Nếu như nói trước đó kịch bản đã từng ám chỉ người xem —— từ nhỏ Hoắc Hi đã thích Lương Linh Tuệ, như vậy hiện tại trong kịch bản mới, đoạn tình cảm này được tăng thêm rất nhiều cảnh, trở nên càng thêm đầy đặn, cũng càng có thể làm cho người ta cảm nhận được cái loại tình cảm bị đè nén dưới đáy lòng, đến chết cũng không chịu kể ra này.

Năm cái máy quay cố định xong ở những góc độ khác nhau, bắt đầu quay lại một màn diễn này.

Trương Đồng Đồng mặc một bộ sườn xám xuyên qua từ trong phòng khách, lúc này Lương Linh Tuệ mới vừa gặp mặt Bạch Minh Đức. Cô cũng nói không rõ hiện tại hai người là quan hệ như thế nào, nguyên tắc của cô làm cho cô không thể ngoại tình trong hôn nhân, chỉ có điều người cô yêu cho tới bây giờ đều không phải chồng của cô, mà là người đàn ông cự tuyệt bỏ trốn cùng cô.

Cho nên hiện giờ, Lương Linh Tuệ và Bạch Minh Đức vẫn duy trì một khoảng cách hợp lý, buổi chiều cũng chỉ là vừa vặn đụng phải, cho nên uống một ly cà phê trong quán cà phê. Nhưng không biết có phải là bởi vì trong lòng có quỷ hay không, khi phát hiện Hoắc Hi không ở nhà, Lương Linh Tuệ thở phào một hơi, cho đến khi cô đi đến bên cạnh sân, nhìn thấy một bóng dáng cao to.

Hai mắt Lương Linh Tuệ phút chốc trợn to, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, cô đứng bên cạnh cửa sổ sát đất ở phòng khách, không có đi vào sân, nhưng đứng ở nơi đó, nhìn Hoắc Hi.

Diễn xuất của Trương Đồng Đồng vẫn qua cửa được, phân cảnh của Lương Linh Tuệ cũng không phức tạp. Hiện tại tuy rằng cô chưa ngoại tình, nhưng đã có một loại áy náy với chồng, đột nhiên nhìn thấy chồng, tự nhiên hết sức khó xử.

Sau đó cô nghe được, Hoắc Hi gọi cô tới.

Lúc này là mùa xuân, hoa lê nở đầy đến trắng tuyết, khi gió nhẹ nhàng thổi qua, đóa hoa giống như tuyết lông ngỗng sôi nổi rơi xuống, trải ra một tấm thảm tuyết phủ trắng xóa trên mặt đất. Nói là giống tuyết, lại giống lông chim, Hoắc Hi đứng ở dưới tán cây này, hoa lê đậu trên tóc và quân trang của hắn, làm hắn thêm vài phần nhu hòa.

Trong năm cái camera trước mặt Trịnh đạo, đang chiếu bức tranh tốt đẹp ấy.

Thiếu phụ yểu điệu mỹ lệ đi đến bên cạnh chồng, cô nhìn đóa hoa trên vai đối phương, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn nhịn không được vươn tay phất đi. Chỉ là cái phất này, Lương Linh Tuệ không có phát hiện, thân thể Hoắc Hi nhẹ nhàng run rẩy một chút, chờ đến lúc hai người đối diện, hắn lại trở về bộ dạng lạnh nhạt vô tình vốn có.

“Ăn chưa?”

Lương Linh Tuệ mang tâm tình thấp thỏm đợi hồi lâu, cô trăm triệu lần không nghĩ tới, Hoắc Hi mở miệng nói câu đầu tiên với cô, lại là việc này.

Im lặng một lát, Lương Linh Tuệ nói: “Ăn rồi. Ở hẻm son phấn đụng phải cô Từ, cùng ăn với cô ấy.” Nghĩ nghĩ, cô vẫn thân thiện hỏi một câu: “Anh sao?”

Lần này Hoắc Hi không trả lời cô, ngược lại nói rằng: “Ngày mai tôi phải đi Bắc Bình.”

Lương Linh Tuệ lập tức sửng sốt.

Âm thanh lạnh nhạt của Hoắc Hi vang lên trong đình viện an tĩnh, trừ giọng nói bình thản không phập phồng của hắn, chỉ có tiếng gió và âm thanh đóa hoa rơi xuống, cắt đứt sự yên lặng gần như không tiếng động này. ”Em có cái gì cần tôi mang về giúp em không?”

Lương Linh Tuệ do dự trong chốc lát, nói rằng: “Nghe nói gần đây thư viện Bắc Bình mới nhập một số sách mới, của Tả Thái Nhạc tiên sinh, Bình thành còn chưa có. Anh có thể giúp tôi mang về một quyển không?”

Hoắc Hi cúi đầu nhìn cô, Lương Linh Tuệ không được tự nhiên quay mặt đi.

Thật lâu sau, cô nghe được một tiếng cười nhẹ nhàng, khi ngẩng đầu nhìn lại, chồng của cô vẫn là gương mặt lạnh lùng kia.

“Chỉ có một quyển sách ư?” Hoắc Hi hỏi.

Lương Linh Tuệ gật đầu: “Đúng, chỉ có một quyển sách.”

Trong con ngươi u tĩnh thâm thúy lắng đọng màu sắc nồng đậm, hồi lâu, Hoắc Hi hơi hơi gật đầu: “Được.”

Giọng điệu khách sáo như thế, dường như không nên phát sinh trên người bất luận một đôi vợ chồng nào. Chỉ là giữa Hoắc Hi và Lương Linh Tuệ, đây đã là phương thức ở chung tốt nhất mà bọn họ có thể. Lương Linh Tuệ cảm thấy hôm nay Hoắc Hi vô cùng không thích hợp, cô không muốn đứng ở dưới cái cây này nữa, nhưng Hoắc Hi chưa nói để cô đi, cô chỉ có thể xấu hổ mà đứng.

Trong lòng suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, đột nhiên, Lương Linh Tuệ nghĩ đến: “Hôm nay là ngày giỗ của ông nội anh hả?!”

Hoắc Hi cả người chấn động, lần này hắn không trả lời, Lương Linh Tuệ lại giận dữ nói: “Tôi nhớ rõ khi còn bé ông nội Hoắc rất thương tôi.”

Hoắc Hi nói: “Về đi.”

Lương Linh Tuệ sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Hi, chỉ thấy hai mắt hắn bình tĩnh, sắc mặt âm trầm, hoàn toàn không có bộ dáng thoải mái vừa rồi. Cô mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng trăm tư không được giải, chỉ có thể nói: “Hoắc Hi, anh…”

“Về đi!”

Giọng điệu tàn nhẫn khiến Lương Linh Tuệ sửng sốt, tiếp đó xoay người bước đi, không hề nhìn đối phương một cái.

Dưới ánh chiều tà ấm áp nhu hòa, thiếu phụ mỹ mạo tức giận rời đi, đứng phía sau cô chính là người chồng không có quan hệ thực chất với cô, cùng với đóa hoa thưa thớt đầy đất. Hoắc Hi nhìn bóng dáng Lương Linh Tuệ, trên mặt dần dần có chút buông lỏng, nhưng hắn vẫn xoay người không nhìn nữa, vẫn như cũ đối diện cái cây kia, cả một đêm không có rời đi.

Cảnh diễn này đến đây là chấm dứt.

Bởi vì theo đuổi hiệu quả điều chỉnh ống kính, Trịnh đạo muốn quay lại mấy lần nữa.

Dung Hủ trong màn ảnh giống như lớn hơn mấy tuổi, khiến người ta nhìn không ra cậu còn chưa có thành niên, tóc cậu dùng keo xịt tóc vuốt ra sau tai, chỉ để lại vài lọn tóc mỏng bên trái.

Những năm gần đây Hoắc Hi tham dự không ít chiến tranh, hắn vô cùng mệt mỏi, cho dù ở trong nhà, cũng mang theo một luồng lạnh lẽo và thô bạo không thể thân cận.

Mỗi khi Dung Hủ trang điểm xong, không ít cô bé trong đoàn phim đều đỏ mặt nhìn cậu, ngay cả một vài nhân viên công tác cấp bậc dì thím cũng nhịn không được mà ôm mặt, một đám cảm khái nói: “Tôi sinh ra sớm hai mươi năm rồi!”

Cảnh diễn chạng vạng hôm nay nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế, chỉ là một cảnh làm nền.

Năm kia trong màn mưa hoa lê, hắn gặp một cô bé. Cô bé kia ngồi ở trong rừng cây hoa lê, bạch y thắng tuyết, so với hoa lê còn thuần trắng hơn, cô bé khanh khách cười, bỗng nhiên nhào về phía hắn, vồ hắn té xuống đất, cười nói với hắn: “Em tên Lương Linh Tuệ, mẹ gọi em là Tuệ cô, anh tên là gì?”

Khi đó hắn lắp bắp hồi đáp: “Anh tên… Hoắc Hi.”

Từ biệt nhiều năm, cô bé lúc trước đã không còn nhớ rõ cuộc gặp năm bốn tuổi, nhưng hắn lại gắt gao nhớ kỹ cô bé lúc ấy từ trên trời bay xuống, đẩy ngã trong lòng hắn. Người phương Tây nói có một loại tượng trưng tốt đẹp tên là thiên sứ, hắn cảm thấy, đây chính là thiên sứ của hắn, từ trên trời giáng xuống, đi tới bên cạnh hắn.

Hắn dẫn cô bé này đi chơi, cô bé còn lớn mật hơn cả hắn, thậm chí còn ghét bỏ hắn không phóng khoáng.

Bọn họ cùng ngồi đu dây, cùng bắt cá chạch, vào ngày quan trọng nhất ông nội hắn chết đi, cô bé đó lôi kéo tay hắn, an ủi hắn: “Ông nội không còn, anh còn có em.”

Sau đó chờ hắn bảy tuổi bị cha ném vào quân đội, mười bốn tuổi trở ra, hắn đã trải qua chiến trường đáng sợ, từng giết người, giết qua rất nhiều người, đã sớm không còn là cậu bé năm đó có thể cùng cô đi chơi, bắt cá chạch. Khi hắn gặp lại tiểu cô nương mười hai tuổi, duyên dáng yêu kiều kia, trên khuôn mặt lạnh lùng còn chưa kịp biểu hiện ra sự vui vẻ, đã thấy đối phương có chút ngượng ngùng vươn tay, nói với hắn ——

“Chào anh, tôi tên Lương Linh Tuệ.”

Cái người trong trí nhớ kia, không còn nhớ rõ hắn.

Câu chuyện này kỳ thật có chút cẩu huyết, vốn dĩ trong kịch bản cũng chỉ là tùy tiện nhắc đến, không có triển khai kỹ càng tỉ mỉ, nhưng trong kịch bản mới, lại thêm mấy cảnh diễn. Hơn nữa trong kết cục, đảng ta đột phá Bình thành, đầu tiên là diệt ba quân phiệt còn lại, đại lục Hoa Hạ chỉ còn lại có một mình Hoắc gia.

Hoắc đại soái ở trong chiến tranh bị trọng thương, Hoắc Hi chấp khởi soái kỳ, dẫn dắt ba vạn quân đội. Sau đó dưới sự âm thầm hiệp trợ của Bạch Minh Đức cùng với cơ sở ngầm khác, trận chiến tranh này duy trì một tháng, Bình thành bị công phá, Hoắc Hi bị bắt, Hoắc đại soái lại càng giận dữ công tâm, không đợi đến khi đảng quân vào thành, đã tức chết.

Sau khi bắt lấy Hoắc Hi, bên quân đội tuyên bố tội danh của Hoắc Hi. Hoắc Hi giết không ít người, không chỉ kẻ địch, còn có một ít cơ sở ngầm, một ít người uy hiếp đến Hoắc gia. Trên tay của hắn dính đầy máu tươi, thủ đoạn còn vô cùng tàn nhẫn, hình phạt với tội của hắn là tù chung thân, nhưng hắn lại ngồi ở trong ngục, dựa vào vách tường dơ bẩn, trực tiếp ăn thuốc độc mình chuẩn bị đã lâu, tự vẫn.

Về phần Lương Linh Tuệ, cô đã sớm bị Bạch Minh Đức thuyết phục, thành cơ sở ngầm. Ngày đó khi công phá Bình thành, cô liền đứng ở bên cạnh Bạch Minh Đức, từ xa xa nhìn Hoắc Hi, nhìn người chồng trên danh nghĩa của mình bị kẻ địch bắt lấy.

Ngay cả thiếu soái phu nhân cũng là cơ sở ngầm, Bình thành bị công phá là chuyện sớm hay muộn.

Lật xem kịch bản mới, Dung Hủ nhìn thấy mấy tình tiết tương đối máu chó, bất đắc dĩ liên tục lắc đầu. La Chấn Đào tò mò tụm tới nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy nội dung, hắn ha ha mỉm cười, nói: “Kịch bản hiện tại, vẩy một chút máu chó, sẽ có càng nhiều người thích.”

Thiếu niên nhíu mày, nói: “Anh La, cho nên anh cũng thấy cái loại tình tiết ‘sau khi say rượu từ phía sau lưng ôm lấy đối phương, thiếu chút nữa thổ lộ tấm lòng’… rất máu chó à?”

La Chấn Đào cười ha ha: “Bất luận như thế nào, nhân vật kia đắp nặn quả thật rất lập thể, hình tượng thực rõ ràng.”

Điểm này, không ai có thể phản đối. Lúc trước khi Dung Hủ chọn kịch bản, cũng là nhìn trúng hình tượng nhân vật «Mai phục» rõ ràng, tiết tấu phát triển kịch bản nhanh, mâu thuẫn xung đột nhiều, mới lựa chọn nó.

Bất luận là Bạch Minh Đức lãnh tĩnh cơ trí, hay là Lương Linh Tuệ cứng cỏi thông minh; bất luận là Hoắc Hi âm ngoan thô bạo, hay là Triệu Phương Sinh xả thân cầu nhân. Bọn họ đều có hình tượng của mình, lợi dụng tiết tấu kịch bản nhanh, đắp nặn ra một đám người sống động.

Tất cả mọi người đều nói, trong phim truyền hình, nam chính là để nữ chính thích, nam số hai là để người xem thích.

Thử hỏi một thiếu soái có tiền có quyền có thực lực như vậy, lại vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ, có cô gái nào không thích? «Mai phục» chính là một bộ phim tình yêu gián điệp, nương lớp vỏ bọc tình yêu để quay cuộc chiến gián điệp, nương lớp vỏ bọc gián điệp để quay phim tình yêu.

Tuy rằng trong lòng cảm thấy loại kịch bản máu chó này thật sự là không phải người bình thường có thể nghĩ ra được, nhưng mà trên tinh thần chuyên nghiệp, Dung Hủ vẫn đóng vô cùng tốt, khiến Trịnh đạo nhịn không được mà vỗ tay khen hay.

Nhất là khi cậu giả trang say rượu, từ phía sau Trương Đồng Đồng ôm eo cô, động tác biếng nhác, âm thanh gợi cảm hô lên một câu “Tuệ cô”, mỗi một đồng bào phái nữ ở đây đều trong lòng tê rần, đương sự Trương Đồng Đồng lại càng trực tiếp hai chân mềm nhũn… sau đó NG.

Tóc đen hỗn độn che khuất đôi mắt phượng sáng ngời xinh đẹp của thiếu niên, áo sơ mi trắng cởi bỏ hơn phân nửa, lộ ra lồng ngực rắn chắc lại không có cơ bắp mạnh mẽ. Bị người ta ôm như vậy, Trương Đồng Đồng liên tiếp NG chín lần, mặt đỏ đến không ngừng dùng tay ôm lấy.

Dịch Lan đứng ở cạnh phim trường, cảm khái nói với người đại diện của mình: “Tôi cảm thấy, Trương Đồng Đồng quay bộ phim này thật sự là ăn được không ít đậu hũ. Thật sự là hâm mộ cô ấy…”

Cách đó không xa Hàn Dương Hạo hừ lạnh một tiếng, khó chịu trừng Dung Hủ.

Khi cảnh diễn hôm nay quay xong, đoàn phim «Mai phục» đem một đoạn trailer đã xử lý hậu kỳ gửi cho đài truyền hình. Bắt đầu từ mười giờ tối hôm nay, trailer của bộ phim chiếu tuần này sẽ mỗi ngày phát lại tám lần, bốn ngày sau chính thức công chiếu.

Đoạn trailer phim đầu tiên, chính là cắt cảnh diễn tình cảm của Bạch Minh Đức, Lương Linh Tuệ và Hoắc Hi. Trịnh đạo không chút do dự đem cảnh “sau khi say suýt nữa thổ lộ” hôm nay mới quay xong an bài vào trong đoạn trailer phim, sau khi đoạn phim này xuất hiện trên TV, cả đêm, liền gây ra thảo luận nhiệt liệt!

Hết chương 20

Chờ sau khi wuli Dung Dung và Tần Tranh Tranh ở bên nhau, quay đầu xem bộ phim tình cảm cẩu huyết này…

Dung Dung:… Kỳ thật cũng không máu tró như vậy đi, chỉ là một bộ phim tình yêu gián điệp phái thần tượng thực chính thống thôi…

Tần Tranh Tranh: em ôm cô ta! Quần áo em còn chưa mặc đàng hoàng, nút áo cũng chưa cài kỹ mà đã ôm cô ta, giận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play