Chính ngọ, Minh Nguyệt rời khỏi rừng hoa
mai, đứng gần giếng nước trong ngự hoa viên mà trong lòng nặng nề đến
cùng cực. Nàng ngửa đầu nhìn trời, gió lạnh chợt nổi, sắc trời hôn ám,
gió thổi những chiếc lá vàng bay lên cùng những cánh mai vàng giống như
trời đang đổ mưa, mùi hoa mai thơm ngát.
Khẽ thờ dài, trong không khí rét lạnh lưu giữ mấy phần nhiệt khí, nàng xoay người bước đến hành lang, vịn tay lên cột gỗ sơn hồng, vòng tay dương chỉ bạch ngọc va chạm tạo nên tiếng
leng keng, bước lên thềm đá, chậm rãi đi về phía Ngưng Tuyết cung.
Tiêu Đồng đứng ở cửa Ngưng Tuyết cung
nhìn xung quanh đầy lo lắng. Mảnh đất nho nhỏ suýt nữa thì bị ba tấc sen vàng của nàng dẫm nát. Đến khi thấy Minh Nguyệt xuất hiện trước cửa
lớn, Tiêu Đồng suýt rớt nước mắt.
Xem ra là đã có người đến Ngưng Tuyết cung thị uy.
Tiêu Đồng đang cười trầm mặt xuống, vạn phần ủy khuất nói:
- Tiểu thư, Âu Dương Chiêu dung đến đây, còn tát Đông Nguyệt.
Bước chân chậm lại, Minh Nguyệt khẽ
nhướng mày nhìn khuôn mặt Tiêu Đồng vừa tức giận, vừa ủy khuất. Nàng lấy khăn tay nhẹ lau nước mắt cho Tiêu Đồng, giọng nói lạnh lùng:
- Chỉ là một Chiêu dung nho nhỏ dựa vào đâu mà kiêu ngạo thế?
Thì ra kẻ khó đối phó nhất không chỉ là Hoàng hậu và Hiền phi có dã tâm kia.
- Âu Dương Chiêu dung là muội
muội của Hoàng hậu, xưa nay kiêu ngạo. Nhưng nghe nói nàng cầm kì thi
họa không gì không giỏi, rất được thánh sủng cho nên…
Nói xong, Tiêu Đồng dần dần nhỏ giọng vì ở cửa cung Ngưng Tuyết đã xuất hiện một nữ tử đẹp đẽ sang trọng được quần tinh ủng nguyệt (ngàn sao đỡ trăng) mà tiến đến.
Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy
nữ tử kia khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt lanh lợi, môi khẽ nhếch hàm chứa
sự châm chọc lạnh lùng, một thân hồng bào càng khiến người thêm phần nhu mì xinh đẹp, tay khẽ vung lên để lộ sự quyến rũ. Dù khuôn mặt kia không đẹp như Hoàng hậu nhưng lại hơn ba phần khí thế áp đảo người.
Hay cho một nữ tử xinh đẹp như tùng trung bách hoa (cây tùng giữa trăm hoa), Minh Nguyệt trong lòng có vài phần
kính nể. Nữ tử này không ngại hậu cung hoa lệ lại yếm trá, có thể độc
lập như vậy. Âu Dương Hồng Ngọc nhìn Minh Nguyệt, sự châm chọc khinh
thường khi ánh mắt giao nhau bỗng biến mất, theo sau dâng lên vài phần
nghi hoặc, lúc này thần sắc chăm chú tìm hiểu giống như không xác định
rõ. Chân ngọc bước xuống thềm đá, đôi hài tơ vàng thêu hoa đạp trên nền
đất lạnh băng, tiếng nói thanh thúy, lạnh lùng vang lên:
- Thì ra đây là đệ nhất tài nữ kinh thành, tiện thiếp may mắn gặp mặt
Minh Nguyệt cười khẽ, đôi mắt trong suốt không nhìn ra điều gì, ôn nhu đạm mạc nói:
- Từ lâu được nghe phương danh của Âu Dương Chiêu dung, hôm nay có thể gặp thật đúng là phúc của Mộ Tuyết
Ánh mắt Âu Dương Hồng Ngọc khẽ động, đôi
ngọc thủ trắng nõn có chút mất tự nhiên nắm chặt lại. Mộ Tuyết khi dâng
trà nàng không đến trình diện. Nhưng hôm nay gặp, nàng chỉ nhìn qua cũng thấy Mộ Tuyết trước mắt cùng với Mộ Tuyết trong lời đồn có sự khác biệt cực lớn. Khó trách Hoàng hậu lo lắng như vậy, tự mình đến Trùng Dương
cung muốn nàng đến đây thị uy.
Minh Nguyệt nhìn ra sự nghi hoặc trong
mắt Âu Dương Hồng Ngọc, nàng chớp nhẹ đôi mi, nhìn hai cung nữ cùng thái giám theo bên người Âu Dương Hồng Ngọc. Hai cũng nữ kia đứng trong gió
lạnh cũng không chút run rẩy mà tên thái giám đứng hèn mọn bên cạnh cũng có một khí thế cao ngạo.
Mi dài chớp chớp, một nữ tử trí tuệ lại
đã có chuẩn bị mà đến, chắc là hôm nay nhất quyết hạ oai phong của nàng. Nhưng Minh Nguyệt lại ngẩng đầu, môi đỏ ẩn dấu trong khăn che mặt khẽ
mỉm cười, một nữ tử thanh cao cũng không phải là khó đối phó.
- Tiêu Đồng, mời Chiêu dung nương nương vào điện nghỉ tạm, mang trà lên
Rồi sau đó bước lên thềm đá cùng Âu Dương Hồng Ngọc đứng đối diện, ánh mắt trong suốt, ôn nhu nói:
- Nếu Âu Dương Chiêu dung không ngại, mời vào đại điện ngồi một chút
Rồi sau đó ánh mắt lạnh lùng nói:
- Nghe nói tỳ nữ của bản cung đắc tội Chiêu dung, xin Chiêu dung nương nương chớ so đo cùng một tiện tỳ,
bản cung xin tạ ơn
Nói xong xoay người đi vào đại điện không để ý Âu Dương Hồng Ngọc ngạc nhiên trố mắt.
Một Đức phi cao cao tại thượng gọi một
Chiêu dung nho nhỏ là nương nương, ra vẻ khúm núm, nhưng ngôn từ uyển
chuyển lại mang theo một tầng ý nghĩa khác. Điều này khiến cho Âu Dương
Hồng Ngọc luôn trí tuệ được quân vương tán thưởng lại có chút trở tay
không kịp.
Nàng xoay người nhìn bóng Minh Nguyệt, ánh mắt thoáng qua sự nghi ngờ rồi nói:
- Không cần, tiện thiếp hôm nay đến bái phỏng Đức phi nương nương một chút thôi. Giờ đã là buổi trưa, xin phép cáo từ
Dứt lời phúc thân rồi tiêu sái bước đi.
Tiêu Đồng mang trà ra đã thấy Âu Dương Hồng Ngọc rời đi, có chút bực mình nhìn Minh Nguyệt nói:
- Tiểu thư, Âu Dương Hồng Ngọc đã kiêu ngạo sao tiểu thư còn đối đãi như thế
- Ngự Hạo Hiên đến tột cùng là một đế vương thế nào?
Tiêu Đồng ngạc nhiên, vài lần muốn mở
miệng nhưng lại nhịn xuống. Nàng nghi hoặc nhìn hoa mai phiêu linh ngoài cửa. Tiểu thư rõ ràng nhìn Âu Dương Hồng Ngọc sao lại đề cập đến Hoàng
thượng
Đang nghĩ lại nghe Minh Nguyệt nói:
- Tiêu Đồng, ngươi nói Hoàng thượng có phải là một người háo sắc?
- Ơ?
Tiêu Đồng ngẩn ra rồi nhíu chặt đôi mày, bất bình nói:
- Việc này cần gì phải nói, Hoàng thượng sủng ái nhất không phải là đại tiểu thư sao?.
Hậu cung này ai chả biết Thục phi phi yêu mị được ân sủng.
Minh Nguyệt nhẹ cười bước vào điện, thản
nhiên ngồi trên ghế quý phi, bưng lên một ly trà nhấp môi uống một ngụm, bàn tay trắng nõn gõ gõ mặt bàn.
- Nếu Ngự Hạo Hiên thật sự sủng
ái Mộ Từ thì Mộ Từ sao chịu nghe lời ta? Huống chi Âu Dương Hồng Ngọc
vừa rồi là một nữ tử trí tuệ tuyệt đỉnh, chỉ có Hoàng hậu mới có thể sai khiến, nghe nói nàng rất được lòng vua, làm sao có thể đây?
- Trong hậu cung này, nhân vật
lợi hại nhất có lẽ là Hiền phi nhưng người thứ hai tuyệt đối là Âu Dương Hồng Ngọc, còn Hoàng hậu cũng như Mộ Từ, cơ bản chỉ có danh hão mà thôi
Minh Nguyệt nhíu mắt:
- Nếu nến long phượng thực sự là của Hiền phi thì nữ nhân này chắc chắn có dã tâm xưng hậu.
Tiêu Đồng nghe những lời nói này của Minh Nguyệt mà sợ tới há hốc mồm, mắt chằm chằm nhìn Minh Nguyệt, lắp bắp nói:
- Vậy, vậy phải làm thế nào? Tiểu thư, có phải chúng ta chết chắc rồi?
Minh Nguyệt nhìn bộ dạng ngu ngốc của
Tiêu Đồng mà có chút buồn cười, ngón tay mảnh khảnh chấm nước trà viết
lên bàn tên mấy nữ tử: Hoàng hậu, Âu Dương Hồng Ngọc, Hiền phi, Thục phi phi bốn người.
Tiêu Đồng vẻ mặt quẫn bách không hiểu rõ.
Minh Nguyệt chỉ vào chữ Hiền phi nói nhỏ:
- Hiền phi là nữ tử hoàng thượng tín nhiệm nhất nhưng nàng lại muốn thành Hoàng hậu.
Tiêu Đồng gật đầu.
Minh Nguyệt cười khẽ:
- Vậy nàng ta so với Âu Dương Hồng Ngọc thì thế nào?
Tiêu Đồng như ngộ đạo vội hỏi:
- Ý của tiểu thư là làm cho Âu Dương Hồng Ngọc đối phó Hiền phi?
- Tiêu Đồng thông minh lắm!
Minh Nguyệt điểm lên chóp mũi Tiêu Đồng cười nói:
- Âu Dương Hồng Ngọc là thân muội của Hoàng hậu, bất kể là nàng có quyết tâm xưng hậu hay không thì đầu
tiên cũng cần cùng Hoàng hậu liên hợp đối phó Hiền phi, từ đó, chúng ta
tất nhiên bớt đi một mối họa có thể có thời gian yên ổn qua ngày.
- Nếu như đối phó Hiền phi chỉ cần Âu Dương Hồng Ngọc là đủ, như vậy…
Minh Nguyệt khẽ vê đôi hoa tai trân châu cười nói tiếp:
- Hậu cung này chắc chắn còn có cao nhân ẩn mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT