Bước đi trên hành lang tối đen lạnh như băng, hắn cảm giác mình như đã đi suốt một đời. Hắn chưa bao giờ chật vật như vậy, đi nghiêng ngả lảo đảo. Sự chật vật đó và cơn phẫn nộ trong lòng như chiếc lưới vô hình thít lấy tim hắn khiến cho hắn không thể không thừa nhận bản thân đã thất bại và hoang đường cỡ nào. Hắn từng bước tiến đến Trường sinh điện, nơi đã biến thành địa ngục…

Ánh đèn quen thuộc lay động trên cửa soi rõ đêm khuya thê lương. Sự thê lương này không chỉ ở trong đại điện mà cả trong lòng hắn. Hắn đẩy mạnh cửa rồi cũng ầm một tiếng đóng lại, trong tay là chiếc lược khắc phượng do chính hắn điêu khắc bị rơi trên đất rồi chạy về phía giường, xốc rèm trướng lên, lay nàng đang giả bộ ngủ say, trầm thấp thở dốc nói:

- Vì sao không bước vào…

Nàng nhìn hắn, trong mắt không có chút e ngại nhưng hắn có thể nhìn thấy bóng mình dữ tợn trong đôi mắt trong suốt ấy. Bởi vì hắn tức điên lên rồi nhưng nàng đột nhiên lại cười rộ lên. Tiếng cười của nàng vừa bất lực lại vừa đau thương như là còn đau khổ hơn hắn vạn lần. Giọng nàng châm chọc:

- Hoàng thượng chỉ nơi đâu?

Sau đó nàng vươn tay để lên ngực hắn, đau khổ nói:

- Là ở đây? Hay là nơi đó..

Nàng đột nhiên chỉ ra ngoài cửa.

Ánh mắt nàng vô định như mây trên trời khiến hắn không thể nắm bắt, cảm giác thật xa cách. Hắn cười lạnh, đau lòng kéo nàng vào lòng. Cho dù hắn hận nàng nhưng hắn vẫn sợ nàng sẽ như mây bay đi trước mặt hắn. Thế nhưng hắn lại không nhịn được mà muốn làm tổn thương nàng:

- Đau khổ trong lòng sao? Khi nãy trẫm đã hôn nàng ấy…

Hắn nhìn nước mắt của nàng nhưng lại nghe nàng bình thản cười nói:

- Hoàng thượng vốn hôn rất nhiều nữ nhân…

Từng hôn rất nhiều nữ nhân… Trái tim hắn như bị trăm ngàn mũi tên bắn vào, đau đến chết lặng, tức giận, sỉ nhục, đau đớn dồn đến trong lòng hắn, ngăn chặn sự bình tĩnh của hắn. Hắn tức đến đỏ mắt, không khống chế nổi mà bóp lấy cằm nàng, nuốt lấy đôi môi của nàng.

Máu tươi mặn chát tràn đầy trong miệng hắn. Đây không phải là lần đầu hắn nếm mùi máu nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy chua xót như vậy. Buông nàng ra, hắn lạnh lùng cười, liếm vết máu trên môi nàng. Cơn đau đớn trong lòng khiến hắn không muốn tiếp tục trò chơi không có kết cục cùng nàng nữa..

Hắn đặt tay nàng lên ngực mình, ép nàng nắm chặt xiêm y của hắn, sau đó, mạnh mẽ xé xiêm y của mình, đau đớn nói:

- Minh Nguyệt, nàng có biết khi trẫm biết tên nàng là Minh Nguyệt trong lòng có suy nghĩ gì không?

Sau đó chậm rãi đến bên tai nàng, cắn răng nói:

- Trẫm nghĩ, có phải lời nguyền vận mệnh của trẫm đã được hóa giải, có phải Như Nguyệt đã đưa người giải phù chú của Minh Nguyệt Quý phi tới, giải thoát trẫm khỏi ma chướng…

Nàng giật mình kinh hãi nhìn hắn. Có lẽ nàng thật không ngờ rằng hắn lại nói mọi thứ với nàng. Hắn đau lòng nhìn vẻ mặt của nàng, không khỏi nhắm mắt lại, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, hung hăng cầm nó đập lên ngực trái của mình, nghiến răng nghiến lợi:

- Nhưng nàng không giải trừ ma chướng trên người trẫm, trẫm đã đánh mất trái tim mình nhưng vẫn chỉ có thể dựa vào Như Nguyệt mà sinh tồn. Nàng lừa trẫm.

Nói đến chuyện đau đớn suốt ngần ấy năm qua của mình, hắn mạnh mẽ vung chưởng đánh bay những tấu chương bên bàn.

Nếu đã đến nước này, hắn chẳng cần vãn hồi cái gì nữa, càng chẳng tin vào cái mà nàng gọi là tình yêu nữa. Mọi thứ phát triển đến nước này đều là vì hắn đã si tâm vọng tưởng, nhắm mắt lại, hắn mạnh mẽ xé tung xiêm y của mình, đem tội nghiệt của mình bày ra trước mặt nàng.

Dưới ánh nến lay động không ngừng, hắn nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của nàng. Hắn biết cái này để ai thấy cũng đều khó mà tin được. Hắn nhìn những biến hóa trên khuôn mặt nàng. Nàng run rẩy tiến lên, vươn tay định chạm vào khối ấn ký bị nguyền rủa này nhưng hắn không thể nhịn được nữa mà lui lại khi nàng vừa chạm tới…

Hắn hiểu rõ, từ nay về sau bọn họ không cần dùng mặt nạ để đối diện với nhau. Tuy rằng hắn không tưởng tượng được nó sẽ như thế nào nhưng hắn biết, sự đau đớn của hắn sẽ vĩnh viễn còn đó. Nếu có thể trở lại lúc trước, hắn tình nguyện chấp nhận nỗi đau đớn của ma chú cũng chẳng muốn gặp nàng, yêu thương nàng rồi đau đớn hơn ma chú nhiều lần…

Một tia chớp xé rách bầu trời như vô tình cười nhạo sự tự phụ khi xưa và chật vật bây giờ của hắn. Hắn chăm chú nhìn thần sắc hoang mang của nàng, từng bước đi tới bên nàng, cười lạnh nói:

- Nhìn thấy trẫm đau đớn rất đắc ý đúng không? Trẫm còn có thể nói cho nàng một bí mật…

Sau đó, hắn tuyệt vọng nhìn nàng, giọng nói vô cùng nhẹ:

- Trên bùa chú nói, nam tử trên ngực có ấn ký hình rồng nếu không ở bên nữ nhân có dấu hiệu phượng ấn thì sẽ bị suy tim đến chết…

Nàng hoảng sợ vội lui về phía sau…

Nàng không hiểu, đương nhiên nàng không hiểu… Hắn điên cuồng cười lớn, tiếng cười chất chứa sự đau đớn và khổ sở suốt 20 năm qua. Hắn nắm chặt tay, nhìn sự hoảng sợ trong mắt nàng, chỉ vào dấu hiệu dự tợn trên ngực mình:

- Nàng có biết vì sao trẫm có thứ này không? Nàng có biết vì sao trẫm phải lấy Như Nguyệt không? Nàng có biết trẫm mang tội nghiệt lớn không…

Sau đó, như chìm trong đau đớn của ngày ấy mà nói:

- Bởi vì năm trẫm 16 tuổi bị một bóng đen mang vào hoàng lăng, thấy được bức họa của Thái tổ, tình cờ yêu thương nàng ấy…

Yêu thương nàng ấy, có lẽ đó là yêu. Chí ít trước khi gặp nàng, hắn chưa từng có cảm giác rung động mãnh liệt như vậy với bất kì ai. Hắn bị đôi mắt trong suốt mà mông lung của nàng hấp dẫn. Vẻ thần bí, khó nắm bắt đó đã khóa lấy tim hắn. Thế nên hơn 10 năm sau, hắn không thể quên đi đôi mắt của nàng ấy… mãi cho đến khi nàng xuấtt hiện trong cuộc đời hắn…

Nhất thời, thần sắc nàng tái nhợt lại. Một nháy mắt khi tia chớp lóe qua, sự hoảng sợ của nàng hiện rõ trước mặt hắn. Nàng lắc đầu, không hiểu là vì sợ hãi hay không thể thừa nhận những lời đó, hoặc vì không thể hiểu nổi mà mê man. Hắn cười không rõ là cười lạnh hay cười buồn. Hắn nhìn nàng, nói tiếp:

- Nàng biết không? Lúc đó trẫm lén lút đem giấu bức họa vào quan tài thủy tinh, sau đó cứ đứng đó mà nhìn ngắm, mãi đến khi… đến khi nơi này nổi lên…

Nói xong hắn ngã xuống một bên.

Sự hoảng sợ của nàng càng lúc càng hiện rõ nhưng hắn cũng đã nói được hết những đau đớn đè nén suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng hôm nay, hắn lại không muốn mình nói ra những điều này, hắn nhắm mắt lại, ngửa đầu đau khổ nói:

- Sau này, trẫm tìm kiếm những bút tích của Thái tổ lưu lại, biết tất cả mọi chuyện về Thái tổ và Minh Nguyệt Quý phi. Vì thế, trẫm hạ lệnh tra tìm nữ tử có ấn kí hình phượng, đem phù chú mà Thái tổ để lại làm sính lễ cho nàng rồi lấy nàng vào cung, thương nàng, sủng nàng, có tìm cách để gian thần giết hại cả nhà nàng, đẩy nàng vào lãnh cung khiến cho nàng không thể không dựa vào trẫm. Mỗi lần trẫm sắp quên nàng thì trẫm đều đến tìm nàng, ôm nàng, nói với nàng rằng trẫm yêu nàng ấy, cho nàng ấy hy vọng. Cứ như vậy suốt ba năm khiến cho nàng ấy không thể chờ đợi thêm nữa mà phải dùng phù chú đó đưa người giải ma chú tới…

Nàng như hiểu ra điều gì, sắc mặt nhất thời tái nhợt lại, vội nắm chặt áo mình, từng bước lui dần về phía sau. Còn hắn lại càng điên cuồng bước tới trước, nắm chặt bả vai nàng, gắn từng tiếng:

- Minh Nguyệt, yêu thương trẫm, nếu không trẫm sẽ giết nàng.

Khi nói ra những lời này, hắn cảm giác đã tự phá đi những đường lui của chính mình. Hắn kiên quyết nhìn nàng, nhìn sự hoảng sợ và bàng hoàng trong mắt nàng, đem mọi thứ thiêu rụi thành tro bụi…

Nguyện một lòng với người, suốt đời không xa cách… Có lẽ những lời này từng là những câu nói mơ mộng mà hắn luôn cảm thấy thật nực cười. Nhưng lúc này lại thành giấc mộng của hắn

Một đêm này, hắn vẫn như trước không thể ngủ sâu. Còn nàng, sau khi bị hắn bức cách lại hoảng sợ, mệt mỏi ngủ say. Khi nàng nằm trong lòng hắn đã không còn sự yên bình và quyến luyến như trước kia nữa, bởi vì trong mắt nàng đầy sự hoảng sợ…

Ngay từ đầu tình cảm này đã là một sự sai lầm. Điều này hắn vẫn biết nhưng hắn cố tình kéo dài sự sai lầm này, mãi cho đến khi nó trở thành cục diện như bây giờ. Yêu thương nàng là ngoài dự đoán của hắn. Dù trước đó bị nàng hấp dẫn, thừa nhận rằng thích nàng nhưng hắn chưa từng nghĩ có một ngày, mọi thứ của hắn đều bị điên đảo vì nữ nhân này…

Hắn từng nghĩ đến tột cùng nàng có thể hấp dẫn hắn bởi điều gì. Có lẽ là vì nàng khiến cho hắn không còn cảm giác cô đơn. Có lẽ nàng giống như một câu đố khó giải khiến cho hắn trầm luân. Có lẽ trên người nàng có khí chất mê hoặc hắn. Có lẽ… đây duyên số…

Thái tổ bản kỉ hắn đọc vô số lần, trước kia có những điều hắn đọc không hiểu. Nhưng sau khi xảy ra chuyện này, đáp án dần được hé mở. Vốn dĩ hắn nên vui mừng vì biết được điều này nhưng hắn lại chỉ cảm thấy càng lúc càng sợ hãi… Sợ hãi những ý nghĩa trên văn tự bị sự thật phủ định. Sợ hãi rằng mình tìm mọi cách để hiểu những điều này cũng chỉ là sai lầm… nàng sẽ biến mất vào hư vô…

Canh năm, hắn thức dậy, ánh mắt thần thần nhìn quanh đại điện. Vì sự mất khống chế của hắn mà trong điện bừa bãi. Hắn không hiểu nàng, chưa bao giờ hiểu nhưng bây giờ hắn không thể hiểu nổi chính mình. Hắn cố gắng khắc chế nhưng lần đầu tiên không thể khống chế được…

Người nàng sẽ đối phó quả nhiên là Hiền phi…

Thái hậu truyền gặp, hắn vội vã tới Khôn ninh cung. Khi bước vào đại điện, nhìn thấy các phi tần tụ tập ở đó còn Âu Dương Hồng Ngọc và Thục phi đang tranh chấp manh mối vụ án. Thái hậu thích sự yên tĩnh, không có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không triệu kiến bất cứ ai, càng không cho phép tần phi bỏ qua lễ nghĩa mà nói nhau nhưu vậy. Hắn hiểu rằng, cái án thi thể trong giếng này phải có kết thúc…

Hắn khoanh tay đi vào đại điện, mọi người vội quỳ xuống thỉnh an

- Nô tì, tiện thiếp, tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…..

Ánh mắt hắn đảo qua đã thấy Hoa mỹ nhân tâm phúc của Đỗ thái phi đã ở đó. Mày kiếm hơi nhíu lại nhưng cũng gật gật đầu, bước lên trước đỡ Âu Dương Hồng Ngọc đang xung đột với Thục Phi, lạnh lùng nói:

- Trẫm nghe nói Tử Thần tìm được manh mối của vụ án thi thể trong giếng, có việc này sao?

- Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ quả thực tìm được chút ít manh mối nhưng sự tình có liên quan đến Hiền phi nên… đợi lát nữa xin Hoàng thượng xem qua…

Âu Dương Hồng Ngọc cúi đầu, thần sắc có mất phần ủy khuất nhưng vẫn rất nhu thuận. Hắn gật đầu, biết chắc nàng sẽ làm mọi chuyện thật thỏa đáng cho nên cũng không dặn dò nàng điều gì, chỉ xoay người thỉnh an với Thái hậu:

- Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.

Từ khi thấy hắn, sắc mặt Thái hậu đã trở nên dễ chịu hơn hẳn. Nhưng mấy ngày nay trong cung nhiều việc xảy ra, một đêm này khiến Thái hậu già đi nhiều, khi bà bước xuống thềm đã, tiến lên cầm tay hắn cười nói, hắn cũng không biết mình giúp Minh Nguyệt như vậy là đúng hay sai. Dù sao, hắn đã làm thương tổn rất nhiều người trong đó có cả mẫu hậu mà hắn tôn kính nhất…

- Hoàng thượng đa lễ. mấy ngày này Tuyết Nhi khỏe không? Hoàng thượng cần phải chú ý đến chuyện ăn uống của Tuyết Nhi nhiều. Ai gia nghe thị nữ nói Tuyết Nhi ăn không nhiều, thuốc bổ cũng phải do nha đầu Tiêu Đồng kia ép thì mởi chịu uống, tính tình này quả thực giống hệt ngươi đó.

Khuôn mặt Thái hậu lộ ra vẻ yêu thương giống như trước, mỗi khi nhắc đến Minh Nguyệt đều như khi nhắc đến bảo bối. Ngực hắn hơi nhói lại nhưng vẫn cười nói:

- Mẫu hậu yên tâm, Đức phi mặc dù có thay đổi so với trước nhưng cũng thập phần nhu thuận, Thái y kê thuốc này rất đắng, nàng có muốn không uống cũng là đương nhiên, nhưng vì hoàng nhi cũng vẫn chịu khó uống hết.

Đây là lần đầu tiên hắn vị một nữ tử mà lừa gạt mẫu hậu nhưng cũng chỉ đến vậy. Hắn không biết cuối cùng kết cục giữa hắn và Minh Nguyệt sẽ là gì nhưng hắn không thể không giả dối. Tuy rằng hắn biết trong hậu cung này đang có một âm mưu được bày ra sẽ khiến hắn mất đi những người thân yêu của hắn như mẫu hậu và… Tam đệ…

- Tốt rồi… tốt rồi

Tiếng nói từ ái của Thái hậu cắt ngang suy nghĩ của hắn. Hắn cười yếu ớt đỡ Thái hậu ngồi xuống. Thái hậu quét qua đám người ở thềm đá một lượt, sắc mặt trở nên nghiêm túc:

- Hoàng thượng, Hiền phi này càng lúc càng không có quy củ. Hôm qua trong Quỳnh hương cung đã tát Hoa mỹ nhân, còn uy hiếp Hoa mỹ nhân phải đưa muội muội ra khỏi hoàng cung, gả cho ăn mày. Hôm nay ai gia triệu kiến nàng đến đối chất thì nàng lại chỉ sai một nô tỳ tời đây…

Hắn nhíu mày kiếm, trong mắt lô ra vẻ nghi hoặc. Hiền phi? Hắn nghi ngờ nói

- Mẫu hậu nói thật sao?

Tính tình Hiền phi tuy ngang ngược nhưng có thể nào cũng không dám bất kính với Thái hậu công khai như vậy. Nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm giác bên dưới có người chăm chú nhìn mình, hắn nhíu mắt đảo qua đã thấy sắc mặt Hoa Như Sương rất khó coi. Xem ra chuyện này những người chen chân tham gia cũng không ít…

Thái Hậu không đáp lời, đã thấy ở bên ngoài, thị nữ Thanh Lan của Âu Dương Hồng Ngọc vội chạy vào, cầm một chiếc hộp gấm tinh xảo, vừa nhìn thấy hắn thì có vẻ rất kinh ngạc, ngay cả lễ bãi cũng run run:

- Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế….

Rồi sau đó kích động nhìn Âu Dương Hồng Ngọc đang đứng bên hắn, nhỏ giọng nói:

- Thứ nương nương cần, nô tỳ đã đem đến…

Âu Dương Hồng Ngọc nhìn hộp gấm, mất tự nhiên mở khóa ra, sau đó như muốn cùng cố lập trường của mình, quay đầu nói với hắn và Thái hậu:

- Thái hậu, Hoàng thượng, đây là thứ nô tỳ tìm được ở gần Tư Mộ cung. Theo nô tỳ ghép lại, đây là giấy trong bản Thánh tổ gia huấn của các tần phi

Nói rồi đi lên trước, đem trang giấy đã bị mưa gió tàn phá trong hộp gỗ tới trước mặt hắn và Thái hậu…

Vừa nhìn thấy trang sách còn sót lại này, trong lòng hắn hơi run run. Hắn không hiểu vì sao mình lại có phản ứng này. Có lẽ là vì khi mới gặp Minh Nguyệt, nàng nằm trên giường, tay lật quyển sách này nhưng trang sách này sao lại liên quan đến Thượng Quan Uyển Nhi.

Hắn còn chưa hiểu thì Thái hậu đã nói toạc ra:

- Đây… đây chẳng lẽ là bản tổ huấn của Đức phi đã bị đánh cắp

Tim hơi run lên, cảm giác khó mà nói rõ. Hắn nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay Âu Dương Hồng Ngọc, bỗng dưng hiểu ra mưu kế của Minh Nguyệt

Hay cho một nữ tử trí tuệ tuyệt đỉnh. Hắn nhíu mắt lại, Minh Nguyệt biết, nếu giá họa tội danh khác tới Thượng Quan Uyển Nhi có lẽ Thượng Quan Uyển Nhi còn có thể tự cứu. Đây là lí do vì sao khi trước nàng dùng thạch tín giá họa Thượng Quan Uyển Nhi nhưng vẫn mang bệnh mà cầu tình cho Thượng Quan Uyển Nhi. Cũng có lẽ, lần đó chỉ làm cho Thượng Quan Uyển Nhi có ấn tượng xấu với mọi người.

Bàn tay to giấu trong áo nắm chặt thành quyền, hắn sao lại không nghĩ một tiểu nữ tử như vậy lại đang dùng kế hoãn binh, bày ra kế hoạch hoàn mỹ như vậy. Hắn hít sâu một hơi khi cảm giác Âu Dương Hồng Ngọc đang chăm chú nhìn hắn thì hắn lặng lẽ đứng đó. Sau đó lại nghe Âu Dương Hồng Ngọc nói:

- Hoàng thượng, Thái hậu, lúc nô tỳ đuổi theo tra xét thì phát hiện những mẫu giấy cuối cùng này rơi ở trước cửa Tư Mộ cung. Cho nên nô tỳ kết luận, việc này tất có liên quan đến Hiền phi nương nương..

Âu Dương Hồng Ngọc vừa dứt lời, Thục phi cùng Hoa mỹ nhân đều khiếp sợ nhìn hộp gấm trong tay Âu Dương Hồng Ngọc. Thái hậu mở to mắt, trong lòng như vô cùng tức giận đến không thở nổi, bà kích động nói:

- Hiền phi đại nghịch bất đạo đến như vậy. Uổng cho ai gia trước kia thương yêu nàng. Vốn nghĩ rằng nàng hiền lương thục đức, cũng không tưởng ngầm làm ra như thế bại hoại hoàng thất môn phong việc, Hoàng Thượng, lần này ngươi cũng không thể che chở hiền phi, ai gia phải xử trí nàng……”

Hắn chớp mắt, hít sâu một hơi, quay đầu thản nhiên nói với Thái hậu:

- Trẫm đã giao quyền quản lý hậu cung cho Thục phi và Tử Thần, vậy theo ý Thái hậu đi…

Hắn giao quyền chấp pháp hậu cung cho hai nàng, lúc trước là để tránh các tần phi khác tranh sủng mà tìm đến dây dưa với hắn. Nay theo tính tình của Thượng Quan Uyển Nhi chắc chắn sẽ lại tìm mọi cách muốn gặp hắn. Cho nên đáp ứng theo lời Thái hậu là cách tốt nhất.

Thái Hậu vui mừng gật gật đầu, rồi sau đó nhìn phía Âu Dương Hồng Ngọc nói:

- Tử Thần, bây giờ ngươi mang ngự tiền thị vệ đến vây Tư Mộ cung, bất kể thế nào cũng phải tìm được chứng cứ cho ai gia…

Sau đó, bà như nghĩ tới điều gì, liếc nhìn Lí Vinh đứng ngoài điện, lặng lẽ nói:

- Lí Vinh, nay Triệu Truyền mất tích, ngươi tạm thời thay thế vị trí của hắn, đến Tư mộ cung truyền chỉ của ai gia, bất luận bệnh của Hiền phi nặng dến đâu thì cũng đỡ nàng đến đây cho ai gia.

Hắn nhíu mày. Triệu Truyền mất tích sao?

Xem ra Minh Nguyệt đã chặt đứt toàn bộ đường lui của Thượng Quan Uyển Nhi. Nếu không vì sao Triệu Truyền vốn trung thành với Thượng Quan Uyển Nhi sao đột nhiên mất tích? Nàng sớm đã bày bố rất tốt hay là nhất thời bố trí ra hắn không nghĩ được. Nhưng lúc này, Âu Dương Hồng Ngọc và Thục phi đến Tư mộ cung điều tra, chắc chắn đã có người động chân động tay ở Tư mộ cung rồi bởi lẽ Minh Nguyệt không phải là người bỏ dở giữa chừng…

Huống chi Thục phi và Âu Dương Hồng Ngọc là tới chỗ kẻ thù, cho dù ở Tư mộ cung không có dấu vết gì, bọn họ chắc chắn cũng sẽ lợi dụng cơ hội này để triệt hạ uy phong của Thượng Quan Uyển Nhi.

Nhắm mắt lại, ngực như có sự tức giận không thể tiêu tan. Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, đến tột cùng nàng muốn thế nào, mục đích cuối cùng của nàng là gì…

- Báo!

Ngoài Ngự thư phòng, một thị vệ vội vàng chạy vào, khi nhìn thấy hắn thì vội quỳ lạy, hai tay ôm quyền, cúi đầu nói:

- Báo. Thục phi nương nương và Chiêu nghi nương nương tìm thấy trong gối đầu của Hiền phi nương nương bản Thánh tổ gia huấn bị mất của Đức phi nương nương. Nay tội chứng của Hiền phi đã rành rành, Thái hậu xin Hoàng thượng định đoạt…

Hắn mở to mắt, nhìn sắc trời hôn ám bên ngoài, khoanh tay nói nhỏ:

- Nhốt vào thiên lao, giữ lại phi vị.

Tên kia thị vệ đầu tiên là ngẩn ra nghi hoặc khó hiểu nhưng là lại lập tức nói:

- Tuân mệnh….

Thượng Quan Uyển Nhi vào cung ba năm, với hắn không có tình cảm cũng có ân nghĩa. Hắn tuy rằng từng vì Minh Nguyệt mà bỏ qua nàng nhưng cả đời nàng đã là vật hi sinh để hắn có được Giá y thần công. Như vậy, hắn cũng nên giữ lại cho nàng chút gì đó, dù sao hắn cũng nợ nàng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play