Chính ngọ, ánh mặt trời ấm áp đã trở nên chói chang, Minh Nguyệt đứng trước điện, hơi dựa vào khung cửa sổ mà nhìn hoa viên muôn hồng nghìn
tía, bàn tay trắng nõn vô lực nhẹ xoa trán rồi quay người đi đến tháp
thượng. Nàng dựa vào gối cao, hơi mắt mắt nghỉ ngơi một chút.
Đã nhiều ngày này, nàng cảm giác thân thể mình không còn như trước
kia, chỉ đi vài bước đã mệt nhọc thở gấp, cả người lười nhác hơn, trong
lòng càng thêm hỗn loạn, chần chờ.
Tiêu Đồng bưng thuốc vào trong điện, thấy Minh Nguyệt không còn đứng
bên cửa sổ, trong lòng hoảng hốt vừa định kêu gọi, đôi mắt vừa chuyển
lại gặp thân ảnh mặt trường bào nguyệt sắc (màu bàng bạc của trăng) đang ngủ trên tháp thượng. trong lòng Tiêu Đồng cớ sự lo lắng khó hiểu, bước lên phía trước nói nhỏ:
- Tiểu thư, Thái y đã sắc thuốc tới đâu.
Đã nhiều ngày, thái y đều dặn dò nói nương nương thân thể suy yếu cần uống thuốc bồi bổ, càng cần ăn uống nhiều. Nhưng tiểu thư chỉ cần nhìn
thấy thuốc và đồ ăn đã lại muốn nôn nên nàng cũng không biết làm gì hơn.
Quả nhiên, Minh Nguyệt ngửi thấy mùi thuốc liền ôm ngực muốn nôn,
khiến Tiêu Đồng sợ tới mức luống cuống tay chân. Nhưng lại như bình
thường, Minh Nguyệt ọe khan hồi lâu nhưng không nôn gì ra, sắc mặt tái
nhợt rất đáng sợ, cả người vô lực nằm ngủ trên tháp thượng.
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng vuốt vuốt ngực cho Minh Nguyệt, thần sắc lo âu. Từ sáng nay chuyển đến Dưỡng sinh điện, thần sắc tiểu thư càng thêm mệt mỏi như có
thể té xỉu bất cứ khi nào.
Minh Nguyệt nghỉ ngơi một hồi, lúc này mới mở mắt nhìn Tiêu Đồng, rồi sau đó miễn cưỡng ngồi dậy, tựa vào gối cao, trấn an nàng:
- Ta không sao, lúc trước tại ta tự che kinh mạch nên để lại di chứng, lại thêm thạch tín…
Nói đến đây, Minh Nguyệt đột nhiên im bặt, bàn tay trắng nõn bưng miệng, hơi ho khan.
- Tiểu thư, người uống thuốc đi, Thái y nói chỉ cần người
uống thuốc, qua một đoạn thời gian rồi sẽ khá lên. Nhưng tiểu thư, nô tỳ nói gì hôm nay tiểu thư cũng không uống, nếu cứ như vậy, thật sự, thật
sự….
- Tiêu Đồng, hôm nay trong cung có xảy ra chuyện gì không?
Trong mắt Tiêu Đồng sương mù dâng cao, không đành lòng nhìn khuôn mặt Minh Nguyệt tái nhợt, ngực đau đến khó thở, nàng cúi đầu nói:
- Sáng nay, Đông Nguyệt được Hoàng thượng sắc phong là thất phẩm ngự nữ, phong thưởng bổng lộc lục phẩm.
Minh Nguyệt hơi thở dài, nói nhỏ:
- Nàng cuối cùng cũng được như nguyện
Rồi sau đó mở mắt nhìn ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, đột nhiên
như bừng bình, chỉ còn lại hơn một tháng, trong thời gian này nàng phải
tìm được thứ mình cần.
Ho nhẹ một tiếng, Minh Nguyệt đảo mắt nhìn bát thuốc màu đèn, tính thời gian còn lại, thở khẽ nói:
- Tiêu Đồng, mang thuốc lại đây.
Có lẽ, nàng còn muốn ở thêm mấy ngày, có lẽ là vì áy náy với Mộ Tuyết.
Thuốc? Tiêu Đồng vừa nghe, lập tức vui mừng, vội vàng bưng bát thuốc tới, thổi thổi, nói:
- Tiểu thư, nào, thuốc đã sắp nguội.
Rồi nàng nhẹ múc một thìa đưa đến bên môi, vừa định vén tầng sa mỏng
lại bị Minh Nguyệt ngăn lại. Minh Nguyệt nhìn thoáng qua bát thuốc rồi
bưng bát lên uống cạn sạch.
Sau bữa trưa, Tiêu Đồng nói với Minh Nguyệt rằng Hoàng thượng đã đến
tẩm cung Đông Nguyệt, lại còn tặng cho không ít vật phẩm vượt hẳn thân
phận thất phẩm ngự nữa. Trong hậu cung đều đang nghị luận, tên ngự nữ
này có một chữ “Nguyệt” mới có thể được Hoàng thượng đối xử đặc biệt như thế. Tuy rằng thân phận ngự nữ và cung nữ cũng không chênh lệch là bao.
Việc này cũng lại gây sóng gió trong hậu cung, dù sao, từ khi đăng cơ đến nay, Hoàng thượng chưa bao giờ lâm hạnh bất kì cung phi nào từ nhị
phẩm đổ xuống, ngay cả Hoa mỹ nhân trên yến hội được tặng khuê danh cũng không hề được lâm hanh. Nay một cung nữ nho nhỏ sau vài năm có thể xuất cung, lấy chồng, chưa hề qua tuyển tú lại thành ngự nữ, được Hoàng
thượng ưu ái cũng là chuyện lạ.
Nhất thời, mọi ngườ bàn tán xôn xao, những tần phi chưa được sủng
hạnh hay thậm chí còn chưa được gặp Hoàng thượng cũng đều bàn tán. Có
phải Hoàng thượng bắt đầu dùng lục bài chiêu tẩm (lật bài gỗ). Nhưng sau này biết được Đông Nguyệt lại là nha hoàn bên cạnh Đức phi Mộ Tuyết thì bắt đầu tức giận nhưng không nói được gì.
Cho nên, lần sắc phong ngự nữ này có thể nói là phong ba chợt đến
nhưng chỉ trong vài canh giờ lại sóng êm gió lặng. Chỉ riêng Trùng Dương cung thì lại vừa vui sướng vừa tức giận mà trở nên hỗn loạn vô cùng.
Thanh Lan đứng trong cung điện nhìn chủ tử không biết đang vui hay
đang giận khuyên cũng không phải, không khuyên cũng không xong. Vì thế m nàng chỉ có thể đi qua đi lại cho đến khi Âu Dương Hồng Ngọc buồn bực
không chịu nổi đến mức đập bàn thì mới tiến lên, trấn an:
- Tiểu thư, cho dù Mộ Tuyết đem Đông Nguyệt đến cho Hoàng
thượng thì cũng có tác dụng gì? Nàng ta vẫn chỉ là chim sẻ trong hậu
cung, sao có thể biến thành phượng hoàng.
Âu Dương Hồng Ngọc liếc Thanh Lan, phiền chán day day trán, nhíu mày nói:
- Thanh Lan nghĩ ta đang ghen?
Sau đó thong thả đi đến trước điện, nắm chặt khăn lụa, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Trong hoàng cung có nhiều tần phi như vậy, ta chưa từng ăn dấm chua? Chính là chuyện Đông Nguyệt không hề đơn giản. Ta thật sự
không hiểu, một cung nữ nho nhỏ như nàng ta, sao Mộ Tuyết lại đưa nàng
cho Hoàng thượng.
Thanh Lan chớp mắt, trầm tư một lát rồi nghi hoặc nói:
- Ý tiểu thư là Đức phi nương nương đã biết Đông Nguyệt là người của chúng ta, cho nên…
Nói đến đây, Thanh Lan ngây ngẩn người. Lúc trước, sở dĩ chủ tử mình
chọn Đông Nguyệt đến Ngưng Tuyết cung để thám thính là vì nha đầu kia
tâm tư đơn thuần, chỉ một lòng một dạ muốn làm người của Hoàng thượng.
Vì thế, tiểu thư tương kế tựu kế, nói với nàng, chỉ cần đem mọi chuyện
của Mộ Tuyết báo lại thì sau này sẽ tiến cử nàng cho Hoàng thượng. Nhưng nay, Mộ Tuyết lại đi trước một bước, chẳng lẽ Mộ Tuyết biết Đông Nguyệt có vấn đề?
- Trừ chuyện này, ta cũng không nghĩ ra vì sao Mộ Tuyết lại
đem một cung nữ không tài không mạo đến bên Hoàng thượng, lại còn đúng
lúc nàng đang được sủng áo.
Âu Dương Hồng Ngọc hơi phiền chán nói. Đã nhiều ngày nay, nàng bị phụ thân thúc giục phải đối phó với Thượng Quan Uyển Nhi đã muốn sứt đầu mẻ trán, đúng lúc này Mộ Tuyết lại cho nàng một đòn như thế.
Thanh Lan nhìn Âu Dương Hồng Ngọc mới hiểu một chút, nhưng cũng không thể không bội phục kế của Mộ Tuyết. bất luận thế nào, đưa một nữ nhân
đến cho Hoàng thượng cũng không thể dao động được vị trí của nàng. Hơn
nữa, trong bụng nàng có lẽ sẽ là thái tử thiên triều. Cho dù sau này
nàng không còn được sủng nhưng thân phận mẫu phi của thái tử cũng đủ để
được vạn người quỳ bái.
- Nhưng, tiểu thư không biết đây là nước cờ nguy hiểm sao?
Dù sao Đức phi nương nương cũng không phải là thần thông quảng đại, căn
bản không thể nào đoán được lòng Hoàng thượng, làm sao biết Hoàng thượng sẽ nhận nha đầu kia hay không?
Dù sao, Đông Nguyệt không tài đức lại càng không nhan sắc, nếu thực
sự Hoàng thượng yêu nữ sắc thì hoàng hậu đã không có kết cục hôm nay.
Âu Dương Hồng Ngọc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thái dương nóng rực, hơi suy nghĩ nói:
- Kỳ thật, Mộ Tuyết không cần đoán thánh tâm, chỉ cần nàng
đưa Đông Nguyệt đến bên Hoàng thượng, cho Đông Nguyệt hy vọng là đã
thành công.
Nói xong, phiền chán nhắm mắt:
- Phụ thân nói khi nào thì giải quyết Thượng Quan Trung?
Thanh Lan sửng sốt tựa như không hiểu lời Âu Dương Hồng Ngọc, lúc sau mới lắp bắp:
- Thừa tướng nói ngày mai thượng triều sẽ cùng bách quan
dâng tấu, lúc đó Thượng Quan Trung không bị khám nhà thì cũng bị lưu đày biên cương.
- Rất tốt
Âu Dương Hồng Ngọc mặt không đổi sắc nói, sự chua xót trong lòng lúc
này mới thoáng tan đi, nàng phất tay áo đi đến ghế thái phi ngồi xuống,
sau đó bưng chung trà, nhấp một ngụm, sắc mặt mới dần dần tốt hơn, từ từ nói:
- Chúng ta phải đợi Thượng Quan Trung bị hạ mới có thể đối
phó với Thượng Quan Uyển Nhi, nếu không sẽ bị nghị luận, việc này, giao
cho ngươi báo cho đại ca và phụ thân. Muốn bọn họ hoãn việc phế truất
Hiền phi lại, không được hành động thiếu suy nghĩ, Thượng Quan Uyển Nhi
bị bức tất nhiên sẽ phản kích.
Thanh Lan gật đầu rồi bước lên nói:
- Tiểu thư yên tâm, việc này Thanh Lan sẽ có chừng mực, nhưng mà
Thanh Lan đột nhiên cười, thì thầm vào tai Âu Dương Hồng Ngọc:
Trong Nguyệt Hoa cung, Đông Nguyệt cẩn thận đứng bên Ngự Hạo Hiên,
hai mắt nhìn những vật phẩm Tần công công đưa tới, trong lòng vừa vui
sướng lại vừa sợ hãi. Nàng chỉ có thể cúi đầu đứng cạnh đế vương, ngay
cả bước đi cũng không dám.
Tần công công vừa bưng những châu báu ban thưởng vừa thỉnh thoảng
nhìn đế vương thâm trầm mà có cảm giác rợn người. Đến khi bưng châu báu
xong xuôi, hắn phúc thân với Đông Nguyệt nói:
- Bùi ngự nữ, tất cả những thứ này là Hoàng thượng ban cho, người xem qua
Tần công công mang châu báu đưa tới trước mặt Đông Nguyệt, trong lòng oán giận, một kẻ từng là cung nữ thấp kém như vậy sợ là những thứ này
chưa từng thấy qua.
Đông Nguyệt nhất thời hoảng hốt, khi nãy nàng đã tạ ơn nhưng lúc này
không biết làm thế nào cho phải, đôi mắt điềm đạm đáng yêu lại nhìn về
Ngự Hạo Hiên vẫn không nói một lời. Lúc này lại chỉ thấy Ngự Hạo Hiên
bình tĩnh, lạnh lùng đứng dậy, không thèm liếc nhìn Đông Nguyệt một lần
rồi bước ra ngoài điện.
Tần công công thấy Hoàng thượng như thế trong lòng ngẩn ra, đặt khay châu báu lên đài rồi phúc thân với Đông Nguyệt nói:
- Bùi ngự nữ nghỉ ngơi sớm, nô tài cáo lui.
Sau đó, phất phất trần, theo sát đế vương rời đi, chỉ để lại Đông Nguyệt ngây người đứng si ngốc nhìn theo bóng Ngự Hạo Hiên.
Trong Tẩm tâm cung, Minh Nguyệt mặc một thân váy dài tố khiết, ngồi
trước gương để Tiêu Đồng trang điểm, còn nàng ngồi ngây ngốc nắm chặt
cây trâm Mẫu đơn bạch ngọc, nhìn người trong gương mà ngẩn ra.
Tiêu Đồng chải tóc cho Minh Nguyệt, nhìn thần sắc nàng, trong lòng
lại lo lắng thêm vài phần. Bữa trưa, tiểu thư miễn cưỡng ăn một ít rồi
ngủ trong tẩm cung đến lúc này mới tỉnh, rửa mặt chải đầu xong cũng chưa nói câu nào.
- Tiểu thư, Hoàng thượng hôm nay đến Nguyệt hoa cung, hơn nữa còn ban cho Bùi Ngự nữ không ít bảo bối…
Dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:
- Nghe nói một canh giờ trước Hoàng thượng về Tẩm Tâm cung
nhưng vừa bước vào Trường sinh điện thấy những vật bị thay mới, sắc mặt
trầm lãnh đáng sợ khiến Tần công công cũng không dám tới gần, hơn nữa
còn vứt bỏ hết những đồ đạc kia sau đó lại rời đi.
Tiêu Đồng nhìn sự biến hóa trên mặt Minh Nguyệt, hơi mất tự nhiên nói:
- Tiểu thư, người có nghe nô tỳ nói không?
Minh Nguyệt buông cây trâm mẫu đơn trong tay, cây trâm rơi xuống bàn
trang điểm “ba” một tiếng. Nàng bưng trán, rồi cầm lên một mảnh chu đan
hơi mím môi, còn chưa thoa phấn lại dùng cây trâm đơn giản búi tóc, đứng dậy nói:
- Nói như thế, bây giờ Hoàng thượng có ở trong Tẩm tâm cung không?
Tiêu đồng sửng sốt, rồi sau đó mới nhướng mày, gật đầu. tiểu thư hôm
nay làm sao vậy, lại quan tâm Hoàng thượng có ở đây hay không.
Minh Nguyệt hơi dừng lại, liếc nhìn sắc trời như nhớ ra điều gì, nhẹ giọng nói:
- Đi ra hoa viên một chút
Rồi sau đó bước ra ngoài hành lang, chậm rãi đi sâu vào hoa viên.
Tiêu Đồng đứng trước điện hơi ngây người, sau đó cắn cắn môi vội đuổi theo.
Trong hoa viên, muôn hồng nghìn tía, khắp nơi ong bướm bay lượn, cảnh sắc động lòng người.
Tiêu Đồng đỡ Minh Nguyệt đi đến giữa hoa viên, vô ý nhìn thấy đài cao hơn mười trượng:
- Tiểu thư, người nhìn đài bạch ngọc bên kia, thật đẹp, lại còn cao như thế.
Sau đó nhìn lên ba chữ vàng, nhẹ nói: – Vọng Nguyệt Đài
Vẻ mặt đạm mạc của Minh Nguyệt cuối cùng cũng hơi dao động, nàng quay đầu nhìn tòa đài mình đã không xa lạ, quả nhiên thấy được một tấm biển
lớn khắc chữ Vọng Nguyệt đài, ba chữ như được nạm bằng vàng (xa xỉ quá). Ba chữ cứng cáp kia như đâm vào lòng nàng, trước mắt đột nhiên thấy một nam tử cao lớn mặc hoàng bào, ảm đạm nhìn lên trăng sáng trên bầu trời
gọi: – Minh Nguyệt Minh Nguyệt
Giật mình, Minh Nguyệt như bị kinh sợ mà thối lui về sau mấy bước,
suýt thì ngã xuống, cũng may đúng lúc Tiêu Đồng hoàn hồn đỡ lấy, thấy
Minh Nguyệt thở hổn hển:
- Đi thôi
Sau đó như chạy trốn mà đi đến Hán ngự thư các phía đối diện, không do dự đẩy cửa bước vào.
Tiêu Đồng ngây người, nàng đứng sững nhìn bóng Minh Nguyệt như bị
kinh sợ, sau một lúc mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn bốn chữ trên
biển, trong lòng run lên vội đi theo vào.
Hán ngự thư các chia làm hai tầng, lấy một lớp gỗ ngăn cách. Tuy là
kiến trúc trong tẩm cung đế vương nhưng niên đại đã lâu. Trong Hoài
Nguyệt bản kỉ ghi lại, Thánh Tổ đoạt được thiên hạ sai lập một tòa thư
các. Vì kiến trúc từ lâu nên sớm bị hư hại.
Minh Nguyệt đi vào nội điện, nhìn giá sách bốn phía sạch sẽ có thể
thấy được vẫn có người thường xuyên quét dọn, nàng chầm chậm đi đến một
giá sách trước mặt, cẩn thận xem xét lại phát hiện đó là Hoài Nguyệt
lịch đại tự tay hoàng đế ghi chép, nàng nhìn về phía tầng một của giá
sách thì đó là những cuốn sổ ghi chép việc thị tẩm trong hậu cung, từ
Thánh tổ hoàng đế cho đến tiên đế. Chỉ riêng đương kim Hoàng thượng là
không có trong này.
Tiêu đồng đến gần Minh Nguyệt, nhìn nàng chạm đến mớ sách dày đặc kia, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, quyển của Hoàng thượng đặt ở trong Kính thị phòng, những cuốn sổ này chắc là các đời vua trước để lại.
Minh Nguyệt gật đầu nhìn cuốn sổ có chữ “Ngự Húc” phát hiện quyển sổ
này ghi chép rất ít, thậm chí chỉ vài trang, trong lòng nghi hoặc, bàn
tay trắng nõn gỡ bỏ khăn che mặt, lật ra xem. Chương 1 chỉ ghi ba chữ
Tần Minh Nguyệt, sau đó chợt hiểu, thì ra Minh Nguyệt quý phi trong
truyền thuyết kia là họ Tần. Họ Tần trong Hoài Nguyệt quốc là thế gia
vọng tộc bậc nhất nhưng sau khi Thánh Tổ ốm rồi qua đời thì bị triệt
tiêu, sửa họ.
Minh Nguyệt có chút thất thần nhìn ba chữ Tần Minh Nguyệt, hai tay
lại chậm chạp không muốn giở sách. Tiêu Đồng nghi hoặc nhìn thần sắc
chần chừ của Minh Nguyệt, nghĩ nghĩ rồi mím môi nói:
- Tiểu thư, thời gian không có nhiều, nô tỳ đỡ ngài đi khắp nơi xem, có lẽ những thứ người cần lại giấu đâu đó.
Minh Nguyệt ngẩn người rồi sau đó gật đầu, không do dự buông quyển sổ tùy ý vứt lên giá sách, cùng Tiêu Đồng đi về phía cầu thang, kéo váy đi lên.
Chi nha một tiếng, cầu thang gỗ hơi động, Minh Nguyệt khẽ nhíu mi rồi vận khí, nhẹ nhàng leo lên, sau đó Tiêu Đồng cũng lên đến tầng hai của
thư các.
Trong điện, đột nhiên một trận gió thổi đến, cuốn sổ ghi chép việc
thị tẩm bị vứt lại kia bị gió lật mở, mỗi trang đều viết một tên giống
nhau, cho đến trang cuối cùng đỏ như máu, giống như từ từ mở ra bánh xe
vận mệnh.
Lầu hai thư các khác hẳn với lầu một, không chỉ có chỗ nào cũng đầy
bị mà sách vở còn vô cùng hỗn loạn, như có người đẩy đổ giá sách.
Tiêu Đồng kéo váy cẩn thận đi vào trong nhưng sàn nhà thập phần cũ
kĩ, mỗi bước đi đều kẽo kẹt ra tiếng, giống như bùa đòi mạng khiến lòng
Tiêu Đồng phiền chán, bất an. Nàng quay đầu nhìn Minh Nguyệt, oán giận
nói:
- Tiểu thư, đây không phải chỗ người đến, bụi bặm còn dày hơn sách.
Nói rồi nàng nhìn ra bốn phía, nhìn đến bốn góc phòng đầy mạng nhện không khỏi, hắt xì một cái.
Minh Nguyệt cũng thập phần kỳ quái nhìn cảnh tượng trong thư các. Tất cả những sách vở hỗn độn này không phải là mới bị đẩy hoặc bị ném lung
tung. Dù sao những tro bụi này cũng khiến chữ trên sách mờ đi ít nhiều.
Nàng hơi ngồi xổm xuống, phát hiện tro bụi tích tụ căn bản không thể
phủi sạch.
- Chắc cũng mấy trăm năm
Minh Nguyệt nhẹ giọng nói rồi tùy ý lật hai chương, đôi mày thanh tú
nhất thời nhíu chặt, nhìn chữ viết mơ hồ trên đó có bút pháp tương tự
với ba chữ Vọng Nguyệt các kia.
- Mấy trăm năm?
Tiêu đồng cảm giác như có gì đó chặn yết hầu lại, rùng mình nhìn thư
các không có ánh mặt trời, sau đó không dám trì hoãn vội nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng:
- Tiểu thư, người muốn tìm cái gì, nô tỳ giúp người tìm, tìm được chúng ta đi thôi.
Minh Nguyệt liếc Tiêu Đồng một cái, buồn cười nhìn vẻ mặt khiếp đảm
của nàng, kéo váy đi về phía trước vài bước, lại vô ý đụng phải một họa
đồng (giá để những bức tranh cuốn thành trục), trong đó chỉ có một bức
tranh. Bức tranh kia bị Minh Nguyệt chạm vào, lập tức dây buộc mục ra,
rơi thẳng xuống đất, tro bụi bay tứ phía.
Tiêu Đồng hoảng sợ rồi vuốt vuốt ngực đi đến bên Minh Nguyệt, mâu
quang nghi hoặc nhìn bức họa cuộn tròn quỷ dị kia rồi lại nhìn thần sắc
Minh Nguyệt. Minh Nguyệt hơi chần chừ rồi mở bức họa ra, nhưng như bị
cái gì đâm phải, đầu ngón tay hơi đau, tay run lên, bức họa kia lại rơi
xuống đất, trải thẳng ra.
Bức họa mở ra khiến tro bụi bay ra, hai người khó chịu vội lấy khăn
lụa che mũi, Minh Nguyệt khó chịu vịn vào giá rồi sau đó chỉ thấy Tiêu
Đồng kinh ngạc trừng mắt, bàn tay trắng nõn run run chỉ vào bức họa vẽ
hai người, kích động nói:
- Tiểu thư, người xem, là Hoàng Thượng cùng Như Nguyệt tỷ tỷ, trời ạ, vẽ như thật.
Minh Nguyệt nhíu mày, nghi hoặc nhìn bức họa kia rồi cũng bị giật
mình. Chỉ thấy trong bức họa, một nam tử mặc long bào anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười ôn nhu, nhưng đôi mắt thâm trầm lại
có sự mê hoặc khiến người khác hãm sâu vào trong đó. Trong lòng gã ôm
một nữ tử xinh đẹp, nàng kia dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, tao nhã, mảnh mai yếu ớt rúc vào lòng đế vương. Một thân váy dài nguyệt sắc khiến nàng
tựa như cửu thiên tiên nữ, vô cùng kiều mỵ.
Xem khuôn mặt hai người quả thực giống Ngự Hạo Hiên và Như Nguyệt
nhưng có một điểm duy nhất không giống đó là giữa mi tâm nữ tử có một
đóa hoa đỏ tươi giống như vẽ chu sa lên đó.
Trong lòng Minh Nguyệt hỗn loạn mà không hiểu vì sao, mâu quang nhìn
về phía lạc khoản lại chỉ thấy một cái tên xa lạ nhưng phía dưới lại có
ngọc tỷ Ngự Húc, đôi mày thanh tú nhíu lại, nói nhỏ:
- Đây là Thái tổ hoàng đế cùng Minh Nguyệt quý phi.
Tiêu đồng trố mắt, ý cười trên mặt dần tắt, nàng nhìn theo ánh mắt Minh Nguyệt quét về phía lạc khoản lại càng kinh ngạc:
- Thì ra, thì ra, ht và Như Nguyệt tỷ tỷ lại giống Thánh Tổ
và Minh Nguyệt quý phi đến vậy, khó trách Hoàng thượng yêu Như Nguyệt tỷ tỷ như thế.
Nói đến đây Tiêu Đồng vội bịt miệng, biết rõ mình lỡ lời không dám
nhìn Minh Nguyệt. Nhưng không ngờ Minh Nguyệt lại cầm bức họa lên, bàn
tay trắng nõn đè vào một góc.
Tiêu đồng nghi hoặc, tiến lên xem đã thấy Minh Nguyệt nhíu mi nhìn
chăm chú khối long bội bên hông đế vương, trong lòng cứng lại, nhất thời hiểu được điều gì.
Minh Nguyệt nhìn ngọc bội trong bức họa rồi lại lấy phượng bội trong
áo ra, từ lúc vào Tẩm tâm cung nàng đã giấu khối phượng bội này đi, đem
ra so sánh với khối phượng bội bên hông nữ tử, không khác chút nào. Minh Nguyệt xiết chặt phượng bội trong tay nhưng lại không nói được cảm thụ
của chính mình.
Nhưng vào lúc này, Tiêu Đồng lại nói:
- Tiểu thư, nhưng là hình dạng khối long bội kia sao lại
khác biệt với phượng bội vậy? quả thực nhìn không giống một đôi.
Minh Nguyệt tối sầm mắt, nhìn khối long bội cùng phượng bội không hề hài hòa kia, mím môi cuốn lại bức họa, thất thần nói:
- Có lẽ bọn họ vốn không nên là một đôi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT