*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóm fan của Liên Dung Tranh Tử Hãm, đã sớm quen weibo show ân ái của cô.

Ngoại trừ thổ lộ với Dung Hủ, chia sẻ các weibo liên quan tới Dung Hủ, việc làm duy nhất của bạn đại gia trắng giàu đẹp này, chính là show cái người nam thần thần bí kia. Có điều lần này show coi như đơn giản, nhóm fan cũng chỉ đùa giỡn đùa giỡn, không nói thêm gì, trước đây Liên Dung Tranh Tử Hãm luôn show đến không có giới hạn.

[Ừm ừm ừm, biết bạn thích cậu ta, cậu ta cũng thích bạn.]

[Hiện tại một ngày tôi không xem po chủ show ân ái, tôi liền cả người không thoải mái.]

[Thật là, quả cam à bao giờ cô mới cho tụi tui liếc mắt nhìn ảnh chụp vị nam thần kia một cái vậy? Thiệt tò mò mà. Vừa đáng yêu, vừa đẹp trai, vừa mê người, vừa dịu dàng… một nam thần như vậy, rốt cuộc có bộ dạng thế nào đây _(:з” ∠)_]

Nhóm fan bình luận đã định trước là không nhận được câu trả lời của Liên Dung Tranh Tử Hãm, bởi vì xe đã chạy vào bãi đỗ xe khách sạn. Tần Trình đem hai cái di động thả lại trong túi, bốn người đồng thời xuống xe, đi thang máy trở về phòng.

Phòng của La Thiến và tiểu trợ lý là ở cùng tầng, trước khi bọn họ đến nơi, Dung Hủ và La Thiến xác định thời gian rời giường ngày hôm sau một chút, lúc này mới nói lời từ biệt.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, trong lúc nhất thời, không khí phút chốc an tĩnh lại. Âm thanh dây ròng rọc kéo lên vào thời khắc này có vẻ phá lệ chói tai, con số trên thang máy đang không ngừng thay đổi, Tần Trình nâng mắt lên, nhìn về phía cameras trong góc thang máy. Vẻ mặt hắn bình tĩnh nhìn chốc lát, tiếp đó dời tầm mắt đi chỗ khác, cùng Dung Hủ sóng vai đứng, không có hành động dư thừa.

Sau khi ra thang máy, trong hành lang đều là cameras.

Tần Trình đi ở phía trước, Dung Hủ đi ở sau, hai người ngay từ đầu đi thực bình tĩnh, nhưng dần dần, bước chân Tần Trình có chút nhanh hơn. Thấy thế, Dung Hủ hơi hơi kinh ngạc nhìn bóng dáng người đàn ông, nhưng cậu cũng không nói thêm gì, chỉ tăng tốc theo.

Lấy thẻ phòng, quét thẻ, vào phòng, đóng cửa.

Sau khi cánh cửa “cạch ——” một tiếng đóng lại, Dung Hủ vừa mới đứng vững còn chưa kịp ngẩng đầu, bỗng nhiên đã bị người ôm cổ, “rầm” một tiếng đặt trên ván cửa. Một tiếng này hoàn toàn không phải là thân thể Dung Hủ bị đụng, mà là hai tay Tần Trình, hắn ôm thật chặt thiếu niên trong ngực, dùng sức chôn khuôn mặt trong hõm vai Dung Hủ, cánh tay chậm rãi siết lại, giống như muốn ấn cậu vào trong thân thể.

Hết thảy tới quá nhanh, Tần Trình còn chưa cắm thẻ phòng vào khe mở điện, trong phòng cũng là một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng.

Mắt Dung Hủ nhất thời không thể thích ứng với bóng tối mãnh liệt này, trước mắt đều là màu đen, cậu theo bản năng vươn tay ôm chặt người đàn ông trước mặt. Ngay từ đầu chỉ là nhẹ nhàng ôm, nhưng dần dần ôm càng ngày càng chặt, mũi cậu ngửi được mùi hương thanh lãnh, nhịn không được nở nụ cười.

Ai cũng không biết qua bao lâu, giống như đã một trăm năm, chờ ánh mắt Dung Hủ hơi thích ứng với bóng tối trong phòng, cậu thấp giọng bật cười, nhỏ giọng nói rằng: “Rõ ràng lúc thử vai còn đeo kính râm, không chịu nhìn em. Tần Trình… anh đột nhiên như vậy, rất kỳ quái.”

Bọn họ ở chung gần một năm, nhưng mà chân chính xác định tâm ý, bất quá mới ba tháng.

Dung Hủ luôn biết, tính cách Tần Trình rất hướng nội, cậu không biết rõ người đàn ông đó thích mình từ bao giờ, nhưng mà ngay khi cậu dần dần xác nhận là đối phương thật sự thích mình, người đàn ông đó thế mà vẫn có thể kìm nén cảm xúc, vẫn luôn dùng dì Tần làm cái cớ.

Tần Trình như vậy, khó hiểu mà có chút đáng yêu, cho nên Dung Hủ vẫn không hề vạch trần.

Thời gian qua rất nhanh, đặt ở một năm trước, Dung Hủ tuyệt đối không thể tưởng được, có một ngày cậu sẽ ôm người đàn ông này, cùng người đàn ông này yêu nhau. Nhưng thế giới chính là kỳ diệu như thế, Dung Hủ ôm ôm liền muốn buông tay, ai ngờ Tần Trình vẫn không buông cậu ra.

Nghĩ nghĩ, thiếu niên nở nụ cười, trêu chọc nói: “Em không gầy, ở đoàn phim còn béo lên nửa ký, có thể buông tay. Chẳng lẽ… lần này cũng là dì Tần bảo anh đến xem, xem em có gầy hay không à?” Trong giọng nói réo rắt xen lẫn chút ý cười khó có thể xem nhẹ, giống như quay về trước khi hai người thổ lộ tâm ý.

Tần Trình cúi đầu, nhìn về phía thiếu niên trong ngực.

Ánh sáng mờ mờ khiến hắn thấy không rõ khuôn mặt Dung Hủ, hắn chau mày, nghĩ nghĩ, gắng gượng mà buông tay trái, lấy ra thẻ phòng, cắm ở trong khe. Ngọn đèn lập tức sáng lên, Dung Hủ phút chốc híp mắt, bị ánh sáng đâm vào có chút không thích ứng, nhưng ngay sau đó, âm thanh trầm thấp của Tần Trình liền nhẹ nhàng vang lên: “Ừm…”

Không ngờ đối phương lại trả lời như vậy, Dung Hủ ngây ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Trình.

Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, nhìn con ngươi thâm thúy sâu lắng của người đàn ông, Dung Hủ sợ run hồi lâu, lát sau mỉm cười.

“Vậy Tần tiên sinh, anh đã có thể nói với dì Tần, em thật sự không có gầy đi rồi. Hiện tại… anh có thể buông không?”

Tần Trình mím môi, nhìn Dung Hủ: “Vậy chiều cao thì sao?”

Dung Hủ khẽ kinh ngạc: “Em còn có thể cao nữa sao?”

Tần Trình gật đầu: “Ừm, có thể.”

Dung Hủ theo phản xạ nói: “Tuổi em làm sao có thể cao…” Giọng nói ngưng bặt, đột nhiên ý thức được hiện giờ mình mới có mười chín tuổi, thiếu niên bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Hình như là có thể cao thêm.”

Dung Hủ hiện giờ 185cm, mà Tần Trình đã 190cm. Cho dù có cao thêm thế nào nữa, nghĩ hẳn cũng rất khó cao hơn người đàn ông đó. Vì thế trong lòng chỉ hiện lên suy nghĩ “không biết có thể cao lên hay không”, liền vứt ra sau đầu, Dung Hủ trở lại đề tài ban đầu: “Có thể buông em ra không?”

Tần Trình hạ mắt, không rên một tiếng, dùng hành động biểu đạt thái độ của mình.

Dung Hủ dở khóc dở cười nói rằng: “… Nhưng mà điện thoại di động của em đang rung.”

Tần Trình: “…”

Bất đắc dĩ buông lỏng thiếu niên ra, Tần Trình liền thấy Dung Hủ lấy điện thoại, ấn nút nhận nghe, hô một câu “anh La”.

Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, ở trong lòng yên lặng ghi sổ “La Chấn Đào” một khoản.

Đã đến tháng sáu, hôm nay Dung Hủ chỉ mặc một cái áo đơn giản màu trắng và áo khoác mỏng màu xám nhạt. Áo khoác dán chặt trên người thiếu niên, bao quanh đường cong thân thể tốt đẹp, cặp chân dài kia bị khóa lại trong quần bò màu đen, theo động tác Dung Hủ đi về phía trước, áo khoác không ngừng phất lên, ngẫu nhiên sẽ lộ ra một đoạn vòng eo bị áo trắng che đi.

Sau khi Tần Trình buông thiếu niên ra, vẫn đứng ở cửa, nhìn Dung Hủ đi từng bước một vào trong phòng.

Trong điện thoại, La Chấn Đào dường như muốn nói chuyện ký hợp đồng «Trang hoa la». Bản thân hắn còn ở thành phố B xử lý phát ngôn kế tiếp của Dung Hủ, không có khả năng tự mình đến Hoành Điếm, vì thế tối hôm nay hắn tăng ca xem xong hợp đồng đoàn phim gửi, xác định phải sửa chữa một vài chi tiết, nói một chút với Dung Hủ trong điện thoại.

Loại chuyện này trên cơ bản là giao cho La Thiến phụ trách, nhưng La Chấn Đào nhất định phải báo cho Dung Hủ.

Vì thế hai người nói nói, liền nói hơn mười phút. Tần Trình nâng bước đi vào trong phòng, cởi áo khoác ra, thay áo ngủ đơn giản. Chờ hắn đơn giản rửa mặt xong, chỉ thấy Dung Hủ ngồi trên ghế treo* bên cạnh cửa sổ sát đất, vừa đẩy đẩy ghế treo, vừa nói chuyện với La Chấn Đào.

*Ghế treo



Bóng lưng cậu gầy gò, ghế treo không ngừng đung đưa, phát ra tiếng kít kít, tựa như trở lại thời thơ ấu, thiên chân vô tà.

Dường như nghe thấy tiếng Tần Trình từ trong toilet đi ra, Dung Hủ bỗng nhiên quay đầu, cười phất phất tay với Tần Trình.

Tần Trình đi đến sofa ngồi xuống, an vị bên cạnh Dung Hủ.

Dung Hủ vừa nói chuyện với La Chấn Đào, vừa nghiêng đầu, cười nhìn về phía Tần Trình. Cậu chỉ đơn thuần mà nhìn, mỉm cười, nhưng không biết trong mắt người đàn ông, cảnh sắc giờ phút này, mê người cỡ nào.

Sau khi bỏ đi áo khoác, tấm áo mỏng manh rốt cuộc không giấu được thân thể tốt đẹp của thiếu niên. Cậu ngồi trên ghế treo, chút có chút không mà đung đưa, khi cậu nghiêng đầu, sợi tóc mảnh từ một bên khác rũ xuống, che đi ánh mắt sáng ngời trong suốt, yên tĩnh mà lại linh hoạt kỳ ảo.

Dung Hủ như vậy, là mười chín tuổi chân chính.

Thậm chí cậu còn chưa qua sinh nhật tuổi mười chín, nghiêm khắc mà nói, là một thiếu niên mười tám tuổi chân chính.

Không có ấm áp nho nhã thuộc về Mặc Sĩ Diêu, không có lạnh lùng âm ngoan thuộc về Hoắc Hi; không có trưởng thành dịu dàng từ Lăng Tiêu, không có lạnh lùng nhã nhặn từ Tiết Gia Triết. Cậu chính là Dung Hủ, không phải là minh tinh đang hot thông minh lãnh tĩnh trước mặt công chúng trước đây, cậu chính là Dung Hủ.

Dung Hủ như vậy, chỉ có mình hắn có thể nhìn thấy.

Tần Trình nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, hắn vươn tay, kéo bàn tay Dung Hủ đặt ở trên đùi.

Dung Hủ lập tức sửng sốt, nhưng cậu cũng không có tránh ra, vẫn cùng La Chấn Đào nói chuyện.

Mà bên kia, Tần Trình yên lặng lấy di động, bắt đầu tìm kiếm.

[Tình dục quá sớm sẽ có ảnh hưởng gì?]

[Đàn ông bắt đầu tình dục sớm nhất vào mấy tuổi… ]

Không được, vấn đề này thật sự quá đáng, Tần Trình chỉ đánh tới một nửa, liền thật sự tra không nổi nữa.

Hắn im lặng, suy tư chốc lát, đột nhiên mở nick ông bạn cũ lên, gửi qua một tin nhắn: [ông với người mẫu kia, là thật hả?]

Chỉ chốc lát sau, đối phương liền hồi âm.

[Lâm Huyên:… Làm gì làm gì, ông quan tâm chuyện của tôi như vậy, không bình thường nha.]

[Tần Trình: buổi sáng xem tin tức, ông với người mẫu kia lên hạng nhất hot search.]

Sáng hôm nay, có paparazi đột nhiên tuôn ra tình yêu mới của Lâm Huyên, chụp được ảnh lúc Lâm Huyên tham gia một hoạt động, một nữ người mẫu trẻ tuổi đặc biệt vào phòng hắn ta. Tấm ảnh này vừa công bố, lập tức gây ra oanh động, Lâm Huyên căn bản không đứng ra đáp lại, chờ cả ngày đi qua, nhiệt độ câu chuyện cũng liền tự nhiên mà hạ xuống.

Đó cũng không phải nói nhân khí của tiểu thiên vương giới ca hát Lâm Huyên không đủ cao, mọi người đều không quan tâm tình yêu của hắn ta, mà là bởi vì…

Cứ cách mấy tháng, Lâm Huyên đều sẽ xuất hiện một hai lần scandal như vậy.

Fan hắn cũng đã quen rồi, tiểu thiên vương nhà mình luôn có đủ loại tin tức bên lề. Có cái là thật sự, có cái chỉ là bắt gió bắt bóng, Lâm Huyên ở trong giới vốn là hình tượng hoa hoa công tử, lúc đầu fan cũng bởi vì scandal mà ầm ĩ muốn thoát fan, nhưng mà Lâm Huyên ra bài hát mới, bọn họ lại yên lặng trở về tiếp tục nghe nhạc.

Mà người qua đường cũng đã sớm chết lặng, nhất thời chú ý một chút còn được, dù sao cũng chỉ là scandal mà thôi, ai biết là thật là giả, cứ cách mấy tháng lại tới một phát, mọi ngiời cũng lười kích lên tính tích cực.

Đám paparazi cũng không biết rốt cuộc Lâm Huyên từng quen mấy người, nhưng Tần Trình lại biết, ông bạn cũ này của hắn, đại khái vẫn duy trì trạng thái một năm ít nhất một người bạn gái. Đều là đặc biệt xinh đẹp, có người mẫu, có diễn viên, có ca sĩ, đều không ngoại lệ mà chính là xinh đẹp.

Chỉ nhìn mặt mà nói, Lâm Huyên tuyệt đối là fan trung thành của hiệp hội trông mặt bắt hình dong.

Bên kia, Lâm Huyên vừa mới về nhà, đang nằm trên giường chơi di động. Nhìn tin nhắn của Tần Trình, vẻ mặt hắn ta mờ mịt, suy nghĩ thật lâu, lát sau mới hồi âm: [ừm, quen hơn mười ngày, tính cách không quá hợp, sau chuyện hôm nay cô ta muốn công khai, cho nên chia tay.]

