Hoàng hôn, rặng mây đỏ ửng đem toàn bộ Ngưng Tuyết cung chìm trong màu đỏ.
Minh Nguyệt mặc trường bào màu đen, đứng
trước điện nhìn phía chân trời đỏ rực như máu. Bàn tay trắng nõn trong
tay áo nắm chặt thành quyền, gió lạnh thổi, tóc đen dài đến thắt lưng,
lụa che mặt nhẹ bay, mắt nheo lại nhìn về phía cửa cung đang có một bóng dáng màu nâu vội vàng chạy tới.
Thái giám bên người Thái hậu là Triệu Truyền cúi đầu chạy tới, vừa thấy Minh Nguyệt vội quỳ xuống trước điện, cung kính nói:
- Nô tài tham kiến Đức phi nương nương, Thái hậu có chỉ mời Đức phi nương nương lập tức đến Khôn Trữ cung nghị sự.
Minh Nguyệt hơi động mi nhưng cũng không
hỏi lí do. Nàng về phòng thay đổi xiêm y, gọi một cung nữ tên Thanh Dung đến hầu hạ, trang điểm rồi lên xe, chậm rãi đi đến Không Trữ cung.
Bánh xe chạy trên đường đá nhỏ khiến cỗ
xe xóc nảy. Ngồi bên trong bị lụa trắng che khuất, Minh Nguyệt hơi
nhướng mày, khuyên tai ngọc lưu ly rung nhẹ, bên tai là tiếng trân châu
va đập thanh thúy.
Hồi sau, Minh Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Triệu công công không phải nói lập tức đến sao? Sao xe đi chậm như thế?
Dứt lời sắc mặt có chút ủ rũ, Thái hậu
triệu kiến? Sợ là Triệu công công vì chủ mà thu dọn ván cờ tàn thôi, mím môi hơi hơi mở mắt, nếu quả đúng như thế, nàng sẽ vui vẻ mà cùng Thượng Quan Uyển Nhi diễn trò.
Khuôn mặt Triệu công công đờ ra, giọng nói bén nhọn hạ thấp:
- Hồi bẩm Đức phi nương nương, vài vị nương nương khác còn chưa tới nên có thể đi chậm.
- Thế ư?
Minh Nguyệt cười, giọng nói bình thản
nhưng có thể cảm nhận sự mệt mỏi. Bàn tay trắng nõn nhẹ vén rèm sa, nhìn ngự hoa viên trăm hoa sắp nở, bỗng nhiên kêu dừng lại. Triệu Truyền hết sức kinh ngạc, nghi hoặc thì nàng cũng chỉ nói:
- Cành liễu thanh tú động lòng người, phiền Triệu công công giúp bản cung hái một cành đến.
Triệu Truyền nhướng mắt nhìn Minh Nguyệt đang nhìn sang hồ, hơi do dự rồi cung kính:
- Nương nương, nô tài sợ Thái hậu chờ lâu.
- Chờ lâu? Minh Nguyệt nhíu mi,
cười lạnh nhìn Triệu Truyền: – không phải Triệu công công vừa nói vài vị nương nương còn chưa đến sao? Sao có thể làm chậm trễ khiến Thái hậu
chờ lâu được?
Sắc mặt Triệu công công đột biến, hắn
biết rõ vị chủ tử này là người như thế nào. Sự kiện “ngọc trâm” lần
trước hắn đã cẩn thận hơn chỉ sợ lộ chân tướng. Nhưng không nghĩ nàng
càng khó đối phó hơn những gì mình tưởng tượng. Suy nghĩ một lát, hắn
gật đầu lĩnh chỉ, chạy chậm đến ven hồ bẻ một nhành liễu vội vàng chạy
về, hai tay dâng lên Minh Nguyệt.
Triệu công công gật đầu, vung tay ý bảo xe đi tiếp.
Minh Nguyệt nhìn cành liễu trong tay,
trong lòng dần dần lạnh ngắt, ngón tay ngọc vuốt ve cành liễu thon dài
xanh biếc như ngọc, đôi mắt trong suốt bình thản. Nàng nhắm mắt, khóe
miệng khẽ cười. Nhân tài! Nếu mình không dùng được thì sẽ thành tai họa.
Bỗng dưng mở mắt, cách lụa mỏng nhìn bóng dáng gầy gò của Triệu công công, đôi mắt vừa ngoan tuyệt lại vừa có chút tiếc hận.
Khi Minh Nguyệt đến Khôn Trữ cung, đại
điện đã có rất nhiều cung phi tụ tập. Minh Nguyệt nhìn thoáng qua, đoán
chừng các tần phi trong cung đều đã đến đông đủ. Hoàng hậu và các phi
tần nhất phẩm đã sớm ngồi, đang thảo luận gì đó.
Triệu Truyền đến trước đại điện, đứng qua bên trái, cao giọng xướng:
- Đức phi nương nương đến…….
Nhất thời, đại điện im phăng phắc, mọi
người đều xếp thành hàng, ngoại trừ Hoàng hậu và tứ phi thì các tần phi
kể cả Âu Dương Hồng Ngọc cũng đều quỳ xuống thỉnh an:
- Tiện thiếp tham kiến Đức phi nương nương, nguyện chúc Đức phi vạn phúc kim an
Minh Nguyệt cười khẽ, tay cầm cành liễu
đi về phía trước, xuyên qua mọi người đến trước mặt Âu Dương Hồng Ngọc
cúi đầu nâng dậy, cười nói:
- Tỷ tỷ là người trong lòng Hoàng thượng, nay vì thỉnh an muội mà lại động đến bệnh thì chẳng khiến Hoàng thượng trách phạt Mộ Tuyết?
Nói xong cười rộ lên, đem cành liễu trong tay nhét vào tay Âu Dương Hồng Ngọc nói:
- Đây là Triệu Truyền công công đưa cho muội muội, nói là phong tục dân gian, liễu có thể trừ tà trong thân thể.
Lời vừa nói ra khiến mọi người trên đại
điện đều sửng sốt. Sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc và Thượng Quan Uyển Nhi
đều trở nên khó coi. Triệu Truyền đứng bên ngoài đại điện khiếp sợ.
Hoàng hậu nửa ghen tị nửa nghiêm túc nói:
- Hừ! Hoàng thượng lâm hạnh cũng không bằng cành liễu của Đức phi muội muội.
Lúc này, trên đại điện không khí trở nên
lạnh lùng, chúng phi cúi đầu không nói mà sắc mặt Thái hậu cũng nặng nề. Âu Dương Hồng Ngọc không biết làm thế nào để giảng hòa nhưng cũng không nghĩ Minh Nguyệt giật mình quay người nhìn Hoàng hậu, khẩu khí hồn
nhiên vô (số) tội:
- Hoàng hậu đánh giá hoàng thượng như vậy sao?
Nhất thời, các phi tần đang cúi đầu không dám nói gì đều che miệng cười, thậm chí Lí công công đứng bên Hoàng hậu cũng cắn cắn môi. Nháy mắt, không khí trong đại điện đã lại như bình
thường. Mặt Hoàng hậu lúc hồng lúc trắng, khó coi đến mức hận không thể
tiến lên tát Minh Nguyệt.
Nhưng đôi mắt Minh Nguyệt trong suốt giống như trẻ thơ khiến mọi người lại dồn sự chú ý sang Hoàng hậu. Thái hậu lạnh lùng nói:
- Hoàng hậu, ngươi thân là quốc mẫu mà nói năng không biết nặng nhẹ.
Mọi người cả kinh mà sắc mặt Hoàng hậu lại càng khó coi. Âu Dương Hồng Ngọc bước vội lên trước giảng hòa:
- Thái hậu bớt giận, hôm nay ta
đến Khôn Trữ cung là có việc cần bàn cho nên mời các vị nương nương chờ
một chút, đừng sốt ruột.
Không hổ là tần phi nắm bắt được tâm tư
của hoàng thượng, Minh Nguyệt chớp nhẹ mi dài, đi đến bên Thái hậu, kéo
tay áo nũng, nói:
- Chiêu dung tỷ tỷ nói đúng. Xem ra là Mộ Tuyết khiến cho Hoàng hậu hiểu lầm. Đều tại Mộ Tuyết nhanh mồm nhanh miệng.
Thái hậu cảm nhận được sự lo lắng của
Minh Nguyệt nên sự tức giận trong lòng cũng dần hạ xuống. Tay cầm phật
chậu vỗ vỗ bàn tay lạnh lẽo của Minh Nguyệt nói:
- Việc này không trách Tuyết Nhi được, là Hoàng hậu đánh mất trang nghi (lễ nghi)
Nói rồi liếc nhìn sắc mặt Hoàng hậu đang rất khó coi, trong mắt đầy bất mãn.
Âu Dương Hồng Ngọc không nói, sắc mặt
Thượng Quan Uyển Nhi cũng ảm đạm. Trong lòng mắng to Mộ Tuyết làm ra vẻ
thật giống yêu tinh nhưng lại không thể vạch trần. Trong lúc này chỉ có
thể nghiến răng nghiến lợi, căm tức vày vò chiếc khăn tay.
Mọi người tiến vào nội điện, Thái hậu nói không quanh co nói thẳng mục đích. Thì ra tối nay hoàng thượng muốn mở
đại yến tại Kim Loan điện, tiệc tẩy trần cho Lãnh quốc chủ. Mỹ nhân và
ca múa trong 16 nước không nước nào bằng Lãnh Tiêu quốc. Nghe nói nữ tử
Lãnh tiêu quốc đều rất giỏi ca múa, người người mỹ mạo khuynh thành.
Mà lần này Lãnh quốc chủ đến mang theo 12 vũ cơ xinh đẹp và tiểu quận chúa 16 tuổi Khuynh Thành đến Hoài Nguyệt,
muốn dâng tặng Hoàng thượng trên yến hội.
Nghe tin này, sắc mặt chúng phi ai nấy
đều ảm đạm. Chỉ riêng Minh Nguyệt vẫn như thường. Minh Nguyệt biết trong số các vị tần phi, đa số vào không được sủng hạnh. Nay lại có tiểu quận chúa gả vào hoàng cung sao có thể không buồn lo.
Khi rời khỏi Khôn Trữ cung sắc trời đã
tối, chúng phi đều tự về cung. Minh Nguyệt, Thượng Quan Uyển Nhi và Âu
Dương Hồng Ngọc cùng về. Dọc đường cũng chỉ nói hai ba câu cũng không đả động gì đến chuyện không vui vẻ hôm nay. Ba người đều có tâm tư riêng,
rồi ở ngự hoa viên chia tay mà về cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT