Trong phòng khách an bình yên tĩnh, bóng đèn còn chưa được chủ nhân mở lên, trong bóng đêm nồng đậm này, chỉ có đèn nê ông rực rỡ xán lạn của thành phố xuyên qua cửa sổ, mơ hồ chiếu xạ ở trong phòng, dát lên một chút ánh sáng.

Tầm mắt Dung Hủ hoàn toàn bị thân thể người đàn ông ngăn cản, eo cậu bị đối phương ôm chặt, một cảm giác ấm áp từ chỗ làn da chạm nhau, chậm rãi lan tràn ra bốn phía.

Em là ảnh đế của anh.

… Em là ảnh đế của anh.

Nói không nên lời đây cảm giác thế nào, nhưng mà khi những lời này nhẹ nhàng vang lên bên tai, giống như cái gì cũng không quan trọng.

Thật sự muốn nói hoàn toàn không hề gì, thì tuyệt đối là giả. Trước lễ trao giải Kim Phượng, Dung Hủ đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, biết lần này khả năng mình nhận giải cực thấp. Có thể nói, Ôn Tuyền có bao nhiêu khả năng trở thành ảnh hậu, vậy cậu liền có bấy nhiêu khả năng đạt được ảnh đế.

Nhưng mà sự thật là, lần này Ôn Tuyền không thể phong hậu, nhưng cậu cũng không thể nhận được cúp ảnh đế.

Bất cứ một diễn viên nào, đều không có khả năng dễ dàng xem nhẹ chuyện như vậy. Dung Hủ tự nhận mình còn chưa có khí độ lớn đến vậy, lý trí của cậu nói cho cậu biết, kết quả như thế không có bất cứ vấn đề gì, cậu còn cần đi về phía trước, cậh mới ra mắt không đến hai năm, quay phim cũng mới chỉ có mấy bộ, tư lịch rất cạn, vẫn chưa đạt tới đỉnh cao.

Nhưng tình cảm của cậu lại làm cho cậu không thể xem nhẹ một chút mất mát và tiếc nuối nhỏ bé kia.

Nhưng Tần Trình nói những lời này xong, một loại cảm giác khó nói thành lời từ đáy lòng cậu dần dần dâng lên, ngọt ngọt, mềm nhẹ, bò lên trong lòng.

Sau một hồi, thiếu niên thấp giọng cười một tiếng, ngẩng đầu lên, nói rằng: “Được, em cảm thấy rất tốt. Nếu em là ảnh đế của anh, vậy Tần tiên sinh, anh nên trao giải cho em…” Dừng một chút, Dung Hủ cân nhắc, cười cong mắt: “Nếu anh không có cúp, vậy em muốn phần thưởng làm bồi thường.”

Trong đêm đen, trong ánh sáng mờ tối, chỉ có hai mắt ngậm cười của thiếu niên rạng rỡ phát sáng, giống như giấu kín cả bầu trời đêm, xinh đẹp như sao trời. Nhìn cảnh đẹp như vậy, cổ họng Tần Trình không tự giác mà khô khốc, hắn nở nụ cười, hỏi: “Muốn phần thưởng gì?”

“Anh nói xem, em muốn phần thưởng gì?”

Tần Trình bình tĩnh cười: “Phần thưởng sẽ có, nhưng mà, cúp anh cũng muốn cho em.”

Lúc này đến phiên Dung Hủ lập tức ngây người: “A?”

Ngọn đèn “cạch” một tiếng mở lên, Dung Hủ còn chưa thích ứng hoàn cảnh đột nhiên sáng lên, đã bị người đàn ông nào đó kéo tay, một đường đi đến phòng chiếu phim.

Đi vào căn phòng cực lớn này, Tần Trình lập tức đi đến trước hai cái ngăn tủ lớn, Dung Hủ đột nhiên hiểu rõ: “Không phải anh muốn…”

Tần Trình đưa tay, kéo ngăn tủ ra, tròn bốn hàng cúp lóe ra ánh sáng dưới ánh đèn.

Dung Hủ: “…”

Tần Trình đánh giá ngăn tủ đầy cúp này một cái, trầm ngâm một lúc lâu, vươn tay cầm một cái cúp phượng hoàng vàng kim bày ở hàng thứ tư, sau đó trực tiếp nhét vào trong tay Dung Hủ.

Dung Hủ: “Em nói…”

Tần Trình đưa tay lại lấy một cái cúp phượng hoàng vàng kim khác, dứt khoát lưu loát nhét vào trong một tay khác của Dung Hủ.

Dung Hủ: “… Ê!”

Kế tiếp, lại lấy cái cúp Oscar thứ ba, lần này trong tay Dung Hủ thực sự khó nhét được, người đàn ông liền đặt ở ngăn tủ bên cạnh, sau đó lần lượt lấy mấy cái cúp khác ra. Hắn lấy đại khái tổng cộng mười một cái cúp, còn để lại hơn hai mươi cái cúp của giải thưởng hạng hai hạng ba.

Sau khi làm xong hết thảy, người đàn ông tuấn mỹ không tỳ vết xoay người, lưng dựa tủ, nói từng chữ từng câu: “Cúp có rồi.”

Dung Hủ: “…”

Môi hơi hơi nhếch lên, Dung Hủ khẽ cười một tiếng, mở miệng lại là lời nói tức giận: “Có phải anh đang cố ý chọc giận em không? Lấy cúp của anh cho em, anh đây là đang cố ý chọc giận em.”

“Có sao?”

Vốn tưởng rằng sẽ nhận được lời giải thích của đối phương, nghe xong lời này, Dung Hủ lại ngơ ngẩn. Nhìn Tần Trình mang vẻ mặt trấn định, cậu hơi nhướn mi, hỏi: “Chẳng lẽ không có chọc giận em? Anh nói xem, trên mấy cái cúp đó cũng không phải khắc tên em, em lấy chúng nó làm gì?”

“Chúng nó là của anh, ” Tần Trình vươn hai tay, lặng lẽ ôm lấy eo thiếu niên nhà mình, lý lẽ đương nhiên nói rằng: “Nhưng anh là của em mà.”

Vốn dĩ đã chuẩn bị giả vờ giận dữ, bỗng nhiên lời nói nghẹn trong cổ họng.

Dung Hủ nâng mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt, vẫn là gương mặt lạnh lùng hoàn mỹ kia, vẻ mặt bình tĩnh, khí chất bình tĩnh, giống như mỗi một fan đã nghĩ, người đàn ông này lãnh tĩnh kiềm chế, gần như không hề thất thố. Nhưng mà ai có thể ngờ, cố tình hắn có thể lấy gương mặt lạnh nhạt tuấn lãng như vậy, nói ra cái loại lời tâm tình ngọt ngào đến gần như ấu trĩ thế này.

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra rất nhiều hàng chữ, những hàng chữ đó đến cuối cùng, chỉ hội tụ thành hai chữ ——

Chume.

Dung Hủ không kìm lòng nổi mà nở nụ cười, thấy thế, Tần Trình bình tĩnh nhíu mày, dường như có vài phần kinh ngạc. Nhưng mà ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy thiếu niên nhà mình đột nhiên đặt cúp trong tay sang một bên, mãnh liệt kiễng mũi chân, hai tay ôm mặt hắn, nhẹ nhàng mổ một chút trên môi hắn.

Chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, Tần Trình hơi kinh ngạc trợn to hai mắt.

Liền thấy trong khoảng cách cực gần ấy, hai mắt thiếu niên trong suốt, cười nói: “Nếu như là anh, Tần Trình, em nhận mệnh.”

“Cái gì mà nhận mệnh hưm…”

Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp bỗng nhiên chủ động hôn lên một lần nữa, nhưng mà lúc này lại không còn lướt qua liền ngừng. Nụ hôn nóng bỏng hết sức căng thẳng, Tần Trình chậm rãi ôm chặt vòng eo thon gầy của người yêu, dùng sức kéo gần, để ngực hai người kề sát, cách vải vóc, cảm nhận nhịp tim đập loạn cào cào của hai bên.

Miệng lưỡi vận động khiến trong phòng tràn ngập không khí mờ ám, nụ hôn bắt đầu từ nơi này, một đường đến phòng ngủ. Quần áo tùy ý rơi đầy đất, có lẽ là do quá mức vội vàng, cửa phòng ngủ thậm chí còn không có đóng chặt, còn để lại một khe hở thật nhỏ. Từ trong khe hở nho nhỏ ấy, truyền đến âm thanh trầm dễ nghe của thiếu niên.

Giống như đang từng tiếng một nói ra lời yêu, mà lúc gần đến cuối, Tần Trình cúi người hôn lên môi Dung Hủ, dây dưa cánh môi đối phương. Khi một khắc kia ập đến, Dung Hủ nhịn không được kéo chặt cánh tay người đàn ông, thấp giọng hô: “Tần Trình!”

Ngay sau đó, giọng nói khàn khàn khêu gợi vang lên bên tai cậu——

“Anh chính là phần thưởng của em.”

Bởi vì thời gian quá muộn, hai người cũng quá mệt, chỉ làm một lần, Tần Trình liền ôm thiếu niên đã mê man, vào phòng tắm tiến hành tẩy trừ. Kiên nhẫn mát xa eo và chân thiếu niên, ước chừng mát xa mười phút, Tần Trình mới ôm thiếu niên nhà mình, nằm ở bên cạnh cậu.

Nương ánh trăng mông lung, Tần Trình hạ mắt, nghiêm nghiêm túc túc ngưng mắt nhìn thiếu niên trong ngực. Một lát sau, hắn cầm lấy di động đặt ở đầu giường, đăng một cái weibo.

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: thích cậu ấy, càng ngày càng thích cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy liền vui vẻ ^_^]

Sau khi đăng cái weibo này xong, Tần Trình cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái bên môi Dung Hủ, tiếp đó liền mệt mỏi ngủ. Nhưng mà hắn cũng không biết, ngay sau khi tiếng hít thở của hắn chậm rãi vững vàng, thiếu niên bị hắn ôm vào trong ngực lại mở mắt.

Dung Hủ nâng hai mắt, thong thả nhìn người trước mặt. Tầm mắt cậu lướt qua mắt phượng hẹp dài và cái mũi cao thẳng của đối phương, đến cuối cùng, dừng ở trên đôi môi mím chặt.

Cánh môi hơi hơi nhếch lên, Dung Hủ ngẩng đầu, cũng lén hôn một chút, tiếp đó cậu thật cẩn thận vươn tay, cầm lấy di động trên tủ, còn chưa mở khóa màn hình, đã nhìn thấy một thông báo tin tức.

Dung Hủ kinh ngạc nhìn thông báo weibo đặc biệt chú ý này, không tự chủ được mà cười nhẹ, cũng đăng một cái weibo.

[ Làm thế nào hoàn mỹ mà ăn một quả cam: Tip.6 nếu như là anh, em nhận mệnh, mỗi một anh em đều thích. Cưng chiều anh cả đời, thích anh, càng ngày càng thích anh ^_^]

Ánh trăng mông lung, giấu hết thảy bí mật trong bóng đêm nồng đậm.

Sau khi lễ trao giải Kim Phượng kết thúc, các tạp chí lớn Hoa Hạ đều đăng tin tức liên quan đến lễ trao giải. Trong những tin tức ấy, không hề nghi ngờ, «Tầng mây màu đen» thành người thắng lớn nhất. Ngoại trừ bộ phim đạt được giải phim nhựa xuất sắc nhất ấy, thì Hứa đạo và ảnh đế ảnh hậu, cũng được mọi người chú ý.

Đây là người thắng chân thực, bất luận là trước lễ trao giải Ôn Tuyền chịu đủ khen ngợi bao nhiêu, bất luận Dung Hủ đồng thời đạt được hai đề cử tạo ra oanh động bao lớn, nhưng họ đều không được nhận giải, vì thế sau hôm lễ trao giải, bọn họ cũng không trở thành tiêu điểm thảo luận của đại chúng.

Ôn Tuyền thành danh nhiều năm, cũng là chậm rãi dốc sức đi lên, đương nhiên không cảm thấy có cái gì không cân bằng. Nhưng cô lại hết sức đồng cảm với Dung Hủ cùng hoàn cảnh, sáng sớm liền gọi điện thoại lại đây an ủi, còn hẹn gặp: “Giữa trưa ăn cơm, gặp ở chỗ cũ.”

Vì thế Dung Hủ chỉ có thể bỏ lại người đàn ông oán niệm rất nặng nào đó, đến hội sở theo hẹn.

Lần này nhóm Tần Phong Phong có năm người đến, ngoại trừ Hạ Mộ Nhan, Jennifer và Hughes, mọi người đều đến đông đủ.

Dù sao thì Dung Hủ và Ôn Tuyền đều thất lợi trên giải Kim Phượng ngày hôm qua, cho nên lúc đầu Lâm Huyên, Sở Kỳ và James còn không dám nhắc chuyện này, chỉ sợ khiến hai người đau lòng. Nhất là Dung Hủ, bọn họ đều xem bạn nhỏ này là một người mới từ đầu đến đuôi, lúc này được hai cái đề cử, nâng cậu lên tận trời, nhưng lại không cho cúp, chỉ sợ trong lòng bạn nhỏ khẳng định đặc biệt không thoải mái.

Nhưng mà đồ ăn mới lên một món, Dung Hủ liền phát hiện dáng vẻ bó buộc tay chân của bọn họ. Thiếu niên bình tĩnh nở nụ cười, nói: “Giải thưởng Berlin và Oscar không phải là còn chưa công bố danh sách đề cử sao, tôi không vội.”

Lâm Huyên: “…”

Sở Kỳ: “…”

James: “…”

Ôn Tuyền trực tiếp bị một miếng thịt làm sặc: “Khụ khụ khụ khụ, Dung Dung, tôi chưa từng thấy người vô liêm sỉ như thế đâu!”

Sau khi Dung Hủ cố ý chỉ ra, rốt cuộc mọi người thoải mái thản nhiên nô đùa. Giữa trưa sau khi cơm nước xong, được Ôn Tuyền đề nghị, vài người cùng đi hát karaoke: “Người hơi ít, để tôi gọi thêm bạn lại đây. Có điều ít người cũng có chỗ tốt của ít người, đêm qua có cái tên Tần Trình ở đó, tôi cũng không muốn ca hát ở trước mặt hắn.”

Dung Hủ kinh ngạc hỏi: “Vì sao không muốn hát ở trước mặt hắn, chị Tuyền?”

Ôn Tuyền co rút khóe miệng, lòng còn sợ hãi mà lắc đầu: “Không… không có gì.”

Sở Kỳ cười ha ha: “Dung Dung, cậu đừng nghe cô ta, do cô ta từng bị Tần Trình độc mồm độc miệng đó. Hơn nữa đừng nói Tần Trình, tôi cũng không muốn ca hát với cô ta. Cô ta ca hát thật sự là… hừm, kinh thiên địa khiếp quỷ thần, bằng không cậu cho là, vì sao lúc vào giới cô ta chỉ từng phát hành một single, không phát hành thêm mấy cái nữa? Chỉ một ca khúc đó thôi, cũng đã khiến thợ chỉnh âm sầu chết hết tế bào não đi.”

Ôn Tuyền: “Cút!!!”

Nói là nói như vậy, nhưng mọi người vẫn cùng đi hát karaoke, Ôn Tuyền và Lâm Huyên lại gọi thêm vài người bạn trong giới đến.

Trong mấy người này, Sở Kỳ và Lâm Huyên đều là ca sĩ chuyên nghiệp, đồng bọn mới tới cũng có hai người là ca sĩ, nghe họ ca hát đúng là một loại hưởng thụ, Dung Hủ trên cơ bản chỉ ở bên cạnh nghe, thuận tiện nói chuyện phiếm với người đàn ông nào đó ở nhà coi cửa.

Dung Hủ vượt qua một buổi chiều thoải mái vui vẻ, nhưng mà cậu cũng không biết, bắt đầu từ giữa trưa, liền có rất nhiều âm thanh kỳ quái xuất hiện trên mạng.

Viên Tiểu Di thân là một fan Dung thâm niên, lễ trao giải Kim Phượng đêm qua tự nhiên là xem xong toàn bộ hành trình. Cho dù Dung Dung nhà mình không thể nhận giải, cô cũng cảm thấy tự hào và vui vẻ vì Dung Hủ: dù không lấy được cúp, nhưng Dung Dung còn có thể tiếp tục cố gắng, Dung Dung nhà cô tuyệt như vậy, nhất định sẽ nhận được thứ cậu nên có!

Nhưng mà, dường như là yên lặng một buổi tối đột nhiên đồng thời bùng nổ, từ giữa trưa, các diễn đàn lớn, tieba weibo đều xuất hiện một ít ngôn luận giống nhau, âm dương cổ quái.

[ Vốn cho rằng Dung Hủ được hai đề cử có thể một bước phi thăng, kết quả căn bản không đoạt giải, không có ý nghĩa. Trước lễ trao giải làm giống như đã lấy thưởng vậy, cho tới cuối cùng chỉ là bồi chạy à, bồi chạy cao cấp lợi hại. ]

[ Ha ha ha ha bồi chạy cao cấp like. ]

[ Đoạn thời gian trước fan Dung kích động thành như vậy, tôi còn tưởng rằng đã lấy giải chứ, tối hôm qua tôi tùy tiện nhìn thoáng qua lễ trao giải, kết quả cười chết tôi. Tôi thấy Dung Hủ cũng chỉ vậy thôi đi? Cậu ta còn có thể làm gì? Ngay cả «Tầng mây màu đen» cũng không thể khiến cậu ta trở thành ảnh đế, cậu ta cũng không thể đi ca hát nhỉ ha ha ha ha. ]

Vừa nhìn thấy những lời này, Viên Tiểu Di tức giận đến hai mắt bốc hỏa, cô đang muốn bình luận mắng lại, không ngờ người bạn cùng là fan Dung bỗng nhiên gửi tin tức đến cho cô, nhấn vào nhìn, là một tấm ảnh chụp màn hình weibo.

[ Người thâm niên điện ảnh: «Tầng mây màu đen» không thể nghi ngờ là một trong những bộ phim điện ảnh Hán Ngữ xuất sắc nhất năm 2044, bộ phim điện ảnh này thu được tám cái cúp Kim Phượng, cũng đạt được vinh dự phim nhựa xuất sắc nhất. Dung Hủ ở trong bộ phim này đã đạt tới đỉnh điểm sự nghiệp của cậu ấy, Lăng Tiêu cậu ấy đắp nặn ra là kinh điển vĩnh hằng. Vừa ra mắt đã tới đỉnh điểm, bộ phim này đối với Dung Hủ mà nói là may mắn, hẳn tương lai của cậu ấy sẽ càng thêm phấn khích. [hình ảnh] ]

Viên Tiểu Di: “!!!”

Mi mới vừa ra mắt đã tới đỉnh điểm!

Mi mới đạt tới đỉnh điểm của sự nghiệp rồi!

Dung Dung mới chưa có đạt tới đỉnh cao đâu, ẻm còn có thể càng ưu tú, càng nổi bật!

Hết chương 135

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play