới lời Lý Nguyên, gào khóc.
Vệ Thành xoay người kêu Lý Nguyên, để hắn đi theo mình tới huyện nha báo án.
Vệ Thành cưỡi khoái mã mang theo Lý Nguyên chạy về phía huyện nha, đi qua Minh Nguyệt quán, bắt được Trịnh Hiên
Có Trịnh Hiên đi theo, huyện úy không thể coi thường, lập tức suất lĩnh sai dịch, tìm cả thành. Vệ Thành và Trịnh Hiên cũng dẫn người trong nhà, bới cả Thành Ngạn Tuy, nhưng Tây Viễn vẫn ảnh tín vô tung.
Xem ra, người hiện giờ đã không ở trong thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT