Trong Hàn nguyệt cung, Tiêu Đồng mặc
trường bào tím nhạt, váy thêu bách hoa, đi hài nguyên bảo nhẹ nhàng bước đến trước cửa sổ, nhìn Tần công công đã đứng ngây ngốc ở đó gần một
ngày, mím môi quay lại nhìn nữ tử xinh đẹp tố khiết trên trường kỉ. Nàng hơi bước lên trước, ngồi trên thảm cừu, nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, Tần tổng quản lại đứng ở cửa cung
Từ sau khi thái tử sinh, Tần công công hầu như ngày nào cũng đứng ở Hàn Nguyệt cung, cũng không biết là nghĩ cái gì.
Bàn tay mảnh khảnh của Minh Nguyệt cầm
sách, khi Tiêu Đồng nói thì lại lật sang một tờ khác, môi hồng hơi cười
rồi buông sách, liếc nhìn bên ngoài cửa gió lạnh thét gào và những đóa
mai bay múa, vuốt tóc chậm rãi nói:
- Lại rét đậm.
Nháy mắt đã lại qua một năm, quả là năm tháng như thoi đưa
Tiêu Đồng nhìn bộ dáng thất thần của Minh Nguyệt, chớp mắt gật gật đầu, nói nhỏ:
- Lại một năm nữa.
Một năm, tiểu thư không bước ra khỏi cung điện, không chịu gặp đế vương.
Một năm trước, chuyện trong Hắc thụ lâm,
có lẽ đã thành vết sẹo trong lòng đế hậu. tiểu thư tính cách quật cường, tình nguyện sống cô đơn cả đời cũng không muốn gặp lại đế vương. Mà đế
vương, tuy rằng Hồ chiêu nghi vào Tẩm Tâm cung, nghe đồn là ngày ngày
hoan sủng nhưng nàng lại thấy đêm nào đế vương cũng đứng trước Hàn
Nguyệt cung si ngốc ngóng trông.
Suốt một năm, thế lực hậu cung tập trung
tất trong tay Hồ chiêu nghi. Nữ nhân đó chèn ép tất cả các phi tần, lại
diệt trừ của những kẻ có thể là địch thủ. Khi ai nấy cũng nghĩ nàng sẽ
đi lên ngôi hậu, thay Hoàng quý phi dưỡng dục thái tử thì đế vương lại
sắc phong tiểu thư làm Hoàng hậu, lại truyền chỉ mời người vào ở Trường
sinh điện trong Tẩm Tâm cung.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tiêu Đồng lộ ra
cảm khái, sau đó, khi nhìn thấy ngự tiền thi nữ Tử Lộ đứng trước cửa
phòng ngủ thì vội đứng dậy đỡ lấy bát canh trong tay nàng, gật đầu mỉm
cười nói cảm ơn rồi bưng bát canh tới trước bàn nhỏ, nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, ăn canh đi.
Nói xong cười yếu ớt nhìn Tử Lộ vẫn đứng trước cửa, thấy vẻ mặt nàng hơi lo lắng thì Tiêu Đồng khẽ nhíu mày đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, Tử Lộ vội vã đóng cửa lại rồi kéo tay Tiêu Đồng chạy ra ngoài, nhíu mày nói:
- Mộc tiểu chủ, Hoàng Thượng hắn... Tiểu chủ, ngươi có thể khuyên Hoàng hậu ra khỏi Hàn Nguyệt cung
được không, Hoàng thượng, hắn.. hắn đã hơn một năm không gặp nương
nương, còn cứ như vậynô tỳ sợ... sợ
Nói đến đây, Tử Lộ cũng không thể nói thêm gì nữa
Tiêu đồng nhìn vẻ mặt Tử Lộ như sắp khóc thì trong lòng cũng khổ sở nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói:
- Tử Lộ, ta cũng biết ngươi khổ sở, nhưng là Hoàng hậu… có lẽ, tim Hoàng hậu đã không còn ở đây.
Một năm trước, trong Hắc thụ lâm, đế vương từng nói, chỉ cần sinh hạ hoàng tự thì sẽ để tiểu thư rời đi.
- Tim không ở đây?
Tử Lộ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn thần sắc đang chìm trong quá khứ của Tiêu Đồng, hai tay nắm chặt khăn lụa, ảm đạm nói:
- Tim Hoàng hậu không ở đây, vậy Hoàng Thượng làm sao bây giờ, Hoàng Thượng mỗi đêm đều ôm thái tử si
ngốc nhìn, ánh mắt đó tựa như coi thái tử là Hoàng hậu, nô tỳ sợ cứ như
vậy, Hoàng thượng….Hoàng thượng sẽ điên mất.
Một năm này, Hoàng Thượng thay đổi, nàng
có lẽ cũng không phải là người nhìn rõ nhất nhưng trong lòng cũng rất
hiểu. Hồ chiêu nghi là tỷ muội tốt nhất của nàng Hoa Quỳnh. Hoa Quỳnh là người học võ, lại là một tử sĩ, mấy năm trước trên lôi đài nàng được
Hoàng thượng tuyển làm ám vệ thì đã không thể quanh minh chính đại gặp
người, chỉ có thể sinh tồn trong bóng đêm mà bảo vệ chủ tử. Cho nên,
nàng vĩnh viễn không có khả năng có thể thành nữ nhân của Hoàng thượng,
mà dựa vào sự lãnh tình của Hoàng thượng, chắc chắn cũng không có khả
năng muốn nữ nhân khác ngoài Hoàng hậu.
Nhưng là, Hoàng hậu nàng có lẽ đã biết
những điều này từ một năm trước, cũng biết Hoa Quỳnh vì Hoàng hậu độc
sủng mà triệt hạ nữ tử trong hậu cung. Nhưng nếu dù biết chân tướng mà
vẫn không muốn tiếp nhận Hoàng thượng, có phải, Hoàng thượng thực sự trở thành “người cô độc”?
Tiêu Đồng cúi đầu không muốn nhìn ánh mắt hi vọng của Tử Lộ. Lúc sau, nàng nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, cười yếu ớt nói:
- Tử Lộ, có lẽ cả ngươi và ta đều không hiểu được vết thương trong lòng Hoàng hậu. Hoàng hậu không muốn
gặp Hoàng Thượng, thậm chí tự vây kín chính mình, sao không phải là vì
quá yêu Hoàng thượng mà mới thành như thế?
Nói xong, Tiêu Đồng bước lên trước điện, nhìn Tần công công cúi người trong tuyết, không khỏi có chút cô đơn nói:
- Một năm trước, nếu Hoàng thượng không để ý chuyện đó như vậy, không nói câu nói khiến Hoàng hậu bị tổn
thương, có lẽ… lúc này, mọi thứ đã không như vậy.
Tiểu thư quá kiêu ngạo, mà Hoàng Thượng,
đã vì tình cảm này mà dũng khí hy vọng cũng không có, cho nên mới dần
dần biến thành người đa nghi, mà tra tấn chính mình
- Một năm trước.
Tử Lộ nhíu mày nhìn vẻ mặt cô đơn của Tiêu Đồng, vừa định hỏi cái gì lại chỉ thấy Tiêu Đồng mềm nhẹ cười, nhỏ giọng nói:
- Trời rất lạnh, ngươi nên về Tẩm Tâm cung đi, nhân tiện…
Tiêu Đồng liếc nhìn Tần công công đứng trước điện mà bị lạnh run người, mím môi nói:
- Nhân tiện cũng kêu Tần tổng quản về đi, Hoàng hậu… sẽ không vì thế mà gặp Hoàng Thượng
Dứt lời, cũng không để cho Tử Lộ có cơ hội nói gì, vội xoay người vào phòng ngủ.
Tử Lộ ngơ ngác nhìn cánh cửa từ từ khép
lại, khuôn mặt thanh tú nhiễm một tia u buồn. Nàng dùng sức nắm chặt
khăn lụa, lúc sau mới hít sâu một hơi, chậm rãi đi ra khỏi đại điện, sau đó, nhìn Tần công công lắc lắc đầu rồi đi về Tẩm Tâm cung.
- Thế nào? Thấy Hoàng hậu không?
Tử Lộ vừa bước vào Tẩm Tâm cung, Hoa
Quỳnh đã bế thái tử lên đó, nhưng nhìn thần sắc nặng nề của Tử Lộ và Tần công công thì hít sâu một hơi, bất giác cũng lắc lắc đầu, nhẹ giọng
nói:
- Thôi, về sau đừng đi nữa
Nói xong, cũng mệt mỏi xoay người đi vào đại điện.
Tử Lộ bĩu môi, bước theo sau Hoa Quỳnh, nhẹ nói:
- Tâm tính Hoàng hậu luôn lạnh
lùng, không Hoàng thượng cũng không phải không thể. Nhưng lần này thì có phần hơi quá, thái tử đã ở Tẩm Tâm cung hơn nửa tháng, các cung nhân
khác cũng truyền tin đồn Hoàng thượng để thái tử cho Chiêu nghi nuôi
nấng, nhưng Hoàng hậu vẫn chỉ thờ ơ
Hoa Quỳnh dừng bước như có chút suy nghĩ
mà nhìn đứa trẻ ngủ say trong lòng. Khi nhìn đến khuôn mặt bé nhỏ thật
sự có đến chín phần tương tự Hoàng hậu thì nhíu mày, trong lòng càng ưu
phiền. Hoàng thượng trúng độc Hoàng hậu quá sâu, mà ông trời lại cố tình không muốn để hoàng cung này an bình, ngay cả thái tử sinh ra cũng
giống mẫu thân như vậy, quả thật là…
Hoa Quỳnh không khỏi nhắm mắt lại
- Chiêu nghi nương nương, chiêu nghi nương nương
Hoa Quỳnh mở mắt ra thấy cách đó không xa, một ngự tiền thị nữ đang chạy lại. Lúc sau, chỉ thấy thị nữ thở hổn hển nói:
Hoàng Thượng muốn gặp thái tử, Hoa Quỳnh cúi đầu nhìn đứa trẻ ngủ say trong lòng, nhíu mày giao thái tử cho thị nữ, mềm nhẹ nói:
- Thái tử vừa ngủ, cẩn thận một chút đừng đánh thức
Nói xong, cúi đầu nắm khăn lụa trong tay, lại nói:
- Hai ngày này Hoàng thượng khỏe không?
Thị nữ kia cẩn thận ôm thái tử vào lòng, lắc lắc đầu mệt mỏi. Nàng mím môi, mang theo vài phần ủy khuất nói:
- Ngày hôm trước sau lúc Hoàng
Thượng nói không cần chiêu nghi nương nương hầu hạ, tính tình càng cổ
quái, cả đêm ôm thái tử không ngủ. Hai ngày nay tiều tụy đi không ít.
Ba ngày trước, Hồ chiêu nghi thấy Hoàng
Thượng cả đêm ôm thái tử, liền tiến lên giành lấy thái tử, khuyên can
Hoàng thượng sớm an nghỉ, nhưng lại không ngờ Hoàng thượng lại nổi cơn
lôi đình, đuổi Hồ chiêu nghi ra khỏi Vị Ương điện, còn hạ chỉ từ nay về
sau không muốn gặp lại Hồ chiêu nghi rồi lại bế thái tử về Trường sinh
điện.
Hoa Quỳnh chớp mắt cũng không nói gì nữa, khi Tử Lộ lo lắng bước lên an ủi thì nàng lại nói:
- Tử Lộ không cần nhiều lời, ta
hiểu được, đến tận đây, ta cũng sẽ không quản chuyện bao đồng nữ. thân
thể của Hoàng thượng, ngay cả Hoàng hậu là thê tử cũng không thèm để ý,
ta là người hầu hạ sao cần quan tâm?
Nói xong, thần sắc có chút tái nhợt xoay người đi ra Tẩm Tâm cung, đi về phía cung điện hôm trước đế vương ban cho nàng.
- Hoàng Thượng, thái tử điện hạ tới
Tần công công đứng ở trước Trường sinh
điện, cong lưng nhẹ giọng nói, rồi sau đó đẩy cửa ra, cho thị nữ bế thái tử vào phòng ngủ rồi mới cẩn thận theo sau. Ngẩng đầu nhìn thấy bóng
dáng màu vàng cô đơn trước cửa sổ, nhíu mắt lại chỉ có thể bất đắc dĩ
cúi đầu, nói lại một tiếng
- Hoàng Thượng, thái tử điện hạ tới
Bóng dáng màu vàng giật mình như là lúc
này mới nghe thấy. Lúc sau, Ngự Hạo Hiên chậm rãi xoay người, khi nhìn
đến trong lòng Tần công công bế hài tử quấn tã lụa vàng thì vội bước
lên, khuôn mặt tiều tụy, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt thâm u khó hiểu
- Hoàng Thượng, thái tử điện hạ vừa ngủ
Tần công công nhỏ giọng nói, rồi sau đó
liếc thị nữ đứng bên một cái, ý bảo nàng lui xuống. Rồi sau đó, hắn bước theo đế vương đến trước cửa sổ, nín thở cúi đầu nói:
- Hoàng thượng, hôm nay nô tài đến Hàn Nguyệt cung, nhưng vẫn không thể gặp Hoàng hậu nương nương
Nói xong, Tần công công cúi đầu càng thấp, không dám nhắc lại
Mỗi một ngày, Hoàng Thượng đều ở đây thất thần kêu tên Hoàng hậu, thậm chí khi ở cùng thái tử cũng nhẹ giọng nỉ
non, tựa như coi thái tử là Hoàng hậu. Đã nhiều ngày, một khắc không
thấy thái tử thì phiền chán bất ân, nhưng thấy thái tử rồi thì càng tiều tụy ưu thương.
- Nàng sớm đã không cần trẫm
Ngự Hạo Hiên nhìn hài tử ngủ say trong
lòng nhẹ nói, khuôn mặt đạm mạc như khi trở về từ Hắc Thụ lâm một năm
trước. Mà lúc này, Tần công công nhìn vậy mới hiểu, vẻ mặt này không
phải là đại biểu cho sự bình tĩnh mà là vì đau lòng quá nặng, chính mình không thể khiến cho miệng vết thương khép lại mới có thể chịu đựng đau
đớn mà như vậy.
Tần công công đầu cúi càng thấp, đi theo
đế vương hơn mười năm, cho đến hôm nay hắn mới biết được, thì ra tâm
tính đế vương thật sự giống tiên hoàng, nhưng so với tiên hoàng càng
biết che dấu hơn.
Tiên hoàng yêu thê tử của thần tử, tình
yêu đó như thiêu thân đâm đầu vào lửa khó mà kìm nén, có lẽ, cũng vì
Hoàng thượng biết tiên hoàng thật tâm yêu nên mới dễ dàng tha thứ tiên
hoàng. Mặc dù trước đây khi tiên đế băng hà, Hoàng thượng canh giữ trước long sàng nghe rõ được tiên hoàng nhắc đi nhắc lại tên nữ tử đó, cũng
vì hận mà làm ra chuyện gì, chỉ nắm chặt tay tiên đế, không nói một lời.
Nhẹ thở dài, Tần công công hơi ngẩng đầu
liếc nhìn thần sắc đế vương chuyên chú nhìn thái tử, trong lòng không
khỏi có chút đau đớn. Hắn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng, nửa tháng nay
người chưa lâm triều, sớ tấu đã đầy một bàn, đại thần trong triều cũng
bàn tán, thậm chí hôm qua còn thi nhau dâng tấu giận mắng Hồ chiêu nghi
nhiễu loạn triều cương, yêu cầu Hoàng Thượng phế truất Hồ chiêu nghi,
đem biếm lãnh cung, người xem…
Thần sắc Ngự Hạo Hiên vẫn như trước, ánh
mắt lãnh trầm thâm u, hắn ngẩng đầu, hơi thất thần nhìn qua cửa sổ rừng
hàn mai sau hoa viên sắp nở. Lúc sau, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Việc này giao cho Hoàng hậu xử lý đi, dù sao nàng đứng đầu hậu cung.
Nói xong, chậm rãi cúi đầu nhìn tiểu thái tử ngủ say trong lòng, ánh mắt hiện lên một tia bi thương, sau đó, nhắm mắt lại, ôm chặt thái tử vào lòng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn
giống hệt khuôn mặt của Hoàng hậu, nỉ non:
- Minh Nguyệt, Minh Nguyệt của trẫm.
Tần công công nhìn thần sắc cô đơn của đế vương mà không khỏi nhắm mắt lại rồi lặng yên rời khỏi tẩm điện
Trong triều đại thần tranh luận xôn xao
không lâu sau đã truyền tới hậu cung. Nhưng hậu cung này lại không dậy
nổi một cơn sóng. Trong tứ phi hậu cung, trừ Hiền phi Tiêu Mẫn thỉnh
thoảng còn ra Ngự hoa viên giải sâu, Quý phi Như Nguyệt, Thục Phi Mộ Từ
thì như bị cấm chừng, hiếm khi ra khỏi tẩm cung.
Trong Ngự hoa viên, gió lớn lạnh lùng
thổi, trừ rừng mai nở rộ ra, các nơi khác đều tiêu điều vô cùng. Tiêu
Mẫn mặc trường bào vàng nhạt, khoác áo cừu màu xám mỏng, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nàng đứng ở Bán dạ định nhìn rừng mai cách đó không xa, ánh mắt cô đơn.
Một năm, năm tháng như thoi đưa, tựa như
ngọn gió lạnh lẽo kia, đã thổi lạnh toàn bộ hậu cung. Nơi này từng bao
người tranh đấu, nay chỉ còn lại nàng cô đơn đứng đó.
Gió lạnh thổi tóc bay bay, hoa tai phỉ
thúy hơi rung động, Tiêu Mẫn hít sâu một hơi, xốc lại áo cừu. Nhưng gió
lạnh như vẫn thấm qua áo cừu mà làm lạnh cả tâm hồn lẫn thể xác nàng.
Hít sâu một ngụm khí lạnh, phun ra hơi thở ấm áp rồi chậm rãi đi tới bàn đá ngồi xuống.
- Công chúa, uống chút trà nóng đi
Tinh Nhi tay bưng bát trà, nhẹ đi tới trước người Tiêu Mẫn nói:
- Vừa rồi nô tỳ ở giả sơn gặp Hàn ngự y, hắn nói với nô tỳ, bệnh tim của công chúa đã chữa khỏi, về sau
không cần đem theo túi bạc hà và uống thuốc nữa.
Thần sắc Tiêu Mẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại ảm đạm đi một chút, nàng gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Hàn ngự y nhận lời nhờ cậy của
người đã chết mà chữa khỏi bệnh tim của ta, vốn nên hậu ta, nhưng nay
Hoàng hậu không để ý việc trong hậu cung, Tinh Nhi đem sớ ta viết đưa
cho Tần tổng quản để cho Hoàng thượng xem đi.
Nói xong, bưng bát trà nhẹ uống một ngụm, thần sắc càng cô tịch.
Tinh Nhi nhìn thần sắc Tiêu Mẫn không
khỏi cúi đầu có chút khổ sở, một năm trước, lão thái y được Hoàng hậu
sai chữa bệnh cho công chúa đột nhiên bị bệnh qua đời nhưng vẫn nhớ mãi
không quên lời dặn của Hoàng quý phi nên cầu xin đế vương, cho con hắn
là Hàn Dư kế thừa chức thái y, nguyện trung thành Thiên triều, đế cho
phép. Vì thế, Hàn Dư tiến cung dốc lòng chữa bệnh cho công chúa. Cuối
cùng, trong một năm, bệnh tim của công chúa được chữa khỏi hoàn toàn
Quả thật, trong một năm này, quan hệ của
công chúa và Hàn Dư rất thân thiết, thường xuyên qua lại chơi cờ đối ẩm. Nhưng mấy tháng trước, đế vương phân phát nữ tử hậu cung, quan hệ hai
người đột nhiên xa cách. Từ đó về sau, ngay cả có chuyện cũng nhờ nàng
nhắn gửi.
Nhưng Tinh nhi biết, Hà Dư vì công chúa
từng lớn mật cầu Hoàng thượng ban ơn mà Hoàng thượng cũng đồng ý giúp
nhưng công chúa lại kiên quyết không đồng ý, thậm chí còn cự tuyệt gặp
Hàn Dư. Sau đó, Hàn Dư nghĩ là công chúa chê hắn chỉ là thần tử không
thể so với quân vương nên mới cự tuyệt mà không biết công chúa là vì
danh dự Tử Ngọc quốc mới hy sinh hạnh phúc cả đời mình mà cự tuyệt hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT