Giữa trưa, trong Khôn Trữ cung bốn bề yên tĩnh, Thái hậu đi tụng kinh. Trước đại điện chỉ còn Triệu Truyền trông
giữ. Tất cả cung nữ cung đều theo Thái hậu vào Phật đường cho nên cả đại điện rộng lớn cũng chẳng thấy một bóng người.
Trong Tư Mộ cung, Hiền phi Thượng Quan
Uyển Nhi bị cấm túc, diện bích tư quá (úp mặt vào tường), quỳ trước
tượng Phật nhưng mặt không chút kích động. Nàng một tay bấm chuỗi hạt
một bên đọc kinh Phật nhưng trong lòng rất phiền chán, chỉ thấy đôi mày
thanh tú khẽ nhướng lên, “ba” một tiếng mà ném chuỗi phật châu xuống
đất, buồn bực đứng dậy, hung hăng đá vào tượng Phật.
- Nương nương, không được.
Một cung nữ lớn tuổi vội vàng tiếng đến, quỳ trên mặt đất, sắc mặt sợ hãi, luôn miệng nói:
- Nương nương bớt giận, bớt giận.
Ngoài cửa một cung nữ áo xanh nghe tiếng
động cũng vội chạy vào, vừa thấy một bãi lộn xộn trước mắt thì mặt tái
mét nhưng cố trấn định nói với cung nữ lớn tuổi kia:
- Triệu ma ma, còn thất thần làm gì, mau thu dọn đi, cẩn thận Hoàng Thượng và Thái hậu đến.
Triệu ma ma vừa nghe thì sợ hãi vội vàng
thu dọn. Cung nữ áo xanh kia không vội mà đến sau Thượng Quan Uyển Nhi,
khẽ vuốt lưng nàng nhẹ nhàng nói:
- Nương nương bớt giận, nô tỳ có
tin tốt, chắc không đến mấy ngày cửa Tư Mộ cung lại có thể mở rồi. Nói
rồi giúp Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống.
Vẻ mặt Thượng Quan Uyển Nhi cao ngạo khác hẳn sự dịu dàng bình thường, hừ lạnh một tiếng, giọng nói có vài phần trào phúng:
- Chẳng nhẽ là xú phụ (người phụ
nữ xấu xí) vì bản cung mà cầu tình? Hừ, xem ra ta đã quá khinh thường Mộ Tuyết này, không nghĩ nàng ta còn có thủ đoạn hơn Âu Dương Hồng Ngọc.
Nói rồi, trong lòng bực bội, vung tay áo
xoay người ngồi xuống ghế Quý phi, nhắm mắt lại nhưng bàn tay trắng nõn
lại bức bối đánh lên mặt bàn.
Cung nữ áo xanh cười nhẹ, nói thầm vào
tai Thượng Quan Uyển Nhi vài tiếng rồi che miệng cười, chỉ thấy Thượng
Quan Uyển Nhi ngồi bật dậy, giọng nói kinh ngạc:
- Đại tiểu thư, xem ra Mộ Tuyết
cũng không muốn đối địch với người, nếu việc này là nàng làm thì cũng
chỉ là muốn cùng người trừ bỏ Âu Dương Hồng Ngọc mà thôi.
Nói rồi Thanh Dung để tay lên cổ làm động tác giết, giọng nói nhẹ hơn:
- Nếu không phải là nàng làm thì
chính là Âu Dương Hồng Ngọc muốn giá họa cho tiểu thư, dù sao Hoàng hậu
cũng đã sớm có tâm tư này.
Đôi mắt Thượng Quan Uyển Nhi chuyển động
có chút suy nghĩ rồi chậm rãi bước đi, nhưng lúc sau lại hơi lắc đầu,
tay cầm khăn lụa, giọng nói lạnh lùng:
- Hai loại phỏng đoán này đều có
thể nhưng gói thạch tín tìm được trong cung là như thế nào? Chẳng lẽ
Thượng Quan thị nuôi những tử sĩ (những người có võ công cao, sẵn sàng
chết vì chủ) ăn hại sao?
Thanh Dung vừa nghe cũng hiểu được có
chuyện khả nghi. Dù sao gói thạch tín kia cũng quá mức kì quái, có thể
thấy việc này đã được mưu tính kĩ càng, nếu không sao có kẻ có thể vượt
qua mười ba tử sĩ trong Tư Mộ cung để mà vu oan, mà khả năng duy nhất
chính là….
Nghĩ đến khả năng này, đôi mày Thanh Dung nhăn tít lại, nàng nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi mà lúc này Thượng
Quan Uyển Nhi cũng đang nhìn lại nàng, mắt tóe lửa giận. Sau đó Thượng
Quan Uyển Nhi buồn bực vỗ bàn, khẽ nói:
- Triệu Truyền, bản cung nhất định không tha cho ngươi.
Trong phòng ngủ, Minh Nguyệt dần dần tỉnh nhưng trong đầu lại có cảm giác đau đớn khó chịu như có gì đó muốn phá
tung. Nàng chau mày, hơi mở mắt nhìn đỉnh trướng màu vàng (màn), một lúc sau mới nhớ mình đang ở trong tẩm cung của Thái hậu. Nam nhân khi nãy
ngủ cùng nàng đã không còn, bên người một mảnh lạnh lẽo. Phát hiện ngón
tay vừa chạm đến mi tâm (giữa lông mày) thì đau không thể tưởng. Nàng sợ hãi, cuống quýt nhấc chăn bông, giầy cũng không đeo vội vàng chạy đến
trước gương. Cảnh tượng trong gương khiến nàng kinh hãi.
Gương sáng chiếu rõ, đôi mắt Minh Nguyệt
thanh thuần vô duyên vô cớ lại thấy một đóa hoa kiều diễm, ướt át trên
mi tâm. Minh Nguyệt nheo mắt lại nhìn kĩ vẫn không rõ đóa hoa này là thế nào mà có. Hình dạng kì lạ, tiên diễm vô cùng. Minh Nguyệt nhất thời
hoảng loạn, không hiểu sao mình lại tự nhiên có đóa hoa này. Hơn nữa cảm giác đau đớn rất rõ ràng, nhất thời nàng mơ màng không hiểu.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân. Tiếng Tần công công bén nhọn mà bình thản đâm vào tai Minh Nguyệt:
- Nô tài tham kiến Hoàng thượng, những thứ hoàng thượng muốn nô tài đã chuẩn bị đầy đủ.
Hoàng thượng? Minh Nguyệt căng thẳng quay đầu nhìn quần áo mình gấp chỉnh tề ở đầu giường. Nàng không nghĩ nhiều, cắn răng chịu đau, vội vàng khoác hồ cừu, đeo giầy tơ vàng thêu hoa rồi vận chút nội lực, lặng yên ngồi trước gương.
Ngự Hạo Hiên đẩy cửa bước vào, trong tay
cầm thứ gì đó, hắn vốn định tiến lên đánh thức Minh Nguyệt nhưng khi
nhìn đến giường thì sửng sốt, vừa định quay ra gọi Tần công công thì đã
thoáng thấy bóng Minh Nguyệt ngồi sau bình phong.
Minh Nguyệt tay cầm bút vẽ nhìn về qua
gương thấy bóng dáng Ngự Hạo Hiên mặc hoàng bào thêu cửu long đồ (9
rồng), nàng mím môi cười, tóc dài rối tung chưa kịp vấn lên, quay đầu
cười nhẹ:
- Hoàng thượng.
Ngự Hạo Hiên nhìn mạt đỏ tươi trên trán
Minh Nguyệt đầu tiên là sửng sốt rồi buông đồ trong tay xuống, thong thả đi về phía nàng, đứng bên người vuốt ve mái tóc đen nhánh, hơi trêu
ghẹo nói:
- Hoài Nguyệt quốc có quy củ, nữ tử xuất giá tóc phải vấn lên, đây là ái phi không thừa nhận nàng là người của trẫm?
- Trong dân gian tương truyền, nữ tử đã kết hôn phải vấn tóc đây là muốn dạy cho nữ tử tóc dài chỉ có thể xõa trước mặt trượng phu mà thôi. Ý của nô tỳ muốn nói cùng hoàng
thượng rằng trái tim nô tỳ là Hoàng thượng
Một câu nói ái muội không rõ nghĩa, cả
hai người đều tự hiểu. Hai người nhìn nhau, cuối cùng Ngự Hạo Hiên kéo
Minh Nguyệt vào lòng, vỗ về lưng nàng.
Cứ nghĩ rằng Ngự Hạo Hiên sẽ nói gì đó
nhưng Minh Nguyệt đợi hồi lâu cũng không thấy hắn lên tiếng. Lúc lâu sau hắn mới chậm rãi buông nàng ra, vuốt ve tóc nàng, than nhẹ một tiếng:
- Tuyết Nhi, đến giờ dùng bữa rồi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT