Ngự Hạo Thiên ngửa đầu nhìn phía chân trời, ánh trăng vẫn đẹp như
trước nhưng cảnh còn người mất, mím môi đứng dậy. Hắn không mục đích đi
về phía ánh trăng trong rừng mai, gió lạnh thổi tới vết máu đã đông trên ngón tay. Bàn tay to chậm rãi nắm lại, dừng chân. Quay đầu nhìn về
phiến rừng kia, nơi đó nàng đã từng cười mà chạy đến, chuông bạc ở chân
linh đang, vày trắng dài tung bay trong gió.
Khóe miệng vô ý nổi lên nụ cười, nhớ rõ, lúc đó hắn nghĩ sau này mình sẽ thật sự hạnh phúc, cũng từng nghĩ mọi kế hoạch của mình đã là rất
tốt, thậm chí sớ tấu cũng đã viết xong. Hắn nghĩ rằng lấy danh nghĩa nạp sườn phi mà cầu hoàng huynh ban cho nữ tử tự nhân là Tiêu Đồng kia (mời xem lại chương 7 Hoa mai lâm hải). Tuy rằng lúc ấy hắn cũng nghĩ nàng
chỉ là tùy tiện nói bừa một cái tên mà thôi. Nhưng không ngờ rằng nàng
lại là hoàng tẩu của mình….. Lần tế điện ấy đã phá hủy tất cả những suy
nghĩ tốt đẹp của hắn,
Ý cười đọng lại trong gió lạnh như băng. Nơi nàng đã đứng kia lại
thành khoảng không, tựa như sự trống rỗng trong lòng hắn bây giờ. Thật
lâu, không thể chạm đến, không thể nhìn được nhưng vẫn chân thật tồn
tại.
Năm Mộ Tuyết sáu tuổi, Mộ phu nhân đã qua đời mà chết. Nhưng có lẽ
thật sự trời ca chiếu cố Mộ thị, khiến cho Mộ Tuyết còn nhỏ mà đã trổ mã như phù dung tinh thuân, đôi mắt trong suốt thiên chân vô tà như sao
sáng trên trời khiến ai thấy cũng yêu. Nhưng năm ấy, cô gái hồn nhiên
này, trong một đêm khuya ngủ trong khuê phòng kêu lên một tiếng thê
lương. Từ đó về sau, dung nhan khuynh thành không còn tồn tại.
Đêm đó, ánh trăng vẫn soi sáng như trước. Hắn nhìn ngọc trâm mẫu đơn
hoàng huynh gắt gao nắm trong tay đứng ở trong phòng tối đen như mục.
Đôi mắt như đầm nước sâu cất chứa một cảm xúc mà người ta không thể thấy rõ. Hoàng huynh đứng thẳng đó, vết máu trên ngọc trâm dính lên ngoại
bào của hoàng huynh khiến cho hắn trông như ma quỷ.
Mộ Tuyết bưng mặt, vết máu tràn đầy chiếc giường trắng như tuyết.
Nàng mở to mắt, hoảng sợ nhìn hoàng huynh, thân mình như thủy tinh sắp
bị phá vỡ, run rẩy trong không khí. Đôi môi hồng đã dần tái nhợt nhưng
hoàng huynh không để nàng hỏi bất kì điều gì, mở cửa sổ mà phi thân bay
ra.
Mộ Tuyết sáu tuổi đã từng vào hoàng cung hai lần. làm gì có chuyện
nàng không nhận ra đó là hoàng huynh? Khi đó hắn nghĩ Mộ Tuyết nhất định sẽ nói việc này cho Mộ Thiết Vân. Nhưng càng lúc càng lớn, cái tên Mộ
Tuyết đã dần dần phai nhạt. Cho đến mấy năm trước, trong hội đèn lồng
nguyên tiêu ở kinh thành, có một nữ tử vô cùng xấu xí nhưng lại đoán
đúng được hết những câu đố. Thanh danh nàng vang dội, hắn và hoàng huynh mới lại nghe đến cái tên Mộ Tuyết này. Mà trùng dương năm đó, hắn cải
trang lại gặp được cô gái sáu tuổi năm xưa.
Rũ mi, Ngự Hạo Thiên nắm chặt sáo trúc trong tay. Nhanh như vậy, hắn
nhớ rõ năm đó khi hoàng huynh nghe đến cái tên này, vẻ mặt như vô cùng
khó xử lại không muốn nhắc đến. Sau đó, ngày thứ hai, hắn cùng Mộ Tuyết
gặp gỡ, mượn được cơ hội mà chiếm được phương tâm (tâm hồn đẹp) của
nàng, rồi sau đó, hắn cùng hoàng huynh đứng trước cửa chùa gặp Mộ Tuyết.
Hắn không quên được ngày đó, Mộ Tuyết một thân tố khiết, thần sắc bất an đứng đợt trước chùa miếu. Nàng tựa như hoa sen thánh khiết, khiến
trước mặt hắn như là một vật tinh thuần, Nhưng thần sắc khiếp sợ giống
như đóa hoa chỉ cần chạm vào sẽ héo rụng. Khăn che mặt nhè nhẹ run, đứng trước mắt hắn lại lóe ra sự tự ti.
- Mộ tiểu thư thích hoa mai?
Ngự Hạo Thiên khóe mắt mỉm cười. Lần này nói chuyện với nhau, mặc dù
không thể cảm nhận được nàng là nữ tử đa tài nhưng lại là lần đầu tiên
nói chuyện với một nữ tử vui vẻ như thế, vì thế trong lòng hắn có mấy
phần hảo cảm với nữ tử trước mắt.
Mộ Tuyết mím môi nhẹ cười, không hề tỏ vẻ tiểu thư khuê các. Nàng kéo váy đi xuống bậc thềm, cùng hắn sóng vai đi xuống đường, ôn nhu nói:
- Tam Vương gia hiểu lầm, Mộ Tuyết khôngmchỉ yêu thích mai. Mà là yêu thích bách hoa, nhưng Mộ Tuyết sinh lúc hàn mai nở rộ. Cho
nên thuở nhỏ, gia mẫu thêu rất nhiều khăn lụa hoa mai. Mà Mộ Tuyết vì
nhớ mẫu thân mà đặc biệt yêu mai.
Ngự Hạo Thiên cười vui, cũng không nghĩ hoàng huynh đột nhiên xuất
hiện. Hơn nữa hai mắt bình tĩnh nhìn Mộ Tuyết, rồi trầm thấp, lãnh đạm
hỏi:
- Tại hạ mạo muội xin hỏi sinh nhật của Mộ tiểu thư
Lúc ấy, Mộ Tuyết ngây người, mà hắn trở tay không kịp. Nhưng vẫn là
Mộ Tuyết hoàn hồn trước, mặc dù có chút bực tức nhưng vẫn đoan trang thủ lễ, mềm nhẹ trả lời:
- Tiểu nữ sinh lúc mùng một, tháng chạp năm thứ 31 Hoàng
Nguyệt quốc Thiên triều Lăng đế. Không biết công tử có gì chỉ giáo?
Đột nhiên, hoàng huynh như cứng đờ, mâu quang trầm xuống như đang
tính kế gì đó. Càng như là không dám tin, rồi sau đó, sâu kín nói:
- Không có gì, chỉ vì sinh nhật của Mộ tiểu thư và một cố
nhân của tại hạ quen biết khá giống (Bạn RED ơi, đây là một manh mối của câu hỏi chương trước của bạn)
Lúc ấy hắn hơi nghi ngờ. Nghĩ lại trong hoàng cung, bất luận là triều thần, trưởng bối hay tần phi hậu cung đều không có ai sinh tháng chạp.
Nhưng hắn chỉ trâm tư không nói. Lại vô ý nhìn thoáng qua khăn lụa trong tay Mộ Tuyết lập tức nhớ lại bức họa trên tay hoàng huynh vẽ Minh
Nguyệt quý phi: Tuyệt bút ghi lại mùng một tháng chạp cũng chính là sinh nhật của Thánh Tổ Quý phi Tần thị Minh Nguyệt.
Sau đó, hoàng huynh cũng không bảo hắn đưa đi gặp Mộ Tuyết nữa. Mà
hắn cũng không có chút tưởng niệm gì với nàng. Nhưng không ngờ, ba ngày
sau, hạ nhân trong Vương phủ lại trình cho hắn một bức hoa tiên nặc
danh, trên đề khoản chỉ viết hai chữ “tư quân”. Nét chữ xinh đẹp lộ rõ
là của nữ tử thanh tú, ngượng ngùng. Nhưng hai chữ đó lại rất lớn mật.
“tư quân”, hắn không khỏi bật cười. không nghĩ nữ tử nhát gan lại vết ra hai chữ vi phạm nữ đức như vậy, nhưng trong lòng hắn lại thêm mấy phần
hảo cảm với nàng.
Ngày ấy, hắn suy nghĩ hồi lâu sau, cũng không vội hồi âm. Hắn trình
một tấu chương lên cho hoàng thượng. Nếu vị trí Tam vương phi không có
người ngồi thì nữ nhân này cũng không phải là không tốt.
Viết xong tấu chương sau, hắn rất tin tưởng hoàng huynh sẽ tứ hôn, dù sao nữ tử kia hoàng huynh vô cùng chán ghét, lại tìm mọi cách hại nàng. Nay nếu nàng thành thê tử của hắn, ở lại vương phủ, vĩnh viễn không
bước vào hoàng cung một bước chẳng phải là đẹp cả đôi đường. Vì thế, hắn vui vẻ cầm chiếc khăn lụa đẹp do mẫu hậu ban tặng, đề bút viết xuống
hai câu thơ, cất vào phong thư của nàng, dưới hai chữ “tư quân” kia hắn
viết thêm hai chữ “niệm khanh” (nhớ chàng, nhớ nàng)
Có lẽ là năm đó tuổi trẻ xúc động, có lẽ là thật sự không nhìn thấu
tâm tư của hoàng huynh. Hắn thật không ngời, ngay hôm sau ngày hắn trình tấu chương, bách quan đồng tấu Mộc Thành Khí mưu phản. Khi đó, hắn chỉ
nghĩ chuyện tứ hôn sẽ kéo dài vài ngày, dù sao cũng là Mộc thị có
chuyện, hoàng huynh lại sủng ái Quý phi Như Nguyệt. Cho nên, chỉ có thể ở trong vương phủ chờ đợi. Nhưng hắn không ngờ, biến cố lớn trong triều
ngày đó, cũng là lúc vận mệnh hắn biến chuyển.
Một ngày kia, mấy trăm người Mộc thị bị kéo đến Võ môn xử trảm. Nghe
nói chỉ duy nhất Mộc Vân Mộc Như Tiên từ nhỏ đã lên núi bái sư là không
bị chém vì Ngự Lâm quân không biết tìm nữ tử này ở đâu nên cũng bỏ qua.
Ngày đó, rất đáng sợ, hắn suốt đêm chạy vào hoàng cung, không nghĩ
vừa đến Huyền Vũ môn thì nghe thấy tin Mộc thị Quý phi Như Nguyệt bị
truất quý phi vị, lại bị hoàng huynh ban uống “tàng hoa hồng’ đuổi vào
lãnh cung.
Lúc ấy, hắn có thể nói là kinh hồn táng đởm, không thể tin được hoàng huynh lại xử trí nữ tử mình sủng ái như vậy, lại còn giống Minh Nguyệt
Quý phi đến chín phần. Nhưng hắn còn chưa đến Ngự Thư phòng đã bị mấy
chục ám vệ ngăn lại, bị bắt uống một chén thuốc. Vì thế, sau khi mất trí nhớ, ba năm liền vẫn bị nhốt trong “Hồ tâm tiểu trúc”.
Mới mất trí nhớ, hắn chỉ cảm thấy mê mang mà hoàng huynh cũng không
hề ngăn cấm hắn không được đi vào hậu cung hay cấm địa nào cho nên hắn
rất thư nhàn. Đôi lúc hắn sẽ đi thăm hoàng hậu và vài vị tần phi, nhưng
cứ lâu như thế lại cảm thấy phiền muộn. Nhưng một ngày nọ, lại thấy rất
nhiều cao tăng đi vào Tẩm tâm cung, trên tay mỗi người là pháp khí mà họ không rõ.
Không biết vì sao, trong lòng hắn thấy bối rối và bất an, vì thế liền sau người truyền Tần An lập tức đến gặp hắn. Nhưng Tần An đến cũng
không cho hắn thêm được tin tức gì. Dù Tần An bình thường đi theo hoàng
huynh nhưng chuyện hắn biết được cũng không nhiều. Hơn nữa, hắn vô cùng
trung tâm, sẽ không đi dò đoán ý vua, mà cũng chính vì như thế mà Tần An mới có thể bên cạnh hoàng huynh hơn mười năm.
Manh mối bị đứt mà hắn cũng thức thời không dám thăm dò. Nhưng sự bất an trong đầu càng lúc càng tăng. Sau mấy ngày, trong cung hình như tản
ra ít lời đồn. Nhưng mấy ngày sau hắn vô tình bị nhiễm phong hàn nên
cũng không có tâm trí nào mà để ý. Dù sao hậu cung cũng là nơi thị phi,
những lời đồn đại cũng không phải là trong yếu.
Nhưng sau đó, vô duyên vô cớ hắn lại có thêm một Vương phi. Tuy rằng, hắn không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, nhưng công chúa này hắn vẫn biết.
Nàng vốn sẽ được gả cho hoàng huynh thành Quý phi nhưng hoàng huynh lại
ban nàng cho mình.
Trong đế đô vẫn nói lời đồn đại gì đó nhưng hắn vì đột nhiên có thêm
một thê tử này mà không buồn quan tâm. Hắn là Thiên triều tam Vương gia, nhưng lại bị cấm cư ở Hồ Tâm tiểu trúc ở sâu trong Ngự hoa viên. Tuy
rằng đây cũng là một tòa cung điện xa hoa nhưng lại là tòa cung điện u
tính nhất “Trường Khanh điện”, lại là nơi cấm cư của Vương gia bị mất
trí nhớ, như thế có phải là hơi quái dị.
Hắn vẫn muốn tìm một cơ hội hỏi hoàng huynh, nhưng hoàng huynh bận
rộn chính vụ nhờ người nói lại với hắn rằng hắn ở ngoài cung bị người hãm hại mà mất trí nhớ. Nay ở lại ‘Trường Khanh cung’ để an tâm dưỡng
bệnh, chờ Hoàng Thượng phải ám vệ tìm được phương thuốc giải thì sẽ trở
về vương phủ. Vì thế hắn tin, cứ yên bình ở trong rừng hoa mai ba năm.
Canh ba, tiếng thanh la vang lên. Ngự Hạo Thiên có chút mệt mỏi dựa
lên lan can, truyện cũng rối tung tất cả hiện lên trước mắt. Không ngời
khi quay đầu lại, giai nhân đã qua đời.
Mà nay, hắn cũng đã biết những bí mật năm đó. Nhưng lại kinh hãi
không muốn nhận tiếp nhận những thuyết quỷ thần kia. Thì ra, những cao
tăng vào Tẩm tâm cung ba năm đó đúng là đến niệm kinh bày chú. Bởi lẽ,
hoàng huynh tìm được một tờ giấy viết khoa đẩu văn tư màu vàng từ đời
Thánh tổ để lại, nghe nói tờ giấy đó có thể gọi về người giải bùa chú
trên người hoàng huynh. Mà hắn thì vẫn không hề hay biết đó là lời
nguyền rủa thế nào.
Mới đầu cảm thấy hoang đường, nhưng là khi hoàng huynh cho hắn khôi
phục trí nhớ, nhớ đến chuyện của Mộ Tuyết. Nhớ tới sau khi Mộ Tuyết vào
cung không hề giống với nàng trước kia. Lúc này, hắn thật sự tin cái gì
gọi là thuyết chiêu hồn. Nhưng hắn lại phát hiện Mộ Tuyết mà mình thật
sự yêu lại không phải là Mộ Tuyết khi trước. Trong lòng lại đau đớn vô
cùng, dù sao, Mộ Tuyết đã qua đời.
Hắn như tự khuyên giải an ủi chính mình, có lẽ hoàng huynh nói là
thật, nhưng vì sao sau khi Mộ Tuyết vào cung đã hơn ba tháng, bệnh của
hoàng huynh vẫn không khỏi hẳn mà tinh thần mỗi ngày lại càng sa sút.
Hắn chưa bao giờ thấy hoàng huynh như khi Mộ Tuyết rơi xuống vách
núi, ngã vào đầm băng. Sinh mệnh của hoàng huynh như theo nàng mà đi
mất. Cánh tay vốn nắm chặt tay nàng đã bị tứa đầy máu tươi nhưng hoàng
huynh vẫn không nhúc nhích. Chỉ có một điều duy nhất khiến hắn nghĩ
hoàng huynh còn sống chính là nước mắt hoàng huynh tuôn rơi, cùng với
một câu nói như từ đáy lòng mà nói ra:
Hoàng huynh hận Mộ Tuyết, hận đến chính mình đứng ở vách núi như hòn
Vọng thê, hận đến bệnh nặng hôn mê suốt mấy ngày nhưng trong cơn mê lại
không ngừng gọi Minh Nguyệt, hận đến nửa đêm lại bừng tỉnh thức dậy.
Hận một người so với nhớ một người lại càng đau khổ. Giờ phút này,
nhìn hoàng huynh tiều tụy như vậy, hắn rốt cuộc có thể hiểu vì sao người ta nói tình yêu có thể khắc sâu đến “vì người ấy mà tiều tụy khô héo”
Một nhánh cỏ tương tư, một giọt máu đào. Hai người hòa rượu cùng
uống. Đây là truyền thuyết bách bộ toái tâm trong giang hồ. Là một loại
tương tư nhưng không thành kết quả. Sẽ thành Hận độc dược. Nghe nói,
người uống rượu này sẽ không tự chủ được mà muốn tới gần người đưa rượu, cho dù ý chí kiên định cũng không thể rời xa 100 bước, nếu không sẽ bị
đau tim đến chết, lại càng nhớ nhung. Cách giải duy nhất là dựa vào máu
của người đó hoặc là hai người hoan ái.
Vì một nữ tử tâm cơ làm hậu cung đảo loạn, đến cả hoàng tự trong bụng cũng đem thành quân cờ mà hoàng huynh lại đau lòng như thế. Hoàng huynh đã dùng đến phương thức hèn mọn đó để giữ lại nàng, thậm chí làm cho
nàng không hề phát hiện mà uống Hận độc dược đó. Lại không tiếc mà lợi
dụng Như Nguyệt vốn hết lòng yêu hắn để diễn vở “Bá vương biệt cơ”.
Nhưng nữ tử kia sau khi uống rượu độc đó lại lựa chọn cách “sinh bất
thành song, tử không phân thủ”. (đây là giải thích cho lần ban rượu độc)
Có lẽ đây là thứ mà nhà Phật gọi là Oan nghiệt
Trong Tẩm tâm cung, đèn đuốc hôn ám, ba tháng trước một hồi tàn sát
đẫm máu đã tiêu tán đi. Nhưng từ đó về sau lại trở nên tịch liêu, u ám.
Tần công công nghe nghe thấy tiếng trống điểm canh ba, thất thần nhìn Trường sinh điện đã sớm tắt ánh nến, trong lòng không hiểu có cảm giác
gì. Hoàng thượng có thật sự là đã ngủ?
Ba tháng, mỗi ngày đều như thế, ánh nến trong Trường sinh điện đã
sớm tắt. Nhưng đến sáng hôm sau, khi hắn mang triều phục vào lại chỉ
thấy Hoàng thượng nửa nằm trên long ỷ, ngơ ngác nhìn chăn nệm đã bị Đức
phi chặt đứt, trong tay nắm chặt ngọc trâm mẫu đơn rơi trong rừng mai
hôm ấy. Tần An biết, đó là thứ trang sức duy nhất mà mẫu phi của Hoàng
thượng lưu lại. Mà lúc Đức phi mang thai, Hoàng thượng lại đem cả chiếc
lược ngà khắc phượng tự tay mình điêu khắc và ngọc trâm này cho Đức phi.
Nhẹ thở dài một hơi, Tần An không khỏi lắc lắc đầu, việc này đều đã trôi qua, có nhớ lại Đức phi cũng không trở về, nếu không..
Tần công công nghĩ đến thất thần. Đột nhiên chính hắn cũng cảm giác
cô tịch rất nhiều. Đã ba tháng không nhìn thấy Tiêu Đồng và Lí công
công, không nghĩ tới một hồi biến cố, người nên đi cũng đi mà không
nên…. tất cả đều chết!
Đây là hậu cung, tựa hồ mãi mãi không thay đổi quy luật minh tranh ám đấu. Không có máu tươi tràn trề nhưng lại là một chiến trường vô cùng
xa hoa. Âm mưu và tình yêu ở chốn này như chiếc võng của con nhện độc,
những người bị cuốn vào ai cũng không tìm thấy đường thoát, chỉ có thể
đến chết mới ngừng giãy dụa.
Nhắm mắt lại, Tần công công đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên
nghe được trong tẩm điện có tiếng nỉ non: “Minh Nguyệt” khiến hắn cứng
đờ người. Muốn quay đầu lại nhưng trong lòng trầm xuống, thở dài, quay
người bước đi.
Ba mươi ba tầng trời, cao nhất là Ly Hận (hận xa cách) điện
Bốn trăm bốn mươi bệnh, đau nhất cũng là bệnh tương tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT