Hoàng hậu đến? Sự hoảng sợ khi nãy của Tiêu Đồng còn chưa dịu đi thì lúc này đã bị âm thanh chói tai kia làm hốt hoảng đến cứng đờ người. Tiêu Đồng nhìn sang Minh Nguyệt vẫn không chút động tĩnh, vừa định hỏi đã thấy Minh Nguyệt lạnh nhạt cười, còn chưa ra cửa nghênh đón Hoàng hậu mà đôi mi thanh tú đã nhăn lại, lớn tiếng kêu đau, trong chốc lát đã vô lực mà ngã xuống, trên trán mồ hôi túa ra.

Lần này, Tiêu Đồng càng hốt hoảng, vội vã chạy lên trước đỡ lấy Minh Nguyệt đang ngã xuống sợ hãi kêu:

- Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy? Tiểu thư!

Minh Nguyệt không trả lời, một tay ôm ngực, đôi mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi bết trên tóc mai, cả người bắt đầu run rẩy khiến cho Tiêu Đồng sợ tới phát khóc. Lúc này, cửa phòng ngủ bị mở tung, Hoàng hậu mặc phượng bào thêu bách hoa đứng ngạo nghễ uy nghiêm.

Nhưng đôi mắt phượng cao ngạo vừa nhìn thấy Minh Nguyệt ngã trên mặt đất kia thì nhất thời bị dọa hoảng sợ, sự cao quý chỉ còn lại bẩy phần, bàn tay trắng nõn cầm khăn tay chỉ vào Minh Nguyệt, cả kinh không nói nên lời, một lúc sau mới lắp bắp:

- Đức phi bị làm sao vậy?

Tiêu Đồng kích động không biết nói như thế nào, chỉ đáp:

- Hoàng hậu nương nương, cầu xin người cứu tiểu thư.

Nói rồi bất lực khóc lên, nhưng bàn tay đã bị Minh Nguyệt khẽ nắm lại. Tiêu Đồng sửng sốt nhìn lại đã thấy Minh Nguyệt lại nhắm vội mắt, trong lòng bớt lo lắng hơn, ngừng khóc.

Phía sau Hoàng hậu, Lí công công cũng bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, vội the thé cất giọng:

- Mau truyền ngự y.

Nhất thời, toàn bộ Ngưng Tuyết cung náo loạn lên.

Trên giường, Minh Nguyệt hôn mê, ngoài Hoa Dung điện, một cỗ kiệu nhanh chóng được khiêng đến, Lã Thái Y tuổi cao nhất Thái Y viện được hai thái giám đưa vào Ngưng Tuyết cung. Mùa đông gió Bắc thét gào nhưng Lã Thái y cả người ướt đẫm mồ hôi.

Cổ tay Minh Nguyệt được buộc chỉ hồng để thái y bắt mạch. Trong phòng ngủ không một tiếng động. Hoàng hậu nhìn Minh Nguyệt hôn mê, sắc mặt thống khổ, cảm giác có một chút nghi ngờ vô căn cứ nhưng cũng có đến 8 phần tin là thật. Nàng ngoắc Lí công công đến bên, nói nhỏ hai câu, Lí công công lập tức nhướng mày, nhẹ giọng nói:

- Hoàng hậu nương nương, nếu lúc này hoàng thượng đang ở Trùng Dương cung thì không phải là kinh động thánh giá sao?

Sắc mặt Hoàng hậu lạnh lùng hơi tái đi. Bàn tay trắng nõn vày vò chiếc khăn tay. Một lúc lâu sau, thấy Lã thái y liên tục lau mồ hôi mà lại không nói một nguyên nhân, nàng hơi mất kiên nhẫn nói:

- Lã thái y, Đức phi bị bệnh gì?

Lã thái y quá sức khẩn trương lại bị Hoàng hậu tra hỏi nhưng chỉ nói quanh co, ngay cả câu nói cũng không ra làm sao. Cuối cùng chỉ nói Mộ Tuyết bệnh cũ tái phát, nhưng là bệnh cũ gì cũng không nói rõ.

Lúc này, sắc mặt của Hoàng hậu càng khó coi hơn. Ngày thường, phi tử sinh bệnh đều là nàng một tay xử lí. Nhưng Mộ Tuyết là tân sủng của Hoàng thượng, nghe nói Hoàng thượng còn miễn nàng không phải uống thuốc tránh thai (ngày xưa đã tân tiến thế rồi cơ đấy:)), có thể thấy vị trí của nàng không bình thường. Nay Âu Dương Hồng Ngọc không thể đến, nàng cũng không có chủ ý gì hay ho, suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Như vậy Đức phi nên tĩnh dưỡng cho tốt, nếu có bệnh trong người e là không thể thị tẩm. Đức phi nên tự trọng.

Nói xong, Hoàng hậu sửa sang lại trường bào, ngạo nghễ bước ra tẩm điện. Phía sau, Lí công công lo lắng liếc nhìn Minh Nguyệt, suy nghĩ một lát rồi vội vàng đuổi theo Hoàng hậu.

Mọi người cáo lui, Lã thái y cũng được Tiêu Đồng mời ra ngoài. Đến khi phòng ngủ không còn người nào khác Tiêu Đồng mới thở dài nhẹ nhõm, đến bên Minh Nguyệt nói:

- Tiểu thư, mọi người đi rồi.

Nói xong lại lau mồ hôi, hai mắt hoe hoe nói:

- Tiểu thư sao lại dọa nô tỳ như vậy?

Vừa rồi nếu không phải tiểu thư nắm tay mình giữ lại thì giờ phút này nàng đã sợ tới mức rớt nửa cái mạng.

Mà Minh Nguyệt nằm trên giường không tim không gan mà cười lạnh nhạt, huyệt đạo trên người sớm đã được giải, người cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, nói:

- Dọa cũng đáng, khổ nhục kế này là một đá ném hai chim.

Chính là vừa nãy nàng tự khóa huyền tâm nhị mạch, sợ là phải đến 10 ngày, nửa tháng mới có thể phục hồi lại.

Huyền tâm nhị mạch gần sát tĩnh mạch ở tim. Huyền tắc vì tĩnh, tâm tắc vì động. Vừa rồi Minh Nguyệt khóa lại tĩnh mạch toàn thân nên máu chảy không thông, tứ chi đau đớn khó chịu, người thiếu dưỡng khí nên rơi vào hôn mê. Huyệt đạo này nếu trong vòng 12 canh giờ không được giải chắc chắn là toàn thân cứng ngắc mà chết.

Sắc mặt Tiêu Đồng vô cùng khó coi, trong mắt có chút trách cứ nhưng đoán được vài phần ý tứ “một đá ném hai chim” của Minh Nguyệt. Chỉ cần chuyện hôm nay truyền ra, Hoàng thượng sẽ không ở lại Ngưng Tuyết điện mà các cung phi khác càng không dám đến khiêu khích. Dù sao nếu Đức phi bệnh cũ tái phát, các nàng cũng không gánh nổi tội lớn này.

Nhưng Tiêu Đồng lại càng nghi hoặc. Nữ tử trong hậu cung thất sủng là bi kịch lớn nhất. Nhưng tiểu thư nhà mình lại luôn làm ngược lại? Chẳng lẽ chính mình không tranh đấu thì sẽ khiến cho Hoàng thượng muốn nắm giữ không buông?

Minh Nguyệt nhìn ra sự nghi hoặc của Tiêu Đồng nhưng chỉ mím môi không nói. Đôi mắt trong suốt có chút thâm trầm, nhìn cảnh vật bên ngoài có chút tiêu điều, trong lòng lại khẽ dâng lên chua sót.

Ngự Hạo Hiên sủng hạnh nàng đơn giản chỉ vì muốn cắt đứt đường sống của nàng, kích động chúng phi tần phẫn nộ, lợi dụng bọn họ mà san bằng Ngưng Tuyết cung này. Mà những phi tần này nếu không bao gồm Mộ Từ, chắc chắn chính là thế lực mà Ngự Hạo Hiên muốn diệt trừ nhất.

Nhưng, Ngự Hạo Hiên chiêu này quá chu đáo, nhất cử lưỡng tiện, muốn làm cho tỷ muội bọn họ trở mặt, lại dễ dàng loại bỏ đi cái gai thứ hai trong lòng hắn. Cứ như vậy, hoàng quyền càng được củng cố. Đến khi đó, hắn thích làm gì thì làm, không bị câu thúc.

Nghĩ một chút, Minh Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt, ngay sau đó lại mở to mắt lạnh nhạt nói:

- Tiêu Đồng, quan hệ giữa Hoàng thượng và Thừa Tướng như thế nào?

Tiêu Đồng lập tức đáp:

- Thưa Tướng quyền khuynh triều dã, lại là quốc trượng nên được Hoàng thượng có chút nể nang. Có điều, nô tỳ trước kia ở phủ tướng quân, thường xuyên thấy tướng quân oán giận nói với phu nhân rằng thừa tướng làm trái thánh ý lại luôn đem lão gia làm lá chắn.

Minh Nguyệt nhướng mày nghe Tiêu Đồng nói, trong lòng gợn sóng, nỉ non:

- Chẳng lẽ thế lực đó chính là Âu Dương thị?

Dùng Mộ thị đối địch với Âu Dương thị, hay cho kế lưỡng bại câu thương, lòng Minh Nguyệt lạnh lẽo.

- Tiểu thư người đang nói gì? – Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt suy tư, lo lắng hỏi.

Minh Nguyệt lắc lắc đầu rồi cười lớn, nói:

- Tiêu Đồng, ngươi nói nếu chỉ có ta cùng Hoàng hậu đối chọi, không có bất kì cung phi nào khác, ai là người được lợi lớn nhất?

Tiêu Đồng nghi hoặc nhìn Minh Nguyệt cúi đầu suy nghĩ mổ chút mới nói:

- Ý tiểu thư là Hoàng thượng?

Bỏ đi Mộc thị ba năm trước chịu án chu di cửu tộc, nay chỉ còn Mộ thị cùng Âu Dương thị quyền tài tương đương mà cũng là hai gia tộc Hoàng thượng kiêng kị nhất, cho nên…

- Tiêu Đồng thật thông minh.

Minh Nguyệt thở dài, sâu kín nói. Sau đó ngưng cười, thấp giọng:

- Chỉ hy vọng ta đoán sai. Hoàng thượng không có ý này.

- Nhưng nếu Hoàng thượng, hắn… Tiêu Đồng có chút buồn bực nói ra nhưng chưa nói xong đã phát hiện mình lỡ lời, bực mình thiếu chút nữa đã tự vả miệng.

Nhưng khi Tiêu Đồng quay đầu lại không thấy Minh Nguyệt có nửa điểm đau lòng chỉ nghe nàng cười nói:

- Nếu Ngự Hạo Hiên muốn học theo Hán đế Lưu Tú, vậy ta cũng chỉ có thể học theo Lã Hậu. Nói xong nàng nhẹ cười, trong mắt có chút âm ngoan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play