Trong phim trường rộng mở sạch sẽ, tùy tiện có thể nhìn thấy nhân viên công tác vùi đầu bận rộn. Chỉ mỗi tổ đạo cụ đã chia làm ba tổ nhỏ, phân biệt quản lý bố trí cảnh tượng, đạo cụ bên trong và đạo cụ bên ngoài; tổ ánh sáng cũng chia làm hai, có thể tùy thời thay phiên; về phần tổ camera càng trực tiếp chia thành bốn tổ nhỏ.

Lịch trình của «Tầng mây màu đen» định tại năm tháng sau, bộ phim điện ảnh này cũng không cần chế tác hiệu ứng có độ yêu cầu cao gì, cũng không có cảnh tượng lớn nào cần quay. Trường hợp lớn nhất chỉ sợ sẽ là concert, đoàn phim cần phục chế concert mười vạn người của Lăng Tiêu, điểm này có thể dùng hiệu ứng hậu kỳ, tiến hành gia công chế tác.

Cho nên đối với với đoàn phim này mà nói, vấn đề lớn nhất của bọn họ, kỳ thật chính là quay phim.

Trong đoàn phim «Tầng mây màu đen», tư lịch cạn nhất chỉ sợ là Dung Hủ.

Minh tinh đã xác nhận làm khách mời bộ phim điện ảnh này, nhiều tới chín mươi sáu người. Gần như toàn bộ giới giải trí Hoa Hạ, minh tinh bạn có thể gọi ra tên, đều sẽ đến, còn có một ít minh tinh ngoại quốc cũng sôi nổi tiếp nhận lời mời. Bọn họ ở trong phim trên cơ bản đều sẽ diễn chính bản thân mình, đắp nặn ra một giới giải trí chân thật cho bộ phim truyện ký này.

Có thể được nhiều minh tinh hưởng ứng như vậy, để bọn họ dành ra thời gian đến làm khách mời, từ đó có thể thấy lực ảnh hưởng lớn, quan hệ nhân mạch rộng của bản thân Lăng Tiêu. Tuy rằng trong đó có minh tinh cá biệt là tới nương theo tên tuổi của tai to mặt lớn khác tới ké náo nhiệt, nhưng phần lớn mọi người vẫn là vì Lăng Tiêu mà đến.

Để phối hợp với mấy minh tinh khách mời xa hoa đó, đoàn phim cố ý thiết trí bốn tổ camera, chính là để lấy tốc độ nhanh nhất, quay xong màn ảnh của mỗi người bọn họ.

Ở đời trước của Dung Hủ, đã từng có một bộ phim, tụ tập gần ba trăm minh tinh hot nhất lúc ấy, ngay cả siêu sao thiên vương ở trong đó cũng chỉ là một khách mời quần chúng. Bởi vì bộ phim đó là một bộ điện ảnh mang tính chất công ích, chỉ có loại điện ảnh mang tính chất này, mới có thể tụ tập được tất cả minh tinh đang hot.

«Tầng mây màu đen» có thể mời được chín mươi sáu minh tinh lớn, là một loại thực lực, cũng là một loại khiêu chiến. Nếu nhóm nhân vật chính không thể đè ép nổi nhóm minh tinh khách mời hoa lệ, vậy cả bộ phim đều sẽ trở thành một vụ tai nạn.

Nhưng hiện tại, Lương đạo yên tâm hơn nhiều.

Sở dĩ muốn tuyển chọn ra người sắm vai Lăng Tiêu trong ba tiểu thịt tươi, thứ nhất là vì gần sát với hình tượng lúc ấy của Lăng Tiêu —— tuổi không thể quá lớn, bởi vì khi Lăng Tiêu mới vào giới giải trí, đúng là năm tháng xanh mướt; thứ hai lại là để lấy được một cái cân bằng.

Nếu người sắm vai Lăng Tiêu có danh tiếng bản thân cũng thật lớn, vậy khi người xem nhìn hắn sắm vai Lăng Tiêu, rốt cuộc là nhìn thấy hắn, hay là Lăng Tiêu? Lăng Tiêu qua đời không lâu, hình tượng còn chân thật sống ở trong lòng mỗi một fan âm nhạc, nhân vật chính «Tầng mây màu đen» nhất định phải đang sắm vai Lăng Tiêu, tuyệt đối không thể diễn thành một người khác.

Bởi vậy, Dung Hủ thì không cần nói, bản thân cậu chính là một người mới ra mắt. Trừ cậu ra, bất luận là Tiêu Cảnh Sơn hay là Lăng Trăn, đều là lão làng phim truyền hình chưa từng quay điện ảnh. Bọn họ có tuổi tác thích hợp, diễn xuất không tồi, danh tiếng mặc dù có, nhưng mà còn xa mới đến mức khiến người ta lẫn lộn bọn họ và Lăng Tiêu.

Cho nên đến cuối cùng, Lương đạo mời ba người này đi thử vai, sau đó lựa chọn Dung Hủ.

Lựa chọn Dung Hủ cần dũng khí nhất định, tuy rằng hiện giờ Dung Hủ có không ít fan, nhưng trong lòng người trong nước lại không có danh tiếng lớn, thiếu tác phẩm tiêu biểu. Tiếp theo cậu còn là một người mới, ai cũng không dám cam đoan cậu có thể dùng diễn xuất chặn nổi nhóm khách mời xa hoa kia không.

Nhưng mà hiện tại, nhóm nhân vật chính lại thêm một người —— Tần Trình.

Lương đạo cầm kịch bản nhiều nếp nhăn trong tay, lao lao thao thao nói rằng: “Diễn xuất của Dung Hủ lúc thử vai tôi đã xem qua, đúng là rất tốt, nhưng hôm nay sau khi chính thức khởi động máy, tôi cũng không biết cậu ấy có thể phát huy đến thế nào. Tần Trình, hiếm thấy cậu có lòng diễn nhân vật này, liền làm phiền cậu trong khoảng thời gian này dẫn dắt cậu ấy chút nhé. Tôi nhớ hình như cậu ấy cũng là người Hoa Hạ Entertainment các cậu nhỉ? Vất vả cậu, cậu coi như dẫn dắt một hậu bối, thế nào?”

Lương đạo quay không ít phim thương nghiệp phòng bán vé khá tốt, nhưng điện ảnh của ông chưa bao giờ có khả năng mời được Tần Trình. Đây là lần đầu tiên ông hợp tác với Tần Trình, nhưng ông lại không có một chút hoài nghi với người này, theo lẽ đương nhiên mà cho rằng: Tần Trình có thể dẫn dắt tốt Dung Hủ.

Nghe Lương đạo nói xong, người đàn ông nhíu mày, vừa mới chuẩn bị mở miệng trả lời, Lương đạo còn nói thêm: “Tôi biết cái này quả thật có chút phiền cậu, nhưng đó cũng là vì tốt cho phim. Tôi nghĩ cậu cũng không hy vọng, nhân vật chính bộ phim này bị nhóm khách mời áp chế đi?”

Tần Trình hơi gật đầu: “Được, tôi sẽ quan tâm cậu ấy.”

Lương đạo rốt cuộc thở phào một cái.

Mà Dung Hủ mới vừa vào phòng trang điểm tự nhiên không biết, ngay khi cậu thay quần áo, cậu đã bị Lương đạo bán cho một con sói đuôi to mưu đồ đã lâu.

Thợ trang điểm tỉ mỉ dặm phấn nền cho mình, Dung Hủ nâng mắt, xuyên thấu qua gương phản xạ, nhìn thấy trong studio xa xa, thợ camera đang chụp poster cho người đàn ông ấy.

Đời trước đã từng có người đánh giá Dung Hủ thế này: “Nếu như nói thượng đế có mười phần sủng ái, vậy ông ấy nhất định cho Dung Hủ chín phần.”

Những lời này tuy rằng nói hơi khoa trương một chút, khi bản thân Dung Hủ nghe được, cũng thấy vô cùng cạn lời, nhưng mà lại chân chân thật thật ca ngợi ngoại hình và khí chất của vị siêu sao đỉnh cấp này. Luận diện mạo, Dung Hủ liên tục năm năm lấy được quán quân “tình nhân trong mộng tốt nhất trong lòng fan”; luận dáng người, đời trước cậu cao 1m88, cao hơn đời này 3cm, lưng rộng eo thon chân dài, mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo có da thịt.

Có điều Dung Hủ khó hiểu mà cảm thấy, câu nói hết sức khoa trương kia, cũng dường như có thể áp dụng với Tần Trình.

Dưới màn ảnh của thợ camera, Tần Trình rất nhanh chụp xong poster. Hắn thay đổi ba bộ quần áo, mỗi khi màn ảnh rời khỏi hắn, hắn liền vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía bên cạnh, rất nhanh liền có trợ thủ đi lên giúp hắn lau mồ hôi, thợ trang điểm giúp hắn bổ trang; nhưng mà chờ màn ảnh nhắm ngay hắn, trong phút chốc, hắn lại biến thành nhà soạn lời suy sút u buồn kia.

—— lựa chọn một bộ phim chi phí thấp như vậy, diễn một nhân vật nam số hai.

Cho nên nói, cái người Tần Trình này… rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế?

Dung Hủ thu hồi tầm mắt, không đi suy xét vấn đề này nữa.

Mười giờ sáng ngày thứ hai sau khi nghi thức khởi động máy chấm dứt, poster của Tần Trình cũng chụp xong toàn bộ. Đến đây, nam nữ chính, nam số hai, nữ số ba, toàn bộ vào đoàn.

Nữ số ba kia trăm triệu lần không ngờ, mình thế mà lại đóng cùng một bộ phim với Tần Trình, thậm chí còn không thiếu đối diễn! Thừa dịp còn chưa có chính thức khởi động máy, cô kích động chạy tới trước mặt Tần Trình, xoắn xuýt một khắc, đưa lên vở và bút.

Khi đó Tần Trình đang chụp poster, đáp ứng không xuể, tiện tay tiếp nhận vở và bút, liền giúp cô ký một cái tên.

Đến tận cuối cùng, Tần Trình cũng không chú ý tới người này lại là nữ số ba có đối diễn với mình, nhưng cô lại vui vẻ đến mặt mũi đỏ bừng. Khi ngồi ở bên cạnh Dung Hủ trang điểm, cô còn nói với trợ lý của mình: “Vừa rồi tam công tử cười với tôi, cậu có phát hiện không! A a a, nụ cười này tôi có thể trân quý cả đời!”

Tam công tử là nhân vật trong bộ phim «Mộ Thanh» nổi tiếng nhất của Tần Trình, tên là Lục Mộ Thanh, là tam công tử của danh môn thế gia Lục gia. Hắn đã chết vào bảy mươi năm trước, khi phim mới vừa mở màn, lợi dụng thân phận quỷ hồn xuất hiện bên cạnh nam số hai, thỉnh cầu nam số hai, giúp mình hoàn thành một nguyện vọng.

Hắn đã quên rốt cuộc mình có nguyện vọng gì, chấp niệm gì, vì thế một người một quỷ dựa vào ký ức vụn vặt của tam công tử, mù quáng mà đi tìm kiếm.

Đến cuối cùng, nguyện vọng này cũng không tính là đạt thành, cô gái hắn đã từng yêu sâu sắc, cũng bởi vì đó mà chết, đã sớm con cháu đầy đàn. Khi nam số hai nhắc tới tên “Lục Mộ Thanh”, người phụ nữ kia mờ mịt nhìn hắn, dường như đã quên, lúc tuổi còn trẻ mình đã từng yêu một thế gia công tử phong hoa tuyệt đại.

Tam công tử vì cô gái ấy, lần đầu tiên làm trái cha mẹ, trong mưa to quỳ một ngày một đêm, nhiễm phong hàn, bất hạnh qua đời. Mà hết thảy đã sớm là chuyện cũ mây khói bảy mươi năm trước, tam công tử chết đi không còn ai nhớ rõ, cô gái kia khi đau khổ qua đi, cũng quên quá khứ, đạt được hạnh phúc khác.

Tháng trước Dung Hủ vừa mới thông qua bản DVD Tần Trình tặng, xem xong bộ phim điện ảnh này, hiện giờ vừa nghe nữ số ba Lạc Hiểu Thanh nhắc, liền nhớ tới hình ảnh khi kết thúc phim.

Lạc Hiểu Thanh còn đang kích động nói: “Tôi nhớ ngày mai tôi với tam công tử có đối diễn nhỉ? Tối hôm nay tôi phải xem kịch bản cho tốt, ngày mai ngàn vạn lần không thể NG. Tiểu Kỳ, cậu giúp tôi chú ý một chút, buổi tối nhớ nhắc nhở tôi đi ngủ sớm chút. Nếu tôi ngủ muộn trạng thái không tốt, không thuộc lời thoại dẫn đến NG, vậy thì rất có lỗi với tam công tử.”

Thợ trang điểm là chị Vương nghe xong lời này, nhịn không được cười nói: “Thích Tần Trình như vậy à?”

Lạc Hiểu Thanh lý lẽ đương nhiên nói rằng: “Đúng vậy! Em chính là vì anh ấy mà vào giới giải trí!”

Những lời này vô cùng quen tai, Dung Hủ thoáng hồi ức, đột nhiên nhớ tới… dường như Diệp Kiều cũng từng nói qua lời tương tự nhỉ?

Đang nghĩ, Dung Hủ chợt nghe âm thanh hoạt bát của Lạc Hiểu Thanh: “Chào cậu, tôi tên Lạc Hiểu Thanh, cậu chính là Dung Hủ đi. Tôi từng xem «Tranh giành», Mặc Sĩ Diêu thật sự rất bảnh! Gần đây mỗi ngày tôi đều theo dõi, vừa về tới khách sạn liền mở TV lên xem, đặc biệt hay.”

Dung Hủ cong khóe môi, hỏi: “Chị vừa về tới khách sạn liền xem hả?”

Lạc Hiểu Thanh theo bản năng hồi đáp: “Khẳng định đó, mỗi tập tôi đều không bỏ sót đâu.”

Dung Hủ cười vươn tay, nói rằng: “Cám ơn chị thích «Tranh giành», tôi là Dung Hủ, xin chỉ giáo thêm.” Hóa ra chị chính là người đêm qua xem «Tranh giành», không cẩn thận đem âm thanh ca khúc chủ đề phóng lớn à…

Lạc Hiểu Thanh tùy tùy tiện tiện nói, cũng không có nhận thấy biểu tình đầy thâm ý khác của Dung Hủ.

Một giờ sau, đoàn phim đã sắp xếp xong, chuẩn bị quay cảnh đầu.

Cảnh này là cảnh đầu tiên khởi động máy, Lương đạo vô cùng coi trọng, sau khi luôn mãi suy tư, quyết định để Dung Hủ và Du Tư Ngữ quay một cảnh đối diễn. Không cần diễn quá phức tạp, chỉ diễn cảnh tượng sau khi Du Tư Ngữ ở trên mạng nhìn thấy video Lăng Tiêu ca hát, tự mình đến cửa tàu điện ngầm thành phố B, quyết định ký hợp đồng với Lăng Tiêu.

Để diễn tốt cảnh này, tránh cho NG, trước nửa giờ, Du Tư Ngữ cố ý lôi kéo Dung Hủ đi đối diễn. Khi đối diễn, vị nữ vương phòng bán vé này vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không hợp với hình tượng nhu uyển của cô, nhưng mà âm thanh nói ra lại mang theo tinh tế và kiên định thuộc về người đại diện mà cô sắm vai.

Nếu tâm tư không đủ tinh tế, thì tuyệt đối không có khả năng đào móc ra một viên ngọc thô hoàn mỹ như vậy; nếu thái độ không đủ kiên định, vậy tuyệt đối không có khả năng bài trừ muôn vàn khó khăn, thật sự ký với một ca sĩ diện mạo bình thường như vậy.

Dựa vào vách tường ở cửa tàu điện ngầm, thiếu niên cúi đầu, nghiêm nghiêm túc túc hát ra ca khúc mình soạn nhạc. Cậu từng lần từng lần hát ra «Tầng mây màu đen», lại từng lần từng lần gặp được cô gái mình yêu mến trong bài hát, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, vô cùng vui vẻ lại khoái trá mà hát.

Cả đoàn phim hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có diễn viên quần chúng đi tới đi lui ở cửa tàu điện ngầm phát ra tiếng nói chuyện với nhau, còn lại chính là tiếng gió và tiếng hát của Dung Hủ. Âm thanh của cậu an bình trầm tĩnh, khi cậu ấy hát, bạn thấy tâm tư thả lỏng, quên hết thảy phiền não và ưu sầu, cảm thấy thân tâm thoải mái.

Thật nhiều người đi qua bên cạnh cậu, đều sẽ dừng lại, đặt một chút tiền trong hộp đàn ghita của cậu. Cứ đến lúc ấy, cậu đều sẽ ngẩng đầu, cho đối phương một cái mỉm cười thân mật.

Sợi tóc nhỏ vụn hỗn độn dừng trên cặp mắt trong suốt hẹp dài kia, con ngươi trong trẻo đến độ dường như đang sáng lên, ý cười ấm áp có thể lây nhiễm lòng người, khiến người qua đường nhìn thẳng cậu cũng nhịn không được tâm tình vui sướng.

Khi cậu hát đến lần thứ tám, lại là một nhóm người qua đường chân thành đưa cho cậu tiếng vỗ tay, sau đó xoay người hòa vào trong cuộc sống của mình. Cậu cúi người, cẩn thận cất tiền xu vụn vặt lẻ tẻ trong hộp đàn ghita, bỗng nhiên ánh sáng bị một bóng người ngăn cản.

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn lại.

Người phụ nữ mặc một thân tây trang, hơi thở tinh anh mười phần đẩy cặp kính trên mũi, nói: “Xin chào, tôi là Triệu Sở Vân công ty Hoa Hạ Entertainment. Vừa rồi tôi vẫn luôn ở đây nghe cậu hát cùng một bài hát tám lần, nó tên gì? Hẳn là cậu tự soạn nhạc viết lời đi? Cậu có hứng thú ký hợp đồng với tôi, chúng ta cùng đem bài hát này chế tác thành single, phát hành ra không?”

Dường như bị một chuỗi dài như vậy làm chấn động, thiếu niên ngửa đầu nhìn nữ sĩ xa lạ ấy, thật lâu không nói.

Triệu Sở Vân nghiêm túc nói lại một lần, mà cuối cùng còn tăng thêm một câu: “Nếu cậu không tin tôi, đây là danh thiếp của tôi, ngày mai cậu có thể trực tiếp đến Hoa Hạ Entertainment tìm tôi. Tôi ngay ở công ty, cậu tùy thời có thể đến.”

“Cạch” một tiếng, Lăng Tiêu nhẹ nhàng đóng nắp hộp đàn ghita. Cậu chậm rãi đứng lên, cao hơn Triệu Sở Vân một cái đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn cô.

Triệu Sở Vân vốn còn muốn lặp lại lần nữa, ai ngờ thiếu niên nhìn qua vô cùng non nớt này nhẹ nhàng cười một tiếng với cô, hỏi: “Cô rất khẩn trương sao?”

Triệu Sở Vân phút chốc sửng sốt.

Cõng hộp đàn ghita lên trên người, Lăng Tiêu nhìn nhìn dòng người không dừng lại ở cửa tàu điện ngầm, cười nói: “Tôi vẫn luôn rất khẩn trương. Cho nên lúc nhìn thấy cô, tôi cảm thấy… hình như cô cũng thực khẩn trương. Có điều cô không cần khẩn trương, tôi tin tưởng cô, tôi cùng cô đến công ty cô một chuyến, cám ơn cô thích âm nhạc của tôi.”

Đoạn tiếp theo là một đoạn lời thoại cuối cùng ở cảnh này của Du Tư Ngữ, cô phải biểu hiện ra bộ dạng kinh ngạc lại ra vẻ trấn định của Triệu Sở Vân.

Đoạn này đối với Du Tư Ngữ vẫn có chút khó khăn, nhưng so sánh ra mà nói, cảnh của Dung Hủ lại không có gì khó, cho nên Lương đạo cố ý lựa chọn đoạn này, làm cảnh khởi động máy.

Du Tư Ngữ nhăn mi, trong mắt lóe ra ánh sáng hồ nghi, cô tỉ mỉ đánh giá thiếu niên ở trước mắt, thật lâu sau, mới hỏi: “Vì sao cậu tin tưởng tôi như vậy? Cậu không sợ…”

“Trong một giờ này, cô bỏ một lần mười nguyên, hai lần hai mươi nguyên vào trong hộp đàn ghita của tôi. Tôi vẫn luôn tin tưởng, người thiện lương không phải là kẻ lừa đảo. Tôi có thể gặp được người thiện lương như cô vào lúc cuộc đời quẫn bách nhất, đồng ý ký với tôi, xuất bản bài hát của tôi…”

Âm thanh chậm rãi dừng lại, thiếu niên nhẹ nhàng nâng mắt, tóc đen vụn vặt từ hai bên trán rẽ ra, lộ ra đôi mắt cười cong thành trăng rằm. Cậu mang theo ý cười, nghiêm nghiêm túc túc nói rằng: “Cho nên tôi thật sự rất cảm ơn cô, tôi tin tưởng cô, Triệu tiểu thư.”

Du Tư Ngữ lập tức ngơ ngẩn.

Cặp mắt trong trẻo trong vắt kia, giống như ẩn giấu một dải ngân hà, dịu dịu dàng dàng, an an tĩnh tĩnh nhìn cô. Thời gian mãnh liệt quay về tám năm trước, tám năm trước, trong hậu trường một bữa tiệc tối, lần đầu tiên cô gặp được người kia.

Khi đó Lăng Tiêu đã ba mươi sáu tuổi, bộ dạng hắn cũng không tính là đẹp cỡ nào, lại thoải mái đến độ khiến người ta không dời nổi tầm mắt. Hắn một phen giữ chặt cô đang đi quá nhanh, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, khi cô còn chưa lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng mỉm cười, nói với cô: “Ngàn vạn lần đừng để ngã, dưới đất trơn.”

Là ánh mắt giống nhau như đúc, là giọng điệu giống nhau như đúc…

Cậu ta là Lăng Tiêu…

Cậu ta thật sự là Lăng Tiêu!

“Cắt! Đoạn này qua! Rất tốt, Dung Hủ biểu hiện không tồi, Du Tư Ngữ hơi chú ý động tác nhỏ một chút. Mọi người chuẩn bị một chút, cảnh thứ hai.”

Hết chương 35

Tần Tranh Tranh: lý do tiếp cận Dung Dung get√ bảo bảo thật là một tiểu thiên tài ~

Dung Dung:… xin anh trả lại tôi hai giọt nước mắt lúc xem «Mộ Thanh» đi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play