*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm mở mắt ra, liền suy nghĩ đến hôm nay sẽ lên đường đến Trường Sa, quê hương a quê hương, ta tới đây! Đang tựa vào giường mơ ước về quê hương mỹ lệ đáng yêu của ta thì bom ném vào trong chăn của ta!

Trưởng công chúa điện hạ đến rồi!

Độc nhất vô nhị Đại Hán triều, có ‘ Ngọc Diện Hoàng Lang ’ làm phò mã, tỷ muội thân thiết có thân phận tôn quý của bổn vương phi không sớm không muộn đã đến Nam Kinh rồi!

Sau mười giây trợn mắt hốc mồm, ta lập tức phản ứng kịp, lấy xu thế thần tốc rời giường mặc quần áo rửa mặt, vừa mặc vào quần áo trong, thanh âm vốn rất lạnh nhưng lúc này lại hơi kích động của trưởng công chúa điện hạ từ phòng bên ngoài truyền vào: "Cũng biết Đoan Kính vương phi được thánh sủng nhất của chúng ta còn chưa rơi giường!" Ta cố gắng đè xuống tâm tình kích động trong lòng, bất đắc dĩ liếc mắt qua, tùy ý mang đôi giày thêu hoa vào, chạy thẳng về phía trưởng công chúa Cẩn Ngọc mới vừa vào cửa, ôm tỷ ấy theo đúng tiêu chuẩn thế kỷ 21 rồi trực tiếp hất tỷ ấy ra, lại chạy đến chỗ Úy Lam cô nương sau lưng tỷ ấy, cười thật là ân cần: "Uý Lam, ta rất nhớ điểm tâm của ngươi, điểm tâm của ngươi có nhớ ta không?"

Tử Yên ở một bên che miệng cười nói: "Vương phi chủ tử vẫn như xưa. Xem, xiêm áo cũng không mặc chỉnh tề...."

Ta nghiêm nghị giải thích: "Biết không? Cái này kêu là thành ý, nghe nói mọi người tới, y phục ta cũng không mặc...." "Là không kịp mặc chứ?" Trưởng công chúa thuận miệng đưa đẩy.

Mọi người lại buồn cười. Đợi ta mặc quần áo xong rồi dàn xếp cho nhóm người của trưởng công chúa, đã là một lúc lâu sau rồi. Giờ phút này đang ngồi trong cái đình nhỏ ở vườn sau nhàn nhã uống trà ôn chuyện với trưởng công chúa, trưởng công chúa nhìn nhìn ta. Rốt cuộc nhẹ nhàng hỏi: "Muội muội tốt, gần đây như thế nào?"

Ta vô cùng căng thẳng trả lời: "Giấu nghề, thành tích nổi bật". Tỷ ấy sửng sốt, tiếp theo cười to: "Muội thôi đi, còn không biết muội à? Muội giấu nghề lúc nào chứ? Ở kinh thành xa xôi cũng nghe nói muội đi dạo thanh lâu mấy lần đấy!"

Ôi, tin tức này cũng không phải là ta nói ra, đoán chừng tiểu đệ hoàng đế của tỷ ấy cũng sẽ không nói, vậy cũng chỉ có Liễu Vô Yên rồi. Ôi trời tán gái cái kiểu gì đây chứ, không có chuyện gì lại nói nhảm.

Quen trưởng công chúa lâu ngày, biết tỷ ấy là một người tùy hứng ở trước mặt tri kỷ, cho nên cũng không nói nhảm, trực tiếp nói cho tỷ ấy biết: Ta chuẩn bị xuôi đến Trường Sa phía nam. Tỷ ấy sửng sốt: "Ta vừa đến muội liền muốn đi? Vậy chúng ta cùng nhau đi." Ta như có điều suy nghĩ hỏi: "Vậy.... Liễu Vô Yên Liễu đại hiệp có đi hay không?" Mặt tỷ ấy đỏ lên, giận nói: "Ta nào biết, ta vừa mới tới." Ta không buông tha cơ hội tốt để nhạo báng tỷ ấy, lập tức thuận thế hỏi: "Hay là.... Tỷ ở lại đây tâm sự với hắn trước." Vừa dứt lời, bên ngoài sân truyền đến tiếng tiêu du dương. Ha, người cổ đại theo đuổi nữ tử, đều dùng chiêu này, hắc, ngươi đừng nói, nữ tử thời cổ đại đều thích chiêu này, nhìn gương mặt tràn đầy thùy mị của trưởng công chúa liền biết.

Ta chân thành hi vọng Liễu đồng học này là một tiểu tử khỏe mạnh. Dù sao, trưởng công chúa đã 35 tuổi. Nàng còn chưa trải qua việc đời, quan trọng nhất là, nàng vẫn muốn một đứa bé, đứa bé thuộc về chính nàng. Người cổ đại không giống người hiện đại, người hiện đại cho rằng qua 30 tuổi còn sinh con thì không tốt, nhưng nữ nhân ở cổ đại quá 40 tuổi nhưng vẫn muốn sinh con thì rất nhiều, người cổ đại không có thú vui nào vào ban đêm, cho nên.... Không thể làm gì khác hơn là buổi tối sớm tắt đèn nghỉ ngơi, thuận tiện làm vài việc yêu thích, cuối cùng lại làm ra quà tặng nhỏ.

......

Trưởng công chúa và Vô Yên vẫn liếc mắt từ xa chứ không đốt đèn nói chuyện cả đêm. Biết người cổ đại không quen với tình yêu phát triển nhanh, cho nên ta cũng không nói gì, chỉ say mê cuồng nhiệt lôi kéo trưởng công chúa, để Phi Hồng Triệu Hàm ở lại Nam Kinh đi theo bên người Ngụy Tiến. Dẫn theo Lục Ngạc và Trần nhất Trần Nhị cùng 20 thị vệ, và người của phủ trưởng công chúa phủ, sau khi chậm trễ nử tháng liền chính thức theo đường thủy đi tới Trường Sa.

Trừ khổ cực dọc theo đường đi không nói, mười ngày đã đến Trường Sa —— quê hương của ta - cũng là một trong những kinh thành quan trọng nhất Đại Hán triều.

Vậy mà.... Thấy một số quang cảnh rồi, tất cả nhân tử nhớ nhà lập tức đều chết từ trong trứng nước, rất là bị đả kích.

Thư viện Nhạc Lộc[1] thì có, nhưng quả là khác xa với thư viện ở thế kỷ 21 sáu trăm năm sau. Ít nhất.... Nó là nguyên trạng, mà cái gồm 30 phần mà ta đi thăm là phiên bản  đã chỉnh dung mấy mươi lần.... Thậm chí mấy trăm lần.

Kết Tử châu[2] cũng có, nhưng phía trên là cỏ dại mộc đầy, không có đình không có các, căn bản là vùng đất cằn sỏi đá.

Chùa Khai Phúc cũng có —— nhưng những người bán hàng rong nhân cơ hội bán đồ nhà Phật lại không có, bến xe Tân Hà cũng không có, xe ta-xi cũng không có, quang cảnh bốn phía quả là một trời một vực với thế kỷ 21.

Trường Sa này, Trường Sa của Đại Hán triều, không có nhà cao tầng, không có những trò giải trí, tất cả đều xa lạ, những phong cảnh đã từng quen thuộc đều không còn, hiện tại ở trước mặt, lại đều là xa lạ và cách trở.

......

Không có quảng trường quen thuộc ngày mồng một tháng năm, không có quán rượu đầy phố thân thiết như ‘ Mị Lực Tứ Xạ ’, ‘ Tô Hà ’, dao động trước mắt đều là cảnh mộng xa xôi.

Chứng kiến Trường Sa trước mắt chênh lệch quá nhiều so với trong ấn tượng, chỉ còn là một thành trì phía nam, chỉ có cùng tên Trường Sa, hoàn toàn thay đổi, tất cả đều biến chất. Cũng không biết rốt cuộc Trường Sa bây giờ mới đúng, hay là Trường Sa ở thế kỷ 21 mới đúng.

Ta hơi hối hận, thì ra, tất cả đều không trở về được, ban đầu không hề chùn bước đi theo sau lưng Kim Đồng nhập hồn trùng sinh, chỉ nói cuộc sống mới bắt đầu, tương lai tốt đẹp đang chờ ta. Vốn tưởng rằng về sau mỗi lần nhớ nhung người nhà và bạn bè ở thế kỷ 21, chỉ cần trở về Trường Sa cổ đại đi một vòng, cảm giác nhớ nhà gì đều có thể trị tận gốc.... Tất cả đều là lời khốn... Quay đầu không được nữa.

Quê hương lại không giống quê hương, quê hương mà không phải quê hương. Khiến ta không còn kích động hớn hở trước khi đến, chỉ còn lại mất mác. Vốn tưởng rằng có sông nước quen thuộc cho ta tưởng nhớ, nhưng cảnh sắc quen thuộc đặt trong hoàng cảnh xa lạ, chỉ làm cho ta cảm thấy sợ hãi.

Bao hết nhã gian ở hậu viện của khách điếm xa hoa nhất thành Trường Sa, lẳng lặng ở trong lầu nhỏ phía sau với trưởng công chúa. Trưởng công chúa đều hứng thú đối với tất cả quang cảnh xa lạ, bởi vì Liễu Vô Yên một mực yên lặng đi theo phía sau, nên tâm tình tỷ ấy cũng không tệ lắm. Nhưng con người tỉ mỉ như tỷ ấy vẫn rất nhanh nhận thấy được ta có cái gì không đúng, kết quả liền bỏ đi niềm vui, cũng không còn tự cho là đúng mà nói một chút nhìn như quan tâm cũng không đau không nhột, chỉ lẳng lặng theo ta quan sát chung quanh. Ta nói mệt mỏi, tỷ ấy liền phân phó mọi người nghỉ ngơi, ta đứng dậy tỷ ấy vội vã đi theo, ai, cảm giác có bằng hữu —— thật không tệ.

Ta muốn về nhà, thật, hiện tại có cảm giác mãnh liệt, nơi có hoàng đế Gia Tĩnh - Trần Kiệt, có chàng ở chung với ta, đó mới là nhà của ta. Trường Sa —— không trở về được, chỉ là một kỷ niệm.

Trưởng công chúa cùng ta nửa tháng, yên lặng nhìn ta dù đưa đám nhưng vẫn kiên trì, rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng hỏi thăm: "Linh Tuyết, muội muội tốt, chúng ta nên trở về Nam Kinh."

Ta lắc đầu một cái, lúc này là chân chính nổi giận hoàn toàn. Cố chấp không muốn rời đi, chỉ phí tâm bắt được một thứ gì đó mơ hồ trong tiềm thức ở nơi xa lạ mà quen thuộc này.

Tỷ ấy thở dài, không còn nhắc tới nữa, chỉ tận tâm tận lực khiến mình vui vẻ, khiến ta vui vẻ.

Ta một mực nổi giận nên sa sút, mê mang, sự nổi giận này lại đạt tới cực điểm khi gặp được nữ tử như thi như họa đó.

Ngày hôm đó, là đông chí âm lịch. Theo như tập tục mà những người ở Trường Sa truyền lại, thì phải ăn xôi gạo nếp thập cẩm. Chúng ta ăn bữa trưa ở khách điếm, trưởng công chúa nói tỷ ấy muốn đến chùa Khai Phúc cầu nguyện, thấy vẻ mặt ta mệt mỏi, cũng không ép ta, để ta ở khách điếm nghỉ ngơi cho tốt.

Sau khi tỷ ấy đi, ta nhàm chán vòng tới vòng lui ở trong khách điếm, ngày ngày ngủ đến mệt, liền quyết định đến đầu Trường Giang tham quan. Mặc cho Lục Ngạc dùng áo khoác ngoài bằng lông chồn bao bọc ta chặt chẽ, dẫn theo Trần Nhất Trần Nhị, một hàng ba người lặng lẽ đi tới sông Tương. Bên bờ sông Tương không có đường lớn ven sông mà ta quen thuộc, không có người người tràn lan, chỉ là vùng đất vắng vẻ. Đang nhớ nhung quá khứ, thì thấy một nữ tử phục sức tinh xảo vuốt bụng đứng ở bờ sông, cô độc, cô đơn, nghiễm nhiên có ý theo sóng biến mất.

Ta kinh hãi, vô cùng đau lòng vì những nữ tử coi thường mạng sống của mình, mặc kệ nguyên nhân là gì, chẳng lẽ sống còn khổ hơn chết? Không để ý ánh mắt ngăn cản của Trần Nhất Trần Nhị, lắc đầu một cái lặng lẽ đến gần nàng, mặc dù nàng đắm chìm trong thế giới tràn đầy bi thương của mình, nhưng có người ngoài đến gần, vẫn rất cảnh giác, nhanh chóng xoay người lại đối mặt ta, tay trái rũ xuống một bên cũng vội che chở bụng của mình.

Nữ nhân này ta biết, nàng chính là Độc Tiên Tử Tô Tiểu Lâu ba tháng trước cùng nhau sát cánh chèo thuyền du ngoạn với Đa Tình công tử mà ta nhìn thấy ở bên sông Tần Hoài. Ta sớm thấy Tô Tiểu Lâu này có gì đó quen quen, giờ phút này mặt đối mặt đứng, mới phát hiện, thì ra dáng vẻ của Tô Tiểu Lâu có tám chín phần tương tự với Tín thái phi - bà bà xuyên qua tiên phong của ta, nàng cũng là nữ nhân bị người ta bội tình bạc nghĩa, cho nên người này ta nhất định cứu.

Ta mở to hai mắt nhìn nàng. Nàng thấy ta không có địch ý, nhưng không có tự cho là đúng mà khuyên giải đôi câu nên cũng không lên tiếng.

Nàng thấy ta không nói gì, suy nghĩ một lát rốt cuộc mở miệng: "Ta đã gặp ngươi. Hôm đó ngươi mặc nam trang du ngoạn ở bên sông Tần Hoài." Lần này đến phiên ta sửng sốt, ban đầu ta đi dạo ở trên bờ sông, tâm sự nặng nề, nàng du ngoại trong hồ, vui mừng kích động, sao lại chú ý tới ta? Thấy nghi vấn trên mặt ta, nàng chậm rãi nói ra: "Ban đầu ở bên sông Tần Hoài, toàn là đám người ham sắc ham rượu, duy chỉ có ngươi là hạc đứng trong bầy gà, khí thế tôn quý. Nhất là bên cạnh có cao thủ tuyệt đỉnh che chở, sao lại không khiến người khác để ý?" Ta cười cười: "Cao thủ tuyệt đỉnh? Ngươi nhận ra ai à?" Nàng nói: "Lúc ấy chỉ nhìn chằm chằm qua bờ sông, thấy đoàn người các ngươi có khí thế khác biệt, còn về phần là ai, chúng ta cũng đoán không ra."

Nhưng khi ánh mắt của nàng quét qua trên người Trần Nhất đang cung kính đứng bên cạnh thì sắc mặt rốt cuộc biến đổi: "Quả nhiên thật quá phách lối, cư nhiên mời được ‘ Ảnh Tử ’ làm hộ vệ. Lúc ấy chắc cũng là Ảnh Tử ở bên cạnh."

Trần Nhất bên cạnh chỉ yên lặng, vẻ mặt lại không buông lỏng chút nào, ta nhìn Trần Nhất, trấn an cười một tiếng, lại quay đầu hỏi Tô Tiểu Lâu: "Hắn không muốn ngươi và đứa bé sao?" Nàng kinh hãi, bị dọa đến nỗi vội ôm bụng, cả giận nói: "Ngươi nói cái gì? Hắn là ai? Sao ngươi biết ta có đứa bé?" Đổ mồ hôi, tiểu cô nương hành tẩu giang hồ ở cổ đại này, dù võ công lợi hại hơn nữa, cũng luôn đơn thuần dễ dàng bị lừa. Vừa thấy người ngoài liền liều mạng ôm cái bụng hơi lộ ra, không phải có đứa bé thì là cái gì? Chẳng lẽ muốn mọi người cho rằng ở trong đó chỉ cất giấu một cái gối?

Ta tận lực dịu dàng giải thích: "Hắn là ai ta không biết, nhưng ngươi đau lòng thế này, hắn tóm lại là một người bạc tình bạc nghĩa." Tô Tiểu Lâu sửng sốt, mấy phen biến sắc mặt, cuối cùng không nhịn được rơi lệ: "Hắn không quan tâm ta nữa, hắn nói cha mẹ hắn chê ta xuất thân không tốt, không thể vào cửa Diệp gia, bọn họ.... Bọn họ cũng nhục nhã ta, nói xấu mẹ ta, hắn.... Hắn cũng nói không muốn làm cho cha mẹ hắn đau lòng."

Ta lạnh lùng tiếp lời: "Cho nên chỉ có thể nhịn đau buông tha mẹ con các ngươi thôi."

Nàng thấy thần sắc ta nghiêm nghị, trong lòng càng thêm uất ức: "Ta xuất thân không tốt thì thế nào? Ngay cả hắn cũng không muốn ta, ta sống còn có ý nghĩa gì? Ta.... Ta chết cho hắn xem."

Ta lắc đầu một cái, nghiêm mặt nói: "Ta đã từng nghe nói: nữ nhân dùng tánh mạng của mình để đánh cược tình yêu đã quá thời hạn của nam nhân, kết cục nhất định là thua, hành động tự tử của người bị người không yêu của ngươi biết, trừ tăng thêm ghét cay ghét đắng ra thì không còn chút tác dụng nào khác. Ngươi là ngươi, hắn là hắn, bản thân tự tử, không liên quan hắn, hắn và ngươi không có chút quan hệ. Nếu như ngươi may mắn đánh cuộc thắng, phu quân bị hành động của ngươi làm cảm động, khuất phục dưới dư luận của xã hội, vậy chúc mừng ngươi, nhưng sau đó ngươi càng thất bại hơn. Bởi vì dưa xanh hái không ngọt, dưa chỉ bị ép chỉ có thể lấy đi nuôi heo."

Nàng hiển nhiên bị lời nói của ta làm cho ngây ngẩn cả người, sau nửa ngày suy tư mới run rẩy hỏi: "Vậy ta nên làm cái gì?"

Ta xem thường: "Đương nhiên là sống tiếp thật tốt. Tốt hơn cả lúc sống chung với hắn."

"Ta nhất định có thể sống tốt hơn trước kia sao?" Nàng lau nước mắt hỏi. Ta thở dài, khó trách người ta lừa ngươi, bởi vì dáng dấp ngươi thật sự rất dễ nhìn lại quá dễ lừa gạt. Nếu như mà ta bảo ngày mai nhất định sẽ tốt hơn, giờ phút này nàng chắc chắn tin không nghi ngờ.

Nhưng theo nguyên tắc nói thật, vẫn rất có trách nhiệm nói cho nàng biết: "Không nhất định, có lẽ.... Sẽ sống tệ hơn, có lẽ còn tệ hơn cả tình hướng mà ngươi có thể chịu đựng."

Quả nhiên lời nói thật luôn đả thương người, nàng cắn cắn môi không nói. Một hồi lâu mới yếu ớt nói: "Nếu kém hơn, vậy sống tiếp còn có ý nghĩa gì? Huống chi trời đất bao la, ta lại không chỗ dung thân."

Ta cười: "Ngươi đi theo ta đi." Nàng lại cảnh giác nhìn ta: "Ngươi là ai? Tại sao ngươi muốn giúp ta? Tại sao tốt với ta?" Ta cười rực rỡ hơn: "Bởi vì ta nguyện ý!.... Ngươi có nguyện ý hay không?"

......

Gia Tĩnh năm thứ sáu ngày hai mươi tám tháng mười một, Đoan Kính vương phi thiện lương đáng yêu thu nhận được một nữ tử tuyệt sắc ở bên bờ sông Tương,.... kèm theo cả một đứa bé chưa ra đời.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Thư viện Nhạc Lộc:  toàn cảnh

images

[2]Kết Tử châu: một châu giữa sông Tương, bốn bề bị nước bao quanh.

images

[3]Chùa Khai Phúc:

imagesNhìn thấy Tô Tiểu Lâu, trưởng công chúa mới vừa trở về sân sau khách điếm kinh ngạc cực độ. Ta bảo Trần Nhất kể lại rõ ràng quá khứ của nàng ấy cho trưởng công chúa và mấy đại nha hoàn trước mặt Tô Tiểu Lâu, thuận tiện cũng nói ra thân phận của ta và trưởng công chúa.

Tô Tiểu Lâu còn kinh ngạc hơn trưởng công chúa. Đối với việc làm của ta, trưởng công chúa và Tô Tiểu Lâu đều hết sức không hiểu và lúng túng. Ta bảo Trần Nhất nói ra sự bất hạnh và hoàn cảnh ra đời của nàng trước mặt mọi người, Tô Tiểu Lâu có chỗ không thích, nhưng nàng cũng không nói gì, bởi vì ta nói: "Chúng ta nói một chút ngươi đã không thoải mái, về sau ngàn người nói vạn người chỉ ngươi nên làm cái gì?" Nàng lập tức không lên tiếng, sắc mặt càng bình tĩnh hơn.

Nhìn ta và trưởng công chúa từ đầu đến cuối không có nửa phần khó chịu và khi dễ nàng, nàng rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Các ngươi không xem thường ta sao?" Ta cười: "Tại sao phải xem thường ngươi? Ngươi cũng là người, chúng ta cũng là người, không ai xem thường ai."

Trưởng công chúa nhún nhún vai: "Linh Tuyết thích ngươi, chứng tỏ ngươi tốt, ta không sao cả."

Chờ ta bảo mấy nha hoàn cùng nhau hành lễ với Tô cô nương thì hốc mắt nàng đỏ lên lần nữa: "Ta không xứng". Xem giai cấp bóc lột này, nha hoàn của ta và trưởng công chúa, đều là nữ quan có quan chức trong người, đi ra ngoài còn có thể diện hơn đa số tiểu thư thiên kim của quan lại, nhà giàu.

Trưởng công chúa cầm lấy tay nàng cười nói: "Nhi nữ giang hồ, sao lại không dứt khoát tjế?" Lại đẩy Tử Yên qua chăm sóc nàng, chúng nha hoàn vội vàng giành nhau tiến lên chào chủ tử mới, thần sắc không có chút bất kính nào.

Tất cả đều kết thúc.

Ba ngày sau, trưởng công chúa đề nghị lên đường trở về Nam Kinh, ta đồng ý, người và vật không còn, không, quê hương chỉ có bề ngoài này thật làm ta sợ hãi, nên rời đi sớm, giữ lại những kỷ niệm tinh khiết về quê hương ở thế kỷ 21 tốt hơn nhiều, nơi này, đã không phải là nhà của ta.

Năm thứ sáu Gia Tĩnh ngày hai mươi tháng mười hai, ngày hết năm cũ âm lịch, chúng ta lại trở về biệt viện Đoan Kính vương phủ bên bờ hồ Mạc Sầu ở Nam Kinh.

Độc Tiên tử Tô Tiểu Lâu thành nghĩa muội của Đoan Kính vương phi, nửa chủ tử của Đoan Kính vương phủ.

Lúc còn ở Trường Sa, một tháng đều nhận được hai lá thư tình ký tên Kiệt lang, chỉ là thúc giục ta sớm ngày trở về Nam Kinh. Bây giờ trở lại Nam Kinh, đổi thành một tháng bốn phong, chỉ hỏi ta bao lâu về nhà.

Ta lại trở về vai trò tình nhân thấp thỏm lo âu của Hoàng đế. Nhìn thấy một đôi đẹp như Đa Tình công tử và Độc Tiểu Tiên cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chia ly, trên thực tế, là Tô Tiểu Lâu bị Đa Tình công tử bội tình bạc nghĩa, lòng ta lại càng không yên, thì ra, một nữ nhân xinh đẹp trong sáng thế, đã từng yêu sâu đậm thế, vẫn bị nam nhân vứt bỏ, ta không cam lòng, ta càng sợ, sợ mình dẫm lên vết xe đổ.

Cho nên lui về Nam Kinh, không thèm để ý mấy phong thư gửi tới dồn dập, mỗi người trông coi một phương với Gia Tĩnh Hoàng Đế, nhớ nhung vẫn tốt hơn sinh ra chán ghét mỗi ngày.

Bây giờ ta, vẫn cự tuyệt ‘ trao đổi tình cảm ’ với quý phụ thành Nam Kinh, cùng trưởng công chúa vùi ở trong phủ không ra cửa, thỉnh thoảng trêu chọc Hàm nhi không thường về nhà, nó đã cao hơn rồi, cũng biết nhiều chuyện hơn, biết việc đời khó khăn, ta rất kiêu ngạo, có nhi tử vạn sự sung túc.

Đoan kính vương phủ vẫn được thánh thượng ban thưởng không ngừng. Vừa mới bắt đầu chỉ là Gia Tĩnh Hoàng Đế ban thưởng. Sau đó, Thái hậu cũng không chịu cô đơn, cũng ban thưởng. Chỉ có hơn chớ không kém lúc còn ở kinh thành. Trong lúc nhất thời, lưu lượng người ở mấy đường phố gần Đoan Kính vương phủ lại tăng thêm (đường phố chính của vương phủ người rỗi rãnh không được đến gần), giá đất ở mấy khu gần đó tăng cao, có thể làm hàng xóm với Đoan Kính vương phủ thì đều là quý tộc. Cửa hàng buôn bán tốt hơn, ăn xin nhiều hơn, dòng người tán loạn, mấy tháng ngắn ngủn đã trở thành vùng đất phồn hoa mới ở Nam Kinh.

Chưa từng nghe đến Đoan Kính vương phi, nói rõ ngươi không phải là con dân Đại Hán triều, chưa nghe tin mới nhất về Đoan Kính vương phi, nói rõ ngươi không phải là người Nam Kinh, chưa nghe nói hoàng đế lại ban thưởng thứ gì mới, nói rõ ngươi không phải là người trong xã hội thượng lưu Nam Kinh. Tên côn đồ cắc ké ở thành Nam Kinh, ra khỏi thành cũng có thể diện hơn ở chỗ khác, dù sao, bọn họ đã thấy tường rào ở biệt viện vương phủ là hình dáng gì. Hoặc đã từng đánh một trận với thân thích lụi bại nào đó của dòng họ Trương ở bến tàu.

Đoan Kính vương phi, trở thành đối tượng cho nam nữ già trẻ trên dưới cả nước mơ tưởng lần nữa. Là một phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) lại có thể được thánh sủng, mà còn cưng chiều đến vô pháp vô thiên, sánh được với Dương quý phi thời Đường Minh Hoàng. Nam nhân mơ mộng đều cảm thấy có thể gần gũi là may mắn, nữ nhân trực tiếp hơn, mọi người hận không thể phi thân trở thành Trương Linh Tuyết, hưởng thụ thánh sủng.

Kiên trì ba ngày uống ít, năm ngày uống nhiều với trưởng công chúa, trời trong ngắm trăng, trời mưa ngắm cảnh, những ngày sau này thoải mái mà tự tại,.... Chỉ là không có chàng.

Tình cảm của trưởng công chúa và Vô Yên rơi vào cảnh đẹp, trên căn bản đã đạt tới trạng thái ngồi với ta và Tiểu Lâu mà vẫn mặt mày đưa tình. Liễu Vô Yên này, a, thật không biết nên nói hắn như thế nào mới tốt, nhớ năm đó cũng là lãng tử phong lưu duyệt nữ vô số, cư nhiên lại xem trưởng công chúa vừa mắt, còn có thể nhìn nhau, tâm sự, nước chảy đá mòn cũng nói yêu, ừ, không tệ, ta thưởng thức lãng tử biết quay đầu lại nhất.

Tiểu Lâu cô nương cũng sáng sủa hơn trước kia rất nhiều, an tâm chờ sanh, thỉnh thoảng cũng tới tâm sự với ta và trưởng công chúa, nói chuyện về tình hình mới nhất của bảo bảo.

Thường tự nhủ, phải biết đủ để vui.

Đêm đó, trưởng công chúa tìm đến phòng ta uống rượu rồi hỏi: "Lại không vui?" Ta trầm mặc, thở dài nói: "Không có biện pháp, đang suy nghĩ sau khi hết thánh thưởng long ân, ta làm sao chịu được kiếp sống ở lãnh cung." Trưởng công chúa sẳng giọng: "Cái gì, muội thật là, đều nói muội là người rộng rãi thông suốt nhất, vậy mà, cực kỳ nhỏ mọn chính là muội." Ta còn chưa đáp, đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Lục Ngạc mở cửa, mời Tô Tiểu Lâu ngoài cửa vào cửa. Tử Yên bên kia cười nói: "Nô tỳ biết giờ phút này trưởng công chúa điện hạ nhất định uống rượu chung với vương phi nương nương, Tô cô nương không ngủ được, cho nên nô tỳ đề nghị cô nương tới đây ngồi chung với hai vị chủ tử."

Thấy Tô Tiểu Lâu vẫn hơi không thoải mái, ta đứng dậy cười nói: "Đúng vậy, ngồi chung đi. Nhưng Tử Yên nè, hôm nay không thể để cho Tô cô nương uống rượu, muội ấy là người có thai, uống rượu không được tốt."

Trưởng công chúa nắm tay Tô Tiểu Lâu cười nói: "Tô cô nương dài Tô cô nương ngắn, gọi vậy không được tự nhiên, về sau gọi muội Tiểu Lâu nhé. Muội cũng đừng gọi trưởng công chúa điện hạ, vương phi nương nương, trực tiếp gọi tên đi." Người không để ý gò b1o nhất là người có thể an ủi người nhất, trưởng công chúa vừa nói như vậy, sắc mặt của Tiểu Lâu quả nhiên phóng khoáng hơn, cười cười: "Đời này Tiểu Lâu thật có múc, được hai vị tỷ tỷ để mắt, muội...." Vội vàng ngăn trở lời cảm tạ của Tiểu Lâu, ba người ngồi xuống lần nữa, Tiểu Lâu cũng là nữ tử giang hồ thích uống rượu, điểm này rất được lòng ta. Cộng thêm chính nàng lại giỏi về độc, rất biết chăm sóc mình, cho nên ba người cũng không nói nhảm, trực tiếp uống rượu tán gẫu.

Tiểu Lâu, trừ đi võ công không tệ, dụng độc rất tốt, con người cư nhiên rất đơn giản trong sạch. Cũng khó trách, từ nhỏ lớn lên trong sư môn, đệ tử độc môn, không ai nói chuyện với nhau, trở ra giang hồ cũng chỉ thấy được hai loại người: xem thường nàng và nàng xem thường. Cho nên, một lời không hợp chính là ngươi chết ta sống, dĩ nhiên là đơn thuần rành mạch, chỉ là.... Xuống tay rất ác độc.

Ta nói cảnh tượng cảnh sắc ở Nam Kinh, trưởng công chúa kể chuyện lý thú ở kinh thành, Tiểu Lâu nói điều mới lạ trong giang hồ, cư nhiên cũng trò chuyện với nhau thật vui.

Cuối cùng, đã gần đến đêm khuya, ba người tửu lượng đều khá, chỉ hơi say. Tiểu Lâu rốt cuộc nói đến: "Vốn tưởng rằng Đa Tình công tử nhất định đa tình, vậy mà...." Ta ngắt lời: "Cõi đời này, ngoài mặt rất nhiều tình người, vô cùng vô tình, đa tình đều là giả tượng, nói một cách thẳng thừng, tự luyến cuồng, chỉ thích chính hắn."

Trưởng công chúa cười to, vỗ bàn cảm khái với Tiểu Lâu: "Nguyên tưởng rằng.... Truyền thuyết mà thôi, ta thường ngày thấy thiên kim nhà giàu, có ai không giả có học, xuất khẩu thành văn, nào không gò bó sáng sủa thế?"

Ta nháy mắt: "Muội biết không? Đời ta hận nhất hai loại người, nữ nhân tự cho là có học vấn và nam nhân tự cho là ngày thường xinh đẹp." Tiểu Lâu ngẩn ngơ, mừng rỡ.

Từ đó, ba người lấy tên gọi nhau, tâm đầu ý hợp.

Dĩ nhiên, tâm đầu ý hợp, là từ ngủ nương chung với nhau. Bởi vì dưới sự hướng dẫn của vương phi nào đấy, công chúa nào đó và một cao thủ võ lâm cũng đã quen ngủ trễ dậy trễ.

Cứ như vậy xuân qua đông tới, vốn tưởng rằng thời gian cũng chỉ trôi qua như thế. Nhưng vào một buổi sáng mùa đông sáng sủa, một tin sấm sét giữa trời quang: Thánh giá cỉa Hoàng Đế Gia Tĩnh hạ Giang Nam.

Chàng ấy cố ý, bởi vì lúc ta nghe nói chuyện này thì thuyền rồng đã tới bên ngoài thành Nam Kinh rồi.

Khó trách chàng ấy vốn gửi bốn phong thư một tháng, nhưng tháng này mới một phong, làm hại ta suy nghĩ lung tung hồi lâu. Chàng còn cố tình phong tỏa tin tức với trong phủ ta, nhìn ta, trưởng công chúa và Tiểu Lâu say rượu chín giờ còn chưa tỉnh liền biết. Đại khái cũng không biết chàng muốn hạ Giang Nam.

Ngày hôm đó, ta uống không ít đang ngủ say sưa, thấy trưởng công chúa chỉ mặc quần áo trong vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng ta liều mạng lắc ta, ta cố gắng mở mắt ra, nhìn trưởng công chúa hoàn toàn không có hình tượng. Thầm nghĩ không tốt, nhất định sẽ có chuyện lớn. Định thần nghe tỷ ấy nói, quả nhiên là chuyện lớn, hơn nữa lớn vô cùng: hoàng đế tiểu tình nhân của ta tới. Hơn nữa.... còn đang ở ngoài thành.

Thấy ta rốt cuộc ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một hồi lâu, rốt cuộc, cùng nhau thét chói tai. Tiếng thét chói tai của hai nữ nhân vô cùng có tính công kích, Tiểu Lâu ở viện bên cũng dậy, bọn nha hoàn và những thị vệ lớn nhỏ đều giật mình, hỏi: chủ tử làm sao vậy?

Ta và trưởng công chúa vội vàng rửa mặt lung tung, lại mặc trang phục vào đàng hoàng. Suy nghĩ một lát, kéo Tiểu Lâu nghiêm mặt nói: "Tiểu Lâu, nam nhân của ta tới, ta và chàng có chút mâu thuẫn, cho nên phiền toái lớn rồi. Nhưng.... Muội là muội muội ta, vẫn phải gặp chàng một lát, mặc vào y phục xinh đẹp nhất ở nhà chờ chúng ta đi." Trưởng công chúa ở một bên cười to ầm ầm, hai người rốt cuộc không còn khẩn trương, vội vội vàng vàng mang theo 2000 thị vệ gia đinh, cùng nhau chạy tới bờ sông.

Nghe Chu Nhan = cung nữ tỷ tỷ xinh đẹp tiếp ứng ở ngoài thành nói: "Bệ hạ nghe nói vương phi còn chưa ra nghênh đón, cực kỳ tức giận, bách quan Nam Kinh đã quỳ nửa canh giờ ở bờ sông rồi, chưa thấy gọi dậy, còn..... Còn đập ly rồng đấy." Ta trừng mắt, trách taầy, rõ ràng là ngươi muốn đùa với ta, hiện tại ta trễ có thể trách ta sao! Đập đập đập, hừ, ngươi đập đồ của mình, ngươi cho rằng ta gấp à! Hừ, ở trước mặt văn võ bách quan bởi vì một nữ nhân đến trễ mà tức giận, nói ra cũng buồn cười.

Nhưng ta vẫn vô cùng bội phục cung nữ tỷ tỷ xinh đẹp này, nàng chính là cô nương có võ công cao dọa người trong đêm giao thừa năm Gia Tĩnh thứ năm lại bưng trà dâng nước cho ta.

Nhìn gương mặt quen thuộc của nàng, liền liên tưởng đến tiểu thụ có gương mặt tuyệt sắc võ công cao cường, ta thốt ra: "Cô nương, ngươi và Chu Tiểu Tam là tỷ đệ à?" Nàng sửng sốt, vạn không nghĩ tới vào lúc này ta lại nghĩ đến chuyện này, vẫn cười trả lời: "Bẩm nương nương, Tam nhi là đệ đệ ruột của nô tỳ."

A, thì ra là như vậy, nói đi nói lại đều là mấy người quen.

Còn chưa đợi ta cảm khái xong, đã đến bờ sông. Vén rèm lên liền thấy, cả bến tàu vốn êm đẹp lại lặng ngắt như tờ, chiếc thuyền rồng lấp lánh ánh vàng lẳng lặng đậu ở bên bờ, thị vệ trên thuyền đều quỳ, bên bờ còn có quan lại dân chúng quỳ đậy, cho nên tiếng bước chân của đám gia đinh và thị vệ, tiếng leng keng của xe ngựa lập tức phá vỡ sự yên tĩnh lúc này. Giờ phút này đám người đang quỳ rối rít lặng lẽ dời qua hai bên, bọn thị vệ dừng lại cách bờ sông không xa, quỳ xuống. Mặc cho xe ngựa của ta đinh đinh đương đương chạy nhanh đến trước bến tàu mới dừng lại. Trần Nhất đánh xe, Trần Nhị đã sớm quỳ xuống, Uý Lam, Lục Ngạc một trái một phải nhảy xuống, sau đó lưu loát đỡ ta và trưởng công chúa xuống xe, mới vừa xuống xe, liền cảm thấy tất cả người đang quỳ đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc chúng ta xuống xe, bóng dáng vàng óng ánh trên thuyền rồng cũng xuống thuyền.

Khi ta và trưởng công chúa sửa sang lại xiêm áo chuẩn bị hành lễ thì bóng dáng cao lớn cao ngạo vàng óng ánh đó không sớm không muộn vừa đúng đi tới trước mặt, vừa đúng giữ chặt ta đang muốn hành lễ, ta không dám cho rằng là do tâm tình hắn không tệ, quỷ đều nhìn ra được giờ phút này hắn cực kỳ khó chịu, nhất là sức lực hắn dùng để nắm tay ta, má ơi, nếu không phải có nhiều người, ta thiếu chút đã kêu đau rồi.

Mặt Hoàng Đế Gia Tĩnh không vui, rốt cuộc mở thánh khẩu: "Không cần đa lễ, đều dậy đi." Tất cả mọi người được giải thoát chầm chạp bò dậy. Cho dù là ai quỳ trên mặt đất một canh giờ cũng không thể vui vẻ.

Nhưng mà tâm tình ta vẫn rất buồn bực, là do nam nhân trước mặt này ảnh hưởng. Giờ phút này Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ vĩ đại nhất Đại Hán triều đang dùng bộ mặt không có cảm xúc nhìn chằm chằm ta, tức giận thỉnh thoảng thoáng qua trong mắt như đang tố cáo ta không đúng.

Hoàng đế rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Thấy vận may không tốt, ta và hắn lại còn giằng co, không nóo câu nào thì thật không tốt. Ta ho một tiếng, chú ý bốn phương nói: "Ừ.... Hôm nay thời tiết tốt!" Nói xong chính mình cũng khi dễ mình, quả nhiên là nói nhảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play