Lúc Dung Hủ hát lần thứ hai, cũng không biết, đến hiện tại Triệu Khôn mới an bài thủ hạ bắt đầu thu âm. Tay phải của cậu nhẹ nhàng đỡ trên micro ghi âm, nhìn qua dường như là tiếp xúc đến, nhưng trên thực tế lại cách một khoảng nhỏ đến không thể thấy.

Phần lớn ca sĩ lúc thu âm đều sẽ có một chút thói quen nhỏ, Dung Hủ thích tới gần micro một chút. Như vậy giống như có thể càng thêm tiếp cận dụng cụ sắp sửa thu âm thanh của mình, có thể càng gần sát đối phương, nắm chắc đối phương.

Tuần trước Triệu Khôn đã giao bản demo «Thất dực» cho Dung Hủ, trong thời gian một tuần này, mỗi khi chấm dứt quay phim trở lại khách sạn, Dung Hủ liền nhiều lần nghe demo, xem nhạc phổ, biểu diễn thử.

Bất luận một ca sĩ tốt nào, đều không có khả năng một lần là xong.

Nghe điệu nhạc là có thể đem một ca khúc hát đến hoàn mỹ, đây tuyệt đối là tình tiết trong phim truyền hình. Xử lý nhả chữ ca từ như thế nào, nắm chắc tiết tấu lấy hơi như thế nào, đều là phải thử nhiều lần mới có thể cho ra kết quả.

Có điều tự biểu diễn và ghi âm trong phòng thu âm vẫn có khác biệt, trong tai nghe truyền đến tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm chạp bình thản, Dung Hủ nhớ lại vài khuyết điểm lúc mình thu lần đầu tiên, dưới đáy lòng suy tư chốc lát, hơi sửa lại.

Giống như vừa rồi, giọng hát của thiếu niên vẫn réo rắt sạch sẽ, giống như cơn mưa sáng sớm, rửa sạch hết thảy tạp chất vết bẩn của thế gian, chỉ còn lại không khí tươi mát tinh khiết nhất. Kỹ xảo cũng xử lý cực tốt, cho dù là rất nhiều ca sĩ ra mắt bốn năm năm, cũng không có kỹ xảo biểu diễn cao như vậy.

Triệu Khôn lắng nghe bài «Thất dực» này, ánh mắt nhìn Dung Hủ dần dần thâm trầm.

Hắn cũng không tin, có ai chưa từng nhận bất cứ huấn luyện chuyên nghiệp gì, mà có thể có được kỹ xảo như vậy. Giọng nói là trời sinh, nhưng mà kỹ xảo lại là ngày sau học thành, nếu bảo một người ngoài nghề đến ca hát, làm sao có thể hoàn mỹ nắm giữ hơi thở và tiết tấu lấy hơi, làm sao có thể khéo đưa đẩy mà xử lý tốt mỗi âm luyến láy.

Nhưng mà Triệu Khôn không có vạch trần. Dung Hủ khẳng định từng được huấn luyện chuyên nghiệp là chuyện của Dung Hủ, hắn chỉ xem trọng kết quả.

Diện mạo xuất chúng, đã diễn một ít tác phẩm không tồi, nhân khí rất cao…

Đều nói diễn giỏi tất sẽ đi hát, tuy rằng danh tiếng của đứa bé này còn chưa đạt tới trình độ của rất nhiều nghệ nhân hạng một, nhưng dựa vào giọng hát này, cậu ta tuyệt đối có thể ra đĩa nhạc!

Trong phòng thu âm, Dung Hủ hơi nhắm hai mắt, vẫn đang nhẹ giọng ca hát, cậu đã hát đến đoạn điệp khúc thứ hai. Ngoài thủy tinh cách âm thật dày, hai nhân viên chỉnh âm nhanh chóng điều chỉnh thiết bị trên bàn chỉnh âm, ngón tay lẹ làng, loại bỏ tất cả tạp âm có thể lớn cũng có thể nhỏ, còn xóa đi tiếng hít thở cực nhỏ của Dung Hủ.

Tần Trình chính là vào lúc này tiến vào phòng thu âm.

Hắn vừa mới mở cửa ra một cái khe hẹp, liền nghe được một âm thanh trong trẻo từ trong phòng truyền đến.

Động tác của Tần Trình nhất thời cứng đờ, tiếng ca dịu dàng lưu luyến kia xen lẫn một tia hồi ức và nhớ nhung, thẳng tắp truyền vào trong tai hắn. Giọng hát này không phải hoa lệ cỡ nào, cũng không phải giàu cá tính cỡ nào, chỉ là sạch sẽ trực tiếp đơn giản nhất, sạch sẽ đến độ giống như một trang giấy trắng, ở bên tai bạn nhẹ nhàng ngâm xướng.

Gần như ngay giây phút đầu tiên, Tần Trình liền nhận ra giọng hát ấy.

Lúc đóng phim, Dung Hủ cũng thường xuyên hát, có điều lúc đó không có thiết bị thu âm gì tốt, cậu chỉ đơn thuần hát chay. Nhưng hiện tại, có thiết bị càng tốt, có thợ chỉnh âm càng chuyên nghiệp, ưu điểm giọng hát được phóng đại vô hạn, khuyết điểm vốn dĩ rất thưa thớt càng không cách nào phát hiện.

Lúc này, Từ Tấn rốt cuộc đi tới trước cửa phòng thu âm, hắn vừa định mở miệng hỏi “sao không đi vào”, đột nhiên cũng nghe thấy âm thanh này.

Miệng chậm rãi khép lại, Từ Tấn cũng đứng ở cửa, an tĩnh lắng nghe. Chờ đến một câu ca từ cuối cùng chấm dứt, hắn lặng lẽ quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh quý của Tần Trình tựa như có một chút buông lỏng, mặt mày vốn dĩ thanh lãnh dường như khó hiểu mà nhu hòa đi vài phần.

Ngay sau đó, Tần Trình trực tiếp đẩy cửa vào, liền nhìn thấy thiếu niên vừa mới chấm dứt biểu diễn, vẫn đang nhắm mắt.

Người trong phòng đều không nghĩ tới Tần Trình lại xuất hiện ở đây, La Chấn Đào và hai nhân viên công tác kia kinh ngạc trợn to hai mắt. Mà Triệu Khôn tuy nói sớm biết Tần Trình sẽ đến, nhưng không biết sẽ đến sớm như vậy.

Phòng này cách âm thật sự là rất tốt, Dung Hủ cũng không nghe được tiếng cửa mở, khi cậu mở mắt ra nhìn đến đối phương, cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Chuyện kế tiếp liền vô cùng đơn giản, Tần Trình chỉ là đến quan tâm tình huống thu âm «Tầng mây màu đen» một chút, cách thủy tinh, hắn trấn định bình tĩnh gật gật đầu với Dung Hủ, liền ngồi xuống sofa ở một bên.

Lúc hai người chào hỏi, Tần Trình vẫn là một bộ mặt than, giống như thật sự chỉ là xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, đến quan tâm phim mình quay một chút. Chỉ là ánh mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn thiếu niên bên kia thủy tinh, khi thiếu niên nhắm hai mắt lại nhẹ giọng ca hát, hắn mới tỉnh bơ cong môi lên, an tĩnh lắng nghe.

Chờ đến giữa trưa, Triệu Khôn đưa ra mấy đề nghị với việc thu âm của Dung Hủ, lại bận rộn một buổi chiều.

Hai nhân viên kia vốn dĩ đã làm tốt quyết định đánh lâu dài, lại không nghĩ rằng buổi chiều bốn giờ, sau khi Dung Hủ lại hát xong một lần, vẻ mặt Triệu Khôn khó hiểu nhìn về phía Dung Hủ trong phòng thu âm, thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng gật đầu, rốt cuộc bật cười: “Rất tốt, lần vừa rồi có thể qua.”

Vừa nghe nói như thế, tất cả mọi người ở đây thở phào một hơi.

Bài hát «Thất dực» này quả thật rất êm tai, Dung Hủ hát cũng rất tốt, nhưng nếu cho bạn nghe bảy tám chục lần… vậy quả thực muốn tra tấn người ta phát điên.

Từ Tấn cũng đã sớm thừa dịp nghỉ ngơi giữa trưa trốn ra ngoài, La Chấn Đào làm người đại diện của Dung Hủ, không thể đơn giản như vậy mà rời đi, chỉ có thể thành thành thật thật ở trong phòng thu âm.

Nhưng khiến người ta kỳ quái chính là, Tần Trình thế mà vẫn luôn chờ trong phòng thu âm không có rời đi, nghiêm nghiêm túc túc nghe mấy giờ.

Sau khi được câu khẳng định của Triệu Khôn, Dung Hủ rốt cuộc lấy tai nghe nặng nề ra, từ trong phòng thu âm đi ra. Bên kia, Triệu Khôn đang dặn dò nhân viên xử lý vài chi tiết nhỏ, Dung Hủ thì tiếp nhận áo khoác La Chấn Đào đưa tới, đi về phía Tần Trình.

Chạng vạng đầu mùa xuân, trong không khí còn một chút ý lạnh mỏng manh.

Tần Trình mặc một cái áo bành tô màu đen mỏng, buộc một cái khăn quàng cổ lông dê màu vàng nhạt, trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh quý không có một chút biểu tình, nhìn qua có chút thanh lãnh mà khó có thể thân cận. Thấy đối phương, Dung Hủ không khỏi nở nụ cười, nói: “Tôi nghĩ anh đã sớm đóng máy, hẳn là không còn ở thành phố S, anh vẫn chưa về thành phố B sao, Tần Trình?”

Cách đó không xa, Triệu Khôn nghe được lời Dung Hủ nói, ánh mắt kinh ngạc quay đầu nhìn bọn họ một cái, hiển nhiên là không ngờ, quan hệ của Dung Hủ và Tần Trình thế mà lại tốt như vậy.

Lão làng Hoa Hạ Entertainment đều biết, Tần Trình không dễ ở chung, cho dù là diễn viên từng hợp tác với hắn, cũng không nhất định có thể trở thành bạn tốt —— chẳng hạn như Hạ Mộ Nhan, cô và Tần Trình trước kia từng hợp tác một bộ phim, gần đây lại hợp tác bộ phim «Môn đồ» sắp chiếu, nhưng hai người dường như không có lui tới âm thầm gì.

Ánh nắng vàng từ cửa sổ phía sau Tần Trình chiếu vào, dừng ở trên người thiếu niên, chiếu ra một tầng viền vàng nhàn nhạt. Có lẽ là ánh dương quá mức nhu hòa, khuôn mặt vốn đã tinh xảo kia dưới ánh nắng nổi bật ra sự tốt đẹp hư ảo.

Tần Trình nhìn Dung Hủ mặc áo khoác vào.

Thiếu niên dường như rất thích mặc áo lông màu trắng, cái áo lông này không giống cái trước đó Tần Trình thấy qua, cổ áo cao cao đem xương quai xanh mảnh khảnh che đến kín kín kẽ kẽ, chỉ lộ ra một đoạn cổ nhỏ trắng nõn, làm cho người ta mơ màng.

Chỉ dùng ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua, Tần Trình nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Vừa lúc hai ngày này ở thành phố S xử lý một chút chuyện.” Dừng một chút, hắn nhìn thấy Dung Hủ đã hoàn toàn mặc áo khoác vào, giọng điệu không khỏi suy sụp vài phần, nói: “Vừa rồi cậu hát rất tốt.”

Nghe được khích lệ, Dung Hủ mỉm cười: “Hy vọng Lương đạo có thể vừa lòng. Trước đó ông ấy đã nói với tôi, nếu tôi hát không tốt bài hát này, ông ấy liền nổi bão.”

Hai người còn nói vài câu, rất nhanh nhân viên công tác đã xử lý hoàn tất toàn bộ âm nhạc vừa mới thu ra, bật lên, để Triệu Khôn thẩm tra một lần cuối cùng.

Nghe trong loa truyền đến giọng của mình, Dung Hủ đánh nhịp theo âm nhạc, cẩn thận tìm kiếm khuyết điểm của mình. Đại khái nghe xong ba lần, Triệu Khôn rốt cuộc gật đầu đồng ý.

Toàn bộ mọi người thở phào một hơi, Triệu Khôn cũng cười nhìn về phía Dung Hủ, nghiêm túc nói: “Một lần này thật sự rất tốt, là ca khúc tốt nhất hai năm nay tôi nghe qua.”

Nghe vậy, Dung Hủ hơi giật mình, cười gật đầu: “Cám ơn khích lệ, anh Triệu.”

Triệu Khôn khoát tay, bộ dạng không thèm để ý chút nào, nhưng hai nhân viên bên cạnh hắn lại hoàn toàn sợ ngây người.

Có thể được Triệu tổng giám đánh giá như vậy… Dung Hủ này thật sự là phi thường!

Một ca khúc hay, không chỉ ở chỗ soạn nhạc và viết lời, càng ở chỗ người biểu diễn nó. Ca khúc hay luôn là tác phẩm và ca sĩ hỗ trợ lẫn nhau, hàng năm Triệu Khôn đều giám chế vô số tác phẩm âm nhạc, trong đó không ít bài lượng tiêu thụ trên trăm vạn, nhưng mà hắn lại nói bài «Thất dực» này là hay nhất hai năm nay hắn nghe qua.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai nhân viên kia nhìn về phía Dung Hủ đều khác thường.

Mà Triệu Khôn thì cũng cười híp mắt nhìn chằm chằm Dung Hủ, tròng mắt chuyển động, không biết suy nghĩ gì.

Ba ngày kế tiếp, Dung Hủ đều vượt qua trong phòng thu âm. Ca khúc cậu phải thu không chỉ một bài «Thất dực» này, còn có tám bài nhạc đệm, một bài nhạc chủ đề. Bài chủ đề tự nhiên là «Tầng mây màu đen», ca khúc này độ khó rất cao, bởi vì có châu ngọc Lăng Tiêu ở trước, làm thế nào biểu hiện ra một phiên bản «Tầng mây màu đen» khác, có tính khiêu chiến cực lớn.

Bài «Tầng mây màu đen» cũng thu trọn một ngày, từ buổi sáng tám giờ đến chiều năm giờ, hát đến cuối cùng, ngay cả Dung Hủ cũng cảm thấy có phải mình vào lầm khu hay không, sao vẫn luôn không cách nào làm cho Triệu Khôn vừa lòng.

Mà bên kia, Từ Tấn lại không biết từ lúc nào tụm lại với La Chấn Đào, hai người khe khẽ nói nhỏ: “Cậu cảm thấy hát thế nào?”

La Chấn Đào theo lý đương nhiên mà giữ gìn nghệ nhân nhà mình: “Đặc biệt tốt!” Giọng điệu chân thành, tuyệt đối không có một chút thành phần nói dối.

Từ Tấn cũng mãnh liệt gật đầu: “Còn không phải sao, tôi cảm thấy đã đặc biệt tốt. Phiên bản của Lăng Tiêu tôi nghe qua rất nhiều lần, cũng rất êm tai, nhưng so với Dung Hủ nhà cậu hát thì thuộc loại mỗi người mỗi vẻ. Phương diện âm thanh và kỹ xảo, có khả năng Dung Hủ còn có một chút chênh lệch với Lăng Tiêu, nhưng mà không kém đến đâu. Cậu nói lần này, còn phái hát thêm mấy lần mới có thể chấm dứt?”

Vừa nghe lời này, La Chấn Đào lập tức nhăn mặt: “Tiểu Hủ cũng không phải ca sĩ chuyên nghiệp, chỗ nào có thể so với Lăng Tiêu. Hơn nữa cho dù là ca sĩ chuyên nghiệp, toàn bộ giới ca hát Hoa Hạ cũng chỉ sinh ra một Lăng Tiêu, nếu Triệu tổng giám thật sự lấy tiêu chuẩn của Lăng Tiêu mà đối đãi tiểu Hủ… Đêm nay không phải chúng ta sẽ không thu xong đi?”

«Tầng mây màu đen» là tác phẩm tiêu biểu của Lăng Tiêu, cũng là tác phẩm được Triệu Khôn đánh giá là vô cùng hoàn mỹ.

Nếu thật sự muốn Dung Hủ biểu diễn đến cái loại cảnh giới đó mới có thể tính là thông qua, vậy cũng quá khó xử người ta đi!

Khi Dung Hủ hát đến lần thứ chín mươi bảy, người đàn ông vẫn luôn ngồi ở trên sofa rốt cuộc ngồi không yên.

Tần Trình chậm rãi đứng dậy, cất bước đi đến chỗ Triệu Khôn. Lúc này Triệu Khôn đang đề xuất với Dung Hủ một chút ý kiến sửa chữa, Dung Hủ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lại uống một ngụm nước, nhuận nhuận cổ họng.

Tiếng nhạc nhu hoãn một lần nữa vang lên, cùng với khúc nhạc dạo thư nhã ấy, Dung Hủ chậm rãi nhắm hai mắt lại, chờ đợi câu ca từ đầu tiên. Mà bên ngoài phòng ghi âm, âm thanh trầm thấp từ tính của người đàn ông cắt ngang tiếng nhạc du dương: “Nếu hôm nay trạng thái Dung Hủ không tốt, không bằng ngày mai lại thu?”

Triệu Khôn kinh ngạc nhìn Tần Trình, hồi đáp: “Trạng thái của Dung Hủ không tốt sao?”

Mắt phượng hơi hơi nheo lại, Tần Trình thản nhiên hỏi ngược lại: “Nếu trạng thái cậu ấy tốt, sẽ vẫn luôn hát đến chín mươi bảy lần sao.”

Triệu Khôn phút chốc ngơ ngẩn, hắn theo bản năng hỏi: “Làm sao cậi biết là chín mươi bảy lần?” Hát bao nhiêu lần, người bình thường ai lại đi đếm, cũng đã sớm nhớ không rõ.

Lời này dừng ở trong tai La Chấn Đào và Từ Tấn, cũng làm cho bọn họ lặng lẽ quay đầu nhìn về phía người đàn ông ấy. Chỉ thấy Tần Trình bình tĩnh hạ mắt, giọng điệu tùy ý nói rằng: “Trí nhớ tôi tốt.”

La Chấn Đào: “…”

Từ Tấn: “…”

Triệu Khôn: “…”

… Cho dù có trí nhớ như thế, nhưng cậu không có việc gì đi nhớ Dung Hủ người ta hát bao nhiêu lần làm cái gì hả!

Tuy rằng nói như thế, nhưng Triệu Khôn mơ hồ nhận thấy được thái độ Tần Trình dường như có chút… khó chịu vi diệu. Triệu Khôn hoàn toàn không rõ rốt cuộc đối phương không vui chỗ nào, nhưng mà suy xét đến người trước mắt là một trong những cổ đông của Hoa Hạ Entertainment, vả lại thân phận và địa vị đều không thể xem nhẹ, chỉ đành nhịn tính tình giải thích: “Đã sắp thu ra rồi.”

Lời này căn bản không đợi Tần Trình đáp lại, Từ Tấn liền kinh ngạc nói rằng: “Ý, sắp thu xong hả? Hơn mười lần gần nhất so với trước đó, có gì khác biệt sao? Tôi một chút cũng không nghe ra nha.”

La Chấn Đào vừa định tỏ vẻ đồng ý, còn chưa kịp mở miệng, một tiếng ca trong sáng dễ nghe từ trong loa vang lên, đánh gãy lời hắn.

Trong phút chốc, thân thể Tần Trình cứng đờ, thong thả quay đầu nhìn về phía thiếu niên đối diện thủy tinh. Mà Triệu Khôn lại càng là hai mắt sáng ngời, kinh ngạc nhìn về phía Dung Hủ, cẩn thận lắng nghe mỗi một âm tiết, khi nghe câu đầu tiên chấm dứt, thậm chí nhịn không được nhịp theo nhạc.

“Mùa hè qua một vòng, chờ em lại thêm một năm.”

“Tầng mây màu đen bay qua chân trời, quay đầu gặp được khuôn mặt tươi cười của em…”

Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp nho nhã tay phải đỡ hờ micro ghi âm, dùng giọng hát mềm nhẹ lưu luyến, thong thả biểu diễn ca khúc thuộc về mối tình đầu. Trong giọng hát của cậu mơ hồ có một tia rung động, giống như thêm một loại ngây ngô của thiếu niên, không còn hoàn mỹ đến không thể soi mói như trước.

Nhưng hoàn toàn là cảm giác ngây ngô như vậy, khiến ánh mắt Triệu Khôn càng ngày càng sáng.

Tần Trình kinh ngạc nhìn thiếu niên đối diện thủy tinh, khi cậu hát đến câu “có lẽ có một ngày, chúng ta có thể đi đến trạm cuối cùng của nhân sinh”, Dung Hủ chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt vô tình rơi vào trong một đôi con ngươi thâm trầm sâu thẳm.

Mới đầu cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh, Dung Hủ nhếch khóe môi, mặt mày xinh đẹp nhẹ nhàng cong cong, vừa hát điệp khúc lần thứ hai, vừa lộ ra một nụ cười ôn hòa với Tần Trình.

Nụ cười ấy không có quá nhiều ý tứ hàm xúc phức tạp, nhưng đôi mắt sáng ngời trong suốt lại khiến Tần Trình đột nhiên ngẩn ra, thật lâu không hoàn hồn. Tận đến khi Triệu Khôn kích động tuyên bố lúc này thu âm chính thức kết thúc, trong đầu của hắn vẫn phát lại bài «Tầng mây màu đen» và nụ cười dịu dàng dài lâu kia.

『 Chúng ta có thể đi đến, trạm cuối cùng của nhân sinh. 』

Vào buổi tối, Tần Trình và Dung Hủ ngồi cùng một chuyến máy bay, quay về thành phố B.

Vốn dĩ La Chấn Đào còn muốn mời Triệu Khôn cùng ăn bữa cơm, làm tốt quan hệ, ai ngờ Triệu Khôn lại phải bận rộn việc chế tác âm nhạc «Tầng mây màu đen», uyển chuyển cự tuyệt lời mời. Khi tiễn Dung Hủ rời khỏi công ty, Triệu Khôn nắm tay cậu, ý vị sâu xa nói rằng: “Có lẽ về sau chúng ta sẽ còn cơ hội gặp mặt, Dung Hủ, cậu hát rất tốt.”

Trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút dị sắc, Dung Hủ mỉm cười gật đầu: “Anh Triệu, trình độ giám chế của anh cũng rất tuyệt.”

Triệu Khôn ha ha mỉm cười, không có nói thêm nữa.

Máy bay màu bạc từ sân bay Hồng Kiều cất cánh, rất nhanh biến mất trong bóng đêm tối đen. Chờ bốn người đến sân bay thủ đô, La Chấn Đào vốn định trực tiếp rời đi, Từ Tấn lại cười tủm tỉm dẫn bọn họ tới lối đi VIP, lặng yên không một tiếng động tránh đi dòng người, rời khỏi sân bay thủ đô.

Dung Hủ vẫn là lần đầu tiên đi lối đi VIP của sân bay thủ đô, sau khi ra khỏi thang máy, trực tiếp là tầng hầm để xe.

Từ Tấn móc chìa khóa xe ra, vừa đi, vừa tùy tùy tiện tiện nói rằng: “Thiên hạ không có buổi tiệc không tàn, chúng ta ngay tại nơi này mỗi người một ngả đi. Tiểu La à, đưa Dung Hủ đi cho tốt, cẩn thận papparazi. Gần sân bay thủ đô papparazi không ít, trong garage khả năng cũng có, cậu xem cho kỹ.”

Nghe xong lời này, La Chấn Đào phút chốc sửng sốt: “Tôi đưa tiểu Hủ?”

Từ Tấn dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía La Chấn Đào vẻ mặt ngây người, ngược lại nở nụ cười, hỏi: “Thế nào, cậu không đưa nghệ nhân của cậu về nhà, chẳng lẽ còn muốn tôi đưa cậu ta về?”

La Chấn Đào chần chờ một khắc, còn chưa mở miệng, liền nghe giọng nói khàn khàn của Tần Trình vang lên: “Đưa chìa khóa cho tôi.”

Từ Tấn lập tức sửng sốt.

Tần Trình nâng mắt nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Đưa chìa khóa cho tôi. Anh lên xe La Chấn Đào, để hắn đưa anh đi, tôi và Dung Hủ cùng về.”

Từ Tấn: “…”

Sau một lúc lâu, Từ Tấn nhịn không được hỏi: “Cậu và Dung Hủ cùng về, các cậu về chỗ nào?”

La Chấn Đào không tự chủ được xen mồm nói: “Anh Từ, anh không biết, tiểu Hủ thuê phòng của Tần tiên sinh, ở chung một chỗ với hắn sao?”

Từ Tấn: “…!!!” Mấy người đều không nói, ai mà biết chứ!

Sắc mặt Từ Tấn chợt xanh chợt trắng, hắn nhìn về phía La Chấn Đào, vẻ mặt La Chấn Đào mang biểu tình “Tần Trình là nghệ nhân của anh, anh một chút cũng không quan tâm hắn sao”; hắn lại nhìn Dung Hủ, thiếu niên nhìn như ôn hòa thân cận ấy vẫn luôn duy trì tươi cười nhu hòa, nhưng bạn hoàn toàn xem không hiểu cậu ta đang suy nghĩ gì. Về phần một người đàn ông nào đó…

Căn bản không cần nhìn! Ngay cả chuyện đem phòng cho thuê mà hắn cũng không nói với người đại diện của mình, cái loại này còn cần nhìn sao?

Từ Tấn tâm tình bất mãn lên xe La Chấn Đào, xe còn chưa khởi động, cách cửa sổ thủy tinh cũng có thể nghe được Từ Tấn oán giận: “Cậu biết cái gì, tôi thật sự là rất hâm mộ cậu. Dung Hủ nhà cậu thật dễ hầu hạ, lúc này mới ra mắt nửa năm, quay nhiều phim như vậy, cần cần cù cù, cẩn trọng. Dáng vẻ không giống người nào đó, một năm một bộ phim, còn cả ngày cho tôi nhìn sắc mặt, hiện tại ngay cả chuyện cho thuê phòng cũng không nói với tôi. Cậu nói tôi có khổ hay không, cậu nói tôi có mệt hay không…”

Tần Trình: “…”

Dung Hủ nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, Tần Trình lập tức quay đầu nhìn cậu, thiếu niên tức khắc ngưng cười, một bộ trấn định.

Tần Trình hạ mắt, giọng điệu lạnh nhạt nói rằng: “Từ Tấn luôn nói rất nhiều, không cần xem là thật.”

Dung Hủ trịnh trọng gật đầu: “Ừm, tôi không có xem là thật.”

Tần Trình: “… Thật sự không cần xem là thật.”

Dung Hủ ngẩng đầu nhìn hắn, càng thêm nghiêm túc hồi đáp: “Tôi thật sự không có xem là thật.”

Tần Trình: “…”

Xe Tần Trình là một chiếc Mulsanne màu đen, dường như là vì vừa rồi bị người đại diện của mình bóc trần trước mặt mọi người, dọc theo đường đi, Tần Trình vẫn luôn đơ mặt, không rên một tiếng.

Chờ trở lại nhà, hai người cùng vào thang máy lên lầu, Dung Hủ thuận miệng nói rằng: “Tiền thuê nhà tháng sau của tôi chừng nào đưa cho anh?”

Thang máy “đinh ——” một tiếng dừng lại, trong lòng Tần Trình khẽ nhúc nhích, nhưng ở mặt ngoài vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt. Hắn châm chước một khắc, tận lực lấy giọng điệu nhẹ nhàng nhất, thản nhiên nói rằng: “Tiền thuê nhà, kỳ thật không đưa cũng không có vấn đề gì.” Tư thái lạnh nhạt, có thể nói là khí định thần nhàn, vân đạm phong khinh.

Dung Hủ cười nói: “Không thể không đưa, như vậy đi, cuối tuần tôi đưa anh thế nào?”

Tần Trình quay đầu, nhìn về phía Dung Hủ. Nhìn thiếu niên tươi cười xán lạn ấy, rõ ràng trong lòng hắn nghĩ “thật sự không cần đưa”, nhưng lúc nói ra khỏi miệng, lại biến thành: “Qua hai tuần nữa đi.” Vừa mới nói xong, Tần Trình liền mím môi, ngón tay giấu ở trong túi áo nhẹ nhàng nhảy lên.

… Tại sao lại không thể nói ra khỏi miệng!

Dung Hủ mỉm cười gật đầu, cậu vốn định nói “vậy để qua hai tuần đi”, nhưng mà lời còn chưa có nói ra, lại nghe một giọng nữ bén nhọn dùng giọng điệu không thể tin được lớn tiếng gào thét: “Tiền thuê nhà?! Con thế mà lại muốn Dung Dung sweetheart của mẹ đưa con tiền thuê nhà? Tần Trình, con chăm sóc sweetheart nhà mẹ như vậy đó hả? Dung Dung ở chỗ con, con thế mà còn dám lấy tiền thuê nhà!!!

Tần Trình: “…”

Dung Hủ: “…”

Hết chương 47

Dì Tần: sweetheart nhà ta đáng yêu như vậy, sao con nỡ thu tiền thuê nhà của nó!

Tần Tranh Tranh:… (kỳ thật con cũng thấy em ấy rất đáng yêu…)

Dung Dung: kỳ thật có người cũng rất đáng yêu  ^_^~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play