Canh ba, tiếng trống canh điểm, tiếng sét đánh theo mưa đêm mông lung truyền đến.
Trong lãnh cung, một ngọn nến leo lét, càng thêm lạnh lùng, tiêu điều, mưa phùn từ mái hiên rơi xuống, làm bệ cửa sổ cũng ướt.
Trong phòng hỗn độn rách nát, Tiêu Đồng váy dài xanh biếc đứng trước
giường nhìn Như Nguyệt, nhìn dung nhan xinh đẹp lại tái nhợt của nàng,
cầm chiếc lược ngà voi khắc phượng đặt vào tay Như Nguyệt. thấp giọng
nói:
- Như Nguyệt tỷ tỷ, đây là thứ Hoàng thượng ban cho tiểu thư, tiểu thư muốn ta mang đến tặng tỷ.
Dung nhan tái nhợt của Như Nguyệt không một chút huyết sắc, tóc đen
xõa xuống vai, đôi mắt nhìn xuống, nhìn chiếc lược ngà khắc phượng trong tay Tiêu Đồng, đột nhiên trong mắt như có sương mù. Nàng vội giật lấy, lệ chảy dài, mạnh mẽ nhìn Tiêu Đồng, nức nở nói:
- Tiên Nhi, ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái này Hoàng thượng đưa cho Mộ Tuyết?
Giọng Như Nguyệt khàn khàn, đôi mắt xinh đẹp lóe ra sự bối rối, không thể tin được, bàn tay cầm lược run run, môi tái nhợt cắn chặt,
Tiêu Đồng có chút không hiểu, không biết nên làm thế nào, nàng lấy khăn lụa lau nước mắt cho Như Nguyệt, an ủi:
- Như Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy, không phải chỉ là một cái lược thôi sao? Có cái gì quý.
Chỉ là một cái lược tiểu thư không cần sao Như Nguyệt tỷ tỷ lại thương tâm như thế.
- Khi còn thiếu niên, tình không biết từ đâu mà đến chỉ nghĩ cuối cùng sẽ tươi đẹp
Như Nguyệt đột nhiên rơi nước mắt nỉ non nói, nàng đột nhiên nhắm mắt lại, vẻ mặt đau thương khiến Tiêu Đồng và Xảo Nhi đang đứng gác ngoài
cửa cũng không nhịn được mà khóc theo, không biết vì sao nàng lại thương tâm như thế.
Như Nguyệt cầm chặt cây lược chậm rãi nhìn nó, hoảng hốt nhớ lại ba
năm trước kia, tận mắt thấy hắn tỉ mỉ điêu khắc từng đao, từng đao.
- Hoàng thượng, đây là cho Như Nguyệt sao? (hơ tưởng bở)
Như Nguyệt một thân tố khiết, rúc vào lòng đế vương, khuôn mặt xinh
đẹp mềm mại, si ngốc cười, bàn tay trắng nõn vỗ về vế khác, nhíu mày,
nghi hoặc nói:
- Hạo Hiên, sao chiếc lược này chỉ khắc đuôi phượng.
Cho tới giờ nàng còn chưa nhìn thấy đồ trang sức nào chỉ khắc một
nửa. Tuy rằng đuôi phượng kia xinh đẹp động lòng vô cùng nhưng lại khiến người ta cảm giác không trọn vẹn, không phù hợp.
Ngự Hạo Hiên ôn nhu cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp không cần son phấn của Như Nguyệt, nhỏ giọng nói:
- Đợi đến lúc, tự nhiên trẫm sẽ khắc trọn vẹn,
Rồi nhắm mắt hôn lên trán Như Nguyệt, sau đó kéo nàng vào lòng.
Như Nguyệt cười mềm nhẹ, bàn tay trắng nõn để trước ngực đế vương,
ánh nến tắt, gió nhẹ lay động thổi bay vạt áo hai người. Tóc Như Nguyệt
bay phất phơ trong gió, đẹp mông lung.
Bỗng nhiên, Như Nguyệt như là nhớ tới cái gì, làm nũng cười khanh khách, ôm cổ đế vương, nghịch ngợm nói:
- Hạo Hiên, Như Nguyệt muốn cùng Hoàng thượng ở tại Trường
Sinh điện, Như Nguyệt không muốn mỗi ngày một mình đợi người ở Vị Ương
điện
Nàng không hiểu vì sao, từ sau khi đại hôn, đế vương sủng nàng,
thương nàng, thậm chí cho phép nàng gọi tên hắn, nhưng lại không cho
phép nàng bước vào Trường sinh điện mà bản thân hắn sẽ không ngủ lại Vị
Ương điện qua đêm.
Mâu quang đế vương hơi đình trệ, đẩy tay Như Nguyệt ra, đứng dậy đi
về phía cửa sổ, mâu quang thâm trầm nhìn Vọng Nguyệt đài ở sau hoa viên. Vẻ mặt như là đang cân nhắc một chuyện khó khăn.
Như Nguyệt trố mắt nhìn bóng dáng anh tuấn kia, hơi mất mát cúi đầu,
mím môi hồng, khuôn mặt xinh đẹp như có mấy phần ủy khuất. Nàng đi lên
phía trước, ôm lưng đế vương từ phía sau, ôm thắt lưng hắn, miễn cưỡng
cười vui cọ cọ, rồi nói:
- Hạo Hiên, lược của ngươi còn chưa đưa cho Như Nguyệt.
Ngự hạo hiên quay đầu, đôi mắt đen thâm trầm nhìn Như Nguyệt rồi hơi
chần chừ nhưng cũng sủng nịnh kéo nàng vào lòng, đặt cằm lên trán nàng.
Rồi nhẹ nhàng nói:
- Đợi… (có mà là hãy đợi đấy thì có)
Ngự Hạo Hiên đột nhiên dừng lại rồi ôm nàng vào ngực, khàn khàn nói:
- Chờ trẫm khắc xong.
Nhưng là, một chiếc lược khắc cũng hơn ba năm…
Như Nguyệt xuất thần nhìn chiếc lược ngà voi, ngày xưa đẹp đẽ vẫn còn rõ ràng trước mắt mà nay cảnh còn người mất. Không nghĩ Hạo Hiên của
nàng lại đem chiếc lược khắc xong cho Minh Nguyệt, hắn lại….
Tiêu Đồng nghe được ý của Như Nguyệt, trong khoảnh khắc khó nói được
gì, nàng đứng dậy cũng không an ủi, chỉ có thể lui ra xa, nhưng không
ngờ Như Nguyệt gọi giật lại. Tiêu Đồng quay đầu, đã thấy Như Nguyệt cầu
xin nhìn nàng, nức nở nói:
- Đưa ta đi gặp Hoàng thượng, ta muốn hặp Hoàng thượng.
Tiêu Đồng trố mắt kinh ngạc nhìn thần sắc kiên định của Như Nguyệt,
trong thời gian ngắn không biết nên phản ứng ra sao, lúc này, Xảo Nhi ở
bên ngoài lo lắng chạy đến trước mặt Như Nguyệt:
- Tiểu thư không thể, tiểu thư, việc này vạn vạn không thể, tẩm cung Hoàng thượng sao có thể xông loạn?
Nhưng không nghĩ Như Nguyệt lại xốc mạnh chăn, xuống giường, cơ thể
suy yếu cơ hồ không chống được nhưng vẫn lảo đảo đi về phía Tiêu Đồng,
hổn hển nói:
- Tiên Nhi, ta thật sự không thể chờ, ta muốn gặp Hoàng thượng, bây giờ ta muốn gặp Hoàng thượng.
Hạo Hiên của nàng đã thay lòng đổi dạ, Hạo Hiên của nàng đã yêu người khác, làm sao có thể, làm sao có thể….
- Tiểu thư, ngài đừng như vậy
Xảo Nhi hoảng sợ, nhưng Như Nguyệt vẫn khóc, gắt gao kéo áo Tiêu Đồng, sau đó quỳ xuống:
- Tiên Nhi, cầu ngươi dẫn ta đi gặp Hoàng thượng, ta phải thấy hắn, ta nhất định phải gặp hắn.
Xảo Nhi thấy Như Nguyệt kiên trì như vậy, tim như bị xé nát, vì thế cũng quỳ gối trước mặt Tiêu Đồng, nức nở nói:
- Nhị tiểu thư, người đưa Đại tiểu thư đi thôi, nếu thật sự
có chuyện đại tiểu thư cũng không khai ra người, coi như Xảo Nhi cầu
người.
Nói xong Xảo Nhi dập đầu xuống sàn lia lịa.
Tiêu Đồng kinh hãi, bước lên nâng chủ tớ hai người dậy nhưng không
ngờ Xảo Nhi và Như Nguyệt lại cố chấp như vậy, Tiêu Đồng khó mà từ chối
đành cắn răng nói:
- Được ta mang ngươi đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT