Đêm sang canh ba, sương rơi đậm, tiếng trống vang lên.

Trong phòng ngủ tối đen, chỉ có duy nhất ánh trăng có mấy phần thanh lương chiếu rọi, chiếu lên mặt đất đầy xiêm y, vài cơn gió lạnh thổi vào.

Trong trướng, gió lạnh thổi nhẹ qua khe hở, không khí tràn ngập hơi thở ái muội, mùi Long diên hương và mùi hàn mai hỗn tạp quấn quanh giường, tiếng thở dốc trầm mê. Một đêm quấn quýt si mê

Canh năm, sắc trời u ám, trong Tẩm Tâm cung, ngự tiền thị nữ và Tần công công sớm chuẩn bị sẵn long bào chờ ngoài Hàn nguyệt cung. Mà Tiêu Đồng một đêm lo lắng chưa ngủ đứng đó, kinh ngạc thất thần nhìn cánh cửa gỗ đào đóng chặt.

Đêm qua, nàng ở ngoài điện chờ, vốn định lựa lúc mà vào xem tiểu thư ngủ hay chưa, không ngờ còn chưa bước thì đã bị người điểm huyệt mà thất kinh. Rồi lại nhìn thấy đế vương không biết đến từ khi nào nắm chặt tay đẩy cửa mà vào, sau đó, nàng nghe tiếng tiểu thư kinh hô và tiếng quần áo bị xé rách, nàng biết điều đó đại biểu cho cái gì. Nhưng nàng chỉ có thể nhắm mắt đứng đó mà nghe tiếng si mê dây dưa đến tận canh năm.

Nhắm mắt lại, Tiêu Đồng hít sâu một hơi, sự chua xót trong mắt và sự bất an trong lòng dần dâng lên, sau đó, như là không thể ngồi yên mà đứng dậy. Nhưng nàng vừa mới đứng dậy thì Tần công công lại vội bước lên, đè vai nàng, nhỏ giọng nói:

- Tiểu chủ, Hoàng Thượng là quá mức nhớ nhung Hoàng hậu mới có thể như thế, người đừng lo lắng

Nói xong, trong mắt cũng có vài phần lo lắng nhìn lướt qua cánh cửa đóng chặt kia, cúi đầu không nói.

Hôm qua, sau khi Hoàng hậu rời đi, đế vương một mình đứng trước gương hồi lâu, ánh mắt lạnh băng không dám tin nhìn chính mình tiều tụy trong gương. Sau đó, như là hoàn toàn tuyệt vọng mà ném vỡ gương, lẩm bẩm nói:

- Nàng thấy rồi, nàng thấy trẫm tiều tụy rồi.

Một khắc này hắn mới hiểu được, thì ra Hoàng thượng cướp lấy thái tử là vì Hoàng thượng nghĩ chỉ cần thái tử ở đây là có thể giữ được lòng Hoàng hậu. Hắn đuổi Hoàng hậu đi là vì không muốn nhìn nữ tử hắn yêu thấy hắn chật vật, tiều tụy như thế. là vì yêu quá sâu nên thành thật cẩn thận, vì sợ hãi, sợ hãi mình quá tiều tụy, để Hoàng hậu thấy mà ghét bỏ mình.

Trong trí nhớ của hắn chưa từng thấy Hoàng thượng như thế bao giờ. Khi còn nhỏ, Hoàng thượng lãnh tình tự chế, cho dù với mẫu thân Hoa quý nhân cũng thế. Tiên đế từng nói, hắn là người si tình. Lúc ấy, những lời tiên đế nói không ai tin, dù sao Hoàng thượng trời sinh lạnh bạc đến cực điểm. Thậm chí, năm mười sáu tuổi đại hôn, cũng vẫn không thích nữ sắc. Nhưng, ai ngờ ngày nay lại thành ra thế này.

Nhớ lại chuyện đã qua, Tần công công khẽ thở dài một tiếng, lại an ủi Tiêu Đồng, nói:

- Tiểu chủ, Hoàng hậu nương nương không phải là người tầm thường, Hoàng thượng sẽ không làm gì nương nương đâu. Chỉ là một năm nay, tương tư thành bệnh. Tiểu chủ chớ lo

Nói xong, liếc nhìn Tử Lộ vẫn yên lặng ở bên, lui về phía sau, cúi đầu chờ đợi.

Trong phòng ngủ, vẫn yên tĩnh không một tiếng động. Trên giường, chăn gấm tơ lụa phấn hồng, hai người mệt mỏi ôm nhau mà ngủ, gió lạnh thổi động sa trướng, sắc trời dần sáng.

Ngự Hạo Hiên mở to hai mắt thân u, ngón tay thon dài vuốt mặt Minh Nguyệt, lướt qua khuôn mặt tinh tế của nàng, sau đó, si mê nhìn đôi môi đã sưng đỏ của nàng, tựa như nhìn mỹ thực mà tinh tế hôn lên.

Có lẽ là cảm nhận được nụ hôn đầy yêu thương của Ngự Hạo Hiên, đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt khẽ động, như là muốn rời khỏi sự ôn nhu đó, nhưng nàng mệt mỏi không thể tỉnh lại, chìm vào cơn mơ.

Tay Ngự Hạo Hiên cứng đờ giữa không khung, đôi mắt lưu luyến si mê và ôn nhu nhìn đôi mày thanh tú của Minh Nguyệt nhíu lại thì xẹt qua một tia đau đớn và phẫn nộ. Hắn nhìn dung nhan kiều mị say ngủ, đột nhiên lại tiến lên, ngón tay thon dài nắm vai nàng, vùi đầu vào cổ nàng, hít sâu mùi lãnh hương trên người nàng. Môi lạnh băng lưu luyến trên da dẻ trắng nõn của nàng, một đường hôn lên vành tai non mịn.

Nhẹ nói một tiếng mơ hồ, Minh Nguyệt như là cực kỳ bất an, vươn tay định đẩy nam tử đang xâm phạm kia, nhưng tay nàng mới vươn ra khỏi đệm chăn thì đã bị bàn tay to của nam tử nắm lại, một lần nữa lại giấu xuống chăn bông ấm áp. Nhưng nụ hôn kia lại mềm nhẹ triền miên hơn, từng tấc hôn lên da dẻ nàng như đang trừng phạt.

- Đừng.

Minh Nguyệt nhẹ nỉ non, nàng nhắm mắt nhưng mày hơi nhíu lại, bàn tay trắng nõn vươn lên kháng cự. Khi chăn đệm kéo xuống, làn da trắng nõn đã đầy vết xanh tím, chứng tỏ sự điên cuồng đêm qua.

Không khí lạnh như băng tràn lên da thịt khiến Minh Nguyệt run rẩy mi dày. Khi thân mình lại một lần nữa rơi vào vòng ngực tinh tráng mà ấm áp thì nàng hơi mở mắt.

Ngự Hạo Hiên nhìn đôi mắt mông lung của Minh Nguyệt, càng dùng sức ôm chặt nàng tựa như sợ nếu nàng nhìn thấy mình thì sẽ biến mất, thậm chí hắn còn nhắm mắt lại, tựa cằm lên trán nàng, hôn lên tóc mây của nàng.

Mắt Minh Nguyệt vẫn mông lung khi cảm nhận được những xúc cảm trên da thịt thì dần trở nên trong suốt rồi trong đầu hiện lên cảnh nóng cháy triền miên kia thì cả người đều thanh tỉnh lại. Nàng vội để tay vào ngực hắn, trong mắt tràn đầu hoảng sợ muốn trốn tránh khỏi nam tử khiến nàng trầm luân này. Nhưng Ngự Hạo Hiên lại càng thêm dùng sức ôm lấy eo nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn như có như không vang lên tai nàng:

- Minh Nguyệt, nàng trốn không thoát đâu.

Lòng Minh Nguyệt trầm xuống, không khỏi run rẩy người, tay để trước ngực đế vương nắm chặt thành quyền, nàng run run mi dài, khi nhìn đến vết sẹo dữ tợn trên ngực trái đế vương thì ngừng giãy, mũi cay cay, nhắm mắt lại, run rẩy thấp giọng cầu xin:

- Buông... Không cần

Đêm qua một màn hiện rõ trước mắt, nàng không thể thừa nhận sự nóng cháy điên cuồng đó, nhưng đế vương như đã nổi điên, càn rỡ không muốn ngừng lại, như là muốn trừng phạt nàng mà dây dưa đến bình minh, để lại vô số dấu vết trên thân thể nàng, đến độ nàng mệt mỏi mà thiếp đi, nhưng giờ, không ngờ hắn…

Khi Minh Nguyệt vặn vẹo phản kháng, tay Ngự Hạo Hiên đã bắt đầu dao động, lại như cực lực khắc chế mà ôm lấy thân thể mảnh mai của nàng chặt hơn, nhắm mắt lại, vùi vào mái tóc nàng, hơi thở vốn trầm tĩnh dần thành đục ngầu thở dốc. Đôi môi lạnh lẽo lại một lần nữa cọ xát trên da dẻ nàng, giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở nóng bỏng, trầm thấp nói:

- Minh Nguyệt… trẫm rất nhớ nàng… thật sự rất nhớ nàng.

Nhớ nàng, mỗi đêm khuya nhìn đến chiếc long sàng trốn trải mà muốn phái điên. Trăm ngàn lần muốn xông vào phòng ngủ của nàng mà hung hăng yêu nàng. Nhưng mỗi lần nhìn đến ánh nến chập chờn qua cửa sổ thì lại lùi bước. Bời vì, hắn sợ nàng sẽ càng hận hắn.

Nghe đến Ngự Hạo Hiên nói những lời này, thân thể Minh Nguyệt lại run lên, sau đó lắc đầu, tóc mây rối tung quấn quanh cánh tay đế vương, ánh mắt mang theo sự bất an và bối rối, nhẹ giọng nói:

- Đừng, xin ngươi, đừng…

Nhưng Minh Nguyệt còn chưa nói hết thì đế vương đã nâng cằm nàng lên, môi lạnh băng lại dán lên đôi môi mềm mại của nàng, cắn nuốt mà triền miên.

- Ưm…

Lòng Minh Nguyệt run lên, sau đó, khi tay đế vương luồn vào sợi tóc nàng, gắt gao nâng gáy nàng thì nàng liều mạng mà giãy dụa. Nhưng ngay sau đó, thân thể cường tráng lại áp đảo thân thể yêu kiều của nàng.

- Minh Nguyệt, trẫm yêu nàng… rất yêu nàng.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn lạnh như băng, khi kích tình qua đi, Ngự Hạo Hiên ôm lấy Minh Nguyệt, hôn lên giọt nước mắt ở khóe mắt nàng, lầm bẩm lời yêu.

Mùa đông Hoài Nguyệt thiên triều Hiên đế năm thứ 14, mười ngày sau khi thái tử được trăm ngày, đế vương lâm hạnh Hàn Nguyệt cung rồi lâm triều xử lý chính vị, tuyên cáo thiên hạ, ba ngày sau cử hành lễ phong hậu và lễ thành hôn, đồng thời, tiếp nhận tấu chương của bách quan, phế truất Hồ quý phi, biếm vào lãnh cung.

Ba ngày sau, toàn bộ hoàng cung là không khí vui mừng, trong Tẩm Tâm cung kim bích huy hoàng, nơi nơi trang trí lụa đỏ, toàn bộ cung điện như mùa xuân tới mà tươi vui. Ngự tiền thị nữ ai nấy đổi thành váy đỏ theo tổ chế, người người sắc mặt như đóa hoa nở rộ tấp nập qua lại. Trong đại điện, Tần công công mặc trường bào trông rất không tự nhiên, tay cầm phất trần chỉ huy sắp xếp. Ai nấy bận tối mặt tối mũi.

Hoa Quỳnh sau khi bị phế truất phi vị liền bỏ đi lớp mặt nạ giả, trở về đội ám vệ, nhưng cũng có khi ẩn thân trong đám ngự tiền thị nữ, cùng Tử Lộ chuẩn bị cho hôn lễ của Đế hậu.

Trong Ôn tuyền biệt quán, sương khói lượn lờ, hương khí mông lung, Tiêu Đồng một thân trường bào đỏ thẫm, tóc búi cài hoa đỏ đứng cạnh ôn tuyền, cười yếu ớt nhìn nữ tử trong suối, ôn nhu nói:

- Tiểu thư, đã đến hôm nay rồi, người cũng đừng trì hoãn nữa, miễn cho Hoàng thượng lại nổi cơn lôi đình mà vọt vào

Nói đến chỗ mấu chốt, Tiêu Đồng bưng miệng không nói nhưng không nhịn được lại nhẹ cười rộ lên.

Mấy ngày qua, tiểu thư thấy đế vương như thấy rắn rết mà né tránh, nhưng đế vương lại không chấp nhận sự trốn tránh mà dính tiểu thư như bóng với hình. Thậm chí xử lý chính vụ cũng kéo tiểu thư đi cùng, còn buông thả nói:

- Nếu Minh Nguyệt không cùng trẫm đi xử lý chính vụ, vậy từ mai trở đi không để ý tới triều chính nữa.

Một câu, đem tất cả tội danh đổ lên người tiểu thư khiến cho tiểu thư giận cũng không phải, tức cũng không được.

Nhưng thị nữ Tẩm Tâm cung giờ cũng thoải mái hơn nhiều, tính tình đế vương không hề cổ quái khó đoán nữa. chẳng làm gì ngoài việc suốt ngày bám lấy Hoàng hậu, còn lại bỏ mặc tất cả mọi việc, không nhắc đến chuyện cơm nước. Cho nên đám thị nữ ngoài việc dỗ dành, chơi đùa cùng tiểu thái tử thì cũng chẳng có mấy việc mà làm.

Trong suối, Minh Nguyệt nghe Tiêu Đồng nói xong thì cứng đờ người, trầm mặc không nói. Mấy ngày nay nàng đều trầm mặc không nói, dù là với đế vương cũng thế. Nhưng dù nàng yên lặng, đế vương lại giống như chỉ cần nhìn thấy nàng, ôm nàng là đã thấy mỹ mãn mà không cưỡng cầu gì.

Sương mù dần dần dâng đầy mắt Minh Nguyệt, nàng hơi hơi nhắm mắt lại, thở sâu một hơi rồi bay lên, khoác chiếc áo sa mỏng che đi thân hình yểu điệu, khi chân chạm đất thì gỡ ngọc trâm trên tóc, mái tóc mây xõa xuống che đi xuân quang mê người.

Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt ra khỏi suốt thì cầm hồng bào chạy đến. Nhưng lúc này, chỉ thấy Tử Lộ lo lắng đi vào, khi thấy Tiêu Đồng trố mắt nhìn thì không tự nhiên mà nháy mắt với nàng. Khi Tiêu Đồng hiểu ý thì đã thấy ngoài bình phong, bóng dáng màu vàng đầy anh tuấn đã đi vào.

Tiêu Đồng giật mình, ý cười thu lại, nàng kích động nhìn nữ tử đứng bên suối tựa như tiên tử kia, định nói gì thì đế vương đã đi tới, âm trầm lấy đi hồng bào trong tay nàng, yên lặng đi về phía Minh Nguyệt.

- Này…

Tiêu Đồng lên đính định ngăn cản đế vương, nên biết rằng như thế này tiểu thư chắc chắn sẽ tức giận. Nhưng ngay lập tức Tử Lộ đã bịt miệng nàng lại, sau đó ngón trỏ điểm trước môi, thở dài một tiếng rồi lôi nàng ra ngoài, nhỏ giọng nói:

- Bệnh tương tư của Hoàng thượng lại tái phát, ném hết tấu chương, chỉ muốn gặp Hoàng hậu nương nương, cho nên, chúng ta vẫn nên đi ra đi…

Minh Nguyệt đứng trước trường kỉ, khi nghe tiếng bước chân đến gần thì vẻ mặt có chút mệt mỏi nhẹ giọng nói:

- Mau chút đi, ta có chút mệt rồi

Rồi sau đó, vươn đôi tay trắng nõn bị nước suối tẩm ướt nhẹ nhàng tháo đi sa mỏng trên người, ngón tay ngọc đỡ lấy tóc dài phía sau để Tiêu Đồng thay quần áo cho nàng.

Ngự Hạo Hiên đứng ở phía sau Minh Nguyệt, khi nhìn đến thân thể trắng nõn trơn bóng của nàng thì ánh mắt trở nên thâm thúy, trong sương khói mông lung, đồng tử dần biến thành màu lam, yết hầu run lên, hô hấp dồn dập

Minh Nguyệt hơi nghiêng đầu, chỉ nhắm mắt, vừa định nói gì thì Ngự Hạo Hiên đã vội mở trường bào lụa đỏ phủ quanh thân thể mê người của Minh Nguyệt, ánh mắt thâm u nhìn cánh tay ngọc nhẹ xuyên qua tay áo, đường cong trước ngực di động, quấn dây bên hông chờ Tiêu Đồng bước lên thắt lại.

Bàn tay Ngự Hạo Hiên có chút run run vòng qua eo Minh Nguyệt, ngốc nghếch thắt dây lưng cho Minh Nguyệt. Nhưng còn chưa thắt xong đã thấy Minh Nguyệt như hoảng sợ đột nhiên quay đầu lại. Khi bốn mắt nhìn nhau, Minh Nguyệt trợn to hai mắt, kinh hô một tiếng, vung tay áo định đẩy đế vương ra nhưng đế vương lại mạnh mẽ hơn ôm lấy nàng khiến nàng không thể nhúc nhích, một lúc, hắn thở gấp gáp trầm thấp nói:

- Minh Nguyệt, trẫm chỉ muốn gặp nàng.

- Ta không muốn gặp ngươi.

Mỗi ngày đều là như thế, vô luận nàng làm gì đế vương đều có thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh nào, đảo loạn ý muốn bình tĩnh suy nghĩ của nàng, rồi sau đó đó là quấn quýt si mê không ngừng cũng giống như giờ phút này

- Ngươi

Minh Nguyệt nhìn đôi mắt dần thâm u của đế vương, không thể tin được mà giãy dụa, xấu hổ chỉ về phía bình phong, nhỏ giọng nói:

- Thái tổ đã định rõ quy củ, trước khi thành hôn, phu thê không thể gặp mặt, ngươi… ngươi bây giờ đi ra ngoài cho ta.

Ánh mắt Ngự Hạo Hiên trầm xuống như là có chút đau lòng, nhưng lập tức khẩn trương nói:

- Minh Nguyệt, trẫm biết, là hoàng nhi khóc không ngừng, cho nên… cho nên trẫm mới tới tìm nàng.

Nhưng lời còn chưa dứt, Tử Lộ đứng sau bình phong vội chạy vào, khi thấy cảnh đế hậu ái muội thì đỏ bừng mặt lên, vội cúi đầu:

- Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương, Tần tổng quản báo lại, nói thái tử vừa tỉnh ngủ, vẫn khóc, dường như là muốn gặp Hoàng hậu nương nương.

Tử Lộ vừa dứt lời, còn chưa kịp ngẩng đầu, chợt nghe đến bùm một tiếng, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, đã thấy đế vương không biết vì sao ngã xuống ôn tuyền. Mà Hoàng hậu một thân trường bào đỏ rực chân trần chạy về phía nàng, tóc đen nhánh xõa tung đẹp khiến người ngừng thở. Một chút sau đã nghe toàn bộ ôn tuyền vang vọng tiếng đế vương phẫn nộ:

- Tần Minh Nguyệt, nàng lại dám chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play