Từ lúc «Mê thành» bấm máy đến nay, cũng bất quá chỉ hai tháng.

Làm một bộ phim huyền nghi, bộ phim điện ảnh này quay vô cùng thuận lợi, trong đoàn phim ngoại trừ Nhâm Thư Chỉ diễn xuất bình thường, hai nam chính cảnh diễn nhiều nhất đều diễn xuất không tồi, rất ít NG. Viên đạo cũng không ngờ tới, bộ phim này thế mà lại có thể đóng máy sớm một tuần, nhưng dù vậy, mọi người trong đoàn phim cũng không dám chậm trễ.

Dung Hủ là người thứ nhất đến đoàn phim, Bách Tích Văn là thứ hai. Không quá nửa giờ, sắc trời tờ mờ sáng, Viên đạo và nhân viên công tác khác liền lục tục vào phim trường, chuẩn bị mấy cảnh diễn cuối cùng.

Trong nội dung quay ngày hôm qua, phạm nhân đã bị bắt quy án. Phạm nhân gần như điên cuồng nhiều lần nói “bọn họ đáng chết”, cuối cùng quan toà giải quyết dứt khoát, quyết định tử hình.

Vụ ám giết người liên hoàn bao phủ Hải thành đã hơn một năm, rốt cuộc kết thúc. Đàm Dương Hiên đạt được cấp trên ngợi khen, thăng chức thành đại đội trưởng trong cục, Tiết Gia Triết vẫn về trường học, vẫn cứ là giáo sư trẻ tuổi nhất, mỗi ngày dạy học lên lớp.

Hết thảy đều giống như quá khứ, tận đến có một ngày, khi Tiết Gia Triết lên lớp, đột nhiên nhìn đến một người đàn ông cao lớn anh tuấn khom người, đáng khinh mà từ cửa sau phòng học chui vào. Nhìn thấy cảnh này, tiếng Tiết Gia Triết giảng bài khựng lại, “sinh viên” chuồn êm vào phòng học đó còn cười phất phất tay với y, lộ ra hàm răng trắng nõn.

Trên giảng đài, người đàn ông nhã nhặn tuấn mỹ mỉm cười, tiếp tục giảng bài.

Đây là cảnh quay xong ngày hôm qua, cảnh phải quay hôm nay chính là Đàm Dương Hiên tan học lại tìm Tiết Gia Triết. Giống như lúc phim mới vừa mở màn, Tiết giáo sư bốn phía độc mồm độc miệng với ông bạn học cũ, nhưng lúc này đây, Đàm Dương Hiên lại cười ha ha: “Không có vụ án, đâu ra nhiều vụ án như vậy, không có vụ án tôi liền không thể tới thăm cậu một chút sao?”

Ánh mắt tất cả nhân viên công tác đều tụ tập đến giữa phim trường, chỉ thấy ở nơi đó, giáo sư thanh lãnh nho nhã trẻ tuổi nhướn mày, giọng bình tĩnh nói rằng: “Cậu tới thăm tôi à?” Âm cuối khẽ nâng, nghe thế nào cũng thấy mang theo một loại ý cười nhàn nhạt.

Diễn hai tháng qua, Dung Hủ gần như đã hoàn toàn thành Tiết Gia Triết.

Sau khi bấm máy, chỉ cần y đứng ở nơi đó, nhìn y, bạn căn bản không nghĩ ra được người này là Dung Hủ dịu dàng thân thiện kia. Y trầm ổn lạnh nhạt, nhìn như nhẹ nhàng hữu lễ, lại đối với ai cũng giữ một khoảng cách, đôi mắt lạnh lùng giấu ở sau thấu kính, giống như có thể nhìn thấu tâm tư mỗi người.

Ngoại trừ người bạn học cũ này, y chưa từng thật sự cười với ai.

Đối mặt Tiết Gia Triết mang ý cười hỏi lại, Đàm Dương Hiên trong sáng mỉm cười, kéo bạn tốt đi.

Mua một đống bia, đến nhà Tiết Gia Triết, hai người cùng uống rượu. Gần như đều là Đàm Dương Hiên uống, Tiết Gia Triết uống rất ít, chỉ nghe ông bạn cũ uống say ở nơi đó hồi ức quá khứ.

“Tôi nhớ rõ năm nhất vừa mới vào trường học, nữ sinh cả lớp đều thích cậu… a không đúng, nữ sinh toàn trường đều thích cậu. Tôi rất ghen tị cậu đó, ha ha. Đừng nói tôi, Lưu Tử, Nhị Trần, bọn họ cũng đều ghen tị cậu. Nhiều đàn em đàn chị xinh đẹp như vậy, sao đều coi trọng cậu, thật sự là phung phí của trời…”

Tiết Gia Triết bình tĩnh uống bia, nói rằng: “Đúng là phung phí của trời.”

Đàm Dương Hiên chỗ nào để ý tới y, đã sớm uống mù mờ, tiếp tục nói: “Lúc tôi học năm ba, cũng không ngờ tới, sau đó ông già nhà tôi lại ép tôi bỏ học thi lại cảnh sát, bằng không sẽ giống các cậu rồi, làm thành phần trí thức, làm giáo sư, cũng rất tốt…”

Tiết Gia Triết đưa tay đẩy đẩy mắt kính, môi mỏng khẽ cong: “Cậu hẳn là rất khó làm giáo sư đại học.”.

Vừa nghe lời này, Đàm Dương Hiên đột nhiên buông chai bia xuống, mãnh liệt tiến đến trước mặt Tiết Gia Triết. Cảnh này nhìn trong mắt nhân viên công tác bên cạnh phim trường, một đám mở to hai mắt, gắt gao chăm chú, nhìn không chuyển mắt.

Cảnh này quay đến hiện tại, đã quay đến lần thứ ba. Bách Tích Văn đã sớm hóa trang say rượu, cũng đem tên say đó diễn rất ra dáng, nhưng Viên đạo chính là không hài lòng. Rõ ràng đây đã là cảnh cuối cùng, nhưng cảnh này quay như thế nào cũng không thuận lợi, xác thực khiến mọi người trong đoàn phim đau đầu.

Hiện giờ, Bách Tích Văn lại tiến đến trước mặt Dung Hủ, tựa như một lão lưu manh, nhìn chằm chằm người bạn cũ. Hai gò má hắn đỏ bừng, say đến mắt cũng híp lại, vẫn luôn nhìn Dung Hủ, dường như có thể nhìn thấu cậu, nhìn thật lâu thật lâu, mới bỗng nhiên thấp giọng cười một tiếng, hỏi: “Tôi thực sự ngu xuẩn như vậy sao…”

Nội dung đi tới nơi này, tất cả người xem đều không biết Tiết Gia Triết mới là cuồng sát nhân chân chính. Những lời này của Đàm Dương Hiên là biên kịch linh quang chợt lóe, đột nhiên sửa lại, ngày hôm qua lúc sửa kịch bản còn cố ý nói: “Đây là hai ý nghĩa, các cậu đoán coi, rốt cuộc hắn có biết ai mới là thủ phạm hay không?”

Đáp án này chỉ sợ ngay cả chính biên kịch cũng không biết, dựa theo lẽ thường, lấy tính cách Đàm Dương Hiên, hắn hẳn là thật sự không biết Tiết Gia Triết là hung thủ, nếu không hắn nhất định sẽ bắt đối phương ra pháp luật. Nhưng có lẽ, ở chỗ sâu trong nội tâm hắn vẫn luôn có một loại trực giác, cảm thấy Tiết Gia Triết là hung thủ, nhưng bản thân hắn cũng không biết chuyện này, chỉ có sau khi uống rượu, mới có thể theo bản năng mà nói ra lời như thế.

Có điều nghe hắn nói những lời này, cặp mắt phượng giấu ở dưới thấu kính hơi hơi chớp lóe, trên khuôn mặt trắng nõn của Tiết Gia Triết không có một chút dao động.

Kế tiếp chính là chỗ Viên đạo vẫn luôn NG.

Mỗi lần Dung Hủ diễn xong lời thoại này, Viên đạo đều sẽ không hài lòng mà NG, nhưng ai cũng nói không nên lời là có chỗ nào không đúng, chính Viên đạo cũng chỉ cảm thấy không tốt, nhưng thật sự muốn ông nói ra một biện pháp cải thiện, ông cũng không cách nào đưa ra đề nghị.

Rất nhiều nhân viên công tác đã bắt đầu thở dài trong lòng, cảm thấy sẽ lập tức NG nữa.

Chỉ thấy Dung Hủ hơi hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Đến đây, không có bất luận chỗ nào khác biệt với hai lần NG lúc trước, nhưng mà ngay sau đó, lại thấy cậu đột nhiên vươn tay phải, xoa mái tóc ngắn đâm tay của Bách Tích Văn. Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói: “Cậu có ngu hay không tôi không biết, nhưng mà A Hiên à, loại chuyện dạy học dạy người này mệt chết đi, trách nhiệm rất lớn, tôi không nên làm cái này, trách nhiệm này… cậu cũng không cần gánh.”

Trong những người vây xem, La Thiến chậm rãi trừng lớn mắt.

Trong giọng nói của Dung Hủ mang theo một chút dịu dàng và mệt mỏi mỏng manh khó có thể che giấu, cậu nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tóc người bạn cũ, giống như đang đối mặt với một đứa bé khóc nháo, nghiêm túc dỗ dành.

Cái đó và hai lần quay trước hoàn toàn không giống!

Trước đó Dung Hủ diễn Tiết Gia Triết, chính là dùng bề ngoài dịu dàng nói ra lời thoại với Đàm Dương Hiên. Trong lòng y biết mình không có tư cách làm thầy giáo, nhưng mà y cũng không thèm để ý, thuận miệng có lệ với Đàm Dương Hiên. Nhưng hiện giờ… khi y vuốt tóc Đàm Dương Hiên, giống như tự giễu nói ra lời như vậy, hết thảy liền giống như thay đổi.

Tiết Gia Triết không phải là nhân cách phản xã hội chân chính, y có tình cảm, cho nên y biết mỏi mệt, biết đi khuyên giải an ủi.

Đương nhiên, người say rượu khẳng định không có khả năng đem lời y nói nghe vào tai, mà là bắt lấy trọng điểm: “Đúng vậy, tôi không ngu, tôi đương nhiên có thể làm giáo sư. Đến, Gia Triết, lại uống một ly! Chúng ta lại uống một ly, không say không về!”

Nói xong, Đàm Dương Hiên lại cầm chai bia thứ mười ba lên, ừng ực rót xuống bụng. Mới vừa uống xong, hắn đột nhiên bổ nhào vào trên người Tiết Gia Triết, ngủ khò khò, chỗ nào còn có bộ dạng hào phóng “không say không về” mới vừa nói.

Tiết Gia Triết thì vẻ mặt lãnh tĩnh buông ly rượu xuống, trực tiếp đẩy người từ trên người của mình ra, sau đó hơi thu dọn bàn một chút, cuối cùng… xách sau cổ Đàm Dương Hiên, trực tiếp kéo người vào phòng ngủ. Y mặt không đổi sắc kéo người lên giường, cởi giày, đắp chăn lên. Nghĩ nghĩ, lại kéo chăn ra, mở tủ quần áo bắt đầu tìm áo ngủ.

Màn ảnh đi theo bên cạnh Dung Hủ, quay bình thủy tinh tiêu bản ở chỗ sâu trong tủ quần áo. Bàn tay phải đạo cụ trong đó làm trông rất sống động, trôi nổi giữa Formalin, ánh lên lục quang sâu kín.

Lần này, cảnh quay dài này liền kết thúc.

Cả bộ phim chỉ còn lại một cảnh cuối cùng này.

Bách Tích Văn vẫn nằm ở trên giường làm bối cảnh, thợ camera lại ngồi xổm trong tủ quần áo, từ trong quay ra bên ngoài, quay Dung Hủ.

Trên hình ảnh, giáo sư trẻ tuổi thanh lãnh tuấn nhã tìm trong chốc lát, dường như tìm được cái gì đó. Trên tay y có thêm một cái áo ngủ, trên mặt không có một chút biểu tình, lấy quần áo xong, y hạ mắt nhìn màn ảnh, hơi hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười không có nhiệt độ.

Sau đó, đóng cửa.

Hình ảnh quy về một mảnh hắc ám.

«Mê thành» đóng máy!

Bởi vì cảnh cuối cùng là cảnh ban đêm, cho nên chờ đến buổi tối, mọi người mới quay xong toàn bộ. Lúc đóng máy, đã là buổi tối chín giờ rưỡi, nhưng mà không có một ai cảm thấy buồn ngủ, vừa đóng máy, tất cả mọi người kích động đến hai mắt sáng lên, tiếng cười tràn ngập toàn bộ phim trường.

Dung Hủ ngồi ở trong phòng trang điểm, tùy ý thợ trang điểm giúp mình tẩy trang. Vừa tẩy trang, thợ trang điểm còn vừa nhỏ giọng cảm khái: “Khuôn mặt Dung Dung thật sự là quá tốt để trang điểm, làn da vừa tốt, ngũ quan lại lập thể, về sau không biết còn có cơ hội hợp tác không.”

Quan hệ giữa Dung Hủ và tất cả nhân viên công tác đều không tồi, vì thế giọng điệu thợ trang điểm đó cũng rất tùy ý.

Nghe xong lời này, Dung Hủ cười nhạt nói: “Sẽ có cơ hội, chị Triệu.”

Mọi người còn nói cười vài câu, chờ Dung Hủ tẩy trang xong, bên phía Bách Tích Văn cũng tẩy trang kết thúc.

Nhìn thấy Dung Hủ, Bách Tích Văn phút chốc sửng sốt, vẻ mặt xấu hổ đứng ở tại chỗ, thật lâu không hề nhúc nhích. Thấy thế, Dung Hủ hơi suy tư, liền hiểu rõ ý đối phương. Cậu cười đi lên trước, nói rằng: “Động tác cuối cùng chỉ là thuận tiện thêm vào, cám ơn cậu phối hợp, Bách Tích Văn.”

Bách Tích Văn nhẹ nhàng “ưm” một tiếng, tầm mắt lại tránh đi, không có nhìn Dung Hủ.

Rất nhanh Viên đạo liền đi tới, dắt mọi người cùng nhau đi liên hoan, cử hành tiệc đóng máy cuối cùng.

Trên tiệc tối, Dung Hủ cũng bị chuốc vài ly rượu. Dù sao thì ngày hôm sau không có cảnh quay, mọi người đều uống vô cùng tận hứng, suy xét đến việc Dung Hủ từng phát hành «Thất dực», về sau có khả năng kiêm luôn ca sĩ, nên chỉ chuốc cậu vài lần, không để cậu thật sự uống say.

Về phần mấy người Viên đạo, Bách Tích Văn, cũng đã sớm uống đến ngồi phịch ở trên bàn, được trợ lý đỡ về khách sạn.

Dung Hủ và La Thiến cùng đi về phía khách sạn, trên đường đụng phải không ít nhân viên công tác. Mọi người đều vui vẻ chào hỏi cậu, có mấy nhân viên còn trực tiếp cầm di động đến chụp ảnh chung, xin cậu kí tên, Dung Hủ đáp ứng toàn bộ.

Trên con đường nhỏ yên tĩnh, dòng người dần dần thưa thớt, chỉ có gió đêm tháng sáu mát mẻ thổi phất lại đây, thổi đi hơi rượu trên người.

La Thiến đeo một cái túi nhỏ, tò mò hỏi: “Tiểu Hủ, cuối cùng vì sao cậu đột nhiên sờ đầu Bách Tích Văn vậy? Tôi cũng bị dọa sợ, không ngờ cậu lại đột nhiên tăng thêm động tác này… Có điều hiệu quả thật tốt, Viên đạo thế mà lại vừa lòng, cũng không có NG nữa.”

Dung Hủ nâng mắt lên, cười nói: “Viên đạo vừa lòng không phải tốt rồi sao?”

La Thiến gật gật đầu: “Ừm, chỉ cần đạo diễn vừa lòng là được, tôi cũng thấy như vậy rất tốt, quả thật tốt hơn cả hai lần trước.”

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, liền vào khách sạn. La Thiến xác định chuyến bay chạng vạng ngày mai với Dung Hủ, liền tách ra ngay tại cửa thang máy.

Sau khi Dung Hủ trở về phòng, rửa mặt một phen, bởi vì uống một ít rượu, đầu còn có hơi choáng váng, cho nên cậu nhanh chóng đi ngủ, lại mở mắt lần nữa, thế mà đã đến giữa trưa.

Tay trái chống giường lớn mềm mại, thiếu niên chậm rãi tỉnh lại. Cúc áo ngủ buông lỏng hai cúc, quần áo theo động tác của cậu trượt xuống, lộ ra hơn phân nửa đầu vai trắng nõn. Dung Hủ cụp mắt, an an tĩnh tĩnh nhìn chăn, dường như còn chưa có hồi hồn lại, tận đến khi… di động của cậu đột nhiên điên cuồng rung lên.

Trong lòng đột nhiên khựng lại, Dung Hủ triệt để tỉnh táo, cậu nhanh chóng cầm lấy di động, bỗng nhiên thấy được hơn ba mươi cuộc gọi chưa nghe!

“Tần Trình, sao đột nhiên gọi cho em nhiều như vậy… Ừm, còn ở Tượng Sơn, chạng vạng hôm nay ngồi máy bay về thành phố B, thế nào… anh chờ một chút, em không hiểu ý của anh lắm, ngày hôm qua em đóng máy, nhưng mà hai tuần sau em liền phải vào đoàn quay phim Hứa Sanh đạo diễn…”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: “Hoành Điếm và Tượng Sơn rất gần, cần anh bảo trợ lý lái xe đi đón em không?”

Dung Hủ dở khóc dở cười hỏi: “… Hai tuần lễ thật sự có thể quay xong hả?”

Tần Trình thấp giọng nói rằng: “Chỉ là thử vai.”

Dung Hủ không trả lời, cậu lại lần nữa nằm vật xuống ở trên giường, chôn mình trong gối đầu mềm mại, nhẹ giọng cười cười: “Anh không cho em một chút thời gian nghỉ ngơi, sẽ không sợ em mệt sao?”

“Anh tin tưởng em.”

Một câu “anh tin tưởng em”, khiến ý cười bên môi Dung Hủ càng ngày càng sâu.

Tần Trình có thể bảo Dung Hủ đi tham gia thử vai, nói rõ cảnh diễn của nhân vật kia tuyệt đối không nhiều lắm, Dung Hủ tuyệt đối có thể quay xong trong hai tuần lễ. Hơn nữa hắn còn nói tin tưởng Dung Hủ, vậy cũng là đang nói, hắn tin tưởng Dung Hủ sẽ không NG hoài, tin tưởng Dung Hủ sẽ không giành giật từng giây mà quay phim, có lẽ cũng là đang tin tưởng chính hắn, có thể chăm sóc tốt thiếu niên mình yêu mến.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót quanh quẩn giữa núi, Dung Hủ hạ mắt, nở nụ cười: “Tối hôm nay, em muốn nhìn thấy anh.”

Trong thành điện ảnh Hoành Điếm, một người đàn ông tuấn mỹ cao lớn đột nhiên dừng bước, tay phải hắn cầm một cái điện thoại di động, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không tiếng động nở nụ cười. Thật lâu sau, hắn thấp giọng nói với người bên kia: “Được.”

Một phút đồng hồ sau, trợ lý của Tần Trình trực tiếp lái xe xuất phát từ thành điện ảnh Hoành Điếm, đi về hướng Tượng Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play