Tần Trình: “…”

Chỉ có hơn mười ngày à, vậy thật sự có hơi ngắn, không quá thích hợp để hỏi.

Tần Trình suy tư một khắc, dường như nghĩ tới điều gì, bắt đầu bùm bùm đánh chữ.

Ba phút đồng hồ sau, Lâm Huyên nhận được tin nhắn mới của người đàn ông nào đó: [Người mẫu ông quen năm ngoái hình như năm nay mới mười chín tuổi, hai người làm chưa? ]

Lâm Huyên: “…”

Qua một phút đồng hồ ——

[ Lâm Huyên: ông đáng khinh không hả!!! Ông thế mà lại hỏi tôi loại vấn đề này? Tần Trình, tôi xem thấu ông rồi, ông biến thành người như vậy hồi nào thế? Ông quan tâm bạn gái trước của tôi như vậy làm gì? Có phải là ông thích người ta không? A không đúng, năm trước cô ấy đã xuất ngoại, ông hẳn là không gặp mặt cô ấy. Vậy ông làm gì… ông không có khả năng coi trọng tôi đi? ]

Tần Trình mặt không đổi sắc hồi âm: [xem ra là có.]

[ Lâm Huyên:… Tôi không thừa nhận.]

[ Tần Trình: ừm, thật sự có rồi. Khi đó người mẫu kia còn chưa trưởng thành đi? Vài ngày sau khi hai người chia tay, đối phương mới thành niên, chuyện này Ôn Tuyền từng nói. Cầm thú. ]

Lâm Huyên: “…”

Mi thần kinh hả!!!

Mắt thấy người đàn ông nào đó dường như đã hạ kết luận, Lâm Huyên đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhanh chóng hồi âm: [ hình tượng tôi không kém như vậy, tôi làm sao có thể xuống tay với người chưa thành niên. Tôi không có làm với cô ấy, nếu tôi nói tôi còn là trai tơ, ông tin hay không? ]

Sờ sờ tay nhỏ bé mềm mềm nộn nộn của Dung Dung nhà mình, Tần Trình bình tĩnh trả lời: [ không tin. ]

Lâm Huyên: “…”

Qua năm phút đồng hồ: [ chỉ từng làm một lần, chín năm trước, lúc tôi mười tám tuổi. ]

Nhìn tin nhắn này, Tần Trình chau mày, suy nghĩ một khắc, trả lời: [ bảo trọng thân thể cho tốt, nếu cần thiết thì đi bệnh viện nhìn xem. ]

[ Lâm Huyên:… Mẹ! Thân thể tôi không có bệnh!!! ]

[ Tần Trình: nếu gặp người mình thích thật sự, đừng dễ dàng buông tay. ]

Đối phương không có hồi âm nữa, Tần Trình cũng tắt giao diện trò chuyện. Hắn kéo tay Dung Hủ, nhìn trong chốc lát, lại bắt đầu nói với Từ Tấn về tiến trình quay phim ngày mai.

Chờ thêm năm phút đồng hồ, Dung Hủ cúp điện thoại, cười lắc lắc tay, Tần Trình nâng mắt, lập tức hiểu rõ ý đối phương.

Sau khi buông tay ra, Dung Hủ đến toilet bắt đầu rửa mặt, mà cậu tự nhiên không biết, ngay khi cậu gọi điện thoại, người đàn ông kia lại đang lén lút tìm tòi vấn đề ở phương diện nào đó. Tạm thời không bàn loại hành vi này có phải quá mức đáng khinh hay không, chỉ kết quả mà nói, xem rất nhiều đề nghị của bác sĩ trên internet, người đàn ông nhẹ nhàng hít một hơi.

[Liên Dung Tranh Tử Hãm: luyến tiếc cậu ấy, lại chờ vài năm đi.]

Cái weibo này rất không đầu không đuôi, không hiểu ra sao, vì thế nhóm fan chỉ tùy tiện nhấn like, không mấy người bình luận.

Chờ Dung Hủ từ toilet đi ra, hai người đơn giản thu dọn chốc lát, liền đồng thời lên giường nghỉ ngơi. Khách sạn này là khách sạn năm sao xa hoa nhất gần thành điện ảnh, giường rất lớn, có thể chứa ba người đàn ông to lớn cùng ngủ.

Có lẽ là cả ngày bôn ba vô cùng mệt nhọc, mới vừa lên giường, Dung Hủ liền nhẹ nhàng nói một tiếng “ngủ ngon”, tiếp đó không còn âm thanh. Mà Tần Trình lại im lặng nhìn trần nhà, năm phút đồng hồ sau, ngón tay hắn nhẹ nhàng trượt sang bên cạnh, đụng phải ngón tay Dung Hủ.

Động tác mềm nhẹ sờ bàn tay mềm mại ấy, cho dù nhìn không thấy, giờ phút này Tần Trình cũng có thể nghĩ ra dáng vẻ bàn tay kia.

Khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, móng tay đầy đặn mượt mà cắt sửa vô cùng tốt, trơn nhuận đến độ lộ ra màu hồng nhạt.

Chỉ nắm tay như vậy, kỳ thật hắn đã thỏa mãn.

Chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ tay phải, người đàn ông cong khóe môi, lộ ra một nụ cười khó có thể phát hiện. Nhưng mà ngay sau đó, khiến Tần Trình trăm triệu lần không ngờ tới chính là, thiếu niên đột nhiên xoay người, đột nhiên chui vào trong lòng hắn!

Tần Trình: “!!!”

Thân thể tức khắc cứng ngắc, Tần Trình lập tức mở mắt ra, còn chưa kịp cử động, lại nghe thấy một tiếng hít thở ấm áp ở bên tai mình nhẹ nhàng lan ra. Thiếu niên giờ phút này rúc trong lòng hắn, giống như đang ngủ, lại giống như căn bản không có đi vào giấc ngủ.

Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp nhu hòa chậm rãi vang lên ở trong phòng: “Em cũng rất nhớ anh, Tần Trình, rất nhớ anh…”

Thân thể cứng đờ phút chốc trầm tĩnh lại, nhiệt độ đổ xuống thân dưới cũng tản đi toàn bộ sau những lời này. Trong lòng có một thứ ấm áp tan ra, người đàn ông lật người, dịu dàng ôm lấy thiếu niên thon gầy, trong đầu không còn bất luận suy nghĩ kiều diễm nào, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một chút trên trán Dung Hủ.

“Ngủ ngon, tiểu Hủ.”

Cuối tuần đầu tiên của tháng sáu, bắt đầu trong một buổi sáng sớm trong lành. Lúc ánh nắng chiếu xuống mặt đất, weibo đoàn phim «Mê thành» đột nhiên đăng mấy tấm ảnh chụp với một video.

Lần đăng tin trước đó của trang weibo này, đã là hai tháng trước. Khi đó phim mới vừa khởi động máy, lúc tổ chức nghi thức khởi động máy còn làm một lần trực tiếp, người xem hơn một ngàn vạn, dẫn phát một làn sóng nghị luận nhỏ.

Hai tháng qua đi, rất nhiều fan qua đường đều đã quên bộ phim điện ảnh này tồn tại, ai cũng không ngờ rằng, lúc bọn họ mở mắt ra tùy tiện lướt lướt di động, đột nhiên lướt đến một tin tức như vậy.

[ Đoàn phim «Mê thành»: ông chú bốn mươi vì sao chết thảm đầu đường? Sáu bàn tay bị cắt hiện giờ ở phương nào? Sau lưng hết thảy, là nhân tính vặn vẹo, hay là không còn đạo đức? Xin chú ý «Mê thành» ngày 13 tháng 9, để chúng ta đi theo màn ảnh, đi vào thế giới nội tâm của tên biến thái giết người liên hoàn! #913 Mê thành #[link video] ]

Hết chương 92

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